Thiên Hạ

Chương 5: Cô bé An Tây


Đọc truyện Thiên Hạ – Chương 5: Cô bé An Tây

Chỉ thấy một người đội nón tre đi tới, không ngờ là một nữ tử người Hán trẻ tuổi, xem ra cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, trên người mặc một bộ áo bó sát người, phía dưới mặc một chiếc váy dài màu lục, thắt lưng đeo trường kiếm, sau lưng một bộ cung tên, hơi lộ ra tư thế hiên ngang.

– Này! Kẻ làm binh kia, ta nói ngươi không nghe thấy sao?

Đây là nữ tử người Hán trẻ tuổi đầu tiên Lý Khánh An nhìn thấy sau khi tới triều Đường, hắn không khỏi nổi lòng hiểu kỳ, cẩn thận nhìn nàng. Dáng người nàng rất cao, bởi vì thường xuyên cưỡi ngựa, hai chân có vẻ thon dài thẳng tắp, ep nhỏ ngực lớn, dáng người vô cùng nóng bỏng, hơn nữa bộ dáng của rất được, trên khuôn mặt ngọt ngào mọc ra đôi mắt to đen bóng sắc bén, dường như có thể nhìn thấy hết thảy, chỉ có điều trong ánh mắt mang theo một tia ngạo mạn.

– Không tồi! Không tồi!

Lý Khánh An gật đầu lẩm bẩm cười nói, không khiến hắn thất vọng, nữ tử triều Đường không phải ai cũng châu tròn ngọc sáng như trong tưởng tượng của hắn.

Nữ tử thấy hắn dùng ánh mắt không chút che dấu đánh giá mình, không khỏi hơi tức giận, liền dùng chuôi kiếm gõ mạnh vào bàn:

– Nhìn cái gì vậy! Chưa thấy qua nữ nhân quá xinh đẹp sao? Truyện “Thiên Hạ “

Hứng thú trong mắt Lý Khánh An càng đậm, cô gái này có chút tính cánh của con gái đời sau, hắn thích.

– Da báo này ta đương nhiên bản, chẳng qua giá cả ta muốn rất cao, đoán chừng cô nương mua không nổi.

– Ngươi cho rằng ta không có tiền?

Nữ tử hừ một tiếng, lấy ra sáu đĩa bạc từ trong túi da, đẩy tới trước mặt Lý Khánh An:

– Đây là một trăm năm mươi lạng bạc, ngươi cầm lấy.

Nói xong, nàng vươn tay tới bao da báo đặt trên bàn, Lý Khánh An đè chiếc bao xuống, cười nói:

– Một trăm năm mươi lạng như nào đủ được, ta muốn ít nhất một ngàn lạng.

– Ngươi…

Mặt nữ tử đỏ bừng lên:

– Ngươi cho rằng ngươi đang bán gì? Một tấm da thú muốn một ngàn lạng bạc.

Lý Khánh An nâng chén rượu lên chầm chậm cười nói:

– Một ngàn lạng bạc thì sao vậy? Ta cũng không bắt buộc cô nương mua nha!

– Không được, da báo này bổn cô nương muốn chắc rồi.

Nàng rút kiếm ra, đặt lên cổ tay Lý Khánh An, lạnh lùng nói:


– Buông tay!

Lý Khánh An coi như không nghe thấy, uống một hơi cạn sạch chén rượu, híp mắt khen:

– Quả nhiên là rượu ngon!

Nữ tử giận dữ, quét một kiếm chặt thẳng vào tay Lý Khánh An, tiếc rằng Lý Khánh An phản ứng nhanh hơn nàng, xách cái bao, một kiếm của nữ tử chém vào khoảng không, mũi kiếm cắm vào bàn.

– Cô bé, cô nóng tính như vậy, tương lai không gả ra được đâu!

Thực khách xung quanh cười vang, nữ tử không nhịn được, nàng hung hăng dậm chân, rút kiếm rời đi.

– Cô bé, không cần bạc sao?

Lý Khánh An lại uống một chén rượu, nhìn bóng lưng của nàng cười nói.

Nữ tử quả thật cái gì cũng không nghe thấy, bước nhanh ra khỏi quán rượu không thấy bóng dáng, Lý Khánh An cười lắc đầu, nóng tre, trường kiếm, áo bó, còn coi tiền tài như cặn bã, điều này trái lại rất giống hiệp nữ giang hồ trong tiểu thuyết võ hiệp, hay là triều Đường thật sự có nhân vật như vậy?

Suy nghĩ vừa mới nổi lên trong đầu hắn, chỉ nghe một tiếng xé gió truyền đến, một mũi tên bắn thủng cái bao của hắn, khiến tấm da báo hoàn chỉnh bị rách vài lỗ hổng lớn.

– Bổn cô nương không chiếm được thứ gì, người khác cũng mơ tưởng có được!

Tiếng vó ngựa dần dần đi xa, chỉ để lại Lý Khánh An ngẩn người bưng chén rượu.

Uống xong một chút rượu buồn, Dương chưởng quầy tràn đầy áy náy dẫn hắn tới quán châu báu mọi người “Túc Đặc Lão Điếm”, lại xin lỗi hắn:

– Quân gia, thật sự có lỗi, tiểu điếm chiếu cố không chu toàn, hỏng da báo của ngài.

– Không có gì? Một tấm da thú mà thôi.

Lý Khánh An không thèm để ý phất tay cười nói, tuy rằng da báo hỏng rồi, nhưng dù sao cô bé bồi hắn một trăm năm mươi lạng bạc, coi như chính mình đã bán.

Lúc này, một gã tiểu nhị người Hồ mũi nhọn mắt xanh lam đi ra cười tủm tỉm nói:

– Dương chưởng quầy, muốn mua bảo thạch sao?

Tiếng hán của hắn nói cực kỳ chuẩn, giọng nói dễ nghe êm tai.

– Không phải, là vị quân gia này muốn mua bảo thạch, ta dẫn hắn đến.


Dương chưởng quầy lại nói xin lỗi vài câu, sau đó liền đi, tiểu nhị người Hồ nhiệt tình khom người với Lý Khánh An:

– Quý khách, hoan nghênh quang lâm tiểu điếm!

Lý Khánh An đánh giá mặt tiền tiểu điếm một chút, gật gật đầu, theo hắn vào rong điếm.

Người Túc Đặc cũng chính là người Hồ ở khu Hà Trung, giỏi về kinh thương mà thành danh, rất nhiều người nổi tiếng Đại Đường đều đến từ nơi nay, ví dụ như An Lộc Sơn đại danh đỉnh đỉnh chính là người nước Khang.

Khu Hà Trung cũng vì có nhiều bảo thạch mà nổi tiếng, hàng năm rất nhiều bảo thạch theo Hồ thương tiến vào Đại Đường, nhà “Túc Đặc Lão Điếm” chính là một người Túc Đặc Thạch Quốc mở ra.

– Quý khách, muốn mua bảo thạch gì, nơi này của chúng ta có kim cương Thiên Trúc, cũng có bảo thạch màu hồng.

– Ta muốn giám định bảo thạch.

– Ồ! Hóa ra vị khách này muốn giám định bảo thạch.

Tiểu nhị người Hồ khoát tay:

– Mời quý khách theo ta vào bên trong.

Lý Khánh An theo hắn vào bên trong, phòng trong cực kỳ sáng sủa, hai gã người Túc Đặc lớn tuổi đang nói chuyện gì đó với nhau.

– Có chuyện gì?

Người Túc Đặc rất chú ý chi tiết, cho dù nói chuyện với nhau cũng dùng tiếng Hán, đây là tôn trọng đối với khách.

– Đông chủ, vị khách này muốn đến giám định bảo thạch.

– Được, mời quý khách ngồi.

Một gã người Hồ tóc hoa râm rất lễ phép mời Lý Khánh An ngồi xuống, lại sai tiểu nhị đi rót một cốc nước trà, cười cười nói:

– Trước tiên tự giới thiệu một chút, ta gọi là Na Tô Ninh, người Thạch Quốc, xin hỏi quý khách họ gì?

– Họ Lý.

– Lý là quốc tính đó!


Na Tô Ninh cười ha ha, liền hỏi:

– Không biết quý khách muốn giám định bảo thạch gì?

Lý Khánh An lấy bảo thạch ngọn lửa từ trong lòng ra, đặt lên bàn:

– Chính là bảo thạch này.

Na Tô Ninh nhặt bảo thạch lên, từ kinh nghiệm hạng nhất của hắn mà xem, đây chỉ là một viên hồng ngọc bình thường, chỉ có điều lớn một chút mà thôi, dùng khoáng thạch lớn cắt thành, chẳng qua không có tạp chất gì, trái lại là một miếng đá quý thượng phẩm, giá trị tối đa 50 quán tiền.

Na Tô Ninh giơ bảo thạch lên nhìn kỹ, nụ cười trên mặt hắn dần biết mất, hắn nhanh chóng liếc Lý Khánh An một cái, trên mặt hắn bình tĩnh như thường, nhưng tay lại nắm chặt bảo thạch, run lên nhè nhẹ.

– Xin hỏi miếng bảo thạch này ngài có được từ đâu?

Na Tô Ninh hỏi dường như không có chuyện gì.

– Một người Hồ bình thường bán cho ta. Truyện “Thiên Hạ “

– Ồ! Xin hỏi đó là người Hồ gì?

Lý Khánh An thản nhiên cười nói:

– Là ai bán cho ta, rất quan trọng sao?

– Ta chỉ tùy tiện hỏi!

Na Tô Ninh cười trừ:

– Đây thật ra chỉ là một viên hồng ngọc bình thường, tuy phẩm chất hoản hảo, bình thường trị giá tám mươi quán, ta có thể cho ngài nhiều hơn hai mươi quán, một trăm quán, thế nào?

Nếu như quả thật là quân nhân bình thướng bán bảo thạch, nói không chừng đã đáp ứng rồi, nhưng Na Tô Ninh lại gặp phải người có kiến thức tương lai một ngàn năm so với hắn, dù hắn che đấu cực kỳ tốt, nhưng vẫn không thể gạt được ánh mắt sắc bén của Na Tô Ninh, từ bàn tay run rẩy của hắn Lý Khánh An liền ý thức được hắn không nói thật.

Bảo thạch có ngọn lửa như nào có thể là hồng ngọc bình thường, miếng bảo thạch này chắc chắn không chỉ một trăm quán, nhưng bảo thạch lại bị một đôi tay giống như chân gà nắm chặt, phòng chừng không chịu buông tay, vừa rồi hắn mói hỏng một tấm da bao quý giá, như nào có thể lại vứt bỏ một bảo vật khác, liền cười nói:

– Đông Chủ, thật ra bỏng thạch này đã bị ta ném hỏng rồi, ta chỉ cho ngài xem.

Na Tô Ninh này hiển nhiên không có đọc qua “sử ký”, hắn hơi sửng sốt, chần chừ đưa bảo thạch cho Lý Khánh An, Lý Khánh An nhận lấy liền trực tiếp cất vào trong ngực, đứng lên cười nói:

– Thôi vậy, ta vẫn nên tới quán khác!

Na Tô Ninh kia trợn mắt há mồm, chờ hắn phản ứng lại, Lý Khánh An đã bước đi.

Lý Khánh đi ra khỏi quán bảo thạch, quay đầu lại nặng nề “phi” một tiếng:

– Giang thương, muốn lừa bảo thạch của ta, ông đây không bán nữa.

Hắn xoay người lên ngựa vừa muốn đi, chỉ thấy Na Tô Ninh chạy nhanh tới:


– Quân gia, Lý tướng quân, xin chờ một lát!

Hắn chạy tới ngăn ngựa Lý Khánh An, thở hồng hộc nói:

– Quân gia, ta nhớ ra rồi, miếng bảo thạch kia của ngài không phải hồng ngọc, là Thái Dương Thạch của Thạch Quốc.

– Thái Dương Thạch!

Lý Khánh An hừ một tiếng:

– Vậy vừa rồi sao ngài không nhìn ra?

Na Tô Ninh cười khổ một tiếng nói:

– Thật ra tôi cũng chưa từng gặp qua Thái Dương Thạch, chỉ nghe nói trong bảo thạch có một ngọn lửa, rất giống với miếng bảo thạch này của ngài.

Lý Khánh An cúi người tò mò hỏi:

– Loại Thái Dương Thạch này giá trị bao nhiêu tiền?

Đây mới là chuyện hắn quan tâm.

Na Tô Ninh nghĩ một chút nói:

– Thái Dương Thạch coi như đáng giá, giá của nó chẳng qua ngang với kim cương Thiên Trúc, chỉ có điều nơi này của ta vừa lúc thiếu một miếng Thái Dương Thạch, nếu ngài đồng ý bán cho ta mà nói, ta có thể dùng kim cương lớn bằng như vậy thu mua.

Kim cương lớn ngang ngửa, Lý Khánh An hoài nghi mình nghe nhầm, kim cương lớn như trứng gà, đó là báu vật vô giá, hắn chần chừ hỏi:

– Đó là bao nhiêu tiền?

– Con số này.

Na Tô Ninh đưa ra một đầu ngón tay:

– Một ngàn quán.

Lý Khánh An nhanh chóng tính toán một chút, một ngàn quán có thể mua năm trăm mẫu đất, nhưng một viên kim cương lớn bằng trứng gà chỉ trị giá năm trăm mẫu đất sao? Hắn lắc đầu, cười nói: Truyện “Thiên Hạ “

– Một ngàn quán sao được, ta muốn ít nhất phải mười ngàn quán mới bán.

– Được! Vậy mười ngàn quán.

Na Tô Ninh không do dự nói.

Mắt Lý Khánh An sáng rực lên, hắn hung hăng kéo chiến mã, chạy nhanh đi, xa xa truyền đến tiếng cười to của hắn:

– Mười ngàn quán tiền, ngươi bảo ông đây đem đi thế nào?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.