Thiên Hạ

Chương 149: Quí Phi Làm Mai Mối 12


Đọc truyện Thiên Hạ – Chương 149: Quí Phi Làm Mai Mối 12


Tin tức trận chiến Lũng Hữu được phong thưởng lớn lúc lâm triều vào giữa trưa liền truyền khắp thành Trường An.

Thăng quan phát tài luôn luôn là để tài làm người ta cám thấy hứng thú.

Quán rượu, quán trà, đầu đường cuối ngõ, mọi người bàn tán một cách thích thú.

Rất nhanh, tin tức liền truyền đến bên trong Hưng Khánh cung.
Trong Trầm Hương đình, bốn tỷ muội nhà họ Dương đang tụ tập một nơi bàn về việc ngắm đèn đêm Nguyên Tiêu (rằm tháng giêng).

Hôm nay là mười ba tháng giêng, bắt đầu từ ngày mai, hội đèn lồng đêm tết Nguyên Tiêu sẽ long trọng khai mạc, mỗi năm một lần, các nàng mong đợi đã lâu.
Dương Hoa Hoa khẽ nhấp một ngụm trà hương hoa nhài, đôi mày thanh tú nhướng lên nói: “Tứ muội, tỷ nói muội cũng không nên cứ ở mãi trong cung xem đèn, hoa đăng trong cung số lượng ít không nói, điều quan trọng hơn là ở đây quá vắng vẻ, đêm Nguyên Tiêu chẳng phải là muốn có được sự náo nhiệt sao?”
“Thật ra thì muội cũng muốn đi lắm, nhưng với thân phận của muội có thể đi sao?” Dương Ngọc Hoàn cúi đầu thở dài.
Lão đại Tần Quốc phu nhân Dương Ngọc Bội sức khỏe không tốt, nàng nghiêng người tựa trên chiếc giường mềm cười nói: “Nếu Tứ muội chạy mà đi xem đèn, thì mọi người trong thành sẽ không xem đèn, đều chạy tới xem Tứ muội thôi, cái này gọi là nghiêng nước nghiêng thành.

Sau đó người lắm chuyện sẽ viết vào sách: ‘Dương tứ nương đêm ngắm hoa đăng, ngắm quý phi cả thành nhà trống.’ Truyện “Thiên Hạ ”
Nhị tỷ Dương Ngọc Châu bên cạnh cũng cười nói: “Kỳ thật không cần phải nói đến Tứ muội, liền ngay cả chúng ta cũng không thể giống thứ dân bình thường đi dạo phố xem hoa đáng.

Ài! Có thân phận cũng là một loại sầu muộn thật!”
Dương Hoa Hoa khinh thường hừ một tiếng: “Thân phân rách gì chứ, chẳng qua chỉ là một quốc phu nhân đấy thôi? Không quyền không thể, ngay cả Huyện lệnh cũng không bằng.

Ta mặc kệ đấy! Ta đổi ngay một bộ y phục bình thường, chen trong đám đông xem hoa đăng.


Ngọc Hoàn, muội nói với Tam Lang của muội, ngày mai để ta dẫn muội đi ngắm đèn.”
Mặt của Dương Ngọc Châu nhất thời trầm xuống, không vui nói: “Quốc phu nhân làm gì mà không phải là thân phận, ngươi cho là phụ nữ trên phố ai cũng có thể làm Quốc phu nhân sao? Ngươi muốn giống như hồi xưa, áo vải váy cộc chạy đi xem đèn cũng được, lả lơi với các chàng trai trẻ cũng được, tùy ngươi, nhưng đừng đem Tứ muội ra bàn, cũng đừng làm nhục danh hiệu Quốc phu nhân này.”
Dương Hoa Hoa mày liễu dựng thẳng, cuộn lại tay áo nói: “Nhị tỷ, tỷ có ý tứ gì? Ta chạy đi lả lơi với các chàng trai trẻ khi nào, tỷ nói rõ ra xem nào!”
“Hừ! Có hay không chỉ trong lòng mỗi người mới rõ, một quả phụ như muội không sợ thị phi trước cửa nhà, nhưng chúng tôi vẫn còn muốn giữ thể diện!”
“Tỷ nói xàm!”
Dương Hoa Hoa nổi trận lôi đình, nàng tùy tay cầm lên một bình hoa liền hướng Dương Ngọc Châu ném tới.

Nhắm trật một chút, chọi vào góc giường, ‘bùng!’ bình hoa rơi xuống nát vụ.

Dương Ngọc Châu sợ đến né sang một bên, đầu đập đúng vào trên trụ giường gỗ, mái tóc đẹp ti mi chải chuốt nhất thời bung ra, trâm cài trên tóc vung vãi khắp mặt đất.
Mấy thị nữ tâm phúc bên cạnh vội vàng chạy lên ngăn cách các nàng ra, Dương Ngọc Hoàn gấp đến dậm chân: “Nhị tỷ, Tam tỷ, đều là tỷ muội trong nhà, nhìn xem mình đã làm gì nào!” 
“Tỷ ấy có xem ta là muội muội sao?”
Dương Hoa Hoa hung hăng trừng mắt nhìn Dương Ngọc Châu một cái, rồi nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Dương Ngọc Châu tức giận đến run run cả người, sắc mặt trắng bệch, oán hận dõi mắt nhìn bóng dáng Dương Hoa Hoa một cái, đến buồng trong đi trang điểm chải chuốt lại.
Đại tỷ Dương Ngọc Bội khẽ lắc đầu nói: “Thật sự là oan nghiệt mà!”
“Đại tỷ, các tỷ ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Dương Ngọc Hoàn cũng phát hiện giữa hai tỷ tỷ có chút gì đó bất ổn, dường như đã tích tụ cơn lửa oán hận rồi.
“Ngoài chuyện nha đầu Ngưng Bích kia thì còn chuyện gì nữa.”
Dương Ngọc Bội thở dài, lúc này mới chậm rãi nói ra mâu thuẫn giữa Dương Hoa Hoa và Dương Ngọc Châu.
“Ngọc Châu một lòng muốn đem Ngưng Bích gả vào hoàng thất, nhưng Tứ muội lại không chịu, lúc này Hoa Hoa nói muội ấy có thể hỗ trợ.


Ngọc Châu mừng rỡ, chỉ chờ tin tức của Tam muội, không ngờ Tam muội nhận lời giúp đỡ là thật, nhưng còn muốn thu thêm phí giới thiệu năm nghìn quan, Ngọc Châu liền nổi giận, tìm Tam muội nói lý lẽ, muội đoán Tam muội nói như thế nào?” Truyện “Thiên Hạ ”
Dương Ngọc Hoàn khẽ cau mày lại, tỷ muội ruột rà mà còn phải thu tiền nữa sao: “Tam tỷ nói thế nào?”
“Hoa Hoa nói, nếu là người khác, nàng ít nhất phải một vạn quan, chính vì tỷ muội ruột thịt, nàng mới rẻ đi một nửa.”
“Tam tỷ làm sao có thể nói như vậy!”
Dương Ngọc Hoàn cũng có chút không vui, nhưng mà nàng quả thật cũng không hy vọng cháu gái con chị gả vào hoàng thất.

Lúc này, Dương Ngọc Châu đơn giản thu thập một chút đi ra, nói: “Tứ muội, ta còn muốn đi phủ của đại ca một chuyến, ta cáo từ trước đây.” “Đúng rồi, ta cũng phải đi!” Dương Ngọc Bội giãy dụa muốn đứng lên.
Dương Ngọc Hoàn vội vàng nói: “Đại tỷ, Nhị tỷ, các tỷ chờ một chút, ta còn có việc nữa!”
“Tứ muội, còn có chuyện gì?”
“Chính là vì chuyện Ngưng Bích, ta đã tìm cho nó một đấng lang quân tốt.”
Nghe nói là làm mai mối cho con gái, Dương Ngọc Châu lại đặt mông ngồi xuống, đại tỷ Dương Ngọc Bội vốn là một người không thích động đậy, thấy Nhị muội không đi, nàng lại thuận thế nằm xuống.
“Tứ muội, muội nói đi! Là chàng trai ở nhà của vị vương gia nào?”
Dương Ngọc Châu một lòng chỉ muốn gả con gái vào tôn thất.

Không phải nam tử của Lý gia, nàng người nào cũng không xem lọt vào mắt.
“Nhị tỷ, tỷ đừng suốt ngày nghĩ đến tôn thất, ta nói thật, con em tôn thất phần là kẻ chơi bời, thế gia danh môn còn không nguyện ý liên hôn với tôn thất nữa là! Dương gia chúng ta nếu muốn phát triển lâu dài, thì nên suy nghĩ nhiều hơn đến người trẻ tuổi có tiền đồ rộng lớn.

Đại tỷ, tỷ nói ta nói có đúng hay không?”
Dương Ngọc Bội lắc đầu cười nói: “Ta không biết, con gái của ta đã xuất giá, ta không suy nghĩ đến chuyện này.”

Trong lòng Dương Ngọc Châu thất vọng đến cực điểm, Tứ muội vẫn không chịu buông tay, chẳng lẽ con gái của mình thì không có phúc gả vào tôn thất hay sao?
Nàng miễn cưỡng hỏi: “Tứ muội, muội cứ việc nói thẳng đi! Muội muốn cho Ngưng Bích nhà ta gả cho ai?”
“Lý Khánh An, các tỷ cảm thấy thế nào?”
Dương Hoa Hoa nổi giận đùng đùng đi ra phía ngoài cung.

Nàng cũng biết Nhị tỷ hôm nay mượn để tài để nói chuyện của mình, cũng bởi vì mình không chịu thay tỷ làm mai không công, tỷ liền tìm mọi cơ hội hạ nhục mình ở bên ngoài tìm đàn ông.

Hừ! Tỷ muội thân thiết thì sao chứ? Có thể thân thiết hơn tiền không?
Nàng đi rất nhanh, gặp cửa là ra, cung nga hoạn quan bên cạnh thấy nàng sắc mặt không tốt, ai cũng không dám ngăn nàng.

Nàng xuyên qua một cánh cửa, phía trước một dãy bụi hoa rậm rạp, cao khoảng một người, một đường mòn uốn lượn quanh co trong hoa viên, chỉ nghe phía trước có người nói chuyện: “Tướng quân xin đi về bên này, đợi lát nữa gặp quý phi nương nương rồi đừng ăn nói lung tung đấy!”
Tiếng nói ở ngay trước mắt, chỉ thấy bụi hoa phía trước bỗng nhiên vòng ra một người, Dương Hoa Hoa kinh hãi, thu chân không kịp, vội vàng hai tay che ngực, đụng rầm vào người đối diện.
Người đối diện nhân thân hình cao lớn, hai chân rất vững, Dương Hoa Hoa ‘ái da!’ một cái bị đụng ngã trên mặt đất, người tới đối diện sợ quá vội vàng đỡ cánh tay nàng: “Cô nương, thực xin lỗi!”
Dương Hoa Hoa cảm giác được một cánh tay có sức của đàn ông đang đỡ lấy cánh tay của mình, nàng không khỏi tức giận vạn phần, ai mà to gan như vậy, dám tùy ý chạm đến cánh tay của nàng?
Đọi nàng xem rõ người tới, lửa giận đầy ngập trong lòng nhất thời bị quét sạch, hai người cùng hai miệng một lời kêu lên: “Tại sao là ngươi?”
Người tới đúng là Lý Khánh An, quý phi nương nương triệu kiến hắn, hắn đang đi theo hai tên hoạn quan vào cung yết kiến, không ngờ vừa lúc đón đầu đụng nhau với Dương Hoa Hoa.

Hắn vốn tưởng rằng đụng ngã một cung nữ, đợi đến lúc nhìn rõ người phụ nữ ngã sấp xuống lại là Dương Hoa Hoa, trong lòng hắn lập tức xấu hổ đứng lên, một cái tát kia Dương Hoa Hoa đánh hắn đến nay vẫn còn đau ê ẩm đấy chứ!
“Thì ra là phu nhân!”
Trên tay vừa muốn buông nàng ra, không ngờ Dương Hoa Hoa lại lật tay tóm lấy hắn, bĩu môi trách móc liếc hắn một cái: “Anh chàng lỗ mãng nhà ngươi, còn không mau đỡ ta dậy?”
Lý Khánh An bỗng nhiên nhớ tới cây hắc cung nàng tặng mình đã bị hủy, trong lòng không khỏi có chút áy náy, vội vàng nâng nàng dậy, áy náy nói: “Khánh An bất cẩn, phu nhân thứ lỗi!”
Lúc này, thị nữ thân cận của Dương Hoa Hoa từ phía sau vội vã đuổi đến, đỡ chặt Dương Hoa Hoa.

Dương Hoa Hoa quan sát Lý Khánh An một lượt từ trên xuống dưới, thấy hắn so với lần trước càng thêm chín chắn, tràn ngập một thứ sức hút đàn ông làm cho nàng khó có thể cưỡng lại, nàng bất giác đuôi lông mày đều lộ ra sắc mặt vui mừng, dịu dàng nói: “Thất Lang, ngươi đang đi đâu thế?”
“Nương nương triệu kiến ta.”

Tứ muội làm sao có thể tùy tiện triệu kiến ngoại thần? Suy nghĩ thoắt chuyển,Dương Hoa Hoa hiểu ra, cười duyên nói: “Ta đã biết, đồ đệ muốn gặp sư phụ.”
Lý Khánh An hơi hạ thấp người nói: “Phu nhân nếu không có gì sự, ta xin đi trước.”
Nói xong, hắn liền ôm quyền, vội vàng đi khỏi.

Dương Hoa Hoa không biết vì sao, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một tia cảnh giác, nàng lập tức cười nói: “Thất Lang chờ ta một chút, ta cũng đang phải đi về đây!” Truyện “Thiên Hạ ”
“Thất Lang, vừa rồi nghe người trong cung nói, ngươi đã thăng quan?
“Ừm! Luận công thăng một cấp.”
“Vậy ngươi quả như là bánh nướng nóng mới ra lò, không biết có bao nhiêu con gái các nhà muốn gả cho ngươi, có người yêu mến chưa?” Dương Hoa Hoa mắt mang theo vẻ mê mị, liếc mắt nhìn Lý Khánh An.
“Trên thực tế không ai muốn gả cho ta.”
Lý Khánh An sờ cái cằm mọc râu tua tủa cười nói: “Người các nàng muốn gả chính là con em thế gia phong lưu giỏi tài thi họa, hoặc là triều vương tôn thất thân phận tôn quý, còn như thứ đại binh biên cương cục mịch thô lỗ như ta, ai mà thèm để ý?”
Dương Hoa Hoa cười đến run rẩy hết cả người nói: “Ối dào! Có cần ta giới thiệu cho ngươi vài nàng quận chúa huyện chủ trăm vẻ yêu kiều không, trên tay ta có một bó to chứ chả ít đấy! Miễn phí cho ngươi.”
Lý Khánh An nghe nàng nói đến các nàng quận chúa huyện chủ thân phận tôn quý cứ giống như là củ hành củ tỏi trong chợ rau vậy, tính cân mua bán, không khỏi phì cười nói: “Ta thì muốn thật, nhưng mà người cùng họ không thể kết hôn, ý tốt của phu nhân, ta xin ghi trong lòng.”
“Chó má kẻ cùng họ không thể hôn phối, ông nội đều có thể lấy con dâu, chẳng lẽ Dương Hoa Hoa ta lại không thể gả cho đàn ông họ Dương sao?”
Mấy tên hoạn quan bên cạnh nghe nàng tùy miệng nói ra lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, sợ tới mức mặt đều biến tái hết, gần như là sắp quỳ xuống cầu xin nàng ăn nói cẩn thận.
Nhưng thật ra Lý Khánh An nghe nàng nói tự do theo ý muốn của mình, không khỏi có phần bội phục sự gan dạ của nàng.

Lúc này, bọn họ đã đi tới bên ngoài Trầm Hương Đình, xa xa, chỉ nghe thấy trong đình truyền đến một tiếng nói chua ngoa: “Tứ muội, Ngưng Bích cho dù có tệ đến mấy, không gả được vào tôn thất, lấy đứa con cả của thế gia cũng được chứ! Không ngờ muội lại muốn gả nàng cho một tên tòng quân, muội làm vậy há chẳng phải chà đạp Dương gia chúng ta sao?”
Nghe được câu nói này, mặt Lý Khánh An không khỏi trầm xuống, hắn đoán được là đang nói mình.

Dương Hoa Hoa suy nghĩ xoay đi rất nhanh, thì ra Tứ muội là muốn đem Ngưng Bích gả cho Lý Khánh An, làm sao mà được, nàng nói khẽ với Lý Khánh An: “Đây chính là Hàn Quốc phu nhân, Ngưng Bích chính là con gái của tỷ, hai mẹ con họ đều giống nhau.”
Lúc này, một tên hoạn quan lớn tiếng bẩm báo: “Nương nương, Lý Khánh An đã đưa đến.”
“Tuyên hắn tiến vào!”
“Nương nương có chỉ, tuyên Lý Khánh An yết kiến.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.