Đọc truyện Thiên Hạ – Chương 87: Thủ Đoạn Các Phương
Huyện nha Vạn Niên thuộc địa phận Thân Nhân phường, không xa đã có một tửu tứ Tình Xuyên.
Lý này trong tửu tứ hầu như chà có mấy người khách, trong sành vắng va vắng vẻ, chỉ có mấy tên tiểu nhị đang bận rộn dọn dẹp vệ sinh.
Cả tửu tứ chỉ có khách ở trên nhã thất lầu hai.
ngoài cửa phòng là mấy tên thị vệ, cả người đưa rượu đến cũng không được đi vào.
Trong phòng, Lý cầu đang hạ giọng nói việc gì đấy với Dương Chiêu.
“Dương huyện lệnh, ta cũng biết như thế là làm khó ngươi, nhưng không cách nào khác, trong biệt viện tại Dương Châu của phụ vương ta có rất nhiều thư tín, hiện nay bị tên trộm ấy lấy đi.
Việc này liên quan vô cùng trọng đại, phiền Dương huyện lệnh sớm tìm tung tích người giúp chúng ta, phụ vương cảm kích tạ vô cùng.”
Dương Chiêu cầm ly rượu lên uống một ngụm nói: “Khánh vương điện hạ mở miệng ta tức sẽ dốc sức giúp đỡ.
Nhưng ít nhất phải có chút manh mối chứ? Nếu không thì chà khác nào mò kim dưới đáy bể giữa Trường An mênh mông này, bọn ta biết đi đâu mà tìm? Bọn ta vất vả không thành vấn đề, nhưng chỉ sợ lỡ việc của điện hạ.”
“Quả thật manh mối phía ta cũng không nhiều, hắn nguyên họ Hà, chắc giờ đã thay tên đổi họ, chỉ biết người này gần đây mới từ Dương Châu trốn đến Trường An.
có khâu âm Dương Châu, thân hình không cao, da đen, hơn ba mươi tuổi, vốn là một tên lái buôn đương sông.”
“Lái buôn đường sông nước?”
Dương Chiêu sáng mắt cười nói: “Gần đây có rất nhiều thuyền hàng từ Dương Châu đến, hắn có khi nào hỗn trong đám ấy vào Kinh không?”
Lý Cầu gật đầu.
“Quả thật đây là manh mối, bọn ta cũng có nghĩ đến, nhưng không có tiện truy tìm như quan phủ, nên mới nhờ huyện lệnh giúp đỡ.”
“Hà hà, việc này không có chi, tất cả nghi phạm ta cũng đều tóm hết.”
Dương Chiêu đứng lên chấp tay nói: “Xin tiểu vương gia bẩm báo với điện hạ, được phục vụ điện hạ là vinh hạnh cho ta, ta nhất định sẽ dốc hết sức mà làm.”
“Vậy phiền Dương huyện lệnh quá.
sau khi bắt được người, xin hãy giao cho vương phủ, lúc ấy, phụ vương ta nhất định sẽ hậu tạ.”
Vừa ăn cơm trưa xong, huyệnh nha huyện Vạn Niên lập tức xôn xao tập kết nhân lực, Huyện lệnh Dương Chiêu ban lệnh gần đây có một tên cướp trốn từ Dương Châu đến Trường An, e rằng bất lợi cho trị an Trường An, hạ lệnh toàn thể nha dịch xuất động truy tìm.
Và trọng điểm là tại bến cảng, không những thuyền đội Dương Châu, tất cả thuyền từ hướng đông nam đến đều có di nghị, toàn thể chủ thuyền đều phải đến nha huyện để hỏi cung.
Và đồng thời, huyện Trường An cũng đang truy tìm một tên dâm tậc có liên quan đến Dương Châu.
Hai huyện sần như cùng phát động một lúc.
cả Kim Ngộ vệ cũng năng tuần tra trên đường hơn.
Phàm nam từ có ãọng nói Dương Châu đều bị đưa đến quân nha dò hỏi.
Bỗng chốc, hai chữ Dương Châu trở thành tin nóng hổi khấp thành Trường An.
Truyện “Thiên Hạ ”
Nhưng đội tuần tra của Lý Khánh An lại chả có manh động gì, bọn họ vẫn như thường lệ.
Tại trạch viện cạnh viện tiến tấu ích Châu phía phường Tôn Nhân, ngay sát gần phố.
Tuy là khu trạch viện trú ngụ,nhưng dưới mấy ngọn cây cao trước cửa dừng đầy quan ngựa, chốc chốc lại có quân dân chiến bào lấp lánh ra ra vào vào.
Đây chính là chỉ huy trung tâm lâm thời của tuần tra doanh.
Giờ này Lý Khánh An đang thảo luận cùng Lệ Phi Thù Dư việc lạ trong thành Trường An gần đây.
“Tướng quân, thật sự rất kỳ lạ.
huyện Trường An, Van Niên và Kim Ngộ vệ đều đang tìm người từ Dương Châu đến, và lạ hơn nữa là huyện Trường An tìm dâm tặc, huyện Vạn Niên tìm cướp, còn Kim Ngộ vệ lại tìm bọn buôn người, không ai giống ai.
Nhưng kỳ lạ là hình dáng người bọn chúng tìm đều giống nhau, đều là một người đàn ông hơn ba mươi, da đen.”
Nói đến đây .Lệ Phi Thù Dư kỳ lạ lắc đầu:”Thật là kỳ lạ.”
Lý Khánh An cười nói: “Kỳ thực chả lạ lẫm gì, đây là vì Khánh vương đều không nói thật với chúng, chỉ đẻ chúng biết mà bắt người như thế nào, nên bọn chúng mới tưởng tuợng ra đủ kiểu.
Trở thành cục diện thế này chắc cũng nằm ngoài dự đoán của Khánh vương.
Lúc này, e là bọn họ đã đả thảo kinh xà.”
Lệ Phi ngờ ngàng: “Việc này sao có liên quan Khánh vương?”
“Không liên quan lão, Lý cầu chạy đi tìm bọn chúng làm gì?”
Thấy Lệ Phi Thủ Dự mặt mày vẫn mơ màn.
Khánh An cười cười:”Việc người Dương Châu chỉ là việc nhỏ, nhưng nó có thể dấy lên cơn sóng to này, thì thật không thể xem thường.”
Sáng hôm nay, Khánh An đã có tin tức từ phía Vương Củng.
Thích lợi Dương Châu Lô Hoán và Giang Hoài Chuyên vận sứ Lưu Trường đang buộc đối phương phải bỏ việc bắt tên trùm buôn lậu muối.
Hai bên đều thượng thư tấu nhau, nhưng vẫn chưa có tin tức gì.
Vương Cũng đã ám thị với hắn rằng.
Khánh vương chính là muốn tìm tên trùm này.
Khánh An lập tức hiểu ra dụng ý của Lý Lâm Phủ, muốn hắn nhún tay vào vụ này!
Lệ Phi Thú Dư cúi đầu suy nghĩ một lúc nói: “Vậy chúng ta khoanh tay đứng nhìn
ư?”
“Vì sao phải khoanh tay, việc này chúng ta truy xét đến cùng.” Khánh An rút ra một tờ giấy đưa hắn nói: “Đây là phương án của ta, hãy hành sự theo kế hoạch của ta.”
Lệ Phi nhận qua xem một hồi đáp: “Thuộc hạ hiểu rồi, sẽ cho đi bố trí liền.”
Nói xong, hắn lập tức vội vã ra đi, còn lại Lý Khánh An một minh trầm tư, rốt cuộc vì sao Lý Lâm Phú muốn nhắm nhúng tay vào vụ này.
dụng ý của lão là gì?
Màn đêm lặng lẽ buông xuống.trên đường phường An Đức vẫn người qua người lại, ai nấy đều bước đi vội vã đề kịp về nhà dùng cơm.
Lúc này một nam từ cỡi ngực người mặc trang phục nha dịch đi vào cửa phường.
Mật hắn đầy mệt mới, ngang nhiên trái phải trên đường, như có vẻ vội vàng lắm.
Tên nam tử này họ Tiêu, là Pháp tào huyện Vạn Niên.
Trong hệ thống quan trường nhà Đường, bọn họ chỉ thuộc nhóm lợi, chức không có phẩm cấp, địa vị tương đối thấm, chỉ nhiều ruộng Vĩnh Nghiệp hơn người thường một ít, mỗi tháng được thêm tí tiền trợ cấp từ công gia.
Còn phẩm lộc.
hay gạo thì còn ít ôi hơn, chỉ đủ nuôi miệng ăn trong nhà.
nên vị Tiêu Pháp tào này cũng tìm cách kiếm theo việc làm.
Năm mới sắp sửa.
hàng hóa đại tông lần lượt vào Kinh, hắn vừa tìm được thêm một việc làm từ phía chợ Tây, canh gác kho hàng cho một cửa hàng gạo về đêm, cứ thế tiền công một đêm năm mươi văn.
Vừa mở cử.
một thiếu phụ vải thô bước ra chỉ vào nhà nhỏ giọng nói: “Nhà có khách.”
“Là ai?” Tiêu Pháp tào có vẻ không mấy vui, sao lại có người chọn giờ cơm mà đến thế này!
“Là mấy vị quân quan, đứng đầu là một quan chỉ huy.
bọn họ nói quen phu quân, nên thiếp cũng không biết nên mời cơm họ hay không, dẫu sao gạo trong nhà không còn nhiều.”
“Để ta đi xem thử.”
Tiều Pháp tào ngạc nhiên trong lòng.
Vừa đẩy cửa vào viện, mà hắn thấy đau cả đầu.
Trong viện nhà hắn lúc này đang có mấy tên binh sĩ Tuần Tra doanh đang đứng, tên quan quân mật dài kia đang dạy đứa con sáu tuổi của hắn bắn cung.
Hắn có biết người này, là phó lợi Tuần tra doanh Lệ Phi Thú Dư.
“
Lệ Phi tướng quân, các ngài…!có việc gì ư?” hắn gãi gãi đầu hỏi.
Lệ Phi Thú Dư thà cậu bé ra cười ha hà nói: “Ta có chút việc nhỏ cần tìm Tiêu Pháp tào.”
“Việc chỉ thế ạ?”
Trong lòng hắn có phần bất an, không lễ việc đi làm thêm của mình đã bị phát giác ư? Nghĩ lại cũng không phải, hắn làm thêm tại chợ Tây, thì liên quan gì đến tuần tra huyện Vạn Niên?
“Tiêu Pháp tào, chúng ta nói bên ngoài này không tiện, vào nhà nói.”
“Được, mời vào!”
Hắn dẫn bọn họ vào nhà, lại nheo mất ra hiệu cho nương tử.
bảo nàng không phải nấu cơm.
Lệ Phi vừa ngồi xuống đả rút hai mươi năm lượng bạc ra đưa hắn.
Hắn tròn xoe mắt nhìn những nén bạc trắng xóa, ấp úng nói: “Ngài…đây là ..ý gì
ạ?”
“Không có chi, bọn ta chỉ muốn làm một vụ giao dịch với ngươi?”
“Cái gì…giao dịch?”
“Người Dương Châu hôm nay lục soát được là do ngươi chù đạo chứ?”
Hắn ngớ người một lúc nói: “Vụ này do Vương huyện úy chú đạo.
ta chỉ là phó thú của ngài.”
“Chí ít ngươi biết rõ toàn bộ sự tình, đúng không?”
“Điều này đương nhiên, có điều việc này rất rắc rối, phải điều tra cả đêm, ta tối này còn có việc, nên không tham dự nữa.”
Lệ Phi cười cười “Đi gác đêm ở chợ Tây đúng không?”
Hắn phen này biết bọn hạ đã lật sạch tây của mình, trong lòng kinh ngạc vô cùng, liền nói: “Các ngài cứ nói thăng, rốt cuộc tìm ta có việc chi?”
“Là thế này, tuần tra doanh bọn ta cũng có nhiệm vụ như vậy, tìm một người Dương Châu, hơn nữa áp lực rất nặng, chắc ngươi cũng biết, bọn ta vừa thành lập, không hiểu tình hình, nên phải giao dịch với ngươi, chỉ cần người cung cấp tình báo điều tra phía huyện Vạn Niên tỉ mỉ cho bọn ta, mồi ngày ta sẽ tra ngươi mười lượng bạc.”
Nói đến đây, Lệ Phi đẩy túi bạc hai mươi năm lượng về hướng hắn nói: “Đây là phần cho thêm, thế nào?”
Lòng hắn giật thót, hai mươi năm lượng, có thể đổi được hai mươi tám quan tiền, ngoài ra mỗi ngày còn có mười lượng bạc.
Chỉ trong một chốc hắn có thể dễ dàng kiếm được năm mươi lượng bạc, khoán này hắn phải canh gác bao nhiêu đêm mới được đây? Có khoán tiền này, hắn không phải đi canh gác đêm.
tối có thé ôm nương tử ngủ ngon lành, huống hồ, đây cũng chả phải bán quốc cầu vinh gì, chỉ là sự tranh giành công lao giữa các bộ phận với nhau, khônPhạm pháp.
Nghĩ đến đây, hắn không kiềm nỗi nuốt một ngụm nước bọt.
nhỏ giọng nói: “Chỉ cần các ngươi nhận lời, không bán đứng ta.”
Lệ Phi cười ha ha nói: “Ta bán đứng người thì có lợi ích gì,ngươi cũng chả phải nhân vật to tát chi, hơn nữa, bán đứng ngươi, không phải sẽ bại lộ bàn thân ư? Tiêu Pháp tào, nhưng nói đúng chứ?”
“Được, chúng ta nhất ngôn cửu đỉnh!” Hắn hạ quyết tâm nhận lời.
Hắn đưa tay nhận tiền, mật mày hớn hờ nói: “Hôm này bọn ta điều tra ra chiếc thuyền chờ hàng từ Dương Châu đã tìm ra manh mối.” Truyện “Thiên Hạ ”
“ồ? Manh mối gì?”
“Tối qua có một đội thuyền vận chuyền trà từ Dương Châu đến, thuyền chủ nói, trên đấy quả thực có một người đàn ông trạc tuổi bốn mươi, người Giang Đô, không cao, da đen.
trước làm ăn đường thủy.
Hoàn toàn Phủ hợp với điều kiện.
Người đàn ông này tự xung họ Tô, sau khi lên bờ đã thuê chiếc xe ngựa.
Từ hăng xe ngựa, bọn ta đã điều tra ra hắn đến chợ Động, có điều là tiêm nào trong chợ Đông thì vẫn chưa biết, bây giờ bọn nha dịch đã giám sát chợ nghiêm ngặt, chuẩn bị tối nay sẽ truy tìm từng nhà.” Truyện “Thiên Hạ ”
“Hóa ra là thế.”
Lệ Phi sật đầu nói: “Bây giờ ngươi còn không đi nhanh, cùng thanh gia điều tra, nếu ngươi giúp được bọn ta.
bọn ta sẽ có trọng thưởng.”
“Được, ăn cơm xong ta sẽ đi, nương tử, nấu thêm ít cơm!”
Lệ Phi Thú Dự vội đứng dậy cười nói: “Không cần đâu.
bọn ta còn phải tiếp tục tuần tra.
ngươi mau đi là được.”
Cả đoàn người cứ thế cáo từ.
Tiều Pháp tào vừa đóng cửa lại đã nhảy cứng lên, hắn vội lôi tiền ra nhìn nghiêng nhìn dọc, cả cặp mắt lấp lánh sáng ngời.
“Tiêu lang, gạo nhà ta không đủ! Hai thiếp sang nhà hàng xóm vay một ít!” Tiêu nương từ từ trong bếp đi ra nói.
“Vay gì mà vay, chúng ta phát tài rồi!”
Tiêu Pháp tào đưa bạc cho nương tử, nhoèn miệng cười: “Phu quan của nàng bàn lĩnh chứ?”
“Tiêu lang, có an toàn không đấy?” Nàng nhìn bạc sợ hãi hỏi.
“Không sao đâu!” Hắn vỗ ngực tự tin: “Trong lòng ta tự có tính toán!”
Ản vội hai miếng cơm nguội trộn nước lã, hắn lại vội vã đi về hướng chợ Đông