Đọc truyện Thiên Hạ – Chương 32: Câu đố Bà Thủy
Lý Khánh An lệnh Hạ Nghiêm Minh thống lĩnh một trăm người trấn thủ thành Già Lam, hắn dẫn bốn trăm người còn lại theo mật đạo che trở tiếp tục tiến quân tới phía đông, mười ngày sau, đại quân Cao Tiên Chi cũng tới thành Già Lam.
Trong vương cung thành Già Lam, Cao Tiên Chi suy xét an bài bước tiếp theo của hắn trên mặt địa đồ, theo con đường Xích Phật hắn có thể đâm thẳng tới Tiểu Bột Luật, nhưng con đường này đường xá xa xôi lại gian nan, hậu cần quân đội một vạn người của hắn không thể giải quyết.
Quan trọng hơn là phía Liên Vân Bảo bên kia còn có gần một vạn quân Thổ Phiên, nếu bọn họ giết trở lại Tiểu Bột Luật, quân Thổ Phiên và Tiểu Bột Luật nam bắc giáp công, quân Đường sẽ nguy! Hơn nữa không lấy được Liên Vân Bảo, cướp lấy Tiểu Bột Luật cũng không có ý nghĩa, quan trọng hơn là lấy được Liên Vân Bảo, một vạn quân Thổ Phiên phía bắc Đặc Lặc Mãn Xuyên sẽ không còn trợ giúp, bọn họ cũng sẽ rút về Thổ Phiên, một tên ba chim!
Nghĩ vậy, Cao Tiên Chi dùng bút than gạch thật mạnh lên Liên Vân bảo, vẫn giữ nguyên hành động theo kế hoạch, binh chia ba đường tấn công Liên Vân Bảo, một đường từ Sơ Lặc Thủ tróc sứ Hạ Sùng Tần thống lĩnh ba nghìn kỵ binh xuôi theo bờ bắc Đặc Lặc Mãn Xuyên dẫn ba nghìn kỵ binh tiến quân Liên Vân Bảo, cắt đứt sự liên hệ giữa Liên Vân Bảo và quân Thổ Phiên ở Đặc Lặc Mãn Xuyên, một đường do Thủ tróc sứ Bạt Hoán Cổ Sùng Quán thống lĩnh, từ con đường Xích Phật xuôi nam, chặn đường rút về phía nam của quân Thổ Phiên trong Liên vân Bảo, mà Cao Tiên Chi hắn đi đường bình thường, rời khỏi Đặc Lặc Mãn Xuyên theo mật đạo tiến quân Liên Vân Bảo.
Ngày tiếp theo ba quân chia đường, chậm rãi đánh tới Liên Vân Bảo.
…
Lý Khánh An ngày ẩn đêm đi, tới gần hai mươi ngày, nửa đêm hôm nay bọn họ rốt cục đi tới sông Bà Lặc, cách Liên Vân Bảo năm mươi dặm, sông Bà Lặc là một trong hai nhánh sông thượng du của sông Ô Hử, một là sông Bá Mật, một là sông Bà Lặc, Liên Vân Bảo nằm sát đoạn giữa của sông Bà Lặc. Truyện “Thiên Hạ “
Hành quân đến đây, nhiệm vụ của Lý Khánh An đã hoàn thành, hắn chờ đợi chủ lực của Cao Tiên Chi đến, vì không để thám tử quân Thổ Phiên phát hiện, quân Đường tìm được một sơn động thật lớn ẩn núp.
Đám lính đã mệt mỏi không chịu nổi, rốt cục có thể nghỉ ngơi tốt, mỗi người năm xuống đất rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp, trong sơn động im ắng, đám lính ngủ say sưa, tiếng ngáy liên tiếp.
Lý Khánh An nằm trên một tảng đá lồi lõm, giống như binh lính bên dưới, cũng lót một tấm quân thảm, hắn lại khó ngủ, mặt trăng treo lên, ánh sáng màu bạc tiến vào từ cửa động, chiếu lên mặt hắn, đã hơn một năm, mỗi khi trăng treo, hắn lại nhớ tới kiếp trước của hắn, trí nhớ đối với kiếp trước cũng rất yếu, huấn luyện quân sự cường độ cao, cho hắn khí lực mạnh mẽ, còn lại là bắn bia, năm lần một ngày, bắn tên ngày qua ngày, thậm chí ngay cả điện thoại hắn cũng không có, chỉ có tới trận đấu mới có thể tiến vào đô thị lớn phồn vinh, chỉ như vậy, hắn vẫn cực kỳ hoài niệm cuộc sống trước kia.
Lý Khánh An thở dài, hắn nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo dài trên mặt, vết sẹo đã trở thành dấu hiệu vĩnh cửu của hắn, dường như hắn nhớ tới cái gì, lấy một chiếc gương đồng từ trong túi ra, đây là thứ Cao Vụ ném cho hắn buổi tối hôm đó, hắn vốn tưởng rằng cô bé mạnh mẽ kia sẽ đưa cho hắn đao tên các loại, không nghĩ tới lại là một mảnh gương đồng.
Nghĩ tới tâm tư cổ quái của Vụ Nương, Lý Khánh An không khỏi ấm áp một hồi, hắn liền dùng gương đồng trước ánh trăng nhìn gương mặt mình, vết thương đã khép lại rất tốt, gần như nhìn không ra, phần lớn được tóc che khuất, chỉ lộ ra một phần ngắn ngủn trên trán cho đến đuôi lông mày, nhưng vết sẹo này cũng không mang đến cho hắn cảm giác dữ tợn, trái lại tăng thêm cho hắn khí chất cứng rắn của một nam nhân.
– Tướng quân!
Cửa đông truyền đến tiếng hô trầm thấp của người canh gác.
– Chuyện gì?
Lý Khánh An đứng lên đi tới cửa động.
– Dường như nước sông có thay đổi.
Lý Khánh An sửng sốt, vội vàng theo lính gác đi tới bờ sông.
Sông Bà Lặc ở vùng này bắt đầu trở nên rộng lớn, sông sâu khoảng ba mươi trượng, nước sâu chảy xiết, hơn nữa chỗ có thể qua sông lại cực kỳ hẹp, rộng gần hai dặm, khu vực còn lại, nước sông đều chảy xuôi theo vách đá.
Nếu mấy tên lính thám bào của Lý Khánh An qua sông, đương nhiên không thành vấn đề, nhưng chủ lực hơn một vạn của Cao Tiên Chi qua sông, sẽ không dễ dàng như vậy, quan trọng là dễ dàng bị thám tử Thổ Phiên bờ bên kia phát hiện, khiến quân Thổ Phiên tới chặn lại đúng lúc.
Lý Khánh An đi tới bờ sông, chỉ thấy mực nước đột nhiên giảm xuống rất nhiều, bọn họ đi tới giữa sông kiểm tra mực nước, sâu không tới ba thước, gần như cưỡi ngựa có thể vượt qua sông Bà Lặc, mà chỗ ít nước nhất sâu hai thước.
– Đây là chuyện gì?
Khi đang hoang mang, thượng du bỗng truyền đến tiếng nước ầm ầm, chỉ thấy một dải trắng như vạn mã lao nhanh tới.
– Nước lên rồi, chạy nhanh!
Lý Khánh An và vài tên lính gác liều mạng chạy tới bờ sông, vừa mới lên bờ, lũ liền gào thét mà qua, mực nước lập tức khôi phục nguyên dạng.
Lý Khanh An ngồi xuống đất mắng:
– Con bà nói, đuổi ông tè ra quần.
– Tướng quân, một nén nhang!
Một gã lính gác thở hồng hộc nói:
– Mực nước giảm xuống chỉ khoảng một nén nhang, rất kỳ quái, không biết vì cái gì.
Lý Khánh An cũng nghi hoặc khó hiểu, thật sự rất kỳ quái, không ngờ con sông này còn thay đổi mực nước đúng giờ.
Hắn trầm ngâm một chút liền nói:
– Chúng ta lại quan sát vài ngày, chuyện bí mật này tuyệt đối không thể tiết lộ cho các binh lính khác, nếu các ngươi dám tiết lộ, ta giết các ngươi.
Mấy tên lính gác vội vàng đáp:
– Tướng quân yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không dám tiết lộ.
…
Lý Khánh An quan sát liên tiếp năm ngày, phát hiện quả nhiên mỗi ngày như vậy, nước sông sẽ đột nhiên giảm xuống ở canh bốn, chỉ duy trì khoảng một nén nhang, cực kỳ ngắn ngủn. Truyện “Thiên Hạ “
Ba ngày sau, ngày tám tháng bảy, chủ lực của Cao Tiên Chi đến chỗ đám người Lý Khánh An đóng quân, bởi vì có Lý Khánh An tra xét con đường phía trước, bọn họ hành quân cực kỳ thuận lợi, đúng giờ đến gần Liên Vân Bảo.
Chủ lực của Cao Tiên Chi có tàm ngàn người, giám quân Biên Lệnh Thành cũng theo chủ lực mà đến, chủ lực ngoại trừ năm ngàn quân Đường ra, còn có ba ngàn liên quân nước Thức Nặc và nước Hộ Mật, chẳng qua trải qua bôn ba gần hai tháng, Biên Lệnh Thành cũng không chịu nổi mệt nhọc và sự thay đổi của cao nguyên, hắn ngã bệnh.
Chủ lực quân Đường vừa đến, sơn động liền thành sở chỉ huy lâm thời, trong sơn động thắp một ngọn đèn, bấc đèn lay động, ngọn đèn mờ nhạt lúc sáng lúc tối, Cao Tiên Chi đang ngồi trên một tảng đá lớn xem kỹ bản đồ, hơn mười tên quan quân Giáo úy quân An Tây đứng phía sau hắn.
Thật lâu sau, Cao Tiên Chi thở dài, nói với Giáo Úy Mạch Đao Lý Tự Nghiệp:
– Viễn chinh Tiểu Bột Luật khó khăn, khó bởi sông núi hiểm ác, vượt qua sông Bà Lặc như thế nào chính là việc ta lo lắng nhất, vạn người chúng ta qua sông, thanh thế to lớn, tất bị thám tử Thổ Phiên bờ bên kia phát hiện, làm cho nửa đường chặn giết chúng ta, nếu là quân qua sông ít, lại sợ không phải đối thủ của người Thổ Phiên, đều khó khăn!
– Cao soái, không bằng để quân Mạch Đao chúng ta qua sông trước, có thể chống cự người Thổ Phiên chặn đường.
Truyện “Thiên Hạ “
Cao Tiên Chi lắc đầu:
– Quân Mạch Đao các người toàn thân trọng giáp, làm sao dễ dàng qua sông.
Biệt tướng Tịch Nguyên Khánh bước ra khỏi hàng, chắp tay nói:
– Cao soái, để ta qua sông trước.
– Cao soái, để ta tới trước!
Phiên tướng Hạ Lâu Dư Nhuận cũng không cam lòng rơi lại phía sau.
– Các ngươi cũng đừng cái cọ nữa, muốn qua sông mọi người cùng qua.
Lý Khánh An đứng phía sau cười cắt ngang mọi người tranh chấp, Cao Tiên Chi nhìn hắn một cái, thấy trong mắt hắn tràn đầy tự tin, trong lòng không khỏi vừa động, nghĩ ngợi nói:
– Hắn là thám báo đi trước, tất nhiên có phát hiện gì.
– Thất Lang, ngươi có đề nghị gì?
Lý Khánh An đi tới phía trước, nói bên tai Cao Tiên Chi vài câu, Cao Tiên Chi không ngừng kinh dị, gật đầu cười nói với mọi người:
– Mọi người đi nghỉ ngơi đi! Ta tự có biện pháp.
Mọi người đều nghị luận, đều khó hiểu mà tản ra.
Lúc canh bốn, Cao Tiên Chi dẫn theo vài tên thân binh cùng Lý Khánh An đi tới trước sông Bà Lặc, bọn họ dùng dây thừng buộc một tảng đá lớn ném vào giữa sông, tảng đá lớn lập tức bị đẩy xa hai trượng, có thể thấy được mạch nước ngầm phía dưới chảy xiết, nước sông sâu chừng một trượng năm, Cao Tiên Chi không khỏi chau mày, hắn vẫn không tin lời Lý Khánh An nói.
– Đại soái mau nhìn!
Một gã binh lính kinh ngạc kêu lên.
Chỉ thấy nước sông nhanh chóng xảy ra biến hóa, mực nước giảm xuống mạnh mẽ, chỉ khoảng nửa khắc có thể nhìn thấy đá lớn dưới lòng sông, Cao Tiên Chi trợn mắt há mồm, không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt này.
Bỗng nhiên, hắn quỳ xuống, ngửa đầu nói:
– Ông trời! Đây là ngài muốn giúp ta thành công sao?
Một nén nhang sau, nước sông đột nhiên tăng vọt, lại nhanh chóng khôi phục như cũ, Cao Tiên Chi đắc ý cười ha ha, có trời giúp, lo gì không phá quân Thổ Phiên.
– Cao soái, việc này ta có đề nghị.
Lý Khánh An cười nói.
Lúc này Cao Tiên Chi đã rất tín nhiệm Lý Khánh An, hắn không chút do dự nói:
– Ngươi nói!
– Đại soái, hai quân tác chiến, quan trọng nhất là sĩ khí, sao đại soái không lợi dụng việc này phấn chấn lòng quân?
Cao Tiên Chi vuốt râu gật đầu, đề nghị của Lý Khánh An nói trúng tâm tư của hắn.