Đọc truyện Thiển Hạ Vi Lương – Chương 13: Thầm mến
Rạng sáng 5 giờ 30 hôm sau Tập Vi Lương đã rời giường, ngạc nhiên phát hiện Lâm Thiển Hạ cũng chui ra khỏi chăn xuống giường theo sát anh.
“Em làm gì thế? Bây giờ còn sớm, mới hơn năm giờ. Không phải là sáng sớm hôm nay em không tiết sao?” Tập Vi Lương thuận tiện lấy áo khoác treo trên mép giường phủ thêm cho Lâm Thiển Hạ, để tránh cô cảm lạnh.
Lâm Thiển Hạ xoa hai mắt lim dim ngáp dài nói : “Tối hôm qua em còn chưa có dạy anh cách phòng sương tránh nắng!”
“…” Tập Vi Lương hoàn toàn hết ý kiến. Anh không nghĩ tới cô vợ nhỏ của anh sẽ để ý đến chuyện nhỏ nhặt kia như vậy…
Đúng là Lâm Thiển Hạ đối với chuyện bảo vệ da này nhiệt tình vượt mức người thường, mở một thẩm mỹ viện cũng là mơ ước từ nhỏ của cô, mặc dù cái này cực kỳ khác xa với chuyên ngành của cô. Vì vậy sau này ở phương diện này Lâm Thiển Hạ và cha mẹ nổi lên xung đột rất lớn, may nhờ Tập Vi Lương ra mặt điều chỉnh, dĩ nhiên đây đều là nói sau rồi.
“Em liền vì chuyện này mà dậy sớm như thế?” Tập Vi Lương dở khóc dở cười, cô nhóc này ngay cả đến trường học cũng ngại tám giờ đi học là quá sớm, bây giờ lại vì dạy anh phòng sương tránh nắng mà năm giờ rưỡi đã thức dậy? !
“Đúng vậy, Anh nhanh lên một chút, đừng có rề rà nữa!” Lâm Thiển Hạ hùng hổ đẩy mạnh Tập Vi Lương vào phòng tắm, khi anh lấy tốc độ ánh sáng đánh răng rửa mặt xong lại bôi loạn hỗn hợp nhũ dịch và nước lên mặt anh.
“Anh cảm thấy dùng sửa rửa mặt chỉ cần buổi tối dùng là được, ban ngày chỉ cần cầm khăn lông xoa một chút là được…” Cuối cùng đến lúc thoa kem chống nắng rồi. Bởi vì không có kem chống nắng chuyên dụng cho nam, Lâm Thiển Hạ liền lấy của chính mình tạm thời thay thế.
Nhẹ nhàng vỗ kem chống nắng lên trên mặt Tập Vi Lương, Lâm Thiển Hạ cẩn thận dặn dò nói : “Lúc dùng kem chống nắng nhất định phải dùng cách vỗ vào kem chống nắng vào mặt, không được dùng cách bôi thoa, nếu không sẽ làm giảm hiệu quả chống nắng.”
Tập Vi Lương im lặng nhìn trời. Lúc ra cửa anh còn vì cảm giác khác thường trên mặt mà cảm thấy rất không tự nhiên. Anh nghĩ thầm anh phải nuốt lời, cái gì mà “một lời hứa đáng giá ngàn vàng”, “quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy” vào lúc này đoán chừng cũng phải thành nói nhảm.
…
Sau khi Tập Vi Lương đi, Lâm Thiển Hạ phát hiện mình cũng không ngủ được, vì vậy liền định tắm nhanh thay quần áo xong sau ăn bữa ăn sáng Tập Vi Lương chuẩn bị thì đi trường học.
Mặc dù bây giờ mới hơn 6 giờ, nhưng không khí ở thành phố K đã hơi lạnh.
Trên đường còn có thể thỉnh thoảng thấy mấy người đi đường tham gia chạy bộ buổi sáng rèn luyện sức khỏe.
Bởi vì tuyến xe buýt đến trường cô đến sáu giờ rưỡi mới mở, cho nên Lâm Thiển Hạ liền đi theo hướng xe buýt sẽ chạy đến trường.
Cuối cùng đi qua chừng hai trạm xe buýt, có xe buýt tuyến đường 77 lái tới trạm thứ tư.
Lâm Thiển Hạ nhẹ nhàng nhảy lên xe. Dọc theo đường đi nhìn ngoài cửa xe thành phố đang dần dần náo nhiệt lên chỉ cảm thấy vui vẻ hưng thịnh.
Đây chính là cuộc sống.
Lúc đến trường Lâm Thiển Hạ vốn muốn đến ký túc xá xem Vương Mông Khuê có tới không, lúc ở cửa lầu cầu thang thấy người đẹp họ Vương mặc một cái quần cực ngắn chân thành đi xuống lâu.
Đầu Lâm Thiển Hạ đầy vạch đen. Cô nhìn khí trời bên ngoài hơi u ám, nếu như nhớ không lầm, tối hôm qua lúc xem tin tức khí tượng có bảo hôm nay nhiệt độ giảm.
Được rồi, coi như không có xem tin tức khí tượng, da của cậu cũng không phải là tường đồng vách sắt gì, cũng có thể cảm giác được không khí lạnh như băng này chứ?
“ôi! Tiểu Hạ… Sao hôm nay cậu đi sớm như vậy?” Vương Mộng Khuê còn không biết Lâm Thiện Hạ đối với ăn mặc của cô đã uốn cong 18 lần ở trong lòng vòng, chẳng qua là thấy bạn thân liền vui vẻ chạy tới.
Lâm Thiển Hạ không nói một lời, cô quan sát Vương Mông Khuê từ trên xuống dưới, cảm giác gần đây bạn thân của mình có chút không bình thường.
Mặc dù Vương Mộng Khuê là hoa khôi, nhưng cô ấy không thể bị vinh quang ảnh hưởng, bình thường ăn mặc giản dị mộc mạc trước sau như một . Nhưng gần đây cũng không biết là xảy ra chuyện gì, cô ấy bắt đầu ăn mặc theo phương hướng quyến rũ, làm cho người ta không thể không nghi ngờ cô ấy rơi vào lưới tình.
“Tiểu Mộng, đừng nói láo, có phải cậu đang yêu hay không?” Nếu không có cần gì trong thời tiết lạnh này mặc ngắn như vậy?
“Không có…” Bộ dáng Vương Mộng Khuê thẹn thùng như cô dâu nhỏ .”Tiểu Hạ, mình muốn tỏ tình với anh ấy. Anh ấy sắp tốt nghiệp rồi, mình sợ bây giờ không nói sau này liền không có cơ hội gặp anh ấy nửa.”
Lâm Thiển Hạ bị mấy lời đơn giản của cô ấy chém đến chỗ mềm trong lòng. Đường đường là hoa khôi lại muốn chủ động theo đuổi một người đàn ông? ! Nhưng rốt cuộc cô biết thì ra là người đàn ông làm cho Vương Mộng Khuê động lòng là học trưởng cấp cao!
“Mình có thể gặp anh ta không? Mình muốn giữ cửa cho cậu.” Lâm Thiển Hạ lấy lại thái độ bình thường nói.
“Ừ.” Đừng nói Lâm Thiển Hạ là bạn thân của Vương Mộng Khuê, nói thế nào cô cũng đã ở chung với người khác, ở phương diện tình cảm này hiểu rõ hơn cô ấy.”Một chút mình phải đi quyên tiền cho Trần Quỳnh ở học viện chúng ta, cậu cũng đi đi. Mình tin anh ấy sẽ trở về!”
Trần Quỳnh là ủy viên tuyên truyền năm thứ hai đại học ở học viện các cô, bởi vì ở ngày nào đó bị tai nan xe cộ trên đường phải vào bệnh viện, kinh tế trong nhà cũng không tốt, cho nên các bạn học liền phát động quyên tiền. Vương Mộng Khuê là bộ trưởng liên kết bên ngoài, dược bộ phó phía dưới nhờ vã đến giúp một tay.
…
Hoạt động quyên tiền rất đơn. Chỉ cần một cái lều vải, một cái bàn và một cái hộp quyên tiền làm bằng giấy đỏ. Dĩ nhiên bên cạnh còn có bảng hiệu tình trạng của bạn học Trần Quỳnh.
Lâm Thiển Hạ liền đứng ở bên cạnh Vương Mộng Khuê, hai tròng mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm không tha các nam sinh đi qua.
Bây giờ còn coi là sớm, sinh viên đại học thích trải qua cuộc sống đảo loạn ngày đêm, cho nên trên đường cũng không có nhiều người.
Quyên tiền không giống các hoạt động khác trong đại học, vì vậy tính tích cực của các bạn học cũng không cao lắm. Dù sao rất nhiều học sinh mình cũng là “ngay cả bản thân còn chưa xong không thể giúp người khác”, vậy còn có tiền dư dùng để quyên góp người khác sao?
Nhưng hoa khôi chính là hoa khôi, bạn học nữ đến quyên tiền rất ít, tỷ lệ bạn học nam lại chiếm vô cùng cao.
Lâm Thiển Hạ nhìn bộ dáng cẩn thận mong đợi của Vương Mộng Khuê cũng biết MrRight của cô ấy còn chưa xuất hiện.
Rốt cục lúc nghe được tiếng than nhẹ của Vương Mộng Khuê thì trong tầm nhìn của Lâm Thiển Hạ xuất hiện một thanh niên tái nhợt.
Đây là một thanh niên có dáng vẻ hơi yếu ớt, vóc dáng rất cao, hơi gầy. Anh ấyyên lặng đi tới, cầm 100 đồng nhân dân tệ bỏ vào thùng quyên tiền liền yên lặng rời đi.
Đầu tiên Vương Mộng Khuê kích động đến tay run rẩy không ngừng, nhưng lúc người thanh niên không nói một lời liền rời đi cô ấy liền cực kỳ thất vọng.
Anh ấy làm cho người ta cảm giác luôn khó gần như vậy, cô ấy muốn nói chuyện với anh ấy nhưng vì vẻ mặt lạnh kia mà không mở miệng được.
Sau khi hoạt động quyên tiền kết thúc Lâm Thiển Hạ và Vương Mộng Khuê cùng trở về ký túc xá.
Vương Mộng Khuê hơi khổ sở, cô ấy gục khuôn mặt nhỏ nhắn xuống uể oải nói: “Có lúc mình cảm thấy có thể anh ấy cũng thích mình, nếu không tại sao mỗi lần mình làm hoạt động gì anh ấy cũng sẽ xuất hiện? Nhưng có lúc mình lại cảm thấy là mình tự đa tình, bằng không tại sao ngay cả nhìn mình anh ấy cũng không nhìn một cái?”
Lâm Thiển Hạ cũng không biết phải an ủi Vương Mộng Khuê như thế nào, trực giác của cô thì người thanh niên kia là người có chuyện xưa.
Cô vỗ vỗ bả vai của Vương Mộng Khuê an ủi, nhưng đúng lúc cô vô tình ngẩng đầu nhìn thấy một nam sinh đứng ở trên lầu si ngốc nhìn các cô.
“Không phải là tự mình đa tình.” Lâm Thiển Hạ nhẹ giọng nói.
Đúng như lời cô nói, vị thanh niên làm Vương Mộng Khuê nhớ thương kia cũng đang thâm tình ngưng mắt nhìn cô ấy, mà Lâm Thiển Hạ bên cạnh cô vô tình bị bỏ quên.
Ánh mắt ngắm nhìn gần như si mê của thanh niên kia làm cho Lâm Thiển Hạ không nhịn được nhớ đến tình cảnh lúc cô thầm mến Thiệu Hoa Trạch.
Kể từ sau khi thích Thiệu Hoa Trạch, Lâm Thiển Hạ liền không nhịn được mỗi ngày len lén núp ở trước cửa nhìn anh ta ôm một quả bóng đi tới, sau đó đi vào ngôi nhà đối diện để lại cho cô mất mác và bóng lưng của anh ta.
Thậm chí có lúc cô còn len lén chạy đến trường cấp hai của Thiệu Hoa Trạch để nhìn anh ta.
Khi đó cô cứ đứng ở trong đám người, không cần cố ý đi núp, cô vốn bình thường đến đứng trong đám người cũng sẽ không bị tìm được. Mà cô thâm tình ngắm nhìn a anh ta, thật giống như là trời sanh liền mang theo ánh sáng, đi đến chỗ nào cũng đứng ở giữa đài, được những cô gái trẻ như cô thầm mến trong lòng.
…
Lâm Thiển Hạ và Vương Mộng Khuê trở lại ký túc xá, trùng hợp hai bạn cùng phòng khác cũng đã ra cửa, vì vậy hai người bạn thân liền bò lên giường mình bắt đầu nằm nói chuyện.
“Mình cảm thấy anh ấy thích cậu, hơn nữa mình còn nắm chắc tám phần.” Lâm Thiển Hạ phân tích, lúc mới nhìn đến tên thanh niên kia ngắm nhìn Vương Mộng Khuê đáy lòng liền thoáng hiện chua xót.
“Vậy tại sao anh ấy cũng không có chút ám hiệu nào đối với mình?” Vương Mộng Khuê nghe được thanh niên cô ấy thầm thích cũng thích mình thì rất vui vẻ, nhưng nghĩ đến thái độ anh ấy đối mình lạnh lùng lại cảm thấy nản lòng.
“Ách… Có thể là cảm thấy cậu không thích anh ấy.” Đây chỉ là suy đoán của Lâm Thiển Hạ. Trước kia cô cũng là cẩn thận kinh thầm mến Thiệu Hoa Trạch, chỉ sợ bị anh ta và người khác phát hiện.”Anh ấy tên là gì? Lúc nào thì mình đi hỏi thăm giúp cậu một chút.” Thật không nghĩ tới người mà hoa khôi Vương để ý lại là thanh niên không có danh tiếng gì, nhưng thật sự là trên người thanh niên kia có một loại khí chất người khác không có .
“Không biết.” Vương Mộng Khuê chau mày ủ rũ nói.
“Đại tiểu thư? ! Làm sao ngay cả người ta họ tên là gì mà cậu cũng không biết thì sao có thể thầm mến? !”
“Đây cũng không phải là mình có thể khống chế…”
Lâm Thiển Hạ nhìn bộ dáng Vương Mộng Khuê rất ủy khuất cũng có chút đau lòng.
“Mình quyết định qua hai ba ngày nữa sẽ đi thổ lộ với anh ấy! !” Vương Mộng Khuê thông suốt .”Nếu không sau này liền không có cơ hội, qua một tháng nữa anh ấy sẽ tốt nghiệp rồi!”
“Cậu ngàn vạn lần đừng kích động! Ngay cả tài liệu cá nhân của anh ấy cậu cũng không biết cậu thổ cái gì chứ!” Lâm Thiển Hạ vội vàng ngăn lại nói.”Cậu chờ một chút, mình giúp cậu hỏi thăm chút tin tức căn bản của anh ấy trước rồi hãy nói.” Cô thật là phục Vương Mộng Khuê, loại thầm mến không đáng tin cậy cô ấy cũng có thể duy trì suốt ba năm. Loại tình yêu không chân thật tốt nhất nên duy trì khoảng cách, nếu sau khi hai người chính thức tiếp xúc cô ấy mới phát hiện thì ra anh ấy không phải là người cô ấy muốn thì phải làm sao bây giờ?
…
Lâm Thiển Hạ chạy đến cửa hàng in ấn tải xuống mấy trang mẫu điều tra lý lịch, buổi chiều sau khi học xong cô liền cùng Vương Mộng Khuê đi đến chỗ quyên tiền tình yêu.
“Cậu xác định buổi chiều anh ấy vẫn sẽ tới ?” Lâm Thiển Hạ không khỏi nghi ngờ nói.
“Nhất định sẽ.” Ánh mắt Vương Mộng Khuê lóng lánh, bộ dáng lời thề son sắt.
Quả nhiên cũng không lâu lắm, tên thanh niên tái nhợt kia lại tới.
Lâm Thiển Hạ nhìn anh ấy từng bước từng bước đi vào, ném tờ 100 đồng vào thùng quyên tiền một lần nửa, lần này tôi nắm chắc ít nhất là chín phần là anh đã thích công chúa nhà tôi!
Lúc thanh niên muốn xoay người rời đi cô vội vàng gọi anh ấy lại.”Bạn học, chào bạn! Gần đây mình có việc, bạn có thể giúp mình điền một phần mẫu điều tra không?”
Một chiêu này là Lâm Thiển Hạ học được trong tiểu thuyết sân trường, lúc ấy cô đã cảm thấy tác giả quá thông minh!
Thanh niên do dự chốc lát, dường như không đành lòng từ chối Lâm Thiển Hạ liền nhận lấy bút điền lên.
“Thì ra tên là Lãnh Thế Hiên… Tên rất hay!” Lâm Thiển Hạ nhìn phần mẫu điều tra hỏi, bên trong có tên họ, giới tính, trường học, chuyên ngành, lớp học, điện thoại liên lạc đều có.
Vương Mộng Khuê kích động đến suýt chút khua tay múa chân, hình tượng Lâm Thiển Hạ ở lòng của cô ấy lần đầu tiên trở nên cao lớn uy vũ.
…
Lãnh Thế Hiên là sinh viên nghiên cứu chuyên ngành hóa học, vừa đúng lúc Lâm Thiển Hạ có một người bạn cùng quê chung lớp với anh ấy, vì vậy liền hỏi thăm một chút về cách làm người của anh ấy.
Tình huống dường như không lớn, bạn cùng quê của Lâm Thiển Hạ nói cho cô biết Lãnh Thế Hiên là người rất lầm lí, anh ấy ở trong trường học không có một người bạn nào, ngay cả bạn cùng phòng anh ấy cũng duy trì khoảng cách. Anh ấy cũng không cùng tiếp xúc với bất cứ ai, giống như trên người người khác có chứa vi khuẩn vậy, vì vậy trong lớp anh ấy bị rất nhiều người ghét.
Trong đầu Lâm Thiển Hạ thoáng qua ý nghĩ đầu tiên là có bệnh tâm lý, đây không khỏi làm cho không liên tưởng đến cái người Tập Vi Lương này.
Cô sờ sờ đầu nhỏ bị thương của Vương Mộng Khuê an ủi.”Hay là thôi đi. Anh ấy tuyệt đối không có tốt như trong tưởng tượng của cậu.”
Vương Mộng Khuê im lặng thật lâu thật lâu sau mới nói: “Mình không tin những lời đồn đãi này, muốn thật sự hiểu được một người là không thể nghe người khác nói bậy, mình phải tự mình tiếp xúc mới đúng! Mình còn phải thổ lộ với anh ấy! !”
“…” Lâm cạn hạ im lặng nhìn trời. Sao trước kia lại không có phát hiện con nhóc Vương Mộng Khuê này cố chấp như vậy chứ?