Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 86: Rừng thiêng nước độc (1)
(Đợi đến khi bốn phía dần yên ắng, phía chân trời ửng lên một màu hồng nhạt và màn đêm dần bị xua tan bởi tiếng kẻng buổi sớm, Thái Thanh Ngọc mới đạp chân vào thành giếng, nhẹ nhàng trèo lên như một chú sóc, chỉnh đốn lại xiêm y trước khi tìm đường trở về Diêu Tú viện.)
…
Lê Khải Triều quét kiếm thành một vòng, kế đến xoay người đạp tên áo đen vừa tấn công Hoàng Lan bắn cái vèo ra ngoài cửa sổ. Hắn ra tay chớp nhoáng, nhanh đến mức không ai kịp nhìn rõ điều gì vừa xảy ra thì có ba bốn tên đã đổ gục trên mặt đất. Đến khi định thần lại, đám người kia thấy đối phương cũng ăn mặc giống y chang mình, cũng trang phục dạ hành, cũng bịt mặt bịt mũi kín mít, thành ra chẳng biết hắn là thần thánh phương nào, võ công cái thế đến đâu, cả đám nhất thời lúng túng nhìn nhau, không biết nên công thủ thế nào.
“Lê ăn trộm!”
Hoàng Lan mừng rỡ hét lên. Dù Lê Khải Triều có bịt mặt thì nàng vẫn nhận ra hắn, nhận ra thân thủ phi phàm và cái giọng chửi bới vô cùng điêu ngoa ấy. Ít ra Lê Khải Triều không phải kẻ địch. Có hắn ở đây, có lẽ nàng sẽ thoát nạn!
Lê Khải Triều thì bực tức quay lại lườm Hoàng Lan. Cái lườm của hắn sắc lẻm, không hề thua kém mấy cô đào ngoài phố:
“Này, tưởng tôi dùng khăn bịt mặt chỉ để trang trí cho đẹp thôi hả? Ai cần cô phải réo cả danh tính tôi ra như thế!”
Biết mình vừa lỡ lời, Hoàng Lan vội nín. Căn bản cũng tại Lê Khải Triều làm ăn ngẫu hứng quá. Trước kia hắn đi đâu cũng chỉ sợ người ta không biết mình là ai, giờ lại cẩn thận dùng đến khăn che mặt, đối phương chu đáo như vậy, Hoàng Lan nàng mới có chút không quen.
“Chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì? Lên!”
Thủ lĩnh đám áo đen lên tiếng thúc giục. Gã mặc kệ đối phương là người thế nào, chỉ cần cản trở chuyện tốt đẹp của hắn thì đừng hòng sống mà rời khỏi đây.
Thấy vậy, Lê Khải Triều liền kéo Hoàng Lan lùi lại sau lưng mình, cẩn thận đứng chắn giữa hai phe, thanh kiếm giơ ngang trước mặt, làm động tác đe dọa bất cứ kẻ nào dám lại gần. Nhưng hình như vẫn ấm ức vì bất đắc dĩ lọt vào trận phục kích này, hắn lại kèn cựa:
“Mà bọn người này là thế nào? Sao chúng lại muốn giết cô?”
Hoàng Lan lí nhí đáp:
“Chuyện nói ra thì dài lắm, khi nào có thời gian tôi sẽ kể cho anh sau. Cũng may gặp được anh.”
Nàng còn chưa nói hết câu đã bị Lê Khải Triều gạt phăng đi.
“May, may cái con khỉ! Nếu không có việc cần thương lượng, tôi cũng chẳng vác xác vào cái hoàng cung chết tiệt này làm gì đâu. Trước là gã họ Thạch, giờ lại đến đám đầu trâu mặt ngựa này, thử hỏi có lần nào tôi gặp cô mà không phải dính đến chuyện đánh lộn không hả? Chẳng biết kiếp trước tôi có nợ nần gì cô nữa. Cũng may tôi võ công cái thế, thân thủ phi phàm, đám đầu trâu mặt ngựa này căn bản không phải đối thủ của tôi. Nếu đổi lại là người khác, chắc cô đã chết từ lâu rồi. Cứu cô ư? Cũng được thôi. Nhưng nợ cũ nợ mới, ra khỏi đây tôi sẽ tính một lượt. Nguyễn Hoàng Lan, cô cứ nhớ đấy cho tôi!”
Phùng Diệm Quỳnh ngây người. Đám hắc y nhân cũng ngây người.
Nhân sĩ giang hồ, muốn làm ra vẻ nguy hiểm thì phải lãnh đạm kiệm lời, càng bí ẩn càng tốt, có mấy ai lải nhải lắm như hắn?
Rồi đám áo đen chợt nhíu mày, nghĩ lại bốn chữ tốt đẹp mà đối phương vừa gọi mình.
Đầu trâu mặt ngựa?
Hắn mắng ai là đầu trâu mặt ngựa?
Chỉ nghe thấy tiếng người rít lên, kế đó, cả bọn nhất loạt vung đao xông tới, quyết chiến với Lê Khải Triều. Ban đầu, Lê Khải Triều dám to mồm vì hắn biết võ công của đối phương thuộc hạng tầm thường, căn bản không phải đối thủ của hắn. Nào ngờ kẻ tầm thường khi bị chọc vào máu điên thì cũng sẽ trở lên bất thường. Đám người này xuống tay điên cuồng, trái đâm phải chém, chỉ nhằm vào Lê Khải Triều mà đánh, quyết tâm phải dằn mặt xong tên láo lếu này rồi mới tính tiếp đến hai người kia. Lê Khải Triều biết mình chọc phải tổ kiến lửa, bấm bụng tiếc rẻ, chật vật một hồi cũng không đánh lui được đám người tự trọng có thừa này.
Lợi dụng lúc hỗn loạn, tên thủ lĩnh lao đến bên Phùng Diệm Quỳnh. Nhận ra ý định của gã, Hoàng Lan lấy hết can đảm nhặt một con dao găm ở dưới đất lên. Phùng Diệm Quỳnh đã sống một năm ở hậu cung, biết cũng không ít chuyện, bằng mọi giá, nàng sẽ không chúng đem người đi.
“Đồ ngu!”
Không rõ Lê Khải Triều chửi ai. Rồi trong chớp mắt, trường kiếm trong tay hắn phi về phía tên thủ lĩnh. Gã vội buông Phùng Diệm Quỳnh ra rồi tung người trên không trung để tránh đòn kích của đối phương. Mũi kiếm sượt qua mặt gã. Lúc cơ thể vừa chạm xuống đất, gã mới nhận ra khăn trùm trên mặt mình bị Lê Khải Triều gian manh lột xuống từ lúc nào.
Bóng tối mập mờ, nhưng những gì đang hiển hiện trước mặt Hoàng Lan lại quá rõ ràng và kinh hãi.
Gương mặt ấy không phải của con người. Hàng chục vết sẹo dài ngắn khác nhau, chen chúc lẫn lộn như mương rãnh, hằn trên nước da xám xịt, càng nhìn càng thấy giống một tấm vải bị ai đó xé rách nham nhở, lại khiến cho cặp mắt vàng lạnh như mắt rắn thêm phần dữ dằn, hung tợn. Giết người và bị người chém giết… Chỉ cần nhìn vào gương mặt ấy, người ta cũng đủ hiểu quá khứ của y tàn nhẫn và đáng sợ đến mức nào.
Bị người ta nhìn thấy diện mạo, tên thủ lĩnh cũng không biến sắc. Gã quay lại, trực tiếp giao chiến với Lê Khải Triều. Lê Khải Triều luôn có lợi thế ở kiếm pháp nhanh như ảo ảnh, nhưng đứng trước những kẻ như gã mặt sẹo, hắn cũng không thể chiếm thế thượng phong chỉ trong một sớm một chiều.
Một hồi loạn đao lạc kiếm, Hoàng Lan bỗng thấy đau nhói ở đỉnh đầu, sau đó, có ai đó nhấc bổng nàng lên vai, vừa hét vừa phi thân như bay ra ngoài.
Hoàng Lan lịm dần đi. Ngoài tiếng chửi của Lê Khải Triều, nàng không còn biết gì nữa.
…
Giờ sửa một khắc.
Lãnh cung chìm trong ánh đuốc đỏ rực. Chấn lôi quân đã bao vây lãnh cung không một kẽ hở.
Một cảnh tượng chết chóc được phô bày. Bên trong phòng và cả ngoài sân, thi thể đám thích khách nằm la liệt trên mặt đất, có những kẻ khi chết còn gối đầu lên nhau, mùi máu tanh bốc lên lợm giọng.
Một toán quân đang đi kiểm tra từng thi thể, cẩn trọng tra xét manh mối trên người bọn chúng. Nhưng ngoài những thanh đao thông thường và loại vải may áo bán đầy ngoài chợ, thực sự không thể tra xét được bất cứ điều gì.
Trong số những thi thể ngổn ngang ở lãnh cung, người ta không tìm thấy gã mặt sẹo. Bởi vì trước đó một khắc, gã đã mang theo Hoàng Lan, uy hiếp Lê Khải Triều hòng mở đường máu thoát thân.
Tư Thành mặc một chiếc áo màu bạch nguyệt, lưng đai ngọc, phong thần trầm uy như núi Thái Sơn. Hắn đứng đó, hai tay khoanh trước ngực, rõ ràng đang rất tức giận nhưng trước sau vẫn tỏ ra trấn tĩnh. Dưới ánh đuốc bập bùng, trong màu áo bạch nguyệt, hình ảnh vị vua ấy hiện lên đẹp đẽ mà quyền uy, khuất lấp tất cả, khiến bao kẻ chỉ biết ngây ngẩn đứng nhìn, không gian chết chóc sau lưng cũng bỗng chốc trở nên mờ nhạt.
“Lê Khải Triều!”
Nghe tiếng Tư Thành gọi, Lê Khải Triều giật nảy mình. Hắn luôn có một sự kính sợ vô hình đối với Tư Thành. Chẳng đợi cho đối phương giục đến lần thứ hai, hắn liền một lèo kể lại mọi chuyện.
…
Trước đó nửa canh giờ.
Chật vật gạt thanh kiếm của Lê Khải Triều ra, gã mặt sẹo lao đến bên cạnh Hoàng Lan. Khi Lê Khải Triều nhận ra ý định của đối phương thì đã quá muộn. Giờ phút này, hắn chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến mỹ nhân như hoa như ngọc đang ôm chân mình nữa. Không cứu được Nguyễn Hoàng Lan, chuyến làm ăn này của hắn cũng xem như hỏng bét!
“Đồ rắc rối…”
Mặc cho Phùng Diệm Quỳnh van xin cứu mạng, hắn vẫn đẩy nàng ta ra rồi vội thi triển khinh công, đuổi theo gã mặt sẹo.
Nơi nào bị người khác lãng quên sẽ là nơi được bóng tối ưu ái. Xung quanh lãnh cung, khung cảnh u tĩnh, hoang phế đến rợn người.
Thanh long đao của đối phương còn kề bên cổ Hoàng Lan, Lê Khải Triều không dám đuổi theo lộ liễu quá. Chó cùng dứt giậu, bị dồn đến đường cùng, gã dám làm bừa lắm chứ! Lê Khải Triều lợi dụng bóng tối để ẩn thân, nhanh nhẹn mà kín đáo theo chân gã mặt sẹo. Hai người bọn họ vượt qua sân trước lãnh cung, vòng vèo qua mấy đình viện không rõ tên gọi. Cũng may khinh công của đối phương quá tồi, hoặc cũng có thể người trên vai quá nặng nên gã không di chuyển nhanh được, hắn cũng vì thế mà dần áp sát được đối phương.
Tưởng đâu Lê Khải Triều sẽ đoạt lại được người, nhưng cũng chính lúc ấy, từ trong bóng đêm sâu thẳm, một vật gì đó xé gió bay về phía hắn. Vật thể không lớn nhưng lực đạo của người bắn khá mạnh, tàng ẩn sát ý, chưa bắn tới mà nội lực phát ra đã khiến tay cầm kiếm của Lê Khải Triều rung lên. Nếu không phải hắn vốn hành nghề trộm cắp, khả năng nhìn trong bóng tối hơn người thì đã bị vật thể ấy bắn cho đến tan nát tim gan rồi.
Lê Khải Triều kịp thời vọt người né tránh, vật thể đó đi sượt một gang, đâm ngay vào tay hắn.
Nhìn kĩ lại, thì ra đó là một cây ngân châm.
“Bà nó chứ! Hôm nay là ngày gì vậy? Một đám thích khách còn chưa đủ sao, giờ còn thêm một thằng ranh dùng ngân châm đánh mình nữa!”
Hắn lầm bầm chửi rồi lạnh lùng rút ngân châm kia ra, chẳng nói chẳng rằng xoay người trên không trung và bắn ngược vào bóng tối, nơi ngân châm ấy vừa xuất phát.
Tiếng gió đang rít lên đột ngột bị một lực cản vô hình chặn đứng lại. Chẳng cần phải nghĩ ngợi nhiều, Lê Khải Triều cũng biết mình đã bắn trúng đối phương.
Một giây sau, tâm trạng đắc ý ấy không còn nữa.
Hình như hắn vừa nghe thấy tiếng kêu của một người con gái…
Lẽ nào kẻ tập kích hắn lại là con gái?
Nhưng thứ thanh âm ấy thì không lẫn vào đâu được.
Tuy tức giận, đau đớn, nhưng vẫn không mất đi sự trong trẻo, mềm mại.
Thanh âm ấy vang lên, không hiểu sao lại khiến cho Lê Khải Triều ngẩn ngơ. Trường kiếm trong tay bỗng chốc trở nên vô dụng, đôi chân vốn đạp gió phi mây của hắn bỗng dùng dằng giữa hai hướng đối ngược nhau, đến khi hắn ngẩng đầu lên, quyết ý tiếp tục đuổi theo thì gã mặt sẹo đã biến mất không dấu vết.
Điên rồi sao? Hắn là đệ nhất thần trộm, sao giờ lại luống cuống chân tay chỉ vì kẻ ám toán hắn là một người con gái?
…
Quỳ trước mặt Tư Thành, Lê Khải Triều nhất nhất thuật lại mọi chuyện, trừ một vài đoạn thêm mắm thêm muối để nâng cao giá trị của bản thân, tảng lờ chuyện bị phục kích và cố ý giấu nhẹm mục tiêu nhập cung thực sự, còn lại, lời hắn nói cũng có thể coi như đúng sự thật!
Tư Thành nghe xong, không nhanh không chậm kết luận một câu:
“Ngươi nói đám người ấy xông vào lãnh cung để cứu Phùng tài nhân đi?”
Lê Khải Triều vâng dạ liên hồi. Lúc đứng trên nóc nhà, hắn chỉ nghe câu được câu chăng nhưng đại khái là như thế.
“Hình như vị tài nhân họ Phùng đó có cấu kết với tên sứ thần ở dịch quán lần trước. Thảo dân nghe nói nàng ta ăn cắp tin tức cho họ Thạch, đổi lại hắn sẽ giúp nàng ta tranh đoạt hậu vị.” Lê Khải Triều không hiểu lắm những tranh đoạt chốn hậu cung, chỉ cắt nghĩa theo ý hiểu của mình.
Tư Thành trầm ngâm hồi lâu. Độc mà Phùng Diệm Quỳnh dùng là tì sương của Thạch Bưu. Vì đứa trẻ trong bụng nàng ta còn chưa rõ sống chết, hắn mới tạm thời chưa xử trí nàng ta, vậy mà tối nay, một đám người lạ mặt lại liều chết xông vào lãnh cung cứu người…
“Vậy còn Phùng tài nhân, nàng ta đâu?” Hắn lại hỏi.
Lần này thì Lê Khải Triều ngây người ra, không biết nên trả lời thế nào. Khi hắn quay lại lãnh cung, Phùng Diệm Quỳnh đã biến mất, những tên còn lại cũng đã chết. Tuy nói bọn chúng cắn thuốc độc tự sát, nhưng hắn lại đọc được trong mắt bọn chúng một nỗi khiếp đảm không nói thành lời.
Là sợ hãi đến mức phải tự sát!
“Thảo dân thực tình không biết.” Phân vân một hồi, hắn đành nhăn nhó thừa nhận: “Thảo dân đuổi theo Nguyễn sung nghi một đoạn, đến khi quay lại thì đã không thấy vị tài nhân kia đâu nữa.”
Thấy Lê Khải Triều lộ vẻ khó xử, Tư Thành hiểu rằng hắn không nói dối. Kẻ luôn tự hào xưng là đệ nhất thần trộm như hắn sẽ không dễ gì thừa nhận thất bại trước mặt người khác, trừ khi hắn thực sự thất bại.
Nhưng có một điều Tư Thành không thể không truy hỏi cho rõ ràng.
“Lê Khải Triều, nửa đêm nửa hôm, ngươi mò vào trong cung làm gì? Lần trước nể tình ngươi lập công cho Đại Việt, trẫm đã tha tội chết cho ngươi, giờ ngươi vẫn muốn kiếm ăn trong cung nữa sao?”
Lê Khải Triều ấm ức đáp:
“Bệ hạ nói quá rồi. Thảo dân chỉ định vào thăm bệ hạ với Nguyễn sung nghi thôi, ai ngờ nửa đường lại gặp phải chuyện này…”
Vừa nói, hắn vừa giả bộ vô tình dứ dứ cánh tay bị thương ra trước mặt Tư Thành. Vết thương này là do cây ngân châm kia gây ra, nhưng nếu nói mình bị một người con gái đánh lén thì nhục quá, vậy nên Lê Khải Triều mới cố tình lơ chuyện đó đi, chỉ chứng minh hắn đã lăn xả anh dũng như thế nào.
Có đánh chết Tư Thành cũng không tin Lê Khải Triều có nhã ý vào cung thăm hắn. Nhưng tên trộm này đã lăn xả để bảo vệ Hoàng Lan, thậm chí còn vì thế mà bị thương, Tư Thành cũng không thể làm một kẻ hẹp hòi.
“Bệ hạ.” Thấy thái độ của Tư Thành hòa hoãn hơn, Lê Khải Triều liền giở giọng nịnh nọt: “Vì sợ đối phương ra tay với Nguyễn sung nghi nên thảo dân mới không dám truy đuổi đến cùng. Người tha cho thảo dân lần này nhé.”
Tư Thành không thèm quan tâm đến Lê Khải Triều nữa. Cứ tiếp tục giằng co với tên trộm này cũng chẳng giải quyết được việc gì.
Hắn đã cẩn thận bảo Đặng Phúc tiễn Hoàng Lan về Nhữ Hiên các, vậy mà nàng vẫn giấu hắn tìm đến lãnh cung.