Đọc truyện Thiên Hạ – Chương 14: Hồ Nữ Thạch quốc
Thời gian thấm thoát qua nhanh, đảo mắt đã tới đầu xuân năm Thiên Bảo thứ sáu, buổi sáng hôm nay, miệng núi Bột Đạt Lĩnh bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, mấy trăm con lạc đà tạo thành thương đội dồn dập tiến về phía Toái Diệp, tiếng lục lạc kêu vang, cuối cùng cũng thấy rời khỏi Lăng sơn, tiếng hoan hô của đám Hồ thương vang lên.
Những Hồ thương này hiển nhiên chính là người Túc Đặc nổi tiếng giỏi về kinh doanh, bọn họ kéo lạc đà tiến bước, cách ăn mặc gần như giống nhau, trên người mặc bộ đồ bó sát người màu trắng trong trang phục Hồ, đầu đội mũ chóp nhọn có vành, bên eo đeo một dải đai vàng Vạn Đinh Bảo Điền, chân đi giày cỏ, phong trần mệt mỏi, biểu hiện lặn lội một đoạn đường xa xôi, trên người lạc đà buộc cái hòm to nặng, trong hòm để đầy ắp đá quý, trân châu, dụng cụ bằng bạc và các món đồ có giá trị cao.
Ngoài ra còn có hơn hai mươi thiếu nữ diện mạo thanh tú trẻ tuổi, các nàng phải tới Trường An làm Hồ cơ bán rượu, Trường An những năm Thiên Bảo thu nhập xa xỉ, trăm năm nay luôn là địa điểm thu hút những Hồ nương đến phía đông hết đời này đến đời khác, hình thành một đoạn đường sáng lạng mỹ lệ.
“Đạp bừa hoa rụng, đi đâu vậy?
Nghĩ đến Hồ Cơ đã mát lòng.”
(Thiếu niên hành – Lý Bạch – Anh Nguyên dịch)
Nhưng trải qua một đoạn đường dài, hơn nữa phải vượt qua ngọn núi Lăng sơn cao ngút, hai mươi thiếu nữ này lộ chút tiều tuỵ, nhưng sau khi tới đất của Đại Đường, trên khuôn mặt mỗi người dần dần trở nên hào hứng, trong mắt tràn đầy sự hy vọng ở nơi này.
Đội lạc đà khổng lồ này không phải là của một người, mà là của hơn một trăm thương nhân hợp lại mà thành, dẫn đầu đoàn là một ông lão sáu mươi tuổi, tên là Tát Nhĩ Đạt, màu da đồng thau, những nếp nhăn tràn đầy trên khuôn mặt ghi những tang thương của người thế gian, tuy đã lớn tuổi, nhưng lão vẫn đi lại mạnh mẽ như người trẻ tuổi.
Đi ngay sau lão là một thiếu nữ, thiếu nữ cũng đội một chiếc mũ nhọn có vành, dưới vành nón lộ ra một cô gái Túc Đặc mái tóc tết lại thành năm bím, dung mạo nàng rất thanh tú xinh đẹp, làn da trắng ngần rạng rỡ, đôi mắt màu xanh lam sáng ngời giống như bảo thạch, đi qua Lăng sơn, nàng bắt đầu nhìn trước nhìn sau, dường như mọi thứ hiện ra trước mắt nàng đều rất hiếu kỳ, hiển nhiên đây là lần đầu tiên nàng đến Đại Đường.
Nhưng thiếu nữ này dường như không giống như những Hồ nương khác, cách ăn mặt rất hoa lệ, khí chất cao quý, bên hông đeo một thanh đoản kiếm trạm đầy bảo thạch. Truyện “Thiên Hạ “
Lông mày nàng bỗng dựng lên, hỏi người dẫn đầu đoàn:
– Tát Nhĩ Đạt đại thúc, đây chính là Đại Đường sao? Cháu thấy cũng có khác gì mấy với Thạch Quốc chúng ta đâu!
Lão già mỉm cười, nói:
– Câu Lan Công chúa, đây chỉ là biên giới Đại Đường mà thôi, đương nhiên là giống như ở nước mình rồi, nhưng qua hàng lang Hà Tây, sau khi tiến vào Lũng Hữu, cháu sẽ thấy sự khác biệt, đợi đến Trường An, ta dám cam đoan cháu sẽ ngạc nhiên đến khó tin mà coi.
– Tát Nhĩ Đạt đại thúc, vậy từ đây tới Trường An còn xa lắm không?
– Vẫn còn xa ngàn dặm, ít nhất cũng phải mất ba tháng nữa.
Nói tới đây, Tát Nhĩ Đạt đại thúc bỗng thức tỉnh, vỗ vỗ vào đầu cười nói:
– Ta quên mất, không được gọi cháu là công chúa, cháu đổi tên là Thạch Câu Lan rồi.
Lời lão vừa nói xong, xa xa bõỗng vang lên tiếng vó ngựa, một đội kỵ mã xuất hiện, bọn họ ven theo con sông nhỏ thúc ngựa chạy về hướng này.
– Có quân đội!
Đoàn thương nhân bỗng hỗn loạn, đám Hồ thương vội vàng lấy đao từ trong đống hành lý ra, Thạch Câu Lan cũng mím môi lại, tay nắm chặt cán đao, Tát Nhĩ Đạt nhìn xa xa một lúc lâu, bỗng cười nói:
– Không phải người Đột Kỵ Thi, đó là biên quân của Đại Đường.
Giữ gìn con đường tơ lụa thông suốt, chính là một trong các chức trách của biên quân Đại Đường, hàng trăm năm nay, bọn họ và đám Hồ thương sớm chiều đều gặp nhau, rất ít gặp cảnh cướp của đánh người xảy ra, Tát Nhĩ Đạt thấy an tâm hẳn, lấy Quan Điệp của Thạch Quốc từ trong túi ra.
Lát sau, hơn trăm kỵ binh quân Đường chạy tới nhanh như chớp, bọn họ trông rất khôi ngô, thân mặc áo giáp sáng loáng, sau lưng đeo một cái khiên, thắt lưng đeo một đao dài, tay cầm roi dài, bên ngựa đeo cung nỏ và hộp tên, đội kỵ binh xếp thành một hành, ngăn cản đường đi của đám Hồ thương.
Một vị quan quân từ trong đội ngũ đi ra lớn tiếng quát:
– Các ngươi là Hồ thương nơi nào, muốn đi đâu?
Quan quân nói ra một tràng tiếng Đột Quyết rất lưu loát, khiến Thạch Câu Lan không khỏi bất ngờ, nàng không khỏi nhìn kỹ vị quan quân trẻ tuổi này.
Thấy hắn chỉ tầm hai mươi bốn tuổi, dáng vóc cao lớn, vầng trán cao rộng, khuôn mặt rất có nét, đôi mắt sâu thẳm mang vẻ nghiêm nghị của đấng nam nhi, bình tĩnh, diện mạo hắn không phải người Đột Quyết, hắn cũng như những quan binh Đại Đường khác, đều là người Hán.
Vị Đường tướng đó chính là Lý Khánh An, hắn đóng quân ở Thám báo Doanh nửa năm, tuần tra sự an toàn của biên giới, lập công và được thăng làm Lữ soái của Thám báo Doanh, quản lý một trăm người, những năm nay kỹ thuật cung tên của hắn càng tinh xảo hơn, hơn nữa còn học được tiếng của người Đột Quyết, thời gian một năm, Lý Khánh An đã trưởng thành hẳn, tính cách của hắn càng thêm bình tĩnh và cứng cỏi, dần dần trở thành một danh tướng của An Tây.
Tát Nhĩ Đạt trái lại cảm thấy không kỳ lạ gì, trong biên quân các tộc người lẫn lộn, người Hồ biết nói tiếng Hán, người Hán biết nói tiếng Hồ là điều rất bình thường, hắn dâng lên Quan Điệp rồi cười nói:
– Chúng ta là những thương nhân đến từ Thạch Quốc, tới Trường An để kinh doanh, xin hỏi quý tính đại danh của tướng quân?
Tuy Đường Quân không làm hại Hồ thương, nhưng cũng không nên đắc tội, khôn khéo một chút có thể kiếm được một đội hộ vệ miễn phí không biết chừng! Người Túc Đặc trời sinh có đầu óc thương nhân lúc nào cũng có thể nghĩ tới việc kinh doanh được.
– Ta họ Lý, không phải tướng quân gì cả.
Lý Khánh An nhìn Quan Điệp của Thạch Quốc, giọng vẫn cứng rắn, nói:
– Phu Mông đại soát có lệnh, những Hồ thương nhập cảnh đều phải phái người đến bẩm báo trước, các ngươi không biết sao?
Tát Nhĩ Đạt cười khắc khổ, nói:
– Lý tướng quân, chúng ta vừa từ Thạch Quốc tới, sao mà biết mệnh lệnh của Phu Mông đại soái, mong tướng quân thông cảm! Truyện “Thiên Hạ “
Hắn chuyển ngay dùng Hán ngữ nói rất thuần thục, biểu lộ bản thân chính là thương nhân thường qua lại Đại Đường, Lý Khánh An nghe hắn biết nói tiếng Hán, sắc mặt liền hoà nhã hơn.
– Mệnh lệnh của đại soái là tốt cho các ngươi, cuối hạ đầu thu năm ngoái người Đột Kỵ Thi xâm phạm biên giới cướp bóc, các ngươi đều là những thương nhân mang những vật quý báu, đó cũng chính là mục tiêu của bọn chúng, hơn nữa các ngươi lại đem theo nhiều thiếu nữ trẻ tuổi như vậy.
Nói đến những thiếu nữ trẻ tuổi, Lý Khánh An liếc qua Thạch Câu Lan đang đứng phía sau Tát Nhĩ Đạt, Thạch Câu Lan bị ánh mắt sắc lẹm loé qua, tim nàng không ngừng đập, dường như vị quan quân này đã thấy rõ được thân phận của nàng.
Nhưng ánh mắt của Lý Khánh An chỉ nhìn lướt qua, hắn trả lại Quan Điệp cho Tát Nhĩ Đạt, khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm nói:
– Mở hòm đồ ra coi, chúng ra phải kiểm tra.
Tát Nhĩ Đạt ngẩn người ra, đội kiểm tra này là có ý gì đây, hắn hiểu hơn bất cứ ai, trên mặt hắn hiện lên nụ cười khắc khổ, xem ra, cái gọi là miễn phí là không thể rồi.
Hắn liền quay lại đoàn thương nhân thông báo, trong đoàn thương nhân vang lên những lời xôn xao nhỏ, mọi người đều tỏ vẻ kháng nghị, nhưng sự kháng nghị của bọn họ đều không có ý nghĩa gì cả, Lý Khánh An vẫy tay, những binh sĩ từ trên ngựa tiến tới, dùng cái móc đâm vào trong những cái hòm trên người lạc đà, một cái hòm bị đứt dây, những đồ trong hòm rơi xuống, bên trong có hàng trăm ngân khí rơi oà xuống, chủ nhân dang rộng tay chân ôm lấy đống ngân khí, nước mắt nước mũi chảy ra mang theo những câu nguyền rủa, hai mươi thiếu nữa Hồ nương sợ đến lạnh run, giống như đám sơn dương đang đợi làm thịt vậy. Truyện “Thiên Hạ “
Thạch Câu Lan phẫn nộ, nàng chạy tới trước mặt Lý Khánh An, xiết chặt nắm tay nói lớn:
– Các ngươi làm như vậy, có khác nào cường đạo không?
Lý Khánh An nhìn lướt nàng từ trên xuống dưới, cười híp mắt nói:
– Có khác chứ, cường đạo sẽ cướp những đồ đạc của các ngươi, còn bọn ta chỉ kiểm tra mà thôi, cường đạo sẽ lột sạch quần áo trên người ngươi, nhưng bọn ta chỉ thưởng thức dung mạo của ngươi mà thôi.
Khuôn mặt Thạch Câu Lan ửng đỏ lên, nghiến răng chửi:
– Ngươi không phải là quân nhân, ngươi là đồ vô lại!
Khuôn mặt Lý Khánh An trầm hẳn xuống, lạnh lùng nói:
– Cô nương, nàng không nên cản trở việc quân đội chấp pháp, như vậy sẽ nguy hiểm tới sự an toàn tính mạng của nàng đó.
Tát Nhĩ Đạt sợ tới mức tiến tới lôi Thạch Câu Lan, xin lỗi tới Lý Khánh An:
– Lý tướng quân, cháu gái ta lần đầu tiên xuất môn, không hiểu quy củ, mong tướng quân thông cảm.
Lý Khánh An hừm một tiếng, không để ý tới hắn, lúc này, một vị Đội trưởng cưỡi ngựa tới, chắp tay bẩm báo:
– Tướng quân, không có vật cấm bên trong.
– Tốt! Cho ngừng việc kiểm tra.
Lý Khánh An lại liếc Tát Nhĩ Đạt nói:
– Vẫn luật cũ, các huynh đệ cần rượu và tiền, mỗi người năm trăm văn, nếu muốn chúng ta hộ vệ, mỗi người bỏ thêm hai quán tiền nữa.
– Việc này……
Tát Nhĩ Đạt do dự một lát.
– Chúng ta phải thương lượng một lát.
Tát Nhĩ Đạt chạy về bàn với đám thương nhân, Thạch Câu Lan vẫn nóng mặt nhìn chằm chằm Lý Khánh An, Lý Khánh An liền cười tao nhã, rất lễ phép mà hành lễ với nàng.
Thạch Câu Lan trừng mắt nhìn hắn, ngẩng đầu nhìn lên không trung, không thèm để ý tới hắn.
Lúc đó Tát Nhĩ Đạt chạy tới, hắn đem một bọc tiền giao cho Lý Khánh An, áy náy nói:
– Mọi người quyết định không cần quý quân hộ vệ, đây là năm mươi bạch ngân, có giá trị hơn sáu mươi quán tiền, là tiền rượu thịt của các ngài.
– Ngươi quả biết tính đó.
Lý Khánh An một tay cầm lấy túi tiền, quay người lên ngựa nói:
– Vậy tốt, các ngươi cầu Thái Dương thần bảo hộ nhé!
Hắn nhìn thật sau vào Thạch Câu Lan, cười lạnh lùng nói:
– Cô nương, nàng sẽ sớm biết được, sự khác biệt giữa cường đạo và bọn ta ở đâu?
– Đi thôi!
Lý Khánh An vẫy tay, đoàn Đường Quân kỵ binh vụt đi như một trận bão táp