Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 82: Biến loạn trong lãnh cung (1)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 82: Biến loạn trong lãnh cung (1)

Lê Tuyên Kiều cứu Hoàng Lan, giết Thúy Hoa, nhưng lại im lặng không nói, thậm chí còn vứt thi thể Thúy Hoa gần Thanh Phục khu, cứ thế để cho Phùng Diệm Quỳnh hiểu lầm Hoàng Lan.
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi…
Đó mới là dụng ý thực sự của Lê Tuyên Kiều.
——————
Chưa bao giờ Phùng Diệm Quỳnh thấy người đứng trước mặt mình lại xa lạ đến thế. Lúc ở nhà, nàng ta từng ghen ghét với sự ưu ái mà cha dành cho Phùng Thục Giang. Sau khi nhập cung, trở thành Phùng Huệ phi đắc thế, nàng ta quay sang khinh bỉ một Phùng Thục Giang bất tài vô dụng. Nhưng bây giờ, cảm giác khinh bỉ hay ghen ghét đều không còn nữa, thay vào đó là một ấn tượng khác, giống như là úy kị, khiếp nhược.
Phùng Diệm Quỳnh sợ Phùng Thục Giang!
Ánh mắt ấy… thâm trầm, u uẩn. Hình dung ấy… vô cảm, lạnh lẽo… khiến người khác không rét mà run.
Câu chuyện của Phùng Thục Giang đã kết thúc từ lâu, nhưng Phùng Diệm Quỳnh lại không có đủ can đảm phá vỡ bầu không khí cổ quái mà đối phương tạo ra, thành ra cứ thế ngồi nghệt một chỗ, lén la lén lút dò xét Phùng Thục Giang, đồng thời trong tâm can không ngừng xuất hiện những cảm giác bất an, hỗn đảm.
Sau đó rất lâu, Phùng Diệm Quỳnh mới dám nói:
“Ta thực sự không biết chuyện này, ta cứ tưởng Đỗ Đình Huy thực sự kết bè đảng với Lệ Đức hầu nên mới…”
Phùng Diệm Quỳnh đã đổi thái độ, không còn tỏ vẻ ngang ngược như trước.

Dòng suối màu tím xao động rất khẽ. Phùng Thục Giang vuốt ve mái tóc của Phùng Diệm Quỳnh, cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng, âu yếm, nhưng từng đầu ngón tay lại giống như đang ẩn chứa sát khí sắc bén, có thể bóp chết đối phương bất cứ lúc nào.
Không biết thì không có tội sao? Chàng vì ngươi mà chết, ngươi cho rằng ta còn có thể cười cười nói nói, mỗi ngày đều xưng chị gọi em với ngươi được hay sao?
“Phùng Diệm Quỳnh, ngươi có biết lời thề của ta khi nhập cung là gì không?”
Phùng Thục Giang không còn xưng hô chị em với Phùng Diệm Quỳnh nữa. Mỗi lời nàng nói ra đều mang theo hơi lạnh đến cùng cực.
Cả thân hình của Phùng Diệm Quỳnh bỗng run lên, không phải vì lạnh, mà vì nàng ta đang sợ hãi.
“Ta đã thề rằng, vào ngày giỗ thứ ba của Đình Huy, ta sẽ dùng máu của ngươi để bái tế vong linh chàng.”
Nếu vì chàng mà phải dấn thân vào địa ngục, ta cũng nguyện hóa thân thành quỷ dữ…
Ngón tay ngọc khẽ nâng lên. Phùng Diệm Quỳnh trân trối chỉ vào người trước mặt:
“Chị… Phùng Thục Giang, chị nói cái gì?”
“Ta nói ta sẽ dùng máu của ngươi để bái tế Đình Huy!” Phùng Thục Giang cười mà như không: “Sao, ngươi ngạc nhiên lắm à? Đến bây giờ ngươi vẫn không đoán ra được vì sao mình lại nhập cung thuận lợi như vậy ư? Địa vị chiêu nghi đâu phải muốn trao cho ai thì trao! Ngươi không bao giờ thử tìm hiểu xem ngày ấy ai đã nâng đỡ mình ư? Ta nói có sai đâu, ngươi vốn là một kẻ ấu trĩ mà.”
Phùng Diệm Quỳnh sững sờ, dường như không tin nổi vào tai mình:

“Là chị? Hóa ra ở Phùng gia, kẻ ngấm ngầm tung tin rồi giúp tôi đi gặp bệ hạ năm đó chính là chị? Kẻ năm lần bảy lượt nói tốt tôi trước mặt thái hậu cũng là chị?”
Ngày ấy, có người ở Phùng gia đã buông lời gièm pha, nói rằng Phùng Văn Đạt để Phùng Thục Giang vào vương phủ vì muốn bù đắp những chuyện trước kia. Khi nghe được tin ấy, Phùng Diệm Quỳnh căm tức lắm, nàng ta vừa oán hận vừa đố kị, liền quyết định tự mình đi gặp gỡ Tư Thành, thậm chí còn hạ quyết tâm phải giành về vinh quang hơn cả Phùng Thục Giang…
Phùng Diệm Quỳnh đã toại nguyện. Nhưng kẻ đắc ý cuối cùng hóa ra lại không phải là nàng ta!
Một chiêu khích tướng, Phùng Thục Giang đã khiến cha mình và cả Phùng gia trở tay không kịp!
Phùng Thục Giang hài lòng gật đầu. Mái tóc đen nhánh vắt ngang bờ vai nàng ta, tựa như dải ngân hà vắt ngang qua bầu trời trong như ngọc.
“Xem ra ngươi bắt đầu thông minh hơn rồi đấy. Nếu ta không làm thế, ngươi sao có thể thuận lợi nhập cung, một bước trở thành Phùng chiêu nghi cao quý chứ? Cha không muốn ngươi tiến cung, ta càng phải kéo ngươi cùng đi. Cha tránh cho ngươi những cuộc chiến gió tanh mưa máu trong cung đình, vậy thì ta sẽ đẩy ngươi lên trước đầu sóng ngọn gió. Ta muốn chứng minh cho cha xngươi, thứ bảo bối mà ông ta hi sinh cả tính mạng của Đình Huy để bảo vệ, rốt cuộc cũng chỉ là châu vụn ngọc nát mà thôi!”
Tâm trí Phùng Diệm Quỳnh đã không còn u mê nữa.
Nếu Phùng Thục Giang đã rắp tâm sắp đặt để nàng ta nhập cung thì chắc chắn sẽ không dừng lại ở đó. Địa vị cao nhất hậu cung thì đã sao? Mấy năm qua, con đường Phùng Diệm Quỳnh bước đi đã bao giờ bằng phẳng? Là thảm hoa hồng hay thảm gai nhọn, nàng ta hiểu rõ hơn ai hết.
Phùng Diệm Quỳnh lại nhớ đến chuyện cũ ở Liên đài. Kể từ sau hành động thất bại ấy, nàng ta luôn cho rằng Mai Hoa là người của Lê Tuyên Kiều, thậm chí sau khi trừ đi kẻ phản trắc, Phùng Diệm Quỳnh còn đngươi vòng bạc đến Diêu Tú viện để cảnh cáo đối phương. Hóa ra nàng ta có mắt như mù, lúc nào cũng lo đối đầu với cả thiên hạ mà lại quên mất một Phùng Thục Giang vẫn luôn án binh bất động sau lưng mình.
“Những chuyện tốt đẹp ấy đều là do chị nhúng tay vào? Mai Hoa cũng là người của chị?”

Phùng Thục Giang biết Phùng Diệm Quỳnh đang nhắc đến chuyện gì. Nhưng kì thực Mai Hoa không phải người của nàng. Nàng chỉ dùng chút kế nhỏ để khiến Mai Hoa phản bội Phùng Diệm Quỳnh, còn sau đó, lòng trung thành của Mai Hoa đặt ở đâu, Phùng Thục Giang vốn dĩ không cần quan tâm.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng Mai Hoa đã chọn Lê Tuyên Kiều. Nguyễn Hoàng Lan cao tay nhưng không đủ nhẫn tâm, Trịnh Minh Nguyệt không đáng tin tưởng, ở trong cung này, người có khả năng lật đổ Phùng Diệm Quỳnh chỉ có Lê Tuyên Kiều mà thôi.
“Ta không có bản lĩnh đó.” Phùng Thục Giang thản nhiên lắc đầu: “Ta chưa bao giờ bảo ngươi đi tranh giành với người khác. Tất cả đều là ngươi tự làm tự chịu, đừng có cái gì cũng đổ lên đầu ta!”
Một năm qua, Phùng Thục Giang làm một lương nhân nhàn nhã trong Vĩnh Hà điện, mặc kệ cho Phùng Diệm Quỳnh không ngừng phô trương thanh thế, gây thù chuốc oán khắp nơi. Phùng Thục Giang đã sớm nhìn ra những thủ đoạn của Lê Tuyên Kiều, sự bất mãn của Trịnh Minh Nguyệt, chiêu trò thọc gậy bánh xe của Hạ Diệp Dương, nàng cũng thừa biết sự phản kháng của Nguyễn Hoàng Lan mạnh đến mức nào… tất cả những con sóng ngầm đang chảy dưới bề mặt hoa mỹ kia, không gì qua được mắt nàng. Có thể nói đối với những hành vi ngang ngược của Phùng Diệm Quỳnh, Phùng Thục Giang không dung túng cũng không ngăn cản, cứ thế để mặc đối phương tự tạo ác nghiệp, bởi nàng hiểu rằng, Phùng Diệm Quỳnh càng ngông cuồng, ngày chết của nàng ta sẽ càng đến sớm hơn mà thôi.
Cây cao đón gió. Kẻ gieo gió ắt sẽ gặt bão. Đó cũng chính là những gì Phùng Văn Đạt muốn né tránh.
Phùng Diệm Quỳnh vừa căm phẫn vừa sợ hãi, cuối cùng không chịu nổi mà khóc nấc lên:
“Phùng Thục Giang, chị thật độc ác! Ta hận chị…”
“Câm miệng!” Ngay cả khi phẫn nộ, thanh âm của Phùng Thục Giang vẫn cứ trầm ngâm và lạnh lẽo: “Không phải cứ cầm đao mới là kẻ giết người. Trong cái chết của Đình Huy, ngươi mới là căn nguyên thực sự. Tư cách hận ta, ngươi có sao?”
Phùng Diệm Quỳnh lại càng điên cuồng hơn:
“Chị nhất định phải ép ta đến chỗ chết mới cam lòng?”
Ép nàng ta tới chỗ chết? Nàng ta cho rằng kẻ thiết hạ cạm bẫy ở cung Thụy Đức chính là Phùng Thục Giang?
Phùng Thục Giang chán nản thở dài:
“Nếu ta làm, ta sẽ nhận. Nhưng việc ngày hôm nay không liên quan đến ta. Có ai bảo ngươi bỏ độc trong bánh để vu cáo Hạ tiệp dư đâu! Là do ngươi sinh lòng dạ nhỏ nhen nên mới tạo cơ hội cho kẻ khác lợi dụng. Nhớ năm xưa ngươi chèn ép Nguyễn tài nhân, không ngừng tranh giành với Lê tu dung, gây khó dễ với Nguyễn sung nghi, hôm nay ngươi rắp tâm hãm hại Hạ tiệp dư, tháng trước, nghe nói một cung nữ bên Nhữ Hiên các cũng bị ngươi giận chó đánh mèo, đánh đến tàn phế. Cả đời tham lam tranh đoạt, gây thù chuốc oán, vậy mà đến cuối cùng, kẻ đâm mình nhát dao trí mạng này là ai, ngươi cũng không biết. Phùng Diệm Quỳnh, ngươi có thấy hài hước quá không?”

Phùng Diệm Quỳnh từng cho rằng hại mình thê thảm cũng là kẻ hận mình nhất. Nhưng kẻ hận mình nhất là ai, nàng ta lại không biết…
Đột nhiên Phùng Diệm Quỳnh lấy hết can đảm, run rẩy tiến đến trước mặt Phùng Thục Giang mà hét lên:
“Chị nói muốn lấy mạng ta lắm mà. Mạng ta đây, chị thích thì lấy đi! Trả thù cho Đỗ Đình Huy của chị đi!”
Tranh đoạt và thủ đoạn có thể khiến người ta đắc ý nhưng sẽ không bao giờ dẫn tới kết cục vĩnh trường. Tạo ác nghiệp cũng chính là tự đào mồ chôn chính mình. Thoát khỏi lãnh cung thì đã sao? Bên ngoài kia, còn biết bao nhiêu kẻ căm hận Phùng Diệm Quỳnh đến tận xương tủy? Rơi vào tay họ, chẳng thà nàng ta chết dưới tay người của Phùng gia còn hơn.
Phùng Thục Giang thì chán ghét tránh sang một bên:
“Ta đổi ý rồi. Máu của ngươi chỉ làm bẩn sự thanh khiết của chàng mà thôi!”
Phùng Diệm Quỳnh, vốn dĩ ta định dùng tính mạng của ngươi để rửa hận. Nhưng ngày hôm nay ngươi đã sống không bằng chết, rơi vào thảm cảnh vạn kiếp bất phục, ta tiễn ngươi lên đường, chẳng phải quá độc ác với đứa trẻ trong bụng ngươi hay sao?
Người lớn có làm gì, trẻ con cũng vô tội. Huống hồ vẫn chưa có kết luận của thái y viện, ai mà biết đứa trẻ kia rốt cuộc còn sống hay không…
Phùng Thục Giang vẫn đứng đó, mảnh mai mà trầm lặng như đóa phù dung, xung quanh nàng, ánh trăng màu trắng bạc vẫn bao trùm, đùa nghịch gương mặt trắng như tuyết, đọng thành từng giọt trên bờ vai mềm mại.
Một lúc sau, sắc tím mơ hồ hơn sương khói ấy cũng hoàn toàn biến mất, bỏ lại sau lưng những giọt nước mắt xốn xang và một lãnh cung điêu linh, hoang phế.
Phùng Thục Giang vừa rời đi, Nguyễn Hoàng Lan lại tìm đến.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.