Đọc truyện Thiên Hạ – Chương 85: Nước Nhỏ Chảy Lâu
Năm mới càng lúc càng gần.
Không khí qua tết của thành Trường An cũng bắt đầu rầm rộ hẳn lên.
khắp nơi đều có thể nghe thấy tiếng pháo trúc nổ vang, pháo trúc không phải là bánh pháo ngày nay, mà là những thanh tre ngắn được ném vào lửa, nghe tiếng tre khi cháy lên phát ra tiếng nồ lắc tách, để trừ ma khử ta.
Và nhà nhà bắt đầu thay giấy dán cửa sổ, quét dọn, dán bùa gỗ đào, làm bánh tết.
treo phong kê, phơi thịt muối, cả thành Trường An chỉm trong không khí vui lễ tết.
Truyện “Thiên Hạ ”
Buổi sáng hôm đó.
một đội nhân mã từ bên ngoài Kim Quang môn của thành Trường An đi tới, đó là một nhánh quân đội, khoáng hơn một trăm người, người nào người nấy mũ giáp bóng loáng, thân thể cao to, chủ tướng đứng giữa khoảng hơn bốn mươi tuổi, gương mật gầy ốm, dưới cầm có để ba chòm rầu dài, dù thân mang mũ giáp, nhưng lại phàn phất sự nho nhã, hắn chính là tiết độ sứ Vương Trung Từ của Bàng Hữu – Hà Tây.
Vương Trung Từ được hậu thế phong là thần quân.
Hắn thống lĩnh binh hai mươi năm.
trăm trận trăm thắng, vì đại Đường Khai Nguyên thịnh thế lập nên những chiến công giữ gìn an ninh vô tiền khoáng hậu.
Năm naoái cuộc đỏi quân hành của hắn đã đạt đến đỉnh điểm, đồng thời đảm nhiệm bốn tiết độ sứ của sốc Phương-Hà Đông-Bàng Hữu-Hà Tây, gần một nữa biên quân của đại Đường nằm trong tay hắn.
Trong lòng quân Đường hắn có uy danh rất cao, việc gì đến đỉnh điềm cũng sẽ gặp sức càn, hắn nắm giữ binh quyền quá mạnh làm cho Lý Long Cơ cảm thấy bất an.
Đầu năm.
hắn bị miễn đi chức tiết độ sứ của sốc Phươna-Hà Đông.
Tháng bày, Lý Long Cơ lệnh cho hắn chiếm Thạch Bào thành, nhưng bị hắn từ chối.
Lý Long Cơ bèn lệnh cho đại tướng Đổng Diên Quang tấn công Thạch Bảo thành, nhưng gặp thất bại thê thám.
Đổng Diên Quang bèn đổ trách nhiệm cho Vương Trung Từ.
Lý Long Cơ rất nóng giận.
liền triệu Vương Trung Từ vào trong kinh.
Đi theo phía sau Vương Trung Từ là tham mưu Đỗ Nhạn Bân của hắn.
Trái với sự ung dung tự tại của Vương Trung Từ, Đỗ Nhạn Bân rất ư lo lắng, hắn không chỉ một lần khuyên Vương Trung Từ, không thể kháng chỉ của hoàng đế, nhưng Vương Trung Từ trước sau vẫn cho rằng ‘Thạch Bào thành hiểm ác.
Thổ Phồn dùng toàn bộ binh lực cả nước để giữ thành, nếu quân Đường tấn công mạnh, tất sẽ tổn thương mấy vạn mà chưa chắc đã giành được, thật là cái được không bằng cái mất.
Chỉ bằng tính cách khác, chờ đợi thời cơ.’
Đỗ Nhạn Bân cuối cùng cũng không thuyết phục được Vương Trung Từ.
Điều làm hắn lo lắng hơn là, nghe nói Đống Diên Quang mấy ngày trước có gửi một mật thư cho Thánh Thượng, e rằng nội dung lá thư sẽ làm Vương Trung Từ gặp điều xấu nhiều hơn là điều tốt.
“Đại soái, hay là đi thinh tội với Thánh Thượng, có lẽ sẽ có cơ may.” Đỗ Nhạn Bân hạ thấp giọng khuyên Vương Trang Từ.
Vương Trung Từ lấc đầu nói: “Nếu hắn có lòng muốn khử ta.
thì thinh tội đâu có tác dụng gì chứ?”
Hắn vừa dứt lời, phía trước đột nhiên đi đến một đội nhân mã.
có hơn mấy trăm vũ lâm phi kỵ, hai người đi đầu.
một là quan văn, một là hoạn quan.
Hoạn quan phóng lên trước, hét lớn hỏi: “Người đến đây có phải là Bàng Hữu tiết đô sứ Vương Trung Từ không?”
Vương Trung Từ chắp tay nói: “Chính tại hạ đây!”
Hoạn quan cười nhạt một tiếng, giơ cao thánh chỉ bằng vải đay trắng, nói: “Ý chỉ của bệ hạ đây, Vương Trung Từ tiếp chi.”
Vương Trung Từ liền aấp gáp nhảy xuống ngựa, quỳ dưới đất nói: “Thần Vương Trung Từ.
tiếp thánh chỉ của bệ hạ.”
Hoạn quan soạt một tiếng mở thánh chỉ ra.
Lớn giọng đọc: “Bàng Hữu-Hà Tây tiết độ sứ Vương Trung Từ, chịu nhiều thánh ân, nhưng không nghĩ cách báo đáp, tự giữ lấy binh lực, nghi có ý đồ mưu phàn, bắt giam xuống ngục của Đại lý tự, lệnh tam ty hội thấm, khâm thừ!”
Hoạn quan thu lại thánh chi, phẩy tay với tả hữu, hét lệnh: “Bất lấy cho ta!”
Một đám lớn vũ lâm quân xông lên, đè lấy hai bên Vương Trung Từ, thân binh của Vương Trung Từ kinh hoàng, liền tiến lên giải cứu, Vương Trung Từ quay đầu lại hét một tiếng: “Các người không được hỗn!”
Các thân binh liền đồng loạt lui bước, không dám manh động, lúc này, quan vãn đó nhảy xuống ngựa, hướng Vương Trung Từ chắp tay nói: “Vương sứ quân, tại hạ Đại lý tự thiếu khanh Kiết ôn.
phiền Vương sứ quân theo ty chức đi một chuyến vậy.”
Trong lòng Vương Trung Từ một thoáng thê lương, hắn thở dài một tiếng nói: “Hy
vọng Kiết thiếu khanh có thể dựa trên công đạo mà chấp hành, trà lại cho Vương mỗ đây một công đạo.”
Nhưng Kiết ôn cười nhạt một tiếng nói: “Công đạo ắt ở trong lòng Thánh Thượng.”
Chỉ một buổi sáng, cái tin Vương Trung Từ bị bắt ngay trên đường Trường An bèn được truyền đi khắp thành, đại tướng từng nắm trong tay một nửa biên quân đại Đường lại có kết cục bị bắt thế này, làm vô số người thương tiếc khôn nguôi.
Nhưng cũng có người tinh mất cho là chuyện này trước sau gì cũng sẽ như thế thôi, binh quyền của Vương Trung Từ quá mạnh, đã làm Thánh Thượng có lòng nghị kỵ.
Nhất thời mọi người bán tán xôn xao, tiếng đồn vang khắp Trường An.
Hai hôm nay vừa đúng cúng táo quân, tiếp đến là tuần ưu(ngày các quan được nghỉ phép), triều đình nghi hai ngày, Cao Lực Sĩ cũng được rảnh rỗi, không cần đi Hưng Khánh cung hầu hạ Thánh Thượng.
Cũng như lúc bình thường.
Cao Lực Sĩ đi tới sân mã cầu xem cầu thủ luyện tập, nhưng hôm nay hôm nay hắn rất lơ là.
hắn đã biết tin Vương Trung Từ bị bắt.
cho dù hắn biết Vương Trung Từ đã vào chốn nguy hiểm, hắn đã đánh giá thấp quyết tâm của Hoàng Thượng, rõ ràng là Thánh Thượng đã không muốn nghe sự giải thích của Vương Trung Từ.
Cao Lực Sĩ khẽ thở dài một tiếng, án của Vương Trung Từ đã chắc như đỉnh đóng cột rồi, ai cũng cứu không đươc hắn nữa, quan trọng là Thái tử, Thái tử trong vụ án này sẽ dấn sau đến mức nào, đó là việc hắn quan tâm.
Lúc này, sân mã cầu vang đến một loạt tiếng hô hân hoan, cuộc thi luyện tập đã kết thúc, đội Giáp do Lý Khánh An dẫn dắt đã thắng đội Át với một số điếm lớn.
Các cầu thủ mã cầu đồng loạt đi lên nhận thường, Cao Lực Sĩ cười rồi nói với quản gia bên cạnh: “Khó được cao hứng như hôm nay, mỗi người thường trăm quan tiền.”
“Đạ tạ A ông đã thường!”
Các cầu thủ mã cầu mừng rỡ, đồng loạt đa tạ rồi đi nhận tiền.
Lúc này Cao Lực Sĩ nói với Lý Khánh An: “Thất Lang, xin dừng bước!”
“Cao Ông có chuyện gì không?”
“Cùng ta đi hậu hoa viên dạo bước!”
Lý Khánh An gật đầu, từ khi hắn đảm nhiệm cửu môn tuần tra sứ, bén rất ít có thời gian luyện tập mã cầu, hôm nay hắn cố ý thu xếp nửa ngày, đến đây cùng đội mã cầu của Cao Lực Sĩ luyện cầu.
Hậu hoa viên trong Phủ Cao Lực Sĩ rất rộng lớn, có một cái hồ thiên nhiên, mặt nước hồ đã đóng một lớp băng dày, mật hồ sáng loáng như gương.
Mấy người ở đang dọn dẹp con đường nhỏ bên hồ, thấy Cao Lực Sĩ đi đến, đều đồng loạt đứng dậy thi lễ.
Cao Lực Sĩ vừa cười vừa vẫy tay, đề họ tiếp tục làm việc.
Hai người đi qua một chỗ quẹo, Cao Lực Sĩ mới từ từ nói: “Thất Lang, chuyện xảy ra sáng hôm nay, ngươi đã nghe nói chưa?”
“Cả buổi sáng này ty chức cũng đều ở trên phú Cao ông, không biết đã xảy ra chuyện gì?”
Cao Lực Sĩ thở dài nói: “Sáng hôm nay.
Vương Trung Từ bị hạ ngục rồi.”
Lý Khánh An sững người, Vương Trung Từ không phải là tiết độ sứ Hà Tây-Bàng Hữu sao? Tại sao lại bị bắt? Ý niệm trong đầu hắn xoay chuyển, bèn hỏi: “Hắn bị bắt ở Bàng Hữu hay là bị bất ở Trường An vậy?”
Cao Lực Sĩ nhìn hắn một cái, nói: “Hắn hồi kinh là để thuật chức, sáng sớm hôm nay vừa vào thành đã tiếp được thánh chi.
Thất Lang, người thấy chuyện này thế nào?”
Lý Khánh An cúi đầu trâm tư.
hắn chỉ biết trong lịch sử nói rằng Vương Trung Từ vì có quan hệ quá mật thiết với Thái tử mà bị bắt, nhưng cụ thế thế nào hắn không rõ lắm.
không ngờ chuyện này lại xảy ra trước mặt.
“Cao Ông.
ngài có chuyện gì dận dò ty chức, mời ngài cứ việc nói rõ.”
Cao Lực Sĩ nhìn hắn một cách tán thường, cười nói: “Ngươi thông minh lắm.
chỉ cần một tí là đoán được ý của ta, ta muốn nhờ ngươi thay ta đi làm một việc.”
“Xin Cao Ông cứ nói!”
Cao Lực Sĩ chắp tay sau lung đi lại mấy bước, mới từ từ nói: “Ngươi đem lời ta nói với Lý tướng quốc, cho hắn biết, nước nhỏ từ từ mới có thể chày lâu dài được.”
Hưng Khánh cung.
Lý Lâm Phổ đứng bên ngoài Đại Đồng điện đợi Lý Long Cơ triệu kiến, hắn cũng mới sáng này biết được tin xác thực vệ việc Vương Trung Từ bị bắt, là do Kiết Ôn phái người nhà cấp báo với hắn.
rất mau.
tin này tiếp theo tin kia.
Vương Trung Từ tại Kim Quang môn bị vũ lâm quân bắt, giam dưới ngục của
Đại lý tự.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, Lý Lâm Phổ trước đó cũng không hề có lấy một chút thông tin.
và lại thánh chỉ của Thánh Thượng cũng không phải là thông qua trang thư tinh truyền xuống, mà là do hàn lâm học sĩ đưa xuống.
Nhưng trong lòng hắn hiểu rất rõ, cho dù Thánh Thượng sắp đặt bắt Vương Trung Từ như thế nào, nhưng cuối cùng việc xét thẩm vẫn phải thông qua hắn Lý Lâm Phổ để hoàn thành vụ án.
Truyện “Thiên Hạ ”
“Thánh thượng có chi, tuyên Lý tướng quốc vào triều kiến!”
Trên bục cao truyền xuống tiếng nói của một hoạn quan, Lý Lâm Phổ liền chỉnh sửa mũ nón cho chỉnh tề, nắm lấy vạt áo, bước từ các bậc thang đi lên phía trên.
Lý Long Cơ từ ba ngày trước dọn đến Hung Khánh cung.
Hung Khánh cung là phủ của hắn lúc hắn mới làm vương gia.
sau mấy lần đại tu sửa.
đã có thể sánh bằng ba quần thề cung điện Khám Hòa-Đại Minh-Thái Cực cung rồi.
Hắn sau khi phongDương Ngọc Hoàn làm quý phi, lâu lâu cũng thường dẫn nàng đến đây nghỉ ngơi, nhưng lần này hắn chính thức dọn đến Hưng Khánh cung ở hãn luôn.
Ngự thư phòng của Lý Long Cơ đặt ở Đại Đồng cung, đây là một tòa cung điện dùng cho nghị sự loại nhỏ, không thể cử hành đại triều, nhưng có thể triệu tập trọng thần đến đây thảo luận quân cơ đại sự.
Lý Long Cơ vừa nghe xong bẩm báo của hoạn quan chủ sự, Vương Trung Từ đã bị bắt giam xuống ngục Đại lý tự, đợi đại tam ty hội thẩm, cái gọi là tam ty hội thẩm chính là do ba cơ quan tư pháp gồm hình bộ-ngự sử đài-đại lý tự cùng tiến hành thâm nghị đối với các vụ trọng án lớn, dựa trên cấp bậc khác nhau của quan viên tham gia hội thẩm mà chia ra đại tam tư và tiểu tam tư hai thứ.
Trừ khử Vương Trung Từ, chỉ là một trong hàng loạt các kế sách mà Lý Long Cơ đã sắp đặt sẵn.
Mục đích của hắn rất đơn giản.
chính là trừ đi toàn bộ các đại tướng biên thùy, những người ủng hộ cho Thái tử.
trước tiên là Bàng Hữu tiết độ sứ Hoàng Phô Duy Minh, Thiên Bào năm thứ năm, sau sự bùng nố của vụ án Vệ Kiên, Hoàng Phổ Duy Minh bị người ta tố cáo cấu kết với Vệ Kiên, hắn bèn vì thế mà trừ khử đi Hoàng Phô Duy Minh.
Mục đích kế tiếp chính là Vương Trung Từ.
Vương Trung Từ từ nhỏ đã sinh trường trong cung, với Thái tử Hanh có quan hệ rất tốt, nếu Thái tử phát động ép cung, thì Vương Trung Từ chính là con tốt đi trước ngựa,
Lý Long Cơ làm sao có thể dung tha cho hắn nắm giữ binh quyền trong tay quá lâu như thế được.
Nhưng Vương Trung Từ đàm nhiệm chức tiết độ sứ Hà Đông- sốc Phương đã quá lâu.
thế lực trong quân vững chãi như rễ cây cổ thụ.
Để có thể thành công điều hắn rời khỏi Sốc Phương-Hà Đông.
Lý Long Cơ bèn đi một bước cờ hiểm, đồng thời bổ nhiệm hắn làm tiết độ sứ bốn trấn sốc Phương-Hà Đông-Hà Tây-Bàng Hữu, nắm giữ hai mươi vạn tinh binh đại Đường.
Sau khi trọng tâm của Vương Trung Từ chuyển tới Bàng Hữu.
Lý Long Cơ bèn tiện thể bỏ đi hai chức tiết độ sứ sốc Phương và Hà Đông một cách hợp tình hợp lý, bước tiếp theo chính là làm sao bắt hắn vào ngục.
Lý Long Cơ cần một lý do đường hoàng, mà Vương Trung Từ lại cự tuyệt đi tấn công Thạch Bảo thành, điều đó đã đưa ra một cái cớ tốt nhất cho Lý Long Cơ.
“Bệ hạ, Lý tướng quốc đã đợi ở bên ngoài.”
Lý Long Cơ vẫy tay: “Tuyên hắn triều kiến!”
Lý Lâm Phủ là một con chó hắn nuôi, bây giờ là lúc cần dùng đến chó rồi.
Một lát sau, Lý Lâm Phủ nhanh chân tiến vào ngự thư phòng, cúi mình thi lễ: “Thần Lý Lâm Phủ tham kiến hoàng đế bệ hạ.”
“Tướng quốc miễn lễ!”
Lý Long Cơ khẽ khoát tay cười nói: “Hôm nay đáng lẽ là ngày nghi.
trẫm vì có việc đột xuất mà triệu tướng quốc tới đây, thật ngại quá.”
“Bệ hạ, tướng quốc khôngcó ngày nghi.”
“Nói hay lắm!”
Lý Long Cơ mỉm cười, rồi từ đống sớ tấu lấy ra một quyển, nói: “Việc Tịch thượng thư xin nghi hữu khanh đã biết rồi!”
Lý Lâm Phủ gật đầu, cũng thật trùng khớp, công bộ thượng thư Lục Cành Dung vừa chết, tiếp theo lễ bộ thượng thư Tịch Dự cũng lâm trọng bệnh, hôm qua đã chính thức đề xuất từ chức lễ bộ thượng thư và trung thư môn.
“Bệ hạ.
thần hôm qua đã đi xem qua Tịch thượng thư.
ông ta thực sự lâm trọng bệnh, không thích hợp tiếp tục nhậm chức, mong bệ hạ ân chuẩn cho ông ta được nghi hưu.”
Lý Long Cơ lật qua sớ tấu, tiện tay ném nó xuống ngự áng.
có chút lơ là nói: “Trẫm
đã phê chuẩn rồi, nhưng như thế thì vị trí lễ bộ thượng thư sẽ bị trống, tướng quốc có thể suy nghĩ giúp trẫm xem, vị trí này có thể cho ai thế vào?”
L
ý Lâm Phủ trong lòng lặng thinh, trên thực tế phải là công bộ thượng thư và lễ bộ thượng thư hai vị trí đều trống, mà Thánh Thượng chỉ nhắc đến lễ bộ thượng thư.
như thế cho thấy vị trí công bộ thượng thư Thánh Thượng đã có chú định rồi, đó sẽ là ai? Dương Thừa Căng, ngoài hắn ra không còn ai nữa.
Lý Lâm Phủ khẽ than trong lòng, xem ra Thánh Thượng đã hạ quyết tâm đặt cho mình một kẻ đối đầu.
“Bệ hạ, Thái tử thái sư, Từ quốc công Tiêu Tung đức cao vọng trọng, tài cán xuất chúng, thần xin tiến cử người này làm lễ bộ thượng thư.”
Lý Long Cơ lắc đầu: “Tiêu Tung danh dự không tốt, trẫm tuyệt đối không dùng hắn.
tướng quốc có thể đề cử người khác.”
Lý Lâm Phủ lại trầm tư giây lát, cười khổ nói: “Thần nhất thời cũng nghĩ không ra người để chọn, xin bệ hạ để cho thần từ từ suy nghĩ.”
“Thôi được! Chuyện này không gấp, đợi sau năm mới sẽ quyết định.”
Nói đến đây, Lý Long Cơ lại lấy ra một quyển sớ tấu đặt trên ngự áng.
nói một cách sơ lược: “Tả vệ đại tướng quân Đống Diên Quang tố cáo Vương Trung Từ tự giữ lấy binh quyền cho minh, hiện tại Vương Trung Từ đã bất đến đại lý tự đợi thẩm, việc này trẫm giao lại cho khanh vậy.”
“Xin bệ hạ yên tâm.
thần sẽ thận trọng xử lý vụ án này!”
Từ Hung Khánh cung đi ra, tâm trang Lý Lâm Phủ có chút nặng nề, một mặt Thánh Thượng tiếp tục dùng hắn, một mặt khác, đối với hắn lại có sự phòng bị.
thông qua cái gai Dương Thừa Căng để nói với toàn bộ triều thần, phán bội hắn Lý Lâm Phú cũng vẫn có trái ngon mà ăn.
cái kiểu một tay nâng một tay đánh để huấn triều thần thật sự làm hắn lạnh đến rùng mình.
Lý Lâm Phủ âm thầm thở một hoi dài.
tư duy bất chợt lại chuyển đến trên người Vương Trung Từ, hắn đương nhiên hiểu rất rõ Thánh Thượng tại sao lại đối phó Vương Trung Từ, lần này, thái tử còn có thể trốn khỏi không?
Xe ngựa tiến vào Bình Khang phường, đi thêm một lát bèn tới trước cửa phủ dừng lại, hắn thấy cây cột thắt ngựa phía trước cửa có cột một con ngựa, nhíu mày hỏi: Truyện “Thiên Hạ ”
“Ai đến thế?”
Người gác cửa chạy lại bẩm báo: “Lão gia.
là trung lang tướng Lý Khánh An đến ạ, hắn nói có chuyện gấp cầu kiến lão gia.”
“Lý Khánh An?” Lý Lâm Phủ chợt thấy lạ.
hắn mà có chuyện gấp, chẳng lẽ
“Hắn hiện đang ở đâu?”
“Bẩm lão gia.
ngài đang đợi trong phòng khách.”
“Lập tức dẫn hắn đến thư phòng gặp ta.”
L
ý Lâm Phú đi xuống xe ngựa, nhanh chân đi vào trong phủ.
hôm nay ở chỗ Thánh Thượng không thấy mật Cao Lực Sĩ, nếu minh đoán không sai, Lý Khánh An chắc chắn là đem tin tức của Cao Lực Sĩ tói.
Rất mau.
Lý Khánh An bèn được dẫn vào thư phòng của Lý Lâm Phủ.
Trong thư rất ấm áp, thoang thoàng một mùi trầm hương nhè nhẹ, Lý Lâm Phú đã thay một chiếc áo thiền (loại áo rộng mỏng của mùa hè), đang ngồi sau án đọc sách.
“Thuộc hạ tham kiến tướng quốc!”
Lý Lâm Phủ đật sách xuống, từ tốn cười nói: “Thất Lang, lâu quá không gặp ngươi rồi.
sần đây đang bận chuyện gì thế?”
“Hồi bầm tướng quốc, thuộc hạ gần đây đang tuần tra suốt.”
“Ta biết, ta muốn hỏi là lúc rành rỗi thì làm gì?”
“Gần đây thuộc hạ đang mua nhà.”
“ồ! Có mua được không?”
Lý Khánh An lấc đầu cười nói: “Hôm qua ở Tuyên Dương phường có xem một ngôi nhà.
cảm thấy hơi cũ.
mà bên cạnh lại là chợ của phường, rất ư ồn ao, thuộc hạ không thích.”
Lý Lâm Phủ mỉm cười nói: “Trong tay ta cũng có mấy ngôi nhà.
thường cũng để trống ở đó, ngươi lựa lấy một chỗ ngươi thích mà ở, tùy ngươi muốn ở bao lâu cũng được.”
“Cảm ơn tướng quốc đã chiếu cố, thuộc hạ vẫn muốn mua một ngôi nhà mà nó hoàn toàn thuộc về minh, mai này cũng dễ thành gia lập nghiệp.”
Lý Lâm Phủ chỉ cười, không miền cường hắn nữa.
hắn bèn chuyển sang hướng khác, hỏi: “Kẻ dưới nói ngươi có chuyện tìm ta.
là chuyện gì thế?”
“Hồi bẩm tướng quốc, thuộc hạ từ Phủ Cao ông qua đây.”
“Đợi một lát!”
Lý Lâm Phủ khoát tay ngăn hắn lại, hắn kéo một sợi dây, đi vào một viên thị vệ: “Xin tướng quốc dãn dò!”
“Ta có chuyện quan trọng.
bất kỳ ai cũng khôngđược đến quấy rầy!”
Đợi thị vệ lui ra rồi, Lý Lâm Phủ nghiêng mắt nhìn Lý Khánh An một cái.
có chút không vừa lòng.
“Ngươi nói đi! Cao đại tướng quân kêu ngươi đem tới tin gì?”
“Cao Ông kêu thuộc hạ đem một câu nói cho tướng quốc.”
“Câu nói gì?”
“Cao Ông nói.
nước nhỏ từ từ mới có thể chảy lâu dài được.”
Lý Lâm Phủ chấp tay sau lưng từ từ đi lại trong phòng, hắn hiểu ý của Cao Lực Sĩ.
thô chết, chó thịt, hắn Lý Lâm Phủ chính là một con chó của Thánh Thượng.
nếu giúp Thánh Thượng trừ khử hết những chiếc gai trong mắt đi.
lúc đó chính là ngày hắn bị nấu làm thịt, nhưng nếu trừ khử thái tử.
một khi thái tử lên ngai, hắn Lý Lâm Phủ cũng khó tránh khỏi được cái chết mà?
Làm hắn khó xử quá! Đây là một cục diện hết sức phức tạp, hắn nên làm thế nào để có thể phá được cục diện này đây? Lý Lâm Phủ thở dài một tiếng, thật ra điều quan trọng vẫn là xem Lý Long Cơ xem hắn có thật lòng muốn phế thái tử không.
Lý Lâm Phủ đi đến trước cửa sổ, quan sát tòa nhà rộng lớn bên ngoài, trong tòa nhà này đầy thê thiếp con cái của hắn ở đó, hắn đã sắp bảy mươi tuổi rồi.
thời gian không còn nhiều, hắn muốn trong những năm còn sống, có thể để lại cho con cháu được một chút gì đó, chí ít có thể để con cháu của mình duy trì nòi giống sau này.
Hắn chợt nghĩ đến con trai trường khuyên hắn: Phụ thân cố nhiên sát phạt dứt khoát, nhưng làm việc cũng quá tuyệt tình, không đề cho bản thân minh một con đường sống.
cho nên mới có kẻ thù trải rộng khắp thiên hạ.”
Nhưng trong tranh giành quyền lực.
thật sự có thể dung tình không? Lý Lâm Phủ cười khổ một tiếng, hắn quay đầu nói với Lý Khánh An: “Ngươi có thể nói với đại tướng quân, ta sẽ thận trọng suy nghĩ việc khuyến cáo của ông ta.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Lý Khánh An đáp lại một tiếng, nhưng không cáo từ.
Lý Lâm Phủ nhìn hắn một cái.
bèn cười nói: “Ngươi còn có chuyện gì chăng?”
“Lần trước tướng quốc nói với thuộc hạ.
để thuộc hạ làm một việc, nhưng bây giờ đã gần một tháng rồi, tướng quốc vẫn chưa nói với thuộc hạ việc đó là gì?”
Lý Lâm Phủ cười lên ha hả.
tốt lắm.
vẫn còn chưa quên lời nói của mình, hắn ngồi xuống.
rồi nói: “Trên thực tế.
ngươi đang làm rồi đó.”
Lý Khánh An ngẩn người: “Tướng quốc muốn chỉ cừu môn tuần tra sử?”
“Không sai.
ta nói chính là cừu môn tuần tra sứ.
nhưng đó chỉ mới là bắt đầu.”
“Xin tướng quốc nói rõ.”
Lý Lâm Phủ nhìn hắn một cái thật sâu: “Trong thời gian này, ngươi giúp ta theo dõi thật kỹ một người.”
“Ai?”
“Khánh vương Lý Tông!”
“Khánh vương Lý Tông ” Lý Khánh An đọc thầm hai lượt, cùi mình nói:
“Thuộc hạ rõ rồi.
nhất định sẽ đích thân làm tốt việc này.”
Lý Lâm Phủ thấy hắn khẳng khái đáp ứng.
rất hài lòng, bèn đi lên phía trước vỗ vai Lý Khánh An.
cười híp mắt nói: “Thất Lang, ta biết cha mẹ ngươi đều mất.
thế này vậy, đêm giao thừa, ngươi đến Phủ của ta.
cũng như là về nhà minh vậy.”