Đọc truyện Thiên Hạ – Chương 162: Tướng Quốc Hối Hôn
Lý Khánh An ngồi lên xe ngựa, xe từ từ đi về hướng chợ Đông, trong xe ngựa của Lý Lâm Phổ vừa rộng vừa tiện nghi, đây hiển nhiên là một thư phòng di động, gần sát cửa sổ còn có một chiếc bàn nhỏ, trên đấy bày đầy văn phòng tứ bảo, còn một bên cửa cũng là một chiếc bàn nhỏ, hai bên được bày đệm ngồi, Lý Khánh An cùng Lý Lâm Phổ đang ngồi mặt đối mặt, trong xe còn có một tiều thư đồng rót trà mời họ.
Lý Khánh An hớp một ngụm trà nóng cười nói: “Tướng quốc đây là đi đâu thế?”
“Hôm qua thân thể không khỏe, không ra khỏi nhà, hôm nay khá hơn, liền nghĩ là sẽ đi thị sát tình hình lễ Thượng Nguyên.”
“Tướng quốc phải bảo trọng sứ khỏe!”
Lý Lâm Phổ than nhẹ, cười mếu nói: “Người già rồi, tinh lực không còn như trước, cũng dễ dàng bị ngã bệnh, không giống Tướng quân, đang tuổi thanh xuân thịnh niên, sau này Đại Đường giang sơn còn phải nhờ cậy vào bật hiền tài trẻ tuổi như tướng quân.”
“Tướng quốc nghĩ nhiều quá, người ta nói gừng càng già càng cay, nắm trong tay tất cả, điều khiển toàn cục, đâu thể thiếu Tướng quốc, ty chức ở bên Bắc Đình cũng không thể không có sự ủng hộ của Tướng quốc.”
“Kỳ thực cũng không có gì lớn lao, binh lực Bắc Đình không nhiều, lương thực một phần có thể tự cấp, lúc thuộc hạ ở An Tây đã biết Bắc Đình có vài mỏ đồng, không biết triều đình có thể phê chuẩn cho thuộc hạ khai thác, để cung ứng cho quân đội, ngoài ra, Bắc Đình đường xá xa xôi, việc vật tư quân dụng vận chuyển không tiện, tai hi vọng vật tư Quân khí giám cùng Trượng tác giám có thể mở chi bộ tại Bắc Đình, đế tự sản xuất vật tư quân dụng, để cung cấp cho An Tây và Bắc Đình.”
Đây chính là điều kiện Lý Khánh An đưa ra.
Phát triển tại Bắc Đình, vấn đề lớn nhất chính là vật tư không đủ, cơ hồ phải trông chờ triều đình rớt xuống.
Và nếu vì thế bị triều đình nắm cán thật bất lợi, hắn muốn khai thác mỏ luyện thép, muốn tự lực cánh sinh, đây đều là điều không phải không thể, nhưng phải có tiền để, đó là được phép của triều đình, nếu không, hắn tự ý làm những việc này, sẽ bị nghi là mưu phản, còn những thứ thuộc về chính quyền này thật chất lại nắm trong tay Lý Lâm Phổ, chỉ cần lão phê chuẩn, liền có thể thực thi.
Lý Lâm Phổ gật đầu mỉm cười: “Kỳ thực triều đình đương nghĩ sẽ kiến lập Trượng tác chi sứ ở An Tây, do Quân khí giám và Trượng tác giám mỗi bên phái năm trăm người thợ định cư tại An Tây, Thánh thượng cho ta an bài việc này, cuối năm năm ngoái, Cao Tiên Chi thượng thư yêu cầu xây tại Quy Tư, triều đình chưa chính thức chấp nhận, nếu Bắc Đình cũng có ý này..
Lý Khánh An đại hỉ, may mà hắn kịp thời để xuất, nếu không bị Cao Tiên Chi cướp đi cơ hội này, hắn có hối cũng không kịp, hắn vội cúi người thi lễ, biểu hiện ra vẻ tôn kính với thượng cấp mình, cười nói: “Bắc Đình so với An Tây điều kiện tốt hơn, người Hán cũng nhiều hơn, lại có đầy đủ sức người để tiến hành sản xuất quy mô lớn.
Xin Tướng quốc chấp thuận!”
Lý Lâm Phổ không trả lời, mà lão bỗng hếch mày lên cười nói: “Nghe nói hôm trước ngươi vừa qua phủ Vi Hoán à? Làm thơ múa kiếm, tao nhã phong lưu, không tồi đấy chứ!”
“Do một người bạn của thuộc hạ mời đi, kỳ thực trưa hôm nay thuộc hạ cũng vừa ghé Vi phủ.”
Lý Lâm Phổ à một tiếng xong, không nói gì thêm.
Rất lâu sau, lão mới cười nói: “Bắc Đình khai quật mở cần tiền, phải bẩm báo Thánh thượng; ngươi có thể viết một tập tấu sớ, ta sẽ phê chuẩn trước.
Việc gia tăng một lò rèn thép ở Bắc Đình xem ra vấn đề không lớn, còn vật Quân khí giám và Trượng tác giám chi sứ rốt cuộc xây ở An Tây hay Bắc Đình, còn phải để bổn Tướng suy nghĩ thêm một hai hôm.”
Lý Khánh An biết lão muốn chờ đợi xem cử động của Thái tử đã, liền chấp tay cười nói: “Vậy cậy nhờ Tướng quốc cả, ty chức không làm phiền nữa.
Xin cáo từ!”
“Lý tướng quân về đi! Công văn nhậm chức Binh bộ đã được phê chuẩn, thêm năm ngày nữa, Tướng quân sẽ phải đến Bắc Đình nhậm chức!”
“Đa tạ tướng quân, ty chức đã chuẩn bị xong.
”
Lý Khánh An cáo từ.
Thư đồng Lý Lâm Phổ qua dọn dẹp bàn, hắn nhìn nhìn bóng hình Lý Khánh An, bỗng dưng phán: “Người này là một kẻ bạc hạnh.”
“Sao ứng ca nhi lại nói thế?” Lý Lâm Phổ cười nói.
Thư Đồng bĩu môi: “Rõ ràng hắn đi từ trong viện Vũ Y cô nương ra, nhưng từ đầu chí cuối hắn đều không nhắc một câu về cô nương, không phải kẻ bạc hạnh là gì?”
Lý Lâm Phổ dõi theo bóng hình Lý Khánh an, đôi mi mắt rũ xuống của lão hơi nhắm, lão vẫn chăm chú nhìn, một ánh mắt mới lợi hại làm sao! Phảng phất như muốn nhìn thấu tâm tư của Lý Khánh An, một lúc sau, lão mới cười nhạt nói: “Người này không phải bạc hạnh, ngươi không hiểu..
Nói đến đây, lão hạ lệnh với phu xe: “Hồi phủ, mệnh Lý Tụ lập tức đến gặp ta!”
Lý Khánh An từ khi xuống xe Lý Lâm Phổ, phát hiện mình cách Khai Hóa phường không xa, hắn bèn cùng mấy tên thân binh đi vào trong phường, Chưa được vài trăm bước, đã gặp phủ đệ của Thôi Kiều.
So với Vi phủ tại phường Khúc Trì, Thôi phủ có phần khí thế hơn.
Đây cũng vì Thôi Kiều không phải bổn tông Thôi gia.
Thôi gia tự cổ đã là vọng tộc danh gia chốn Hà bắc, nổi tiếng nhất là Thôi gia Bác Lăng và Thôi gia Thanh Hà.
Trước mắt, thôi giả bổn tông phủ trong Trường An tọa lạc tại Quang Lộc phường, do tiền Ngự sử đại nhân Thôi Lâm đã nghỉ hưu nắm quyền tộc trường.
Lý Khánh An đến trước cửa phủ Thôi Kiều, đang vừa định đưa danh thiếp lên, bỗng thấy trong phủ một nam tử trên dưới ba mươi, sắc mặt tự tin đi ra, hắn nhận ra ngay đây chính là Thái thú Tứ Châu Thôi Bình, lão bằng hữu của mình.
“Thôi huynh!”Lý Khánh An gọi to, nhanh chân bước lên.
“Hóa ra là Lý tướng quân!”
Thôi Bình vừa vui vừa ngạc nhiên, vội thi lễ: “Lý Tướng quân, chúng ta lâu quá không gặp.”
Hai người thân mật vỗ vai hàn huyên, Lý Khánh An cảm thán nói: “Đúng rồi, từ lần trước chia tay Tứ Châu, đến đây đã gần một năm, chúc mừng Thôi huynh đã lên chức Thái thú.”
“Ôi! Đấy không phải toàn nhờ phúc của Tướng quân cả thôi, sao, lúc nào đi Bắc Đình?”
“Năm ngày nữa, hôm nay cố đến thăm ngươi.”
Khánh An nhìn nhìn Thôi phủ cười nói: “Sao, vẫn chưa mua nhà ư?”
Thôi Bình hơi ngại ngùng hạ giọng nói: “Không giấu gì Tướng quân, ta đã mua nhà.
Ở Tân Xương phường, một trung trạch mười mẫu, hai hôm nay đương bận chuyển nhà, chuẩn bị chuyển nhà xong sẽ về Tứ Châu.”
Quả nhiên là địa phương vẫn béo bở hơn! Làm quan một năm hơn đã có thể mua nhà, Lý Khánh An cười cười chấp tay chúc mừng: “Năm mới mua nhà, chúc mừng Thôi huynh, thôi huynh hiện có thời gian không? Ta mời huynh uống rượu.”
Vừa tậu được nhà, tâm trạng Thôi Bình vui vẻ vô cùng, hắn nghe Lý Khánh An nói thế vội gật đầu cười nói: “Lý Tướng quân mời khách, dù không có thời gian vẫn phải đi, đi thôi! Gần đây có một tửu tử, để ta dẫn tướng quân đi.”
Hai người đến một tửu tứ tên “Túy ông cư” cách Thôi phủ không xa, họ tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, một bình rượu vài món nhấm, Lý Khánh An rót đầy một ly cho Thôi Bình nói: “Phải nói thẳng, hôm nay ta tìm Thôi huynh là có một việc nhờ huynh giúp đỡ.”
“Để ta! Để ta!”
Thôi Bình vội nhận lấy bình rượu rót đầy cho Lý Khánh An cười nói: “Lý Tướng quân không phải khách sáo, có việc chi cứ dặn dò, chỉ cần năng lực ta làm được nhất định sẽ làm.”
“Là thế này, lần trước ngươi nói với ta là, đường đệ của ngươi Thôi Minh trước lúc thành hôn lâm bệnh qua đời, để lại một vị hôn thê, đúng không?”
“Tướng quân đang nói đến nữ nhi của nhà họ Khương ư? Không sai, kỳ thật nàng ấy đáng nhẽ phải ở Thôi gia, chỉ là do ngại uy thế của Lý Tướng quốc, nên mới để nàng ấy được ở nhà mẹ, Lý Tướng quân sao tự nhiên nhắc đến việc này thế?”
Khánh An cầm ly rượu lên cười nói: “Không có gì, chỉ là ta và nàng lại tình chàng thiếp ý với một người bằng hữu thân của ta, hắn nhờ ta giúp đỡ việc này, nếu để Thôi gia chịu giải trừ hôn ước với nàng, không biết khả năng này lớn không?”
“Cơ hồ là không thể!”
Thôi Bình lắc đầu nói: “Đã bao nhiêu năm qua đi, nếu muốn giải trừ hôn ước, mấy năm trước đã hủy, bây giờ Thôi gia lại càng không thể để cho nàng được đi lấy người khác, đấy liên quan đến thanh danh nhà họ Thôi.”
Lý Khánh An trầm ngâm một lúc, lại hỏi: “Nếu ta trực tiếp đến tìm Thôi Thị lang, ngươi nghĩ có bao nhiêu phần khả năng?”
Thôi Bình phản ứng lại, hóa ra không phải là một người bạn của Lý Khánh An, mà đích thân bổn nhân hắn, trong đầu hắn bắt đầu nhanh chóng tính toán hết các khả năng có thể giúp Lý Khánh An được, nhưng tình hình trước mắt e rằng rất ư bất lợi cho Lý Khánh An.
“Lý Tướng quân, xem ra ngươi đến thật không đúng lúc, nếu sớm vài hôm, với thân phận Bắc Đình Tiết độ sứ của ngươi, đề xuất giải trừ hôn ước với bác cả ta hoặc may người sẽ nể mặt mà nhúng nhường, nhưng hiện tại, thì hơi khó!”
“Vì sao bây giờ lại khó?”
Thôi Bình thở dài: “Bây giờ Thôi gia ta vì vụ án Vi Hoán xảy ra nội loạn, chiều nay tộc trường Thôi gia còn đặc cách đến tìm bác cả mắng cho một trận tơi tả, nói người dựa dẫm vào Dương gia đối đầu với Vi gia, bại hoại thanh danh trăm năm của Thôi gia, đồng thời cảnh cáo người, nếu còn dám cả gan làm việc gì nguy hại đến thanh danh, sẽ đuối người ra khỏi Thôi gia.
Vì việc này, ta đoán người tạm thời không dám tùy ý giải trừ hôn ước, hơn nữa, giả trừ hôn ước còn phải lão tổ mẫu gật đầu mới được, hôn ước này năm xưa do người định, mà lão tổ mẫu lại là người rất xem trọng thanh danh Thôi gia.”
Sự tình có vẻ không dễ dàng, nhưng Lý Khánh An vẫn muốn thử, liền nói: “Thôi huynh, việc này dù thế nào, huynh cũng phải giúp ta một lần này.”
Thôi Bình nghĩ nghĩ một hồi liền nói: “Được thôi! Tối nay ta sẽ nói chuyện của bác cả ta đã.
Xem có thể nghĩ ra cách gì từ đấy không.”
Lý Khánh An đứng dậy chấp tay cười: “Vậy trăm sự nhờ huynh!”
Thôi Bình quay về Thôi phủ, nhưng lại bất ngờ bắt gặp một chiếc xe ngựa trước cửa Thôi phủ.
Sau xe treo một chiếc lồng đèn, trên có ba chữ: “Tướng quốc Lý”, hắn kinh ngạc, Lý Lâm Phổ lại có thể đến tìm bác cả ư?
Hắn vội hỏi gác cửa: “Có phải Lý tướng quốc đã đến?”
Gã lắc đầu đáp: “Không phải tướng quốc, là đại công tử nhà tướng quốc.”
“Lý Tụ?” Cặp mày của Thôi Bình đã chau lại, hắn đến làm gì thế này?
Trong thư phòng Thôi phủ, chủ nhân Thôi Kiều đương tiếp đãi trưởng tử Lý Lâm Phổ, Trượng tác thiếu giám Lý Tụ, Lý Tụ năm nay đã ngoài bốn mươi, nhờ bóng của Lý Lâm Phổ mà nhập sĩ làm quan, năng lực bình thường, có điều người tính khiêm tốn, lại được hậu thĩnh vững chắc ở sau, vì thế con đường thăng quan của hắn vẫn khá thuận lợi, cứ một năm một năm qua đi, từ từ tăng dần, nhậm chức Trượng tác giám thiếu giám đã bốn năm, tháng tư tới, hắn sẽ thăng chức Quang lục tự khanh, chính thức đi vào giới cao quan của Đại Đường.
Lý Tụ phụng mệnh cha đến Thôi phủ thoái hôn, nhưng hắn quả thật nghĩ không thông, phụ thân vì sao lại chọn lúc này đến hối hôn, bây giờ Thôi gia đang vì Thôi Kiều câu kết Dương gia mà đang có nội loạn, bây giờ lại đến thêm loạn, Thôi gia sẽ tan rã mất, thế hôn sự này còn có thể thoái thành công ư?
“Hôn thư của biểu muội cùng quý phủ đã qua đi năm năm, biểu muội ta cũng đến nay hai mươi mốt tuổi vẫn chưa gả chồng, nếu còn không gả chồng e rằng hơi khó, biểu muội bố mẹ đều không còn, chỉ có phụ thân là trưởng bối, nên phụ thân mệnh ta đến quý phủ, hi vọng có thể giải trừ hôn ước của biền muội, mong Thôi thị lang thành toàn, các loại sính lễ, bọn ta sẽ trả lại đúng số lượng.
Trên mặt Thôi Kiều lập tức hiện vẻ khó xử, con dâu Thôi gia không thể tái giá, đây là quy củ của Thôi gia.
Dù có là vọng môn góa cũng không được hối hôn, điều này rất khiến lão khó xử! Đối phương là do Lý Lâm Phổ phái đến, là Tướng quốc, Thôi Kiều hắn không đắc tội được, nếu là ngày thường, hôn ước này có muốn bỏ thi bỏ thôi, cùng lắm là giải thích một tiếng cùng tộc nhân, bị trách cứ vài câu, còn hơn là đắc tội Tướng quốc, nhưng chiều hôm nay tộc trường đã cảnh cáo lão.
Vì lão tự tiện đại diện Thôi gia kết minh với Dương gia đã làm cả tộc phẫn nộ, Thôi Kiều thật sự lo lắng, nếu vì thêm việc hối hôn mà bị trục xuất khỏi gia tộc, như thế chả phải được không hoàn mất à?
Trầm ngâm một lúc, lão vẫn chưa nghĩ ra đối sách, lúc này, ngón trõ Lý Tụ gõ nhẹ lên hôn thư, cười nói: “Thôi thị lang, trước khi đến nay, phụ thân đã nói với ta, đây chỉ là một việc nhỏ, Thôi thị lang nhất định sẽ nhận lời, hơn nữa phụ thân còn chuẩn bị tiến cứ Thôi thị lang là Công bộ thượng thư.
Gửi gấm trọng vọng vào Thôi thị lang.”
“Công bộ thượng thư” bốn chữ đã đập mạnh vào tim Thôi Kiều, đấy là chức bái tướng đấy! Lòng lão kích động, lời răn đe của tộc trường cũng không còn quan trọng nữa.
Lão nghĩ nghĩ một lúc liền nói: “Hôn thư ta tạm thời thu lại, miệng ta đã chấp nhận hối hôn, nhưng việc này phải cho ta thời gian.
Xin hãy chuyển lời lại với Tướng quốc, ta tuyệt không để người thất vọng đâu.”
“Vậy được! Nếu Thôi thị lang đã nhận lời.
Thì ta sẽ nói phụ thân chờ đợi tin tốt lành từ phía thị lang! ”
Sau khi Lý Tụ cáo từ.
Thôi Kiều lập tức cầm hôn thư lên, trầm ngâm suy nghĩ một hồi, việc này phải làm sao thuyết phục tộc dân đây? Việc đến nước này, chỉ có thể đợi thêm một thời gian thôi.
Lão đứng lên vừa định quay về phòng, bỗng vang lên tiếng họ sặc ngoài cửa, một lão phu nhân cầm chiếc long đầu trượng, đầu tóc bạc phơ, Thôi Kiều hoảng quá vội thi lễ: “Hài nhi tham kiến mẫu thân!”
Lão phu nhân chính là mẫu thân Lô thị của gã, là con gái xuất thân danh môn Lô thị, gả đến Thôi gia đã gần năm mươi năm, Thôi Kiều là trưởng tử của người, Thôi lão phu nhìn liếc nhìn hôn thư trên tay con, từ từ nói: “Trên tay con là cái gì thế?”
“Cái này…” Trong lòng lão rung cầm cập, nhưng vẫn không dám nói dối, chỉ đành trơ mắt đáp: “Đây là hôn thư Tướng quốc cho đưa về, hi vọng có thể giải trừ hôn ước cùng Thôi gia.”
“Lý tướng quốc!” Thôi lão phu nhân không hiểu hỏi lại: “Thôi gia ta liên hôn với Lý Tướng quốc khi nào?”
“Bẩm mẫu thân, chính là con gái họ Khương chưa vào nhà của Thôi Minh.”
“Hóa ra là nàng ấy!” Thôi lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì liên quan gì phủ Tướng quốc? ”
Mồ hôi trên trán lão đã chảy ròng, việc này mẫu thân lão biết rất rõ, giờ lại còn cố tình hỏi lại.
“Mẫu thân, Lý tướng quốc…”
Lão còn chưa hết lời, đã bị lão phu nhanh khoát tay cắt ngang, lạnh lùng hỏi: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, có phải ngươi sắp thăng quan không?”
“Mẫu thân mình giám, hài nhi rất có khả năng thăng chức Công bộ thượng thư.”
“Nên ngươi đã nhận lời hối hôn,đúng không?” Trong mắt Thôi lão phu nhân lại càng lạnh lùng hơn, Thôi Kiều nghe ra, liền đánh liều nói: “Hài nhi quả thật đã nhận lời, hài nhi sắp nhập tướng rồi còn đâu!”
“Tên nghiệp chướng này!”
Thôi lão phu nhân cầm trượng lên quất mạnh vào Thôi Kiều: “Thanh dự trăm năm nay Thôi gia ta đều hủy trong tay ngươi hết rồi!”
Cùng lúc ấy, Thái tử Lý Hưởng cũng đến Hung Khánh cung, theo nguyên kế hoạch tối qua của Lý Long Cơ là sẽ vi phục du đăng hội, không ngờ Dương quý phi đột ngột ngã bệnh, không thể không bỏ kế hoạch du Chu Tước đại lộ đã dự định bấy lâu, nàng nằm suốt một ngày, bệnh tình không những không khỏe hơn, mà còn ngày càng nghiêm trọng, Lý Long Cơ cũng từ chối mọi yến tiệc, chỉ muốn toàn tâm chăm sóc bên cạnh nàng.
“Tam Lang, chàng còn có việc thì hay đi làm thôi! Thiếp không sao cả, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày sẽ khỏe ngay thôi!” Lúc này, Dương Ngọc Hoàn nằm trong màn phủ dung, mới một ngày qua đi mà nàng tiều tụy nhiều, sắc mặt nàng trắng bệch, không còn vẻ long lanh trong suốt mọi khi, khóe mắt sâu húp, ánh mắt cũng không còn thần thái sinh khí mọi khi, giọng nàng yếu ớt, phải tập trung lắm mới nghe rõ.
Lý Long Cơ ngồi cạnh giường không ngừng vuốt ve bàn tay trắng nõn của nàng, trong lòng toàn sót thương, đêm Thượng nguyên, nhà nhà hộ hộ” đều ra khỏi nhà ngắm đèn.
Ái phi của người lại đổ bệnh, thậm chí cả đèn trong cung cũng không đi ngắm được, ngự y đã dặn tới lui là tuyệt không thể để quý phi gặp gió.
Người cười cười an ủi: “Hôm nay là ngày rằm tháng giêng, trẫm cũng nên nghỉ ngơi, không có việc gì, trẫm sẽ ở bên cạnh quý phi.
Vừa rồi trẫm đã hỏi ngự y, nương tử gặp phải phong hàn, cần điều dưỡng cẩn thận chừng ba năm ngày, ắt sẽ khỏe lại.”
Dương Ngọc Hoàn trong lúc bệnh lại càng hiểu rõ hơn sự quan tâm chăm sóc hết mực của Lý Long Cơ, trong mắt nàng chứa chan một sự dịu dàng khó tả, một sự bao dung, và thâm tình, nàng mỉm cười nói: ““Nhưng Tam Lang ở ngay bên cạnh thiếp, thiếp cũng đâu ngủ được, nên Tam Lang cứ đi nghỉ ngơi! Hay không thì vào thư phòng đọc sách, hoặc đi đến thăm phi tử khác, bao nhiêu việc thế này, người đi nhanh đi! Thiếp còn muốn ngủ một lát.
”
Lúc này, ngoài cửa là tiếng bẩm báo của hoạn quan: “Điệu hạ, thái tử điện hạ cầu kiến, nói là có việc quan trọng!”
“Tam Lang, mau đi gặp Thái tử đi, đừng vì thiếp là làm dở việc nước nhà.”
Lúc Long Cơ không biết vì sao Thái tử lại đến, chỉ đứng lên cười nói: “Được thôi! nương tử phải nghỉ ngơi, trẫm đi một lát lại về.”