Thiên Hạ

Chương 136: Đại Chiến Ở Thạch Bảo Hạ 12


Đọc truyện Thiên Hạ – Chương 136: Đại Chiến Ở Thạch Bảo Hạ 12


Tiền sơn, đại quân Ca Thư Hàn tập kích thất bại.

Ca Thư Hàn phân tích chỉ tiết tường tận những chiến dịch của Thạch Bảo thành trước đây.

Thạch Bảo thành ba mặt giáp núi, cao tới nghìn trượng, đỉnh núi chiếm địa một trăm năm mươi mẫu, binh lực thường trú sáu trăm người, nhưng trong thời gian giao chiến sẽ trú binh một ngàn.

Đây là cực hạn mà số người Thạch Bảo thành có thể chứa.
Những điều đó Ca Thư Hàn đều đã nghĩ đến, một ngàn người không nhiều, quân Thổ Phồn cũng sẽ không ngừng có người bỏ mình, chỉ cần Lý Khánh An có thể chặn được viện quân của chúng đến, quân Thổ Phồn sẽ càng đánh càng ít, mà trong khi Ca Thư Hùng có lục vạn hùng binh, lại có tiền nhân tổng kết ra vô số kinh nghiệm quý giá cho hắn, lão tin tưởng hoàn toàn có thể đoạt được Thạch Bảo thành trong vòng bốn canh giờ.
Nhưng Ca Thư Hàn cẩn thận mấy cũng có sai sót, Lão đã xem nhẹ một vấn đề mấu chốt, không xét đến ảnh hưởng thời tiết.Lão quên rằng hiện tại nước đó thành băng mùa, quân Thổ Phồn cũng giống ứng Long bảo đồ đầy nước trên sơn đạo Thế nên sơn đạo cũng đóng một lớp băng dày, không chỗ nào có cho quân Đường ra tay.

Leo lên dị thường gian nan,lại có vài tên quân Đường ngã xuống vách núi, tiếng kêu thảm thiết của họ đã kinh động quân Thổ Phồn.
Trên Thạch Bảo thành, cự thạch và gỗ lán tự vũ bão không ngừng lăn xuống, gần hai ngàn quân Đường đã vượt bao gian lao cuối cùng chỉ còn cách thành bảo ba trăm bước, nhưng trước đá và gỗ lăn cuồn cuộn, quân Đường bị dập cho tan tác máu thịt.từng tảng từng tảng cự thạch lăn xuống sườn núi,kéo theo tiếng tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

Trên sơn đạo nhỏ hẹp quân Đường loạn cả lên, không một chỗ để trốn tránh, vô số quân Đường quay đầu chạy trốn, nhưng vẫn không thoát khỏi.Lượng lớn binh lính ngã nhào xuống vực đá.Chỉ một lát sau, hai ngàn quân Đường tiên phong chết thảm gần hết tại đây,chỉ có hơn ba mươi người trốn thoát.
Một gã binh lính chạy vội đến trước mặt Cao Tú Nham khóc nói: “Cao tướng quân, trên đường lên núi đều là băng, không thể leo lên, Dương đô úy và các huynh đệ khác toàn bộ hi sinh!”
Cao Tú Nham nặng nề ngồi phịch xuống một tảng đá lớn, ánh mắt lão nhìn chằm chằm mặt đất thất thần, hắn tổng cộng chỉ có năm nghìn tiên phong quân, hiện tại vừa mới bắt đầu liền tổn thất hết bốn phần mười, còn dựa vào gì mà tiếp tục đánh?
Sau một lúc lâu, hắn thở dài, đứng lên nói: “Chuẩn bị ngựa, ta muốn đi bẩm báo đại soái!”
Ca Thư Hàn sắc mặt đã thâm trầm tới rồi cực điểm, trận đầu đã thua ngay, ngay cả một sợi lông của quân Thổ Phồn còn chưa đụng tới.

Cao Tú Nham còn có mặt mũi đến bẩm báo với mình?
Ca Thư Hàn cố khắc chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói với Cao Tú Nham: “Ngươi từng tham gia tấn công Thạch Bảo thành chỉ chiến của Đổng Diên Quang, nhiều cái chết không đáng, ngươi đều có thể tránh, ta còn cho ngươi thêm một vạn quân, nếu còn không đoạt được thành , thì đừng trách ta quân pháp vô tình!”
Cao Tú Nham khiếp đảm cúi đầu, nói: “Đại soái, trời đã sáng, trước trưa chắc chắn chưa thể công thành thành công, khẩn cầu đại soái cho thêm nửa ngày, thuộc hạ nhất định chiếm được Thạch Bảo thành.”
“Không được!” Ca Thư Hàn quả quyết cự tuyệt, “ Phía Lý Khánh An chỉ có ba nghìn quân, hắn có thể duy trì đến giữa trưa đã khá khẳm lắm rồi, làm sao chống đỡ đến lúc trời tối?”
Lúc này, Ca Thư Hàn đang được một gã hầu cận, tham mưu khuyên nhủ: “Đại soái, Lý Khánh An nhân số tuy ít, nhưng quân Thổ Phồn chủ lực bị Đổng Diên Quang giữ chân, cho nên bọn họ viện quân cũng sẽ không nhiều lắm, nhiều nhất điều ra được một vạn nhân.

Chỉ cần hắn giữ được tru thế địa lợi là có thể cầm cự đến lúc trời tối.”
Ca Thư Hàn trầm ngâm một lát, liền gật gật đầu với Cao Tú Nham nói: “Thôi được! Cho đến tối hôm nay, nếu ngươi và Trương Thủ Du còn không đoạt được Thạch Bảo thành, ta sẽ chờ ngươi mang thù cấp đến, đi đi!”
Cao Tú Nham sợ quá vội vàng đào tẩu, Ca Thư Hàn nhìn chăm chú vào đỉnh núi Xích Lĩnh liên miên cao tuyệt.Trong lòng hắn tràn ngập biết bao sầu lo, liệu Lý Khánh
An có thể ngán được viện quân Thổ Phồn?
Đêm tối đã qua đi, không trung trời mây vẫn u ám, phía tây Xích Lĩnh, tám vạn quân Thổ Phồn chủ lực đã đến chân núi.Giờ phút này người chỉ huy toàn cục tác chiến đã không còn là Đạt Trát Lộ Cung, mà là Thổ Phồn Tán Phổ Xích Tổ Đức Tán, Đạt Trát Lộ Cung biến thành đại tướng chấp hành mệnh lệnh,đề nghị cấp cung của lão đưa ra đã không được Xích Tổ Đức Tán tiếp thu.
Thổ Phồn đại quân không nóng vội tiến công, mà bắt đầu dựng lều ở dưới chấn núi Xích Lĩnh, tám vạn đại quân, mấy ngàn túp lều,phủ đầy cả một vùng thênh thang không thấy đâu giới hạn.
Đạt Trát Lộ Cung đừng trước lều lớn , tâm tình phức tạp nhìn núi đá màu nâu sẫm kia,Bảo Thạch thành xa xa vẫn nghi ngút khói báo động.Lão thở dài một tiếng.


Đêm qua đáng lý phải cẩn thận quân kỵ binh của Lý Khánh An, nhưng Tán Phổ lại nói chỉ có hai ba nghìn nhân, không đáng nhắc tới, nhất định đòi đi bắc tuyến nghênh chiến quân Đường chủ lực.
Nhưng giờ mới thấy không nên xem thường một ít binh lực kia của Lý Khánh An, lúc nên tốc chiến tốc thắng, Tán Phố lại thận trọng từng đường đi nước bước, nói là phải đừng vững đánh chắc, phải phòng ngừa Lý Khánh An đánh lén.
Đạt Trát Lộ Cung không khỏi cười khổ, Lý Khánh An nhiều nhất chỉ có ba nghìn nhân, cho dù là đánh lén, ở đây tám vạn quân lù lù trước mặt, cũng chỉ là lấy trứng chọi đá, chẳng lẽ ba nghìn quân Đường còn có thể đánh cho tám vạn quân tan tác mà chạy trốn không thành?
Đạt Trát Lộ Cung tâm tình vô cùng buồn bực, Tán Phổ không vội tiến công,thế này không phải là cho Lý Khánh An thời gian chuẩn bị nghênh chiến sao? Nếu là hắn, lão sẽ phái năm nghìn tiên phong trực tiếp trở về đánh cho hắn một đòn, không cho Lý Khánh An có cơ hội kịp thở.
Tán Phổ này đừng là! Rõ ràng không hiểu việc đánh giặc, nhưng lại cứ thích khư khư ôm lấy mọi việc.
Lúc này, một gã thị vệ vội vàng chạy tới nói: “Đại tướng quân, Tán Phổ mời ngươi lập tức đến lều lớn thương nghị quân tình.”
Đạt Trát Lộ Cung cúi đầu thở dài một tiếng, còn có cái gì thương nghị, nếu không nghe mình, kêu mình đi, thì có ý nghĩa gì?
“Ta đã biết, sẽ đi liền!”
Trong túp lều to lộng lẫy, Xích Tổ Đức Tán đang ngồi nghe đại tướng Luân Khấp Tạng báo cáo lại, quân Đường phát mình ra một loại địa lôi uy lực cực lớn, cũng chính là loại thiên lôi dùng trên đảo Long Câu.
“Tán Phổ , thiên lôi kia nổ vang thanh đinh tai nhức óc, từ không trung hạ xuống.

Thoáng chốc có ngọn lửa phụt ra, khói đen nghi ngút, người đến gần nó đều bị nổ cho tan xác, đáng sợ cực kỳ, rốt cuộc nó là gì thuộc hạ cũng không thể hiểu hết, nhưng có vẻ như một khi nổ vang, khiến cho binh lính cực kỳ sợ hãi, quân tâm tan rả, Tán Phố, thuộc hạ có muôn ngăn cũng không ngăn được.

Năm nghìn binh lính cơ hồ có một nửa là do tự giẫm lên nhau mà chết!”
“Một nửa quân tự giẫm lên nhau mà chết, ngươi cũng nói khoa trương quá đấy!”
Đạt Trát Lộ Cung mặt âm trầm đi vào lều của vua,lão hừ lạnh một tiếng nói: “Ta hỏi ngươi, quân Đường đã đến gần mà sao ngươi không kịp thời phát hiện? Ta từng dặn đi dặn lại không được cởi áo giáp khi ngủ,không được đóng toàn bộ quân ở nơi khe núi, vì sao ngươi không có làm theo? Hiện tại năm nghìn binh toàn quân bị diệt, ngươi lại nói do họ tự giẫm lên nhau, tốt lắm, ngươi không có một chút trách nhiệm!”
“Đạt Trát Lộ Cung, Tán Phổ đang hỏi chuyện, ngươi không được làm càn!”
Vua Phổ gầm lên một tiếng, cắt ngang lời chất vấn của Đạt Trát Lộ Cung.

Xích Tổ Đức Tán khoát tay chặn lại, thản nhiên nói: “Hiện tại không phải lúc truy cứu trách nhiệm, quan trọng hơn Luân Khấp Tạng mang đến cho chúng ta một tin tức cực kỳ trọng yếu, quân Đường nghiên cứu chế tạo thành công một loại kiểu vũ khí mới, còn Truyện “Thiên Hạ ”
lợi hại hơn cả dầu hỏa!Đạt Trát Lộ Cung, đây mới là trọng điểm.”
Đạt Trát Lộ Cung không dám nhiều lời nữa, chỉ oán hận trừng mắt nhìn Luân Khấp Tạng, lão khom người nói: “Vi thần không dám, thinh Tán Phổ phân phó.”
“Hừ! Ta gọi ngươi tới, là muốn thương nghị một chút với ngươi, dùng bao nhiêu quân để lên tiếp ứng Thạch Bảo thành để tổn thất ít nhất, ngươi thạo binh, ngươi cứ nói thử xem!”
Đạt Trát Lộ Cung trong lòng thở dài, hiện tại mới đánh, làm sao còn có thể ít thiệt hại?Nhưng lão cũng đành nói: “Tán Phổ, ý thuộc hạ, đại quân áp đảo, với nhiều người áp chế quân Đường, như vậy cho dù có thương vong, nhưng cơ hội của quân Đường cũng không khá hơn bao nhiêu,xin Tán Phổ suy nghĩ.”
Lúc này, Luân Khấp Tạng đang quỳ tiếp lời: “Tán Phổ, sơn đạo khó đi,không thích họp đại quân ràng lên, chỉ có thể luân chiến.”
Xích Tổ Đức Tán gật đầu nói: “Vậy ngươi nói, nhiều nhất có thể cho lên bao nhiêu quân?”
“Nhiều nhất năm nghìn quân.”
“Tốt lắm! Trận thứ nhất liền từ ngươi tới đánh, bổn vương tự mình cho ngươi áp trận.”
Xích Tổ Đức Tán đứng lên, không xem Đạt Trát Lộ Cung liếc mắt một cái, liền cao giọng hạ lệnh: “Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân phát động, bắt đầu công sơn!”
Tiếng trống tiến công chợt vang giữa Thổ Phồn đại doanh.
Sự chần chờ của quân Thổ Phồn tạo cơ hội cho Lý Khánh An chuẩn bị chiến tranh kỹ càng hơn.


Nơi quân Đường hiện đóng quân là ở ngay khúc giữa đoạn Xích Lĩnh.

Địa thế vùng này cao dần như bậc thang, núi tuy cao, nhưng mỗi cách hai ba trăm trượng liền có một dốc thoải,khiến cho tấn công rất khó khăn, đặc biệt là phải cực thịnh trọng khi tiến công.Và cũng vì thế đã tạo cơ hội cho quân Đường thành lập hệ thống phòng ngự phân cấp, cũng cố tuyến phòng thủ hơn.
Lý Khánh An đã tranh thủ thời gian hoạch định một kế hoạch phòng ngự đầy đủ cho mình.

Hắn cho thành lập ba phòng tuyến, phòng tuyến thứ nhất thiệt lập tại suối Lục Thần (* có nghĩa là môi của nai )câu cách chân núi chừng năm trượng.

Nơi này được tạo thành bởi hai tảng nham thạch to tựa như một cặp lục thần mà có tên.

Đằng sau là một con suối sâu nửa dặm.
Ba nghìn quân Đường đang ở bận rộn địa thành lập công sự phòng ngự, bọn họ theo phụ cận đưa đến thật to nho nhỏ hòn đá, dựng thành một cái dài đến một dặm lũy chắn.
Không ai mở miệng chuyện trò, trong lòng ai nấy đều nặng trĩu.

Chỉ ba ngàn quân Đường chống đỡ mười vạn quân thổ, đấy là điều nghe cũng chưa từng nghe đế, và hiển nhiên kết quả không còn nói cũng biết, chỉ có một là hi sinh, điều khác biết ở đây là hi sinh như thế nào mà thôi.
“Mọi người, hãy nghe ta nói!”
Đây là chủ tướng Lý Khánh An đang tiến hành chiến trước động viên, tất cả binh lính dững hết mọi việc trên tay, chăm chú lắng nghe chủ tướng của mình.
Lý Khánh An chậm rãi đảo mắt qua từng khuôn mặt của sĩ binh,hắn lưu lại trên ánh mắt mỗi người.

Ai cũng hiểu rõ đây là giây phút quyết tâm thề sống chết, sự bi tráng của những người binh sĩ dũng cảm.

Lúc sau, hắn nói : “Ta hứa với các ngươi, mỗi một binh sĩ hi sinh, ta đều sẽ đưa tro cốt về cố hương họ.Còn nếu ta bỏ mình, xin các huynh đệ còn sống đem tro cốt của ta chôn ở An Tây Bột Đạt Lĩnh, nhưng, chúng ta tuyệt không xem thường cái chết, chúng ta còn có cơ hội, chỉ cần quân Đường đánh hạ Thạch Bảo thành, đó chính là thời khắc chúng ta thắng lợi.Bây giờ mỗi người bắt đầu kiểm tra trang bị của chính mình, chuẩn bị nghênh đón người Thổ Phồn công kích.”
Hắn vừa dứt lời, chân núi đã vang lên tiếng trống Đùng! Đùng!, người Thổ Phồn chỉ có dài hào trầm thấp địa thổi lên, Lý Khánh An quay người lại nhìn xuống, chỉ thấy đại quân Thổ Phồn đông nghìn nghịt đã bắt đầu tụ tập, giống hệt một cái dãy lưng màu đen thật dài trải trên thảo nguyên .
Lý Khánh An bỗng nhìn thấy trong doanh lớn của Thổ Phồn có một tòa mộc liễn lộng lẫy, được mấy trăm người khiêng đến, trên mộc liễn là túp lều bằng da bò trắng hình tròn, xung quanh phấp phới cờ màu, cùng một cây ô che màu hoàng kim phía trước.

Truyện “Thiên Hạ ”
Lý Khánh An vô cùng kinh ngạc, ô che màu hoàng kim ở Thổ Phồn tượng trưng cho Tán Phổ, chẳng lẽ Thổ Phồn Tán Phổ đã đến?
Cùng với tiếng trống tiến công, lượt tiến công đầu tiên của quân Thổ Phồn được bắt đầu , lính giặt che trời phủ đất ập đến,chẳng mấy chốc, chúng đã từng đàn từng đội dùng chiếc khiễn câu để trèo lên dốc núi.

Chúng người mặc áo giáp xích màu xanh, người thì tay cầm trường mâu, người thì rút kiếm chấp thuẫn, trên khuôn dữ của man di tràn ngập hưng phấn và khát vọng, Luân Tàng Khấp giơ kiếm hô to giữa quân: “Quân Đường chỉ có ba nghìn người, nào anh em tiến lên, lập công nào!”
Quân Thổ Phồn càng anh dũng trèo lên, nhằm phía trận địa quân Đường thẳng tiến.


Đích đến đã càng ngày càng gần, chỉ còn mỗi trăm bước, từng đàn quân Thổ Phồn đã leo đến giữa dốc, từ nơi này độ dốc liền bắt đầu dịu đi, đường bớt hạn hẹp, rộng chừng mười trượng để binh lính tiến tới.
Quân Thổ Phồn thét lên một tiếng, tốc độ ngày càng nhanh.Ngược lại, phía quân Đường cũng vang lên một tiếng,hàng trăm tên quân Đường đồng loạt đầy động cổn thạch.

Chỉ trong một chốc, ba khối cự thạch nặng ngàn cân mỗi khối, đang lăn lăn lốc từ trên sườn núi xuống nhằm thẳng vào bọn lính Thổ Phồn.
Bọn quân Thổ định quay đầu bỏ chạy, cự thạch đã lăn xuống đến.

Từng tràn tiếng thét thất thanh thảm thiết vang lên, cả một đám quân Thổ bỗng chốc chỉ còn lại máu me be bét.

Chỉ một lát, cự thạch đã nhuốm một màu máu đỏ tươi, nó vẫn quay cuồng quanh đám xác thịt vụn vời của quân thù.

Binh sĩ Thổ Phồn vẫn có người muốn trốn sang hai bên, nhưng cũng có người bị hất tung xuống vực.
Ba khối cự thạch đã đè chết hơn ngàn người Thổ Phồn.

Nhưng tiếc rằng chúng vẫn còn nhiều lắm.

Cự thạch vừa xuống, thì lại có thêm vài ngàn tên quân Thổ nhảy ra, lại tiếp tục thẳng tiến.

Chún vừa đi vừa bắn tên.

Trên núi, quân Đường vẫn nện đá như mưa xuống, tên vẫn phóng liền liền.

Trận chiến giữ chân này chính thực được vén màn.
Chân núi, Thổ Phồn Tán Phổ Xích Tổ Đức Tán nhìn lên chiến trường bên núi nơi xa xa, quân Đường vẫn dùng đá lăn phối hợp cung tiễn phòng ngự, vẫn chưa thấy “thiên lôi”trong truyền thuyết xuất hiện, chứng tỏ chúng cũng không có nhiều loại vũ khí này trong tay.

Xích Tổ Đức Tán trên mặt lộ nụ cười đắc ý.

Lão lập tức hạ lệnh nói: “Thêm một vạn quân tiến công, và truyền lệnh tam quân,ai lấy được thủ cấp Lý Khánh An quân Đường, quan thăng ba cấp, thưởng một trăm con dê, một ngàn nô lệ.”
Thổ Phồn Tán Phổ vừa hạ lệnh phong thưởng, lính Thổ Phồn nghe xong lại càng điên cuồng hơn.

Trên sườn núi đầy rẫn quân Thổ Phồn,họ như những người không biết sợi hãi trước cái chết,như từng tràn sóng đen không ngừng tràn về phía trước, không hề lui bước.Dù có chết cũng phải xông lên trận địa quân thù.
Quân Đường tên bay như đạn, như mưa chuẩn xác xuyên thẳng áo giáp xích quân giặt.Trên mũi tên có tẩm chất độc, khiến tuần hoàn máu nhanh hơn.

Quân giặt chưa đi được vài bước độc dược đã phát tác ngã lăn ra chết tươi.
Quân Thổ Phồn đợt công kích thứ nhất gồm một vạn năm nghìn người, toàn bộ một mặt núi cơ hồ biến thành màu đen, bọn họ đạp thi thể người phe mình tiếp tục xung phong, như những con dã thú không sợ tử vong.

Gào thét, liều lĩnh xung phong về hướng núi.
Ngài trăm bước quân Thổ Phồn bắt đầu bắn tên, quân Đường bắt đầu xuất hiện thương vong, một gã quân Đường bị bắn trúng cổ họng, quay cuồng rơi xuống núi, một người quân Đường đang cầm đá định ném bị lưu tiến bắn trúng đầu, kêu thảm.


Cả người cả đá cùng té nhào xuống.
Lý Khánh An cắn chặt môi quan sát tình hình chiến đấu, quân Thổ Phồn đã vọt tới tám mươi bước ngoại, cứ việc chết buồn thiu, nhưng vẫn không có gì lui về phía sau dấu hiệu, ly quân Đường trận địa gần nhất phía bắc diện quân Thổ Phồn đã không đủ bốn mươi bước.
Bạch Nguyên Quang vọt tới trước mặt Lý Khánh An rống to, “Mau bắn bọc hỏa dược! Nếu không bắn chúng ta không thể rút lui về phía sau.”
Môi Lý Khánh An cắn chặt ứa máu, nhưng hắn vẫn kiên quyết như cũ lắc đầu, “Không!”
Bắc tuyến gần ngàn quân Thổ Phồn rốt cục cũng đột nhập vào trận địa quân Đường, Lệ Phi Nguyên Lễ điên cuồng hét lên một tiếng, “Các huynh đệ, sát!”
Hắn cầm đại đao xông vào địch, thấy người là trảm như một con hổ điên, bốn trăm dư tên quân Đường cũng đi bị cuốn vào cơn lốc sát sinh này, chỉ một thoáng đầu người cuồn cuộn, huyết nhục tung tóe, khóc hào tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi…
Lúc này, trọng quân trung tuyến Thổ Phồn và cả quân đội nam tuyến đều chỉ còn cách trận địa quân Đường không tới ba mươi bước, mùi máu tanh sốc thẳng vào mũi…
Lý Khánh An cuối cùng hạ lệnh, “Đốt lửa!”
Sổ chi hỏa tiễn bắn về phía hai mươi bước ngoại, Oanh! địa nhất thanh muộn hưởng, ba mươi trượng khoan trên sườn núi trong giây lát dấy lên hừng hực liệt hỏa, hỏa thế nhanh chóng mà thổi quét xuống, một trăm năm mươi bước nội nháy mắt đều bị ngập trời liệt hỏa nuốt sống, này một mảnh biển lửa giữa dày đặc địa chật chội ba nghìn hơn binh sĩ Thổ Phồn, quân Đường trước trận nhất thời thành nhân gian địa ngục, vô số người ở đây hỏa giữa thê lương kêu rên, phát ra tuyệt vọng kêu thảm thiết, làm người ta mắt không đành lòng đổ.
Lý Khánh An nhẹ nhàng thở dài một hơi, hạ lệnh nói: “Rút lui về đạo phòng tuyến thứ hai phía sau!” Truyện “Thiên Hạ ”

Sau một trận lửa địa ngục khốc liệt nhất, cuối cùng cũng khiến quân Thổ Phồn lui binh, trận xung phong đầu tiên giằng co gần hai canh giờ, với kết quả là quân Thổ Phồn bỏ mình hơn sáu ngàn người, quân Đường cũng thương vong hơn ba trăm người, tuyệt đối đại đa số đều chết trong lúc giao tranh cùng quân Thổ Phồn.
Chiến trường tạm thời an tĩnh trở lại, trên một hốc núi nhỏ, hai mươi mấy nữ hộ binh dị thường bận rộn, các nàng thuần thục tiêu độc, cầm máu thương một trăm hơn quân Đường, và cẩn thận lấy tiễn bám vào xương ra giúp họ, dùng nữ tính nhu tình của mình an ủi cổ vũ thương binh nhóm tỉnh lại đứng lên.
Lệ Phi Nguyên Lễ người trúng ba đao hai tiến, trong đó tay trái ngón áp út và ngón út đều bị chặt đứt.

Thi Tam Nương đương bận rộn băng bó cho hắn, nước muối tiêu độc khiến hắn đau đến mặt mày méo mó biến hình, nhưng ngoài miệng thì vẫn bản tính khó sửa.
“Tam nương, ngón tay lão Lệ đã không còn, nàng nói về sau sờ nữ nhân còn có còn cảm giác không?”
“Sao lại không cảm giác, ngươi dùng tay phải sờ không phải được rồi sao?”
“Khụ khụ! Tam nương, để lão Lệ sờ một cái được không?Hãy để lão Lệ cảm giác một chút, hoặc là nàng sờ ta một cái cũng được, chỉ một chút thôi,như lần trước ở bờ hồ ấy, cho lão Lệ được sướng một phen trước khi chết đi.”
Thi Tam Nương mặt mày đỏ bừng, bất đắc dĩ, đành xoa bừa trong háng quần hắn một cái, sẳng giọng: “Như vậy được rồi chứ!”
Lệ Phi Nguyên Lễ thở dài một hơi, trên mặt lộ vẻ mê say, lão nhếch miệng cười nói: “Cháy dưới váy hoa lưu,lảm quỷ cũng phong lưu.”
“Ngươi sẽ không chết, cứ như con trâu đực phát tình ấy, sao chết được!Nghe lời ta, không cần nghĩ ngợi lung tung nữa.”
Thi Tam Nương băng bó xong vết thương cho hắn, vừa cười vừa gõ gõ trán hắn,xong lại đi chiếu cố khác thương binh.
Lệ Phi Nguyên Lễ đảo đảo mặt , lát sau lão lại ngửa đầu rên rỉ với Miêu Thúy Nhi: “Thúy Nhi, nàng có thể lại đây một chút không? Lão Lệ sắp chết rồi, trước khi chết chỉ muốn nói vài lời với ngươi.”

Trong túp lếu duy nhất tại khe núi, Lý Khánh An và Lệ Phi Thủ Dự cẩn thận vây quanh một sa bàn.

Trên đấy có địa hình, Thanh Hải khu Thanh Hải , đảo Long Câu, Đại Thông Sơn, Xích Lĩnh v.v…, được dùng đất sét chế tác, bột mì phủ lên thành tuyết sơn, còn có quân doanh, đài phong hỏa, trên đài phong hỏa thậm chí còn có dầu hỏa, làm được cực kỳ rất thật, sa bàn dài chừng một trượng, khoan ngũ thước, cái bệ vi thiết chế, trung gian mộc tường kép, bình thường chia ra làm tứ mang theo, sử dụng khi tái hợp lại thành chỉnh khối, dùng thiết khấu chế trụ.
“Thất Lang, như vậy được không?”
“Ta cũng không chắc, nhưng chung quy muốn thử một lần, ta nghĩ, người Thổ Phồn sẽ có hứng với nó.”
“Điều này cũng đúng, người Thổ Phồn nhất định chưa thấy qua loại bản đồ này.”
Lý Khánh An gài lại chiếc huy sắt cuối cùng, hắn đứng lên, nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, bỗng nhiên nhướng mày hỏi: “Hiện tại là giờ gì?”
Một gã thân binh bẩm báo: “Tướng quân, giờ cách giữa trưa còn một khắc giờ.”
Lý Khánh An bước nhanh đi ra lều trại, hướng về Thạch Bảo thành xa xa, chỉ thấy trên thành vẫn lượn lờ khói lửa như cũ, hiển nhiên nó vẫn nằm trong tay người Thổ Phồn, hắn không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu, chính ngọ đánh hạ thạch bảo thành, xem ra, đã không có khả năng.
Đúng lúc này, chân núi người Thổ Phồn tiến công tiếng trống lại một lần nữa ầm vang long địa xao vang


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.