Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 88: Rừng thiêng nước độc (3)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 88: Rừng thiêng nước độc (3)

Ngày hôm nay, Hoàng Lan nhẩm tính mình đã vượt qua một chặng đường rất dài. Ban đầu gã lẳng nàng lên xe ngựa, đến khi xe ngựa không thể đi tiếp lối mòn này nữa thì gã lại kéo nàng xuống để đi bộ. Hai chân Hoàng Lan đã muốn tê dại, mà kẻ phía trước, tay phải cầm long đao, tay trái cầm đầu sợi dây trói, vẫn hùng hục băng rừng vượt núi với sức lực và tốc độ ngang ngửa với một con bò mộng. Phải khó khăn lắm, một người vừa đói vừa mệt, lại thêm hai tay bị trói như Hoàng Lan mới có thể theo kịp gã mặt sẹo.
Biết sao được? Nếu nàng không chịu đi, gã nói sẽ khiến nàng sống không bằng chết. Nhìn vào tướng mạo dữ dằn với vô số vết sẹo chằng chịt ấy, nàng biết gã nói được thì cũng làm được.
Lê Khải Triều đã nhìn thấy diện mạo của gã. Chỉ cần tên trộm ấy chịu ở lại hợp tác với Tư Thành, yết trát truy nã gã mặt sẹo này chắc chắn đã được dán khắp nơi. Vì thế, để đề phòng sự tróc nã của quân lính triều đình, gã đành phải dẫn Hoàng Lan rời khỏi kinh thành, nhưng cũng vì thế mà không thể nghe ngóng được tin tức gì.
“Đã thoát được rồi, sao ông không thả tôi ra luôn đi? Tôi đảm bảo sẽ không nói…”
“Giờ chưa phải lúc.”
Gã chỉ đáp gọn lỏn. Thực sự Hoàng Lan không biết nên khóc hay nên cười nữa. Có thể hắn còn chờ đợi điều gì đó nên mới chưa vội giết nàng. Hoặc cũng có thể nàng đã thành công trong việc đánh thức lòng trắc ẩn của gã. Nhưng còn một giả thiết xui xẻo hơn, đó là gã muốn đem nàng bán qua biên giới. Kịch bản này trước kia Hoàng Lan đọc báo gặp khá nhiều, nhưng đại loại thường xảy ra với những người nhẹ dạ cả tin hoặc những thanh niên non trẻ, bồng bột, ham hố đổi đời.
Bọn họ đã rời xa Đông Kinh, đi ngược lên phía bắc. Hoàng Lan không biết gã đang dẫn mình đi đâu, liệu có phải bắt đến Đại Minh làm nô lệ thật hay không?
“Này, còn phải đi đến bao giờ nữa đây?” Hoàng Lan càu nhàu, giật giật sợi dây trói: “Cả ngày chỉ ăn một nắm cơm, lại còn bắt tôi cùng ông trèo đèo lội suối…”
“Thức ăn đã được chia đều rồi.”
Gã mặt sẹo cộc cằn giải thích. Nơi này là rừng núi hoang vu, không có lấy một hàng quán, một kẻ chạy trốn như gã có thể mang theo những gì? Tất nhiên Hoàng Lan biết điều đó. Nhưng biết, không có nghĩa nàng sẽ ngừng hỏi.

“Sao chúng ta không đi đường lớn mà cứ nhất định phải xuyên rừng vậy? Đường rừng vừa khó đi, vừa heo hút, không chừng giữa đêm lại xuất hiện thú dữ cũng nên. Vừa rồi ông không nghe thấy tiếng hổ dữ gầm à?”
Gã mặt sẹo không buồn đáp.
Hoàng Lan lại tiếp tục lải nhải:
“Rốt cuộc chúng ta đang ở đâu đây? Thái Nguyên? Lạng Sơn? Hay Cao Bằng? Đừng nói là chúng ta đã đi đến tận biên giới rồi nhé.”
Hoàng Lan nói vậy cũng không phải không có cơ sở. Bọn họ đi ngược lên phía bắc lâu như vậy, hết xe ngựa rồi lại đi bộ, với tốc độ không ngừng nghỉ kiểu này, chẳng mấy chốc sẽ đi đến biên giới.
“Im miệng!”
Chịu không nổi một người cứ lải nhải phía sau, gã mặt sẹo liền ném ánh mắt cảnh cáo về phía Hoàng Lan. Gã không quát to nhưng vì xung quanh hoang vắng nên thanh âm vọng lại khá rõ, dữ tợn như tiếng ác thú gầm, đủ khiến Hoàng Lan ngoan ngoãn kéo khóa mồm.
Tất nhiên nàng không dại mà trêu ngươi gã lúc này, chỉ muốn tra tấn cái lỗ tai của gã một chút, để cho gã cảm thấy mệt mỏi mà dừng chân.
Quả nhiên, đi cả nửa ngày, cuối cùng gã cũng chịu dừng lại nghỉ chân dưới một gốc dẻ. Đồ ăn đã cạn, thấy dưới gốc cây có nhiều nấm mọc, gã mặt sẹo ngần ngại đi tới đi lui xem xét. Đoạn, gã hái lấy một nắm đầy tay. Những cây nấm ấy, vàng tươi thích mắt, béo tròn mũm mĩm, chỉ nhìn qua cũng biết là có vấn đề. Hoàng Lan không ngờ đối phương là người giang hồ mà về khoản phân biệt mấy thứ cây rừng này, gã lại ngu như thế.

Nàng rụt rè chỉ về nắm nấm trong tay gã:
“Ông… định ăn cái thứ đó thật à?”
Gã cau mày, những vết sẹo càng nổi lên dữ dằn hơn.
“Có sao không?” Vẫn là kiểu ăn nói cụt lủn ấy.
“Nấm này chắc gì đã ăn được?”
Thấy nói vậy, gã cúi xuống xem xét một hồi, gương mặt u ám lộ vẻ nghi ngờ. Sau đó gã nhấm thử một mẩu nhỏ, gằn giọng với Hoàng Lan:
“Mấy cây nấm bé tí tẹo này thì làm gì được ta? Cô định gạt ta để ta chết đói hả?”
Hoàng Lan khóc dở mếu dở. Có lòng tốt nhắc nhở gã, vậy mà gã còn dùng cái lý lẽ “mấy cây nấm bé tí tẹo thì làm gì được” để vặn lại nàng. Thói đời là vậy, kẻ thù khuyên ngươi nên đi bên trái, không phải ngươi càng muốn rẽ phải sao? Và thế là nàng tay chống cằm, ung dung chờ con bò mộng ấy tự đâm đầu vào ngõ cụt.
Xem như gã mặt sẹo này cũng còn chút lương tâm. Gã đưa cho Hoàng Lan một ít nấm, nàng vội xua tay từ chối. Cũng không mời đến lần thứ hai, gã lẳng lặng ngồi một mình đánh chén hết số chiến lợi phẩm hái được.


Hậu cung truyền tai nhau tin tức Nguyễn sung nghi bị bệnh nặng nên đã chuyển đến hành cung ở Thiên Trường để an dưỡng. Càng kì lạ hơn nữa, cũng trong ngày hôm ấy, Phùng tài nhân trong lãnh cung đã sợ tội tự sát.

Một con chim bồ câu sà xuống đậu, ngay bên cạnh gã mặt sẹo. Lật giở mảnh giấy cuộn ở chân chim ra, chỉ thấy vỏn vẹn mấy chữ:
Đã có kẻ khác làm nhân chứng. Giờ không cần tới Nguyễn sung nghi nữa. Kẻ vô dụng, giết ngay để trừ hậu họa.
“Nhân chứng khác” mà bức thư nhắc tới chính là Lê Khải Triều.
Trước đây Thạch Bưu vào hậu viện hoàng cung tìm người, lại bị Hoàng Lan quá tinh ý mà hiểu lầm là lén lút gặp gỡ ai đó, còn thận trọng cảnh báo với Tư Thành, bởi vậy Lưu Tích Nguyên mới tương kế tựu kế, cùng đối phương diễn tiếp kịch bản đó. Hắn lợi dụng mâu thuẫn giữa các phi tần, đồng thời tráo độc dược thành tì sương để đổ tội phản quốc cho Phùng Diệm Quỳnh. Biết Phùng Diệm Quỳnh sẽ mang long thai ra đỡ tội, hắn liền đổi trắng thay đen, giở chút thủ đoạn để lật tẩy chuyện nàng ta dùng dị dược, khiến thái y viện nhất nhất khẳng định thai nhi kia đã chết lưu. Nào ngờ Tư Thành đa nghi hơn hắn tưởng, trước sau vẫn không chịu xử tử Phùng Diệm Quỳnh mà chỉ giam người vào lãnh cung. Bất đắc dĩ, Lưu Tích Nguyên đành tiếp tục dựng lên màn kịch đám áo đen vào cung cứu người. Thứ hắn cần một nhân chứng có mặt tại hiện trường, kẻ sẽ đứng ra khẳng định Phùng Diệm Quỳnh thực sự có móc nối với Thạch Bưu. Chỉ cần lời chứng ấy, Tư Thành dù đa nghi đến đâu cũng sẽ bị thuyết phục.
Và nhân chứng Lưu Tích Nguyên chọn chính là Hoàng Lan!
Nàng là người khơi mào chuyện này, vậy thì Lưu Tích Nguyên sẽ dùng chính nàng làm quân cờ hạ cuộc.
Những chi tiết nhỏ nhặt thường bị người ta quên lãng. Hoàng Lan sẽ không bao giờ nghĩ tới người đó, kẻ đã nói một câu tưởng chừng vô thưởng vô phạt nhưng lại khiến nàng tò mò mà tìm tới lãnh cung.
Vốn dĩ Lưu Tích Nguyên đã sắp xếp một màn kịch rất vẹn toàn: đám áo đen xông vào “cứu” Phùng Diệm Quỳnh đi, Nguyễn Hoàng Lan may mắn thoát nạn, đem những gì mắt thấy tai nghe kể lại cho Tư Thành. Nhưng ai ngờ nửa đường lại lòi ra một tên phá đám, báo hại gã mặt sẹo Lý Lượng để chật vật mãi mới thoát được thân. Nguyễn Hoàng Lan đã bị bắt đi, rùy cơ ứng biến, Thái Thanh Ngọc đành giữ chân Lê Khải Triều, để hắn ở lại làm chứng thay Hoàng Lan.

Ngân châm ấy, là Thái Thanh Ngọc cố tình bắn lệch một phân!
Chuyện rối ren rồi cũng kết thúc. Có lời chứng của Lê Khải Triều, coi như Lưu Tích Nguyên đã xử lý xong một mầm họa, vậy nên Hoàng Lan không còn giá trị đối với hắn nữa.

Hoàng Lan không biết bức thư kia viết gì, là của ai gửi tới, nhưng ngay khi gã mặt sẹo rờ tới thanh long đao, nàng đã linh cảm được điều chẳng lành, liền giật phăng sợi dây trong tay gã ra rồi cắm đầu chạy trối chết.

Dù luận về đánh đấm hay chạy đua, Hoàng Lan đều không phải đối thủ của gã mặt sẹo. Cảnh sói đuổi cừu nhanh chóng kết thúc.
Bị dồn tới đường cùng, trước mặt là mép vực, sau lưng là kẻ giết người, Hoàng Lan không nghĩ được nhiều nữa, vội rút con dao găm ấy ra. Trước đây nàng không dám dùng tới nó vì chưa tìm được cơ hội chạy trốn chắc chắn, sợ bị gã mặt sẹo phát hiện rồi tịch thu thì coi như đi toi một món vũ khí phòng thân. Nhưng nay tình cảnh hung hiểm, nếu nàng còn đắn đo, do dự nữa thì mới là kẻ ngu nhất trần đời!
Thấy Hoàng Lan quay mặt lại phía mình, trên tay còn cầm một món vũ khí nho nhỏ, gã mặt sẹo chỉ cười gằn. Phản kháng ư? Dù đối phương có ba đầu sáu tay thì cũng đừng mơ sẽ thoát khỏi lưỡi đao này của gã!
Nhưng chỉ một giây sau, gã đột nhiên co rúm người lại rồi khụy xuống đất, đồng thời tay chân run lẩy bẩy đến mức chẳng còn sức mà vung đao múa kiếm nữa, chỉ còn biết ôm lấy bụng mà lăn qua lăn lại, giãy đành đạch như con đỉa phải vôi.
Biết mà. Gã đã ăn nhầm phải thứ không nên ăn rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.