Thiên Hạ

Chương 27: Phát lực


Đọc truyện Thiên Hạ – Chương 27: Phát lực

Hai ngày này Cao Tiên Chi như đứng trên đống lửa như ngồi trên đống than, hắn biết rõ vấn đề sẽ phát sinh khi tấu lên triều đình, năm trước hai lần hắn tấu lên triều đình đề nghị phát động chiến dịch Tiểu Bột Luật, nhưng vấn đề cũng phát sinh, Trình Thiên Lý hỏi thăm người quen ở Binh bộ mà biết được tin này, lập tức tố giác với Phu Mông Linh Sát, nói hắn tự vượt cấp thượng tấu. Truyện “Thiên Hạ “

Cao Tiên Chi đi đi lại lại trong phòng, cân nhấc đối sách.

– Cao soái, ta cảm thấy lúc này chỉ có một biện pháp, đó là phải kéo, kéo dài tới khi thánh chỉ của triều đình tới.

Bên cạnh, Phong Thường Thanh cũng rất lo lắng, hắn và Cao Tiên Chi là quan hệ môi hở răng lạnh, nếu Cao Tiên Chi rơi xuống đài tiền đồ của hắn cũng sẽ dừng ở đây.

– Nhưng điều ta lo lắng là trong ý chỉ của Hoàng thượng không nói rõ là ta dẫn quân xuất binh, mà là Phu Mông Linh Sát tự quyết định chọn người. Nếu vậy, ta dám khẳng định hắn tuyệt đối sẽ không chọn ta.

– Hẳn là sẽ không. Với sự khôn khéo của Hoàng thượng thế nào lại không nghĩ được nguyên nhân và nguy hiểm việc Cao soái vượt cấp thượng tấu, nếu Cao soái làm như vậy thì chỉ có hai kết quả, bãi miễn hoặc trọng dụng, sẽ không có chút gì mờ ám.

Nói tới đây, Phong Thường Thanh thật cẩn thận hỏi:

– Cao soái có hối hận hay không?

Cao Tiên Chi hừ một tiếng:

– Ta có gì mà hối hận. Bình thường Phu Mông Linh Sát làm khó ta đã sớm chịu đủ rồi, so với việc bị hắn ngờ vực vô căn cứ, bị hắn coi như một quân cờ, còn không bằng làm một lần, cho dù thất bại bị bãi miễn cũng không oán không hối.


– Tuy nói như vậy, Cao soái nên chú ý đến phương pháp một chút!

– Ta biết, ta sẽ giống như một đứa cháu trai tìm hắn thỉnh tội.

Cao Tiên Chi cắn môi gần như chảy máu.

……

Tới giữa trưa, một tin tức có tính bùng nổ được truyền trong thành Quy Tư, Đô binh mã sứ tứ trấn Cao Tiên Chi cởi trần quỳ trước phủ Tiết Độ Sứ, đã quỳ nửa ngày nhưng Phu Mông Đại soái cũng không để ý tới. Nhất thời mỗi người ở thành Quy Tư đều nói về chuyện này, có người nói Cao Tiên Chi là vì muốn giúp cho Lý Khánh An mà đi thỉnh tội; có người nói Phu Mông Linh Sát muốn dùng Trình Thiên Lý thay thế Cao Tiên Chi, đủ loại lời đồn đại truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ ở thành Quy Tư.

Trong tửu quán Trung Nguyên, mấy viên Đại tướng tức sùi bọt mép, Bạch Nguyên Quang rút đao chém lên bàn, giận đùng đùng:

– Phu soái tin lời tiểu nhân gièm pha, đổi trắng thay đen, không bàn thị phi, có công không thưởng, có tội không xét, Cao soái không tội nhưng lại phải quỳ, nhục nhã khắp thiên hạ. Đủ rồi! Có Đại soái như vậy, binh lính này ta không làm cũng thế!.

Mặt Tịch Nguyên Khánh xanh mét, một ly lại một ly, hắn lo nhất Cao Tiên Chi bị giáng chức, từ nay về sau hắn không có cơ hội lập công lên chức, hắn đã ba mươi ba tuổi, còn được bao năm thanh xuân?

Ngay cả Đoàn Tú Thực vẫn luôn bình tĩnh cũng tái mặt, xảy ra chuyện thế này, hắn bó tay không biết làm sao, lòng không ngừng lo lắng cho Cao soái.

– Nguyên Quang, không nên kích động, không phải chỉ có một mình ngươi sốt ruột, tất cả mọi người đều lo lắng. Tỉnh táo lại đi!


Đoàn Tú Thực liếc Lý Khánh An một cái, tiếp tục uống rượu không nói gì, mọi người mới đầu còn tưởng là hắn căm tức chuyện nghi ngờ việc phân thưởng, nhưng Đoàn Tú Thực lại nhận ra dường như không phải như vậy, Lý Khánh An vẫn mỉm cười, thần sắc bình tĩnh, như thể đã tính trước cả.

– Thất Lang, ngươi có biện pháp gì tốt sao?

Lý Khánh An khẽ mỉm cười, khổ nhục kế của Cao Tiên Chi không có hiệu quả đã nằm trong dự kiến của hắn, có Trình Thiên Lý trong phủ Tiết Độ Sứ, Phu Mông Linh Sát làm sao có khả năng mềm lòng được. Mấy ngày nay hắn đã suy xét đến phương pháp của Cao Tiên Chi, đã vài lần hắn tìm Cao Tiên Chi góp lời, đều bị từ chối khéo léo. Hắn biết Cao Tiên Chi không muốn liên lụy quá nhiều tới thủ hạ của mình, nhưng cây đã đổ thì làm sao giữ được trứng? Vận mệnh của Lý Khánh An hắn đã gắn chặt với Cao Tiên Chi..

Uống một hơi cạn chén rượu, hắn nói:

– Biện pháp thực ra ta có một, tuy nhiên dựa vào một mình ta khó có thể làm được. Ta muốn mọi người chúng ta cùng nhau hợp tác, cùng nhau gánh nguy hiểm này.

Mấy người nghe Lý Khánh An có biện pháp đều thúc giục:

– Thất Lang, ngươi mau nói, biện pháp gì?

Lý Khánh An vẫy tay gọi tất cả mọi người lại, hạ giọng nói:

– Nếu muốn giúp Cao soái thoát khỏi khó khăn này chỉ một người có thể làm được…


……

Chuyện Cao Tiên Chi quỳ trước phủ Tiết Độ sứ Biên Lệnh Thành đã nghe nói, chẳng qua hắn cũng không nghĩ tới hỏi, giảng hòa tướng soái bất hòa không phải là phạm vi nhiệm vụ của hắn. Hắn chỉ để ý tới việc quân đội có trung với Hoàng thượng hay không, chỉ để ý quân đội có thành thành thật thật ở trong quân doanh hay không.

Hắn không tham dự vào việc này cũng không có nghĩa hắn không báo cáo với Hoàng thượng, việc báo cáo với Hoàng thượng về tướng lãnh An Tây cũng là một trong các nhiệm vụ của hắn. Mấy tháng trước, hắn cũng đã gửi cho Hoàng thượng một phong mật thư, chi tiết kể lại đã hơn một năm nay, tướng soái cao cấp ở An Tây mâu thuẫn, Cao Thiên Chi công lao lấn chủ, dần dần bị Phu Mông Linh Sát không dung, Cao Tiên Chi đề xuất với Phu Mông Linh Sát xin tiến công Tiểu Bột Luật, lại bị Phu Mông Linh Sát từ chối một lượt, đường hiểm Bột Luật cũng không thể tiến hành!

Chuyện này nhất nhất hắn đều bí mật báo cáo với Hoàng thượng, nên xử lý thế nào hắn tin tưởng Hoàng thượng đều có phán đoán sáng suốt.

– Công công, không tốt!

Một gã tiểu hoạn quan hầu hạ hắn chạy vội vào phòng, kinh hoàng chỉ ra ngoài:

– Bên ngoài có mấy trăm quan quân vây phủ đệ của chúng ta.

“Choang” chén trà trong tay Biên Khiến Thành rơi xuống đất, hắn chậm rãi đứng lên, quân đội vây quanh phủ đệ của hắn để làm gì? Chẳng lẽ là bất ngờ tạo phản sao? Không đúng! Không đúng! Muốn tạo phản thì nên vây phủ đệ của Phu Mông Linh Sát mới đúng, vừa nghĩ hắn đã hiểu được, trên mặt không khỏi hiện ra một nụ cười khổ, mình không đếm xỉa e là không được.

Ngoài phủ đệ, mấy trăm danh quan quân kích động trào dâng, bọn họ nhận được tin tức Cao soái bị Tiết Độ Sứ bãi miễn, Trình Thiên Lý thay vào đó, tin tức này như một đốm lửa rơi vào giữa chảo dầu hỏa sắp sôi, các quan tướng rốt cuộc không ngồi yên, bọn họ cùng nhau nổi dậy, kéo nhau tiến vào phủ đệ của Biên Khiến Thành.

Cửa mở, giám quân Biên Lệnh Thành ra khỏi phủ, đối mặt với các tướng lĩnh không kìm được sự kích động, có vẻ vô cùng khẩn trương.

– Mọi người bình tĩnh một chút đã, xin hãy nghe ta nói.


Các quan tướng làm sao mà đồng ý nghe,bọn họ nhất tề kéo lên vây quanh Biên Lệnh Thành, mọi người đều kích động, đều rát cổ kêu gào: Truyện “Thiên Hạ “

– Nếu bãi miễn Cao soái, chúng ta sẽ không làm!

Biên Lệnh Thành dáng người thấp bé, bị các tướng lĩnh An Tây cao to vây quanh như thể lạc vào vương quốc người khổng lồ, mặt mày tái nhợt, lắp bắp trấn an:

– Chuyện này từ đầu tới cuối ta tuyệt đối không biết, thật sự không liên quan tới ta.

Đứng trước mặt Biên Lệnh Thành chính là Biệt tướng Hạ Lâu Dự Nhuận, hắn là người dẫn đầu các quan quân, thân cao chừng một trượng, lưng hùm vai gấu, giống như một tòa tháp đen, nhìn xuống Biên Lệnh Thành mà lạnh lùng nói:

– Chúng ta biết không liên quan tới giám quân, nhưng việc này giám quân cũng không thể không quản, hơn nữa tình thế vạn phần nguy cấp, giám quân có nghĩ tới không? Chúng ta đều bỏ đi, binh lính ai khống chế?

Hắn tách mọi người ra, chỉ về phía xa xa:

– Giám quân, người xem!

Chỉ thấy phía xa xa, hướng quân doanh khói đặc cuồn cuộn khắp nơi, một giọt mồ hôi to tướng chảy xuống trán BiênLệnh Thành, mặt hắn đỏ bừng, bỗng nhiên hét lớn:

– Chuẩn bị ngựa cho ta, đi phủ Tiết Độ Sứ!

Chúng tướng hoan hô như sấm rền, chậm rãi đi theo Biên Lệnh Thành tới phủ Tiết Độ Sứ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.