Thiên Hạ

Chương 133: Đêm Trước Đại Chiến 12


Đọc truyện Thiên Hạ – Chương 133: Đêm Trước Đại Chiến 12


Trong một gian phòng họp tại Thiện châu, Lũng Hữu tiết độ sứ phủ đang nóng sôi sục.

Mười mấy viên đại tướng tham gia chiến dịch Hà Hoàng đang tụ tập tại nơi này, nghe chủ soái của chiến dịch Hà Hoàng, Lũng Hữu tiết độ sứ Ca Thư Hàn truyền đạt mệnh lệnh mới nhất của triều đình.

Truyện “Thiên Hạ ”
“Thánh Thượng đã hạ nghiêm lệnh, nội trong ba tháng nếu không chiếm được Thạch Bảo thành, cái đầu của Ca Thư Hàn này sẽ bị treo dưới Mình Đức môn của Trường An, cũng như thế, nếu không chiếm được Thạch Bảo thành, chư vị đang ngồi ở đây cũng sẽ cùng chôn với Ca Thư Hàn này, trước lúc triều đình giết ta, ta sẽ đem hết thảy bọn ngươi xử trảm trước.”
Ca Thư Hàn dùng ánh mắt lạnh lùng quét về phía hai mươi bốn viên đại tướng đang ngồi, các đại tướng này đến từ năm hệ thống lớn, Lũng Hữu, Sóc Phương, Hà Tây, An Tây, còn có một người đến từ Trường An cảnh vệ quân Đổng Diên Quang, nửa năm qua, hắn Ca Thư Hàn vẫn tận sức chỉnh hợp lại bọn họ, muốn rèn luyện bọn họ thành một khối đồng tâm tác chiến rắn chắc như gang sắt, nhưng sự thật chừng mình hắn đã sai rồi, hắn không đủ quyền uy trấn áp được các đại tướng này, bọn họ vẫn có suy nghĩ của mình, việc Thần Uy bảo mất đi đó là một ví dụ điển hình nhất.

Sóc Phương kỵ binh của A Bố Tư lúc ấy đang ở cách đó trăm dặm, lúc đó ngọn lửa cầu cứu của Thần Uy bảo đã được đốt lên, bọn họ vẫn án binh bất động, cho đến khi Thần Uy bảo bị mất đi, bọn họ mới chậm rãi khởi binh, nhưng lý do cuối cùng mà bọn họ nói với mình lại rất đơn giản, mình không có nói cho bọn họ rằng bọn họ có nghĩa vụ cứu viện Thần Uy bảo.

Chuyện này làm cho Ca Thư Hàn vừa cảm thấy phẫn nộ, nhưng là làm cho hắn bừng tỉnh, hắn không có khả năng chỉnh hợp năm nhánh quân không cùng hệ thống này, trừ phi toàn bộ đổi thành thủ hạ của chính mình, nhưng triều đình không có cho hắn quyền lực này.

Truyện “Thiên Hạ ”
Ca Thư Hàn trong lòng biết rõ, Thánh Thượng cho hắn thời gian ba tháng đó, không có nghĩa là hắn có thể ở đây sau hai tháng mới thông thả mà đánh Thạch Bảo thành, đến lúc đó một biến cố nhỏ cũng sẽ làm cho chiến cuộc không thể vãn hồi được, Thánh Thượng cho hắn thời gian ba tháng, hắn chỉ có thể cho mình thời gian một tháng.
“Lời ngõ của ta chỉ có vậy thôi, có ý kiến gì thì bây giờ nói với ta, đợi lát nữa ta sẽ thực hiện triển khai chiến dịch, nếu khi đó lại có ý kiến không chịu làm, thực xin lỗi, vậy thì hãy cút khỏi Lũng Hữu cho ta!”
Ca Thư Hàn nói rất gay gắt, trong phòng hội nghị lặng ngắt như tờ, A Bố Tư nhẹ nhàng vuốt mấy sợi râu ngắn, ánh mắt biểu lộ vẻ khinh thường, lời nói này của gã Ca Thư Hàn không phải nhắm vào mình đó sao? Không phải chính là vì trận chiến Thần Uy thành mình không ra tay sao? Hắn nghĩ hắn là ai chứ, hắn tưởng hắn là Vương Trung Tự sao? Hứ!
“A Bố Tư tướng quân, ngươi có ý kiến gì sao?” Ca Thư Hàn liếc A Bố Tư một cái, lạnh lùng hỏi.
“Không có! Ta đâu có ý kiến gì? Ca Thư Hàn đại soái, ngươi cử việc hạ lệnh, nhưng kỵ binh của ta không thích họp chiến đấu ở vùng núi, điểm này mong đại soái xem xét lại.”
Ý của A Bố Tư chính là muốn nói cho Ca Thư Hàn biết, trận chiến tấn công Thạch Bảo thành hắn sẽ không tham gia, Ca Thư Hàn cười nhạt một tiếng, nói: “A Bố Tư tướng quân, trận chiến tấn công Thạch Bảo thành sẽ do ba nhánh Lũng Hữu, Hà Tây và An Tây đảm nhiệm, kỵ binh của ngươi sẽ thi hành nhiệm vụ khác.”
“Được thôi, Ca Thư Hàn đại soái hạ lệnh đi! Ta nghe.”
Ngay lúc Ca Thư Hàn và A Bố Tư tranh luận, Lý Tự Nghiệp khẽ nói với Lý Khánh An: “Thất Lang, Ca Thư đại soái tại sao không hề để cập tới việc đảo Long Câu của tướng quân đại thắng vậy, chẳng lẽ triều đình không có tuyên dương gì sao?”
“Khánh An cũng không biết, có lẽ triều đình muốn để đến hồi cuối mà cùng tuyên dương một lược chăng!”
Tâm tư của Lý Khánh An không hề để ý đến việc tuyên dương dó, mà là quan tâm đến hội nghị quân sự của hôm nay, Ca Thư Hàn rốt cục cũng triển khai đánh Thạch Bảo thành, nhưng Lý Khánh An lại cho rằng thời cơ hiện tại vẫn chưa chín mùi.

Trước tiên là mùa đông, Xích Lĩnh đại tuyết bao trùm, có lợi cho việc thủ mà bất lợi cho việc tấn công, điểm này lúc hắn trấn thủ ứng Long thành đã thấm thía được điều đó.

Thứ đến chính là các quân chưa từng diễn tập họp tác chiến đấu chung, chưa qua chỉnh hợp đã đi vào chiến đấu, có thể phối hợp án ý sao? Tên A Bố Tư này còn đối kháng lại với Ca Thư Hàn đó! Tiếp theo nữa chính là hậu cần lương thào, quân Đường lương thảo không đủ, nhưng quân Thổ Phồn cũng gặp phải áp lực về vấn đề tiếp viện, nếu có thể kéo dài tới tháng hai sang năm mới đánh, không những tấn công dễ dàng, hơn nữa nội bộ quân Thổ Phồn cũng sẽ sinh biến, hiện tại đánh, không phải trúng ý của người Thổ Phồn đó sao? Truyện “Thiên Hạ ”
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Lý Khánh An cũng không có nhiều lời, những việc đó Ca Thư Hàn cũng có thể nghĩ đến, chỉ là áp lực của triều đình khiến cho hắn không thể không triển khai cuộc chiến trước thời hạn.


Lúc này, Ca Thư Hàn rốt cục bắt đầu triển khai, trước tiên hắn nói với A Bố Tư: “A Bố Tư tướng quân, nhiệm vụ của ba vạn quân Sóc Phương các ngươi là áp chế Thần Uy thành, khiến cho quân Thổ Phồn ở Xích Lĩnh không dám quay về chi viện cho Thạch Bảo thành, nếu có thể, ngươi chiếm lấy Thần Uy thành cho ta!”
A Bố Tư hừ một tiếng, không có nhận lời, cũng không có tỏ thái độ gì, chỉ tỏ vẻ hắn đã biết rồi, Ca Thư Hàn nhìn hắn một cái, lại hỏi: “A Bố Tư tướng quân, mệnh lệnh của ta ngươi nghe rõ chưa?”
“Ta nghe rõ, không phải chính là khống chế quân Thổ Phồn ở Xích Lĩnh tại tuyến bắc sao? Không thành vấn đề, ta có thể làm được.”
“Được rồi, nếu ngươi làm lờ chiến dịch Thạch Bảo thành, ta sẽ chém ngươi trước!”
Ca Thư Hàn hứ một tiếng thật mạnh, lại nói với nhân vật đau đầu khác là Đổng Diên Quang: “Đồng tướng quân, nhiệm vụ quan trọng kế tiếp phải phiền đến ngươi rồi.”
Đổng Diên Quang là tả vệ đại tướng quân, năm trước do Vương Trung Tự không chịu đánh Thạch Bảo thành, Lý Long Cơ liền phái hắn đến tấn công Thạch Bảo thành, kết quả thất bại, Đổng Diên Quang liền đem trách nhiệm đổ lên đầu Vương Trung Tự, khiến Vương Trung Tự bị bãi miễn giáng chức.

Sau khi Ca Thư Hàn kế nhiệm Lũng Hữu tiết độ sứ, Đổng Diên Quang cũng không có quay về Trường An, mà được phong làm đô đốc Thiện Châu, Lũng Hữu tiết độ phó sử, hỗ trợ Ca Thư Hàn tấn công Thổ Phồn.

Chiến dịch Hà Hoàng lần này, hắn càng được phong làm phó tướng, trở thành nhân vật chỉ huy thứ hai.

Ca Thư Hàn đau đầu với Đổng Diên Quang không phải ở chỗ Đổng Diên Quang làm phó tướng của hắn, mà là lần trước sau khi Đổng Diên Quang dẫn ba vạn Lũng Hữu quân tấn công Thạch Bào thành thất bại, cũng không có đem quân quyền giao ra, mà là với thân phận đô đốc Thiện Châu đem quyền khống chế ba vạn đại quân làm của riêng, đối với việc này triều đình cũng tỏ vẻ thừa nhận, Ca Thư Hàn là quan mới nhậm chức, cũng không thể làm gì hắn được.

Do Đổng Diên Quang từng tấn công Thạch Bảo thành thất bại, bởi vậy trong chiến dịch Hà Hoàng vậy lần, hắn vẫn giữ sự im lặng, đối với tất cả quân vụ đại sự một mực không phát biểu ý kiến.
Đổng Diên Quang dáng người cao gầy, làn da trắng bệch, tuổi chừng hơn bốn mươi, ở giữa đám các đại tướng quân có làn da thô đen, hắn có vẻ như hạc trong bầy gà, nghe thấy Ca Thư Hàn phân công nhiệm vụ cho hắn, hắn thản nhiên lên tiếng: “Đại soái xin cứ nói!”
Ca Thư Hàn trầm ngâm một lát, hắn muốn cho Đổng Diên Quang phụ trách chặn viện quân của Đại Phi Xuyên, nhưng đưa ra quyết định này hắn vẫn có chút lo lắng, nhiệm vụ quan trọng như vậy giao cho Đổng Diên Quang, hắn có thể hoàn thành được không chứ? Nhưng Ca Thư Hàn cũng hiểu, Đổng Diên Quang này là ái tướng của Lý Long Cơ, nếu không phải vì hắn từng tấn công Thạch Bảo thành thất bại, thì chức Lũng Hữu tiết độ sứ kia đã là của Đổng Diên Quang rồi, chứ không phải hắn Ca Thư Hàn.

Cuộc chiến Hà Hoàng lần này, lệnh cho Đổng Diên Quang làm phó tướng, chính là muốn để hắn tái lập công lớn, để bù lại lần trước tấn công Thạch Bảo thành thất bại, cho nên Đổng Diên Quang nhất thiết phải trọng dụng, chẳng qua để cho hắn đến đánh Thạch Bảo thành Ca Thư Hàn lại lo lắng, cân nhắc mấy bận, Ca Thư Hàn vẫn quyết định để cho hắn phụ trách chặn quân chủ lực Thổ Phồn ở Đại Phi Xuyên.
“Đổng tướng quân, nhiệm vụ của ngươi chính là sau khi A Bố Tư tướng quân khống chế trọng quân Xích Lĩnh tại Thần Uy thành, ngươi dẫn ba vạn quân của bản bộ cùng với ba vạn quân Hà Tây từ mặt hồ Thanh Hải vòng ra sau Xích Lĩnh, chặn viện quân Thổ Phồn ở Đại Phi Xuyên.”
“Chờ một chút!”
Đổng Diên Quang vội la lên: “Đại soái để ta đi chặn quân chủ lực Thổ Phồn sao?”
“Đúng vậy, ta cũng không cần Đổng tướng quân kiên trì lâu đâu, chỉ cần chặn lại trong ba ngày, cuộc chiến Thạch Bảo thành này ta liền thừa nhận Đồng tướng quân ghi công đầu.”
Đổng Diên Quang có chút động lòng, chỉ cần ba ngày, liền có thể lấy công đầu, việc này có thể xem xét được, hắn suy nghĩ một hồi bèn nói: “Thôi được! Thuộc hạ tuân theo sự sắp đặt của đại soái.”
Quân Sóc Phương, quân Hà Tây cùng với bộ của Đổng Diên Quang đều đã có sắp đặt rồi, còn lại việc tấn công chính diện vào Thạch Bảo thành bèn do quân chủ lực Lũng Hữu của hắn hoàn thành, lúc này, ánh mắt Ca Thư Hàn lại liếc về phía Lý Khánh An và Lý Tự Nghiệp, hai người này là đại biếu của quân An Tây, cũng là quân đội duy nhất dễ chỉ huy trong hệ thống quân của hắn.

Ca Thư Hàn cười nói: “Quân mạch đao của Tự Nghiệp là quân uy dũng trong việc công thành, lần này theo ta tấn công ở chính diện, về phần Khánh An tướng quân.”
Ca Thư Hàn chỉ vào phía sau núi Xích Lĩnh nói: “Nhiệm vụ của Khánh An tướng quân là phối hợp quân chủ lực tấn công ở chính diện, ra binh kỳ diệu từ sau lưng Thạch Bảo thành giết vào.”
Lý Tự Nghiệp và Lý Khánh An cùng nhìn nhau, Lý Từ Nghiệp vội la lên: “Đại soái, phía sau núi Xích Lĩnh là nơi bố trí trọng binh phòng thủ của quân Thổ Phồn, quân An Tây chúng tôi binh mỏng tướng ít, làm sao có thể từ sau núi giết lên Thạch Bảo thành? Mong đại soái xem xét lại.”
Ca Thư Hàn không đợi Lý Khánh An mở miệng liền khoát tay cười nói: “Tự Nghiệp không cần lo lắng, bổn soái cũng không có yêu cầu Khánh An tướng quân đoạt được Thạch Bảo thành, ý của bổn soái là để cho hắn từ sau núi giả bộ đánh vào, thu hút sự chú ý của quân Thổ Phồn, thủ hạ của Khánh An tướng quân đều là quân Xích Hầu, hoàn toàn có thể đảm nhiệm.


Lại nói lúc đó trọng quân Thổ Phồn ở Xích Lĩnh cũng đều đã bị thu hút đến Thần Uy thành ở tuyến một, mà quân Thổ Phồn ở Đại Phi Xuyên do Đổng Diên Quang tướng quân phụ trách chặn lại, thật ra nhiệm vụ của Khánh An tướng quân rất nhẹ nhàng, đó cũng là bổn soái có ý chiếu cố quân An Tây, các ngươi cũng đừng chối từ làm gì.”
Nói xong, ánh mắt của Ca Thư Hàn liếc về phía Lý Khánh An, hắn không dám lấy quân Sóc Phương và quân Hà Tây ra thử đao, nếu quân An Tây còn dám không tuân theo, hắn sẽ mượn tên Lý Khánh An này để tạo quân uy, Lý Khánh An kéo Lý Tự Nghiệp một cái, đứng lên chắp tay nói: “Mạc tướng tuân lệnh!”
Ca Thư Hàn cười to, “Tốt! Đại trượng phu phải rốp rảng như vậy chứ!”
Tiếng cười vừa dứt, ánh mắt hắn đảo qua mọi người, chậm rãi nói: “thời gian xuất binh của các đội quân ta sẽ sắp xếp chỉ tiết rõ ràng, nhưng thời gian đoạt lấy Thạch Bảo thành đã định, trước mùng một tháng giêng năm Thiên Bảo thứ tám, nhất định phải đoạt được!”
Sau cuộc họp, Ca Thư Hàn sai người mời Lý Khánh An tới trong thư phòng của hắn.
“Mạt tướng tham kiến Ca Thư đại soái!” Lý Khánh An vào nhà bèn nửa quỳ hướng Ca Thư Hàn làm lễ theo nghi thức quân đội.
“Ha ha! Thất Lang không cần khách khí.”
Ca Thư Hàn vội vàng vừa cười vừa đỡ hắn dậy, mời hắn ngồi xuống, lại lệnh thân binh dâng lên một ly trà cho hắn.
“Thất Lang, lần trước việc đảo Long Câu đại thắng, triều đình không kịp phong thưởng cho ngươi, có oán hận không?”
“Thuộc hạ không có oán hận.”
Ca Thư Hàn cười xòa, lại nói: “Thật ra ta đã báo với triều đình về công tích của ngươi, còn việc tập kích bất ngờ Phục Sĩ thành, việc hỏa thiêu quân lương, ta cũng đã kịp thời bẩm báo với triều đình, Thánh Thượng cũng có tỏ thái độ.”
Nói xong, hắn lấy ra một bộ ý chỉ mà binh bộ chuyền tới, đưa cho Lý Khánh An: “Ngươi xem trước đi!”
Lý Khánh An mở bức thánh chỉ bố vàng mà trung thư tỉnh đã đưa xuống ra xem, trong thánh chỉ ghi rõ ra công lao của hắn, tập kích bất ngờ Phục Sĩ thành, hỏa thiêu quân lương của Thổ Phồn; đảo Long Câu đại thắng, phấn chấn sĩ khí quân Đường, đều là công lao vĩ đại cả, đợi sau khi chiến sự Hà Hoàng kết thúc, sẽ cùng khen thưởng một
Ca Thư Hàn thở dài nói: “Ta sở dĩ không có lập tức yêu cầu triều đình phong thưởng ngươi, là vì phe phái trong quân phức tạp, vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, một tên A Bố Tư, một tên Đổng Diên Quang cũng đều là người kiêu ngạo khó bảo, một khi phong thưởng ngươi, trước tiên bọn họ sẽ không làm, ngày hôm qua cái tên A Bố Tư còn tìm ta ồn ào, nói hắn đã cứu Dương Cảnh Huy, tại sao không được phong thưởng, ta nói Lý Khánh An người ta lập công lớn như vậy, cũng có được phong thưởng đâu, hắn lúc này mới ngậm miệng, ài! Ta là thống soái của trận chiến Hà Hoàng, đốc hơn mười vạn người, người nào cũng đều cho rằng trận chiến này tất thắng, chỉ có lòng ta hiểu rõ, muốn đánh thắng trận chiến này, khó đấy! Một sự ma sát nội bộ đã bó tay bó chân ngươi rồi.”
Lý Khánh An trầm ngâm một lúc, nói: “Đại soái không cần lo lắng, ta cũng không có oán hận gì, chỉ là Khánh An cho rằng đại soái điều bộ của A Bố Tư và bộ của Đổng Diên Quang đi, đồng thời phó thác trọng trách, nhưng cũng không thể cam đoan hai người bọn họ sẽ phối hợp chủ lực tác chiến, hơn nữa bộ của Đổng Diên Quang, hắn thật sự có thể chặn lại chủ lực của quân Thổ Phồn sao?”
“Điều này trong lòng ta đã có suy tính rồi, ta cũng không cần bọn họ thật sự đánh với quân Thổ Phồn, chỉ cần bọn họ làm ra vẻ thôi, thì đã có thể phân tán binh lực của Thổ Phồn, để quân Thổ Phồn không nhìn thấy được dụng ý thật của ta, chỉ cần ta đánh hạ Thạch Bảo thành, Xích Lĩnh bèn là vật trong bàn tay của ta rồi.”
Nói đến này, Ca Thư Hàn nhìn thẳng vào mắt của Lý Khánh An nói: “Còn ngươi từ sau lưng tấn công Thạch Bảo thành, đó mới là mấu chốt của toàn bộ chiến cuộc, Thạch Bảo thành chỉ có thể chứa một ngàn người, cũng không đáng sợ, điều đáng sợ chính là viện quân của nó không bao giờ dứt, cho nên ngươi nhất định phải khống chế được viện quân của Thạch Bảo thành, giúp cho việc tấn công trước mặt của ta giảm bớt áp lực.

Thất Lang, hai ngày, chỉ cần ngươi giữ chân quân Thổ Phồn hai ngày, ngươi chính là công thần lớn thứ nhất của chiến dịch Hà Hoàng lần này, nếu ngươi thất bại, cũng cùng nghĩa là việc thất bại của toàn bộ chiến dịch Hà Hoàng, ngươi hiếu chưa?”
Một đội kỵ binh cấp tốc đi vội trong cao nguyên đồng cỏ hoang vu vắng vẻ, phương xa đó là Xích Lĩnh trắng phau như tuyết.

Ráng chiều chiếu lên trên triển núi màu đỏ sậm, đượm một nét thê lương của màu hoàng hôn nhuốm máu.

Hướng tiếp ra hướng tây là mặt biển Thanh Hải mênh mông bát ngát, trên băng nguyên giống như có ngọn lửa to đang thiêu đốt hừng hực, Lý Khánh An từ từ ghì chặt chiến mã lại, dõi mắt nhìn mảng trời chiều ngã hồng phương xa kia, trong đầu hắn vẫn vang vọng lời nói Ca Thư Hàn: Hai ngày, chỉ cần Thất Lang giữ chân quân Thổ Phồn hai ngày, Thất Lang sẽ là đệ nhất đại công thần của chiến dịch Hà Hoàng lần này.

Nếu ngươi thất bại, thì cũng có nghĩa là toàn bộ chiến dịch Hà Hoàng đều thất bại, Thất Lang hiểu rõ chứ? Trời chiều chiếu vào khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, trong ánh mắt hắn giống như cũng bập bùng ánh lửa, đó là một thứ trách nhiệm và cương nghị của quân nhân.
Tháng mười hai giá rét, đất Hồ kết băng sương, nam nhi không sợ chết, phá gan liều cùng tướng.

Lý Khánh An quật một cái thật mạnh vào chiến mã, hướng về phía đại báng nguyên bạt ngàn của Thanh Hải chạy đi.
Bắt đầu từ ngày mười lăm tháng mười hai trở đi, cỗ máy chiến tranh của quân Đường đã bắt đầu khởi động, A Bố Tư Suất thống lĩnh ba vạn quân Sóc Phương, cùng với Đổng Diên Quang dẫn theo sáu vạn quân Đường, tổng cộng chín vạn đại quân đồng thời xuất phát về hướng quận Tây Hải xa mấy trăm dặm.
Trời vừa quét một trận tuyết lớn, trở nên quang đãng.

Trên vùng thảo nguyên tràn đầy bùn lầy và nước tuyết, xe lương phủ vải dầu lên, xe ngựa chở thân mạch và cỏ khô, còn có xe trượt tuyết to chở đồ quân nhu, chòng chành lắc lư, kẽo cả kẽo kẹt di chuyển về phía trước.

Bông tuyết bay lượn trên bầu trời, đúng vào mùa rét lạnh nhất ở Hà Hoàng, núi cao đồng cò và trong các khe rãnh đóng băng đều tích đầy một lớp tuyết trắng dày, những chỏm núi cuối cùng của Đại Thông Sơn ở phía xa hiện ra hình dáng mơ hồ.
Quân Đường đạp chân vào bùn lầy, bất kể mưa tuyết nhỏ dày đặc, cùng với tiếng thét to và nguyền rủa, xen lẫn tiếng lốp bốp của roi da và tiếng kẽo kẹt của trục xe thẳng tiến về tây bắc, khí thế thật rầm rộ, giống như hải triều.

Lâu lâu có thể nhìn thấy gia súc đang nằm hấp hối hoặc thi thể gia súc ở hai bên của đoàn người, hoặc thỉnh thoảng vẫn có một chiếc xe to ngã lăn quay bánh xe hướng lên trời.
Có khi một đội kỵ binh nhảy vào dòng người này, vì thế bọn lính sẽ không ngừng quát to, nguyền rủa, ngựa cũng thẳng mình dậy không ngừng hí kêu, nếu là một chiếc xe to chở đầy lương thảo, thì sẽ lăn xuống sườn dốc, người trên xe cũng lăn xuống theo.
Phía trước, giữa dòng xe đông nghịt, binh sĩ xếp thành hàng ngũ thật dài, đạp trên bùn lầy trơn trượt vất vả tiến lên.

Trong dòng người trộn lẫn xe ngựa vận chuyển các loại vũ khí hạng nhẹ như đao thương, cung nỏ, binh sĩ áp tải nằm bẹp trên đầu bạt của xe, không ngớt người chạy ra đội ngũ, len vào lùm cây, ngồi xổm xuống.
Song song với đoàn quân ở cách xa hai dặm chính là Hoàng Thủy.

Nước sông kết thành một lớp băng thật dày, mấy ngàn dân phu Lũng Hữu đang vất vả lôi kéo từng đoàn xe trượt tuyết to chở đồ quân nhu, phát ra khẩu hiệu trầm thấp, có tiết tấu, làm chấn động lòng người.
Xe trượt tuyết chở quân nhu chất đầy các loại binh khí công thành hạng nậng, thang chưa lắp ráp, xe sào (là một loại xe có thiết kế chỗ nhòm cao, dững để lên cao quan sát địch tình, chỗ nhòm cao trên xe như sào chim, nên mới gọi là xe sào, còn gọi là xe lâu), xe lâu (như xe sào), cùng với số lượng lớn các lều trại, lương thực, kéo dài hơn mười dặm, nhìn không hết tầm mắt, mặt khác còn có máy ném đá đáng sợ, chủy công thành cùng với các thùng dầu hỏa, đều được trọng binh hộ vệ.
Đích đến của bọn họ chính là Thanh Hải ở xa ba trăm dậm, tốc độ hành quân cực kỳ chậm chạp, đoàn quân đã đi được ròng rã năm ngày trời.
Một toán kỵ binh phóng qua bên cạnh đoàn quân, bắn tung một máng bùn lớn trẽn lẫn với tuyết.

Vài viên binh sĩ tránh né không kịp, trên người trên mặt đều bị bắn đầy nước bùn.
“Tổ mẹ ngươi!”
Lời còn chưa dứt, bốp! một tiếng giòn vang, trên mặt tràn đầy nước bùn ấy lại có thêm một vết roi màu đỏ máu.
Một con ngựa chạy lướt qua bên cạnh hắn, cuốn theo một tiếng gió tạt qua.
“Mắt ngươi mù rồi, dám chửi cả tướng quân A Bố Tư.”
A Bố Tư khuôn mặt sa sầm cả lại, phóng ngựa chạy gấp về phía trước, lướt qua từng đoàn quân Đường.

Phía trước là một mảnh rừng già trụi lủi, chung quanh rừng già canh chừng nghiêm ngặt, không cho binh lính tiến vào.

Trong khu rừng già, Đổng Diên Quang đang nghỉ ngơi cùng hơn mười viên quan văn và tham mưu của hắn.
“Ta là Sóc Phương A Bố Tư, muốn gặp Đổng đại tướng quân của các ngươi.”
A Bố Tư nguyên là thủ lĩnh bộ lạc Thiết Lạc Đồng La trong chín họ lớn của Đột Quyết, quy thuận Hãn Quốc đông Đột Quyết.


Dân cư đông đúc, lực lượng lớn mạnh.

Lúc đông Đột Quyết còn do Ô Tô Mễ Thi Khả Hãn thống trị, ban chức hắn làm Hiệp hộ của Tây Bộ, địa vị chỉ đừng sau Khả Hãn.

Sau khi Hãn Quốc đông Đột Quyết diệt vong, ô Tô Mễ Thi Khả Hãn bị liên binh Bạt Tất Mật, Hồi Hột và Cát La Lộc tấn công sát phạt, hắn dẫn theo bộ lạc nương nhờ Đại Đường, được Lý Long Cơ phong làm Phụng Tín Vương, lại ban thưởng tên Hán là Lí Hiến Trung, đưa bộ lạc an cư ở vùng đất Hà Nam – nơi trực thuộc của Sóc Phương tiết độ sứ.
Tướng lĩnh quân Đường duy nhất mà A Bố Tư tin phục đó là Sóc Phương tiết độ sứ ban đầu Vương Trung Tự.

Sau khi Vương Trung Tự vô tội bị cách đi quân chức, trong lòng hắn đâm ra bất mãn với triều đình.

Hắn lần này bị điều đến tham dự chiến dịch Hà Hoàng, hiệp trợ Ca Thư Hàn tấn công Thạch Bảo Thành, hắn càng cảm thấy triều đình là mượn cơ hội để làm suy yếu hắn.

Người bộ lạc cấp dưới hắn trên cơ bản đều là kỵ binh, làm sao có thể tham dự một trận chiến công kiên (tiến đánh công sự phòng ngự kiên cố của địch hoặc tấn công thành phố, tòa thành, trận địa, ải quân sự trọng yếu được phòng thủ kiên cố của kẻ địch) Thạch Bảo Thành được?
Nguyên nhân chính là vì tồn tại nhân tố không tin tưởng này.

Hắn từ lúc khai chiến tới nay đều tiêu cực ứng chiến.

Khi quân Thổ Phồn tấn công Thần Uy Thành, hắn bèn đóng quân ngoài xa trăm dặm.

Nhìn thấy phong hỏa cầu trợ của Thần Uy Thành, hắn không muốn tiến đến cứu viện, mà chỉ là tiếp ứng tàn binh quân Đường ở phút cuối.

Cũng chính là chuyện này khiến cho hắn và Ca Thư Hàn vốn từ lâu đã xem thường người Đột Kỵ Thi sinh ra mâu thuẫn.
Lát sau, Đổng Diên Quang cỡi ngựa từ trong rừng già đi ra, chắp tay cười nói: “A Bố Tư tướng quân, tại sao tướng quân vẫn còn ở phía sau ta?”
A Bố Tư xoay người xuống ngựa, cười nói: “Đổng tướng quân, ta muốn nói nói mấy câu với tướng quân, không biết có tiện chăng?”
Đổng Diên Quang nhìn hắn một cái thật chăm chú, ngửa tay đưa về phía rừng cây: “A Bố Tư tướng quân, mời!”
Hai người đi vào rừng cây, ngồi xuống hai tảng đá lớn, một viên thân binh bưng hai chén trà nóng tới cho hai người.

A Bố Tư uống một ngụm trà nóng xong, một làn khí nóng tràn vào lồng ngực, xua đi cái lạnh trong người, hắn cười xòa nói: “Đổng tướng quân, chúng ta hành quân với quy mô lớn như vậy, tướng quân nói quân Thổ Phồn có biết không?”
“Nếu Thần Uy Thành do quân Đường khống chế, bọn họ sẽ không biết được, nhưng hiện tại, bọn họ chắc chắn đã nhận được tình báo.”
A Bố Tư gật đầu nói: “Cho nên ta muốn nhắc nhở Đồng tướng quân, cẩn thận kẻo bị trọng binh người Thổ Phồn mai phục bao vây.”
Đổng Diên Quang ngây người một chút, hắn bỗng nhiên nghe ra ý ở ngoài lời của A Bố Tư.
“Ý của tướng quân là, Ca Thư Hàn là muốn dùng ta làm mồi nhử sao?”
A Bố Tư lạnh lùng cười nói: “Ta không nói như vậy, bán thân Đổng tướng quân có thể suy nghĩ một chút, nhưng mà có một điểm có thể khẳng định, Ca Thư Hàn cố ý điều chúng ta ra xa, chính là không cho chúng ta tham dự đánh Thạch Bảo Thành.”
Đổng Diên Quang cúi đầu, đắm mình trong trầm tư.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.