Đọc truyện Thiển Hạ Vi Lương – Chương 24: Phiền muộn
Lâm Thiển Hạ vui vẻ, đang trên đường trở về phòng không nhịn được vui vẻ khẽ hát.
Thế mà khi về đến cửa phòng ký túc xá, tâm trạng vui vẻ của cô trong nháy mắt biến mất, đột nhiên mây đen giăng đầy mặt.
Thì ra, trong lúc Lâm Thiển Hạ ra ngoài nói chuyện điện thoại với Tập Vi Lương, đúng lúc mấy cô bạn cùng phòng về ký túc xá, Vương Mộng Khuê bức tranh Lâm Thiển Hạ vẽ đặt trên bàn, cô thấy rất đẹp, không nhịn được cầm lên cho cả phòng xem.
Mọi người ngạc nhiên nhìn bức tranh sau đó cười khúc khích giống Vương Mộng Khuê, nói giờ mới biết thì ra Lâm Thiển Hạ biết vẽ tranh, thế này cô hoàn toàn có thể tham gia cuộc thi vẽ poster, có thể được cộng rất nhiều điểm đạo đức.
Vương Mộng Khuê vô vùng vinh dự làm như mình được khen, rất tự hào nói: “Tiểu Hạ nhà ta còn có thể đàn dương cầm, kéo violin đấy!”
Các cô bạn đều nói, thật không ngờ Lâm Thiển Hạ tài năng như vậy, trước đây chúng ta không chú ý đến cô ấy!
Nhưng tất cả lời khen ngợi bị lời đánh giá rất công bằng của một cô bạn dừng lại.
Lý Tú Trân nhìn chằm chằm bức tranh đó, nhàn nhạt nói: “Thật ra thì mình nhìn cũng biết Lâm Thiển Hạ chưa từng học mỹ thuật, lập tỷ lệ chưa tốt, không làm nổi bật chủ đề, đường cong cũng không đủ mềm mại, nói tóm lại kĩ thuật vẽ chưa tốt.”
Những lời Lý Tú Trân nói nghe có vẻ “tìm xương trong trứng gà”, nhưng cô không có ý nhắm vào Lâm Thiển Hạ. Năm lớp 3, cô bị cha mẹ đưa đến nhà văn hóa thiếu nhi học vẽ, trong nháy mắt đã học hơn mười hai năm, đủ thấy cô kỹ thuật vẽ rất điêu luyện.
Vừa rồi cô chỉ đơn thuần là thói quen đánh giá ưu khuyết điểm của bức tranh từ góc độ chuyên nghiệp.
Đúng là không khéo không thành sách.
Lúc này Lâm Thiển Hạ vừa đến cửa phòng ký túc xá.
“Thiển Hạ!” Vương Mộng Khuê thấy Lâm Thiển Hạ giật nảy mình kêu lên.
Mấy cô gái không hẹn cùng quay đầu nhìn Lâm Thiển Hạ.
Sắc mặt Lâm Thiển Hạ như phủ một lớp mực vô cùng u ám…
Rất dễ nhận thấy, những gì Lý Tú Trân vừa nói, cô đã nghe hết.
Mọi người trong phòng đều rất lúng túng, ngay cả chào hỏi cũng không dám nói, các cô vội vã rời khỏi phòng.
Lý Tú Trân thấy áy náy, định nói xin lỗi Lâm Thiển Hạ, nhưng thấy cô sa sầm mặt nhìn cũng không nhìn mình lấy một cái, đành chột dạ đi ra ngoài.
Vương Mộng Khuê biết Lâm Thiển Hạ rất không vui, vội vàng an ủi cô: “Tiểu Hạ, cậu đừng để ý, Tú Trân cậu ấy không có ác ý đâu.”
“Mình tức giận không phải vì lời nói Lý Tú Trân, mà là cậu. Tại sao cậu có thể không có sự cho phép của mình đã cho người khác xem tranh mình vẽ hả?” Lâm Thiển Hạ đè nén lửa giận, cởi giày giậm chân mấy cái bò lên giường. “Bây giờ cậu không cần nói gì cả, để cho mình yên tĩnh một chút.”
Lâm Thiển Hạ nằm trong chăn, càng nghĩ càng tủi thân, cuối cùng không kiềm chế được rơi nước mắt.
Suy nghĩ của cô trôi dạt về ngày còn bé.
Lớp mỹ thuật cùa trưởng tiểu học, giáo viên mĩ thật khen cô có năng khiếu hội họa, đề nghị cô đến lớp bồi dưỡng.
Nhưng cha mẹ cô không chịu.
Lớp âm nhạc của trường tiểu học, cô giáo tao nhã xinh đẹp từng nói cô cảm thụ âm nhạc rất tốt, có thể học một loại nhạc cụ, không chừng trong tương lai sẽ nổi tiếng.
Nhưng cha mẹ cô cũng không chịu.
Sau này, trường học tổ chức cuộc thi vẽ, ngay từ đầu bức tranh cô vẽ không được đẹp nên các bạn trong lớp bồi dưỡng đều được nhận phần thưởng mà cô lại xui xẻo không được.
Khi đó, tổ mỹ thuật trường trả lại Lâm Thiển Hạ bức tranh họ đang giữ, trên đường về nhà cô vừa đi vừa khóc.
Thực ra, cô không biết chơi violin, cô chỉ biết một khúc “Bản giao hưởng số 1”, tuy bài hát này là sơ cấp, nhưng cô phải mất một năm mới học được, người mới học violin đều có thể nghe ra, cô kéo bài này trăm ngàn thiếu sót.
Thật ra, cô cũng không biết đàn dương cầm, cô chỉ biết duy nhất một bài “Hôn lễ trong mộng” có điều chỉ, hơn nữa chính tay chị lqd gái hàng xóm dạy cô, thậm chí khi cô đánh khiến phần khó nhất đã được đơn giản hóa rồi. Huống chi khi cô đánh đàn ngón tay còn lún xuống, đây là điều này cấm kỵ nhất khi chơi Piano.
Người duy nhất khen cô có tài năng, chỉ có Vương Mộng Khuê thôi, dù sao cô ấy cũng là người ngoài nghề, nói trắng ra là cái gì cô ấy cũng không hiểu.
Không có ai không khát khao hoa tươi và tiếng vỗ tay, Lâm Thiển Hạ cũng không ngoại lệ.
Cô hết sức hâm mộ những người mặc váy trắng ngồi trước dương cầm trên sân khấu, ngón tay dài cùa cô gái tung bay trên phím đàn, các cô ấy tao nhã, khi chào cảm ơn luôn tự hào nhận tất cà những lời khen và tiếng vỗ tay. Cô nhớ mình từng xem biểu diễn Piano trong một buổi dạ tiệc chào mừng tân sinh viên, lqd cô gái đánh đàn tuy cô ấy không xinh đẹp, nhưng cô ấy rất đàn hay. Nghe nói cô ấy đã vượt qua cấp mười ở trung tâm chuyên nghiệp. Cô ấy kiêu ngạo như vậy, cho dù diện mạo cô ấy không coi là xinh đẹp.
Cô rất hâm mộ cô ấy, điều này chỉ có mình Lâm Thiển Hạ biết. Cô nghĩ, nếu mình cũng có sở trường đặc biệt, có lẽ cô sẽ không tự ti như bây giờ.
Lâm Thiển Hạ khóc mệt rồi ngủ mất, khi tỉnh lại màn đêm đã phủ xuống, sắc trời bên ngoài tối đen, cô lấy điện thoại di động ra, mới biết đã hơn tám giờ.
Nghĩ đến mình còn chưa ăn cơm tối, cô cảm giác bụng mình đang réo ầm. Cô nghĩ nhân tiện ra bên ngoài giải sầu, đột nhiên lại nhớ tới Tập Vi Lương.
Lâm Thiển Hạ ít khi chủ động gọi điện thoại cho Tập Vi Lương, cho nên khi anh nhìn thấy tên cô nhấp nháy trên màn hình, kích động đến mức chân tay luống cuống không biết nên để chỗ nào.
Lâm Thiển Hạ nói: “Bây giờ anh có rảnh không? Em muốn ăn thịt nướng.”
Tập Vi Lương không hề nghĩ ngợi, vội vàng trả lời “Rất rảnh!” .
Tình huống này là thế nào? Vợ anh hẹn anh có được hay không?
Trung tá Tập mừng rỡ từ trên đường đi cho đến khi rời khỏi đơn vị đều cười rạng rỡ, điều này khiến các đồng đội nhìn anh đến “thụ sủng nhược kinh” .
Lâm Thiển Hạ nhận điện thoại của Tập Vi Lương đeo ba lô sau lưng chuẩn bị ra khỏi phòng. Khi nhìn bức tranh trên bàn, cô do dự mấy giây sau đó vẫn đem nó cuốn lại cẩn thận cất vào ba lô trên lưng chỉ sợ nó bị nhăn.
Tập Vi Lương mở cửa chiếc Land Rover quân dụng bước xuống.
Lâm Thiển Hạ ngồi vào trong xe, lúc nhìn Tập Vi Lương không biết làm sao khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên vì ngượng ngùng.
“Em muốn ăn thịt nướng ở đâu?” Tập Vi Lương đang cài dây an toàn cho cô, cũng không phát hiện có gì bất thường.
“Em nghe nói bên kia Mĩ Đạt có một cửa hàng thịt nướng Hàn Quốc rất ngon.”
“Ừ. Vậy anh dẫn em đi ăn thử.” Tập Vi Lương cười nói. Đôi mắt đen nhìn Lâm Thiển Hạ vô tình để lộ sự cưng chiều vô hạn.
Bởi vì quá đói, nên bụng Lâm Thiển Hạ kêu “ọt ọt”.
Tập Vi Lương duỗi một tay lấy từ hộp xe một túi đồ ăn vặt, lạnh nhạt nói: “Trong này có bánh bích quy gì đó, em có thể trước cho đỡ đói.”
Lâm Thiển Hạ cầm lấy túi chọn bánh bích quy Oglio cô thích ăn nhất.
Hương chocolate đặc và vị sữa tươi tan ra từ từ ở trong miệng, Lâm Thiển Hạ cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Cô biết, đồ ăn vặt này là Tập Vi Lương chuẩn bị cho cô .
Công bằng mà nói, Tập Vi Lương là một người đàn ông vô cùng chu đáo.
Hai người tới quán thịt nướng vì đang trong giờ cao điểm, nên quán rất đông khách.
Lâm Thiển Hạ và Tập Vi Lương ngồi vào một bàn gần cửa sổ.
nhân viên phục vụ nữ mặc trang phục Hàn Quốc đi tới, hết sức nhiệt tình khuyên hai người nên chọn thịt bò.
“Không cần đâu, chúng tôi sẽ ăn thịt heo.”
“Hay là ăn thịt bò đi, thịt bò vừa ngon, hôm nay lại còn giảm giá 50 phần trăm!” Nhân viên phục vụ nữ vội vàng nói.
Mặt Lâm Thiển Hạ nhanh chóng tối sầm. Cô nhìn chằm chằm nhân viên phục vụ nữ chỉ quân trang trên lqd người Tập Vi Lương, lạnh lùng nói: “Cô nhìn này? Vị này thuộc Quân đội Giải Phóng Nhân dân, khi chúng ta gặp khó khăn đều là họ chìa tay về phía chúng ta giúp đỡ. Cô không có lương tâm lừa gạt anh ấy ăn thịt bò nhiễm khuẩn như vậy sao?”
Lâm Thiển Hạ hay quan tâm tin tức hằng ngày, hôm qua cô thấy trên trang nhất nhật báo thành phố K tin Trung Quốc nhập khẩu lô thịt bò bị nhiễm từ Mỹ, thành phố F đã có chín người bị nhiễm virus. Trước mắt, bộ an toàn thực phẩm quốc gia đang kiểm tra và cố gắng thu hồi toàn bộ số thịt bò bị nhiễm khuẩn để tiêu hủy.
Bằng không tại sao giá thịt bò luôn rất đắt đột nhiên giảm giá như vậy, lại còn giảm 50 phần trăm nữa!
Nhân viên phục vụ nữ vừa nghe mặt đỏ lên, nói năng vẫn hùng hồn: “Thịt bò tiệm chúng tôi an toàn tuyệt đối.”
“Tại sao cô khẳng định như vậy? Cô chỉ là một nhân viên phục vụ, làm sao cô biết được nguồn cung cấp thịt cho tiệm các cô đến từ đâu?”
“Ông chủ chúng tôi nói, coi như nhiễm khuẩn thì sao nào, chỉ cần nướng chín một chút, ăn không có vấn đề gì.”
“Hả? Thật sao? Vậy tôi gọi một bàn thịt bò, tôi mời cô ăn, như thế nào… Tại sao không nói gì? Hay là nói, chính cô cũng không dám ăn?” Lâm Thiển Hạ lời lẽ sắc bén, ép người phục vụ nữ á khẩu không trả lời được, hoảng hốt lúng túng cầm thực đơn nhanh chóng rời đi.
Trong lòng Lâm Thiển Hạ hơi tức. Cô suy nghĩ sau này sẽ không tới cừa hàng này ăn nữa, ở quảng trường Mỹ Đạt cửa hàng cao cấp như vậy mở đấy.
Khi thịt heo được mang lên, do một phục vụ nữ khác người bê tới. Không biết có phải là Lâm Thiển Hạ đa nghi hay không, cảm giác ánh mắt người nữ phục vụ kia nhìn của mình có chút quái dị.
Hai người ăn thịt tự nướng.
Trước đây Lâm Thiển Hạ từng ăn thịt nướng mấy lần rồi, vì vậy có chút kinh nghiệm, thuần thục gắp mấy miếng thịt đặt lên vỉ nướng. Khi chờ thịt chín, cô còn quét một lớp nước sốt tiêu đen.
“Nếm thử này, dù em không biết nấu ăn, nhưng em quét tương vẫn rất đều.” Lâm Thiển Hạ gắp một miếng thịt heo vào bát Tập Vi Lương, mỉm cười nói.
Tập Vi Lương ăn thịt Lâm Thiển Hạ gắp cho anh, cảm thấy ngày hôm nay thật tốt đẹp.