Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 84: Biến loạn trong lãnh cung (3).


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 84: Biến loạn trong lãnh cung (3).

Trong bóng tối mơ màng, Phùng Diệm Quỳnh lại nghe thấy tiếng cửa mở. Ngoài Phùng Thục Giang ra, chẳng lẽ còn có người thứ hai nhớ đến nàng ta? Chỉ là cô quạnh quá nên sinh ra tâm trạng tự huyễn hoặc thôi mà. Nghĩ vậy, Phùng Diệm Quỳnh lại vùi mặt xuống, tự cười nhạo chính mình.
Hoàng Lan ngó bộ dạng giả ngây giả dại trước mặt, không ngờ nổi một Phùng huệ phi cao quý lại bị sự hoang phế của lãnh cung hành hạ thành thảm trạng này.
“Phùng Diệm Quỳnh?”
Hoàng Lan gọi thêm một lần nữa. Cuối cùng Phùng Diệm Quỳnh cũng chịu ngẩng đầu lên.
“Sao lại là ngươi?” Phùng Diệm Quỳnh hoảng hốt nắm lấy tay áo Hoàng Lan: “Ngươi đến đây làm gì? Ta chỉ muốn gặp bệ hạ thôi. Ngươi mau cút đi!”
Lê Tuyên Kiều nói không sai. Kẻ đã sống quen trên cành cao không dễ gì thích nghi với chốn bùn lầy. Đẩy Phùng Diệm Quỳnh vào lãnh cung mới chính là khiến nàng ta sống không bằng chết.
Nhìn kẻ trước mặt người không ra người, quỷ không ra quỷ, món nợ của Lâm Vũ Linh, Hoàng Lan đã sớm không muốn tính toán với nàng ta nữa rồi.
“Bệ hạ còn bận chính vụ, người sẽ không đến đâu gặp cô đâu.” Phùng Diệm Quỳnh trân trối lắc đầu, nước mắt như mưa:
“Vậy là bệ hạ vẫn không chịu tin ta?”
Tư Thành có tin Phùng Diệm Quỳnh vô tội hay không, Hoàng Lan không biết. Nhưng nàng biết hắn ghét nhất kẻ nào dám phản bội Đại Việt.
“Nguyễn Hoàng Lan, chuyện ngày hôm nay, ngươi hài lòng rồi chứ? Ngươi cũng giống như chị ta, cũng đến đây để cười nhạo ta phải không?”
“Phùng lương nhân cũng tới đây?”

Hoàng Lan dò hỏi. Chẳng lẽ giữa hai chị em họ Phùng này có một khúc mắc nào đó thực sự tồn tại? Nhưng Phùng Diệm Quỳnh chỉ cúi đầu lầm bầm:
“Ai đến thì cũng khác gì nhau! Giờ ta chẳng còn gì nữa, chỉ là một phế phi bị ruồng bỏ, các ngươi thích sỉ nhục thì sỉ nhục, thích mắng nhiếc thì mắng nhiếc, không phải sao?”
Thói đời gieo nhân nào gặt quả ấy. Đáng tiếc khi Phùng Diệm Quỳnh nhận ra quy luật hồi báo đó thì đã quá muộn…
Lãnh cung vốn là một nơi sinh ra để giết chết bản năng sống của con người. Khắp nơi đâu đâu cũng là vết tích đổ nát, hoang phế. Tìm một chỗ tạm sạch để tựa lưng, Hoàng Lan chấp nhận làm một khán giả bất đắc dĩ, kiên nhẫn ngồi xem Phùng Diệm Quỳnh thân thân trách phận.
“Tôi thừa nhận bản thân chưa từng có thiện cảm với cô.”
Giờ thì Phùng Diệm Quỳnh im lặng, nhưng cái nhìn mà nàng ta dành cho Hoàng Lan vẫn không có chút thiện cảm nào.
“Tôi biết Thúy Hoa là do ai sai đến. Triệu Bảo Khánh hãm hại tôi, tôi cũng đoán được kẻ đứng sau là ai. Phùng Diệm Quỳnh, rốt cuộc vì cớ gì mà cô cứ nhất quyết dồn tôi vào chỗ chết như thế? Cô sợ tôi phát giác chuyện Liên đài?” Thanh âm của Hoàng Lan hơi chậm lại: “Hay sợ một ngày nào đó tôi sẽ tranh ân đoạt sủng với cô?”
Đáy mắt Phùng Diệm Quỳnh hằn lên những sợi tơ máu:
“Xưa nay bệ hạ đều yêu chiều ta. Nhưng kể từ khi ngươi xuất hiện, mọi thứ đã thay đổi. Ngươi có biết rằng mỗi khi bệ hạ cười cười nói nói với ngươi, lòng ta khó chịu đến thế nào không?”
Ghen tuông cũng là một biểu hiện của tình yêu. Phùng Diệm Quỳnh ghen với Hoàng Lan? Chẳng lẽ nàng ta thực sự yêu Tư Thành?
“Bệ hạ hồ đồ rồi nên mới để loại yêu nghiệt như ngươi che mắt. Cái gì mà nhân từ, thánh thiện! Nguyễn Hoàng Lan, tay chúng ta đều đã dính máu tươi, ngươi thì có khác gì ta mà bệ hạ lại yêu thích ngươi đến vậy?”

“Cô nói tôi giết ai?” Hoàng Lan thảng thốt.
Người bên cạnh nàng cười khẩy:
“Đừng vờ vịt nữa! Chẳng lẽ Thúy Hoa không phải do ngươi dìm chết dưới hồ sen sau Thanh Phục khu?”
Đến lúc này thì Hoàng Lan mới vỡ lẽ ra tất cả.
Lê Tuyên Kiều cứu Hoàng Lan, giết Thúy Hoa, nhưng lại im lặng không nói, thậm chí còn vứt thi thể Thúy Hoa gần Thanh Phục khu, cứ thế để cho Phùng Diệm Quỳnh hiểu lầm Hoàng Lan.
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi…
Đó mới là dụng ý thực sự của Lê Tuyên Kiều.
Vì nợ Thanh Ngọc một ân tình cứu mạng, không muốn đối phương phải khó xử trước Phùng Diệm Quỳnh, Hoàng Lan mới cố tình lờ chuyện trong lao hình đi. Nhưng hóa ra Diêu Tú viện lại rắp tâm lợi dụng nàng. Nếu đã vậy, nàng cần gì phải nể mặt hai người họ nữa!
Phùng Diệm Quỳnh cũng có quyền được biết sự thật chứ nhỉ?
“Cô nhầm rồi, tôi không giết Thúy Hoa. Cô quên rằng khi ấy tôi bị người của cô hành hạ thế nào rồi ư? Thúy Hoa vào hình lao, thậm chí sức phản kháng tôi còn không có, sao có thể giết người?” Cuối cùng, Hoàng Lan đành nói toạc móng heo: “Kẻ ra tay với nàng ta là Thái Thanh Ngọc.”
Phùng Diệm Quỳnh cũng không phải kẻ trì độn. Nghe Hoàng Lan cắt nghĩa rõ ràng như vậy, mười phần thì nàng ta đã tin đến tám chín. Bàn tay ngọc ngà của vị huệ phi xinh đẹp bất giác siết chặt lại. Vẫn biết Lê Tuyên Kiều âm hiểm giả dối, nhưng nàng ta không ngờ đối phương dám lợi dụng cả bản tính ghen tuông của mình để hại mình thê thảm.

Vậy việc ngày hôm nay, đến tột cùng có phải chuyện tốt đẹp của Lê Tuyên Kiều?
Chính bản thân Hoàng Lan cũng thấy nghi ngờ. Nếu Bạch Yên là do Lê Tuyên Kiều mua chuộc, Hạ Diệp Dương là do Lê Tuyên Kiều giật dây, vậy chẳng phải Lê Tuyên Kiều chính là kẻ có mối liên hệ với Thạch Bưu?
Nhưng biểu hiện của Lê Tuyên Kiều lúc ở cung Thụy Đức lại giống như tùy cơ ứng biến. Một người đã nắm mọi đường đi nước bước trong tay, sao có thể có vẻ mặt lưỡng lự đó?
Là Lê Tuyên Kiều thực sự vô can, hay do bản lĩnh diễn trò của nàng ta quá xuất quỷ nhập thần?
Một lúc sau, Phùng Diệm Quỳnh khệ nệ chạy ra phía cửa. Phải vất vả lắm Hoàng Lan mới giữ được nàng ta lại.
“Đã sắp sang giờ sửu, các cửa cung đều đã đóng, cô định đi đâu?”
“Ta phải đi tìm bệ hạ!” Phùng Diệm Quỳnh vẫn một mực giãy dụa: “Bệ hạ vẫn còn thương yêu ta. Người chỉ nhất thời giận ta mà thôi. Biết ta bị oan, nhất định người sẽ đón ta về cung Thụy Đức. Hơn nữa ta còn mang cốt nhục của người, nó chưa chết, đứa trẻ này chưa chết, người sẽ không bỏ mặc ta đâu.”
Đến giờ phút này vẫn còn si tâm vọng tưởng. Phùng Diệm Quỳnh quá cố chấp hay nàng ta bị điên thật rồi?
“Ngu xuẩn!”
Phùng Diệm Quỳnh trơ mắt nhìn Hoàng Lan, không hiểu tại sao đối phương lại mắng mình.
“Phùng Diệm Quỳnh, cô tỉnh lại cho tôi! Bản thân mình vô tội đến đâu, tự cô là người biết rõ nhất. Giờ cô gây náo loạn thì được ích gì? Cô muốn mọi người có thêm cớ mà định tội mình một thể ư? Nếu tôi là cô, biết mình bị oan, tôi nhất định sẽ tìm ra cách để cứu lấy mình, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra hành vi càn quấy ngu xuẩn ấy.”
Vừa nói, Hoàng Lan vừa kín đáo quan sát thần sắc của đối phương. Thật ra nàng đang khích Phùng Diệm Quỳnh. Không ai có thể diễn kịch cả đời. Đến bước đường này, nếu Phùng Diệm Quỳnh thực sự vô can, chắc chắn nàng ta sẽ lưỡng lự, cân nhắc đến thành ý của kẻ trước nay luôn cùng mình đối địch. Bằng không, dù thái độ thờ ơ hay gay gắt, chỉ cần để lộ ra một điểm dứt khoát thôi, đều sẽ chứng minh kẻ đứng trước mặt nàng thực sự có vấn đề!
Rõ ràng trong đáy mắt Phùng Diệm Quỳnh đã lưỡng lự trong giây lát, nhưng đến phút cuối, nàng ta lại bần thần cúi đầu, lẩm bẩm với chính mình:

“Ác giả ác báo…”

Cùng lúc ấy, ẩn sâu trong bóng đêm vô cùng vô tận, dưới những tán cây âm u bên ngoài lãnh cung, một đám hắc y nhân đang kín đáo di chuyển, nhẹ nhàng mà mau lẹ như một cơn gió.

“Muộn thế này rồi, ai lại đến lãnh cung vậy nhỉ?”
Thoáng nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Hoàng Lan vội đi về phía cửa nghe ngóng. Vẫn đứng nguyên trong góc phòng, Phùng Diệm Quỳnh chỉ lười nhác nhìn theo, vẻ hờ hững không quan tâm.
Cánh cửa phủ đầy bụi vừa mở, một thái giám lạ mặt bước vào. Gã tiến thẳng về phía Phùng Diệm Quỳnh, trên chiếc khay gỗ mang theo là một bình rượu nhỏ và một cái chén màu lam.
Đến trước mặt Phùng Diệm Quỳnh, gã cất giọng eo éo như con gái:
“Phùng tài nhân ác nghiệt tày trời, vốn tội đáng muôn chết. Niệm tình ngươi từng hầu hạ chu đáo, bệ hạ cho ngươi được ra đi nhẹ nhàng.” Rồi gã cúi xuống, ghé sát mặt Phùng Diệm Quỳnh, giở giọng sói già khóc cừu non: “Phùng tài nhân à, lệnh bà nếu có kiếp sau, hãy đầu thai vào một nhà thường dân và sống cho tử tế nhé.”
Vẻ bất cần biến mất, Phùng Diệm Quỳnh hoảng sợ lùi lại ba bước, trân trối nhìn bình rượu trên tay thái giám:
“Không, ta sẽ không uống rượu độc này. Bệ hạ đâu? Ta phải đi gặp bệ hạ! Ta nhất định phải đi gặp bệ hạ!”
“Ngươi nghĩ mình sẽ ra được khỏi lãnh cung này sao?” Chất giọng eo éo lại cất lên: “Hậu cung ba nghìn giai lệ, bệ hạ đã muốn quên ngươi từ lâu rồi. Ngươi còn luyến tiếc cái gì nữa?”
Một giọt lệ trào ra từ khóe mắt vốn đã đỏ mọng. Mười phút trước Nguyễn Hoàng Lan nói, nàng ta còn không tin. Nhưng giờ lời nói ra từ miệng một kẻ xa lạ, nàng ta lại hoàn toàn tin tưởng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.