Thiên Hạ

Chương 42: Viên Hoạn Quan


Đọc truyện Thiên Hạ – Chương 42: Viên Hoạn Quan


Ăn tối xong, đội xe của Lý Lâm Phủ lại xuất phát, đi về phía Phủ đệ của Cao Lực Sĩ.

Lý Khánh An giục ngựa ra phía trước, thấp giọng nói trước xe ngựa của Lý Lâm Phủ: “Tướng quốc cần ty chức phải không?” Truyện “Thiên Hạ ”
Lý Lâm Phủ trong xe ngựa cười nói: “Ta muốn nói với ngươi chiến dịch Tiểu Bột Luật, trận đánh này các ngươi thực hiện rất ngoạn mục.

Nghe nói hoàng thượng vui mừng đến nỗi sần như một đêm không ngủ được, không ngớt khen ngợi Cao Tiên Chi không phụ lòng mong mới tha thiết, còn các tướng lĩnh lập công các ngươi nữa.

đều sẽ được ban thưởng hậu hĩnh, công lao của ngươi xếp hạng hai cơ mà.”
“Đa tạ tướng quốc đã coi trọng.”
“Lý hiệu úy không cần khiêm tốn vậy, đây là quân công xứng đáng của ngươi.”
Chuyển đề tài nói chuyện.

Lý Lâm Phủ lại điềm đạm hỏi: “Nghe nói Cao Tiên Chi và Phu Mông Linh Sát bất hòa.

việc này các ngươi có nghe nói không?”
“Bẩm tướng quốc, thuộc hạ chức vị thắp bé.

không dám nhận xét bừa bãi việc của cấp cao.”
“Không sao cả.

hãy thoải mái trò chuyện với ta.

ta muốn nghe cách nhìn của quân quan cấp dưới các ngươi.”
“Tướng quốc có lệnh, thuộc hạ sao dám không tuân theo, thuộc hạ chỉ là hiệu úy, lại được Cao soái xem trọng, sợ lời nói quá khích gây hiên nhầm cho tướng quốc.”
Lý Lâm Phủ trầm ngâm, lát sau.

hắn mỉm cười nói: “Tốt lắm.

ứng xử khéo léo.

chả trách Cao Tiên Chi lại đề ngươi đưa thư đến.”
Trong gian xe không còn một chút tiếng nói nào, Lý Lâm Phủ dường như ngủ thiếp đi vậy, không còn ngó ngàng tới hắn.

Đội xe tiếp tục tiến lên trước.

ít lâu sau đã tiến vào cửa lớn của Dực Thiện Phòng.

Phủ đệ của Cao Lực Sĩ chính là ở trong Dực Thiện Phòng, ở đây kề sát với Đại Minh Cung, nếu trong cung có chuyện.


Cao Lực Sĩ liền có thể tiến cung ngay lập tức.
Cao Lực Sĩ vốn có họ Phùng.

xuất thân bần hàn.

hắn nhập cung vào thời Võ Tắc Thiên, khá được sự tán thường của Võ Tắc Thiên, nhưng hắn lại có con mắt tinh tường nhắm trúng Lý Long Cơ lúc đó còn là Lâm Truy Vương, và trở thành tâm phúc của hắn.
Cao Lực Sĩ tuy là một thái giám, nhưng có một cặp mắt phi phàm và tính cách quyết đoán.

“Giỏi việc cười ngựa bắn cung, một phát đã trúng, tam quân tâm phục”, quả thực là có tài của một đại tướng.

Sau khi Lý Long Cơ đãng cơ hắn nắm quyền lực trong tay, không phải cử dựa vào sự rào đón và nịnh nọt.

mà là ở thời khắc mấu chốt cho Lý Long Cơ sự giúp đỡ nhiều và quan tâm sâu sắc hết minh về mật tình cảm.

ở Đại Đường, hắn chỉ là nhân vật quyền lực thứ 2 đứng sau Lý Long Cơ mà thôi, ngay cả Lý Lâm Phủ cũng phải xem sắc mặt của hắn mà hành sự.

Hôm nay Lý Lâm Phủ đến nơi viếng thăm, cũng chính là vì việc tang lễ của Lục Cánh Dung.
Xe ngựa của tướng quốc đến.

từ ngoài trăm bước đã sớm có người chạy chọt vào phủ báo tin.

cho dù Cao Lực Sĩ quyền lực thao túng triều đình, nhưng hắn vẫn phải nể mặt Lý Lâm Phủ, nghe tin hắn vội đi ra phủ đón tiếp.
Cao Lực Sĩ khoảng 60 mấy tuổi, thân hình tầm trung hơi cao một chút, tuy tuổi đã ngoài lục tuần, nhưng thể trạng vẫn khỏe mạnh vô cùng.

Lý Lâm Phủ và xe ngựa vừa dừng lại.

hắn lập tức cười ha hả đón tiếp nói: “Gió rét đêm lạnh, tướng quốc lại đích thân đến viếng, quả là rồng đến nhà tôm rồi!”
Lý Lâm Phủ cũng xuống xe chắp tay cười nói: “Ta trên đường cử lo Cao ông ở trong cung chưa về, không ngờ lại trở về rồi.

xem ra trời cao chiếu cố ta rồi.”
“Tướng quốc nói quá rồi.

trong cung có bận đến đâu.

lão phu cũng phải hồi Phủ.

Nào! Tướng quốc theo ta vào phủ.”
Cao Lực Sĩ thân thiết vời bả vai của Lý Lâm Phủ.

đi về phía bậc thang, cửa đỏ của phủ Cao Lực Gì cọt kẹt mở ra.


cách thức nghi lễ này dưới thiên hạ này, ngoại trừ hoàng thượng quý phi ra.

cũng chỉ có hắn Lý Lâm Phủ mới được thường thức thôi.
Ánh mắt Lý Lâm Phủ ngời lên vẻ đắc ý.

Hắn cũng rất hài lòng sự coi trọng của Cao Lực Sĩ dành cho hắn.

Cao Lực Sĩ chính là cái bóng của hoàng thượng, bóng thăng thì thân không tà.

Từ chỉ tiết này có thể thấy thái độ của hoàng thượng đối với mình vẫn chưa có sự thay đối rõ rệt nào.
Cao Lực Sĩ nhìn Lý Lâm Phủ một cái.

Hắn biết Lý Lâm Phủ tại sao phải đến.

Lục Cảnh Dung bệnh nặng, đã từ chức Công bộ thượng thư.

Hoàng thượng hôm nay lại hạ chỉ bãi miễn vị trí môn hạ của hắn.

như vậy tướng vị của Đại Đường đã có thêm 1 người nữa.

Lý Lâm Phủ nếu không đến tìm minh dò hỏi tin tức.

đó mới là chuyện lạ.
Nhưng Lý Lâm Phủ là muốn tự mình kiêm chức, hay là muốn tiến cứ người khác, điều này Cao Lực Sĩ vẫn chưa biết chắc.

Hắn không biền lộ ra mặt mới Lý Lâm Phủ bước vào thư phòng của mình.
Hai người chia nhau vị trí khách chủ ngồi xuống, thị nữ dâng trà cho họ, sau đó lui ra ngoài.

Cao Lực Sĩ nâng ly trà cười nói: “Không biết hôm nay tướng quốc đến thăm, là vì việc gì?” Truyện “Thiên Hạ ”
Lý Lâm Phủ cười hô hố nói: “Không có chuyện lớn gì.

nghe nói Cao ông cũng tổ chức một đội mã cầu.

chuẩn bị tham gia trận đấu mã cầu vào đầu năm sau.

nghe nói đều là cao thù hạng nhất hạng nhì.


ta thích thú từ lâu.

vì thế đặc biệt đến đây tham quan.”
Cao Lực Sĩ tít mắt cười nói: “Hóa ra tướng quốc cũng thích cái này, không sai.

ta có một đội mã cầu.

nhưng kỹ thuật của chúng còn kém xa lắm! E là sẽ làm tướng quốc thất vọng.”
“Khẩn xin Cao ông cho ta tham quan.”
“Thôi được! Tướng quốc hãy theo ta đi tây viện.”
Cao Lực Sĩ đứng dậy, bèn dẫn theo Lý Lâm Phủ đi về hướng tây viện.

Mã cầu là quốc cầu của Đại Đường.

không những các châu và quận có đội mã cầu.

mà rất nhiều tông thất quyền quý cũng có đội mã cầu riêng của mình.

Cao Lực Sĩ là nhân vật đứng thứ 2 trong thiên hạ.

gia tài đồ sộ, thêm vào đó ông rất thích mã cầu.

ông đương nhiên cũng có đội mã cầu của mình.

Năm nào cũng như vậy, tại sao Lý Lâm Phủ hôm nay mới nghe nói chuyện này!
Cao Lực Sĩ trong bụng rõ như ban ngày, xem mã cầu chẳng qua là một cái cớ của
Lý Lâm Phủ mà thôi.
Phủ đệ Cao Lực Sĩ chiếm diện tích rộng lớn.

Tây viện chính là một bãi đấu mã cầu mini.

vẫn chưa vào bãi đấu đã nghe tiếng la hét inh ỏi, cùng với tiếng vó ngựa dồn dập.
“Sắp bắt đầu trận đấu rồi.

mấy thằng nhỏ này cũng không tệ lắm.

Năm kia đoạt giải thứ 12.

Ta lần này giao nhiệm vụ cho chúng là nằm trong thử hạng 10 trở lại.

ấy thế nên đang khổ luyện đó!”
Lúc này, Lý Lâm Phủ quay đầu vẫy tay với Lý Khánh An đằng sau: “Lý hiệu úy, ngươi qua đây.”
Lý Khánh An sững người, từ từ tiến lên.

Cao Lực Sĩ cũng sững người lại, Lý Lâm Phủ định làm gì? Giới thiệu một quân quan hiệu úy.
Lý Lâm Phủ cười hô hố nói: “Cao ông.


đây là Lý hiệu úy đến từ An Tây, mã cầu hắn chơi cũng khá giỏi.

Lần này sẽ đại diện cho đô hộ Phủ An Tây chúng ta tham gia trận đấu.

ta giới thiệu trước cho Cao ông biết.” Truyện “Thiên Hạ ”
Lý Khánh An lập tức thi quân lễ nói: “Ty chức tham kiến Cao ông!”
Người thường nhìn vào.

Lý Lâm Phủ là đại đô hộ An Tây.

giới thiệu cho người đam mê mã cầu như Cao Lực Sĩ một cao thù mã cầu An Tây là một việc bình thường.

Nhưng Cao Lực Sĩ là người anh minh biết chừng nào, thoáng cái ông đã nghe được hàm ý trong lời nói của Lý Lâm Phủ.
ông quan sát Lý Khánh An một lúc.

mỉm cười nói: “Lý hiệu úy chiến bào chưa cởi.

có phải từ Tiểu Bột Luật trực tiếp qua đây?”
Đại danh của Cao Lực Sĩ.

Lý Khánh An từ nhỏ đã nghe rồi.

còn xem qua một vở kinh kịch “Quý phi say rượu”.

Trong vở kịch.

Cao Lực Sĩ là một tên hề chấm màu bạc trên mũi, ngai dốt nhưng kiêu căng ngang ngược.

gây ấn tượng sâu sắc cho hắn.

Nhưng trên thực tế Cao Lực Gì mà hắn gặp hôm nay, lại là một chính khách tính toán lão luyện, ranh mãnh mưu mô, trên người không hề có tí kiêu căng ngang ngược nào.
Lý Khánh An vội sập người trả lời: “Cao ông nói quả không sai chút nào, ty chức chính là từ Tiểu Bột Luật trở về.”
Lý Lâm Phủ bên cạnh xen vào cười nói: “Cao ông có lẽ vẫn chưa biết, vị Lý hiệu úy này chính là Lý Khánh An người xếp hạng 2 trên sổ công lao Tiểu Bột Luật.”
“Chà! Thì ra ngươi chính là Lý Khánh An phi đoạt A Nỗ Việt Thành, chém đứt cầu tạm Thố Phồn, hay cho một dũng sĩ!” (A Nỗ Việt Thành là Pakistan ngày nay)
Cao Lực Sĩ tán dương vỗ vỗ vai hắn.

cười nói: “Ngươi có biết hoàng thượng phong cho ngươi chức quan gì không?”
“Ty chức không biết.”
Cao Lực Sĩ nhìn Lý Lâm Phủ một cái.

cười hô hố nói: “Nếu tướng quốc đã không nói.

thì ta cũng không nói.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.