Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 78: Tương tàn (1)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 78: Tương tàn (1)

Bù đắp? Trái tim của quân vương không phải do mình ta nắm giữ. Lầu son gác tía nơi này cũng không vĩnh viễn thuộc về ta. Tước đoạt tình yêu của ta rồi đẩy ta vào một nơi như thế, em cho rằng cha đang bù đắp cái gì cho ta đây?
———————-
Sương đêm bao trùm Vĩnh Hà điện. Cỏ cây đã chìm trong giấc ngủ dài.
Đêm thanh tĩnh, trong vắt như thủy tinh.
Cung nữ Hồng Hạnh nhẹ nhàng bước đến rồi khoác một chiếc áo choàng lên vai Phùng Thục Giang. Kể từ lúc trở về đây, Phùng Thục Giang vẫn ngồi ngoài sân, yêu chiều ngắm nhìn nhành phong lan tím trước mặt, dường như không hề quan tâm đến những cơn gió lạnh đêm thu.
“Bẩm lệnh bà, sương đêm không tốt cho sức khỏe, thể trạng người lại yếu nữa, vẫn nên vào trong thì hơn.”
Hồng Hạnh nhẹ giọng khuyên can, nhưng Phùng Thục Giang chỉ điềm nhiên lắc đầu:
“Ngươi đi nghỉ trước đi. Ta ngồi thêm một lát rồi sẽ vào.”
“Lệnh bà vẫn ngồi ngoài này, nô tì sao an tâm đi nghỉ được chứ?” Hồng Hạnh ỉu xìu đáp.
Một năm trước, Phùng Thục Giang nhập cung mà không đem theo bất cứ thứ gì của nhà họ Phùng, duy chỉ có Hồng Hạnh khóc lóc cầu xin mãi, cuối cùng Phùng Thục Giang mới miễn cưỡng đưa nàng ta cùng đi. Ở trong cung, Phùng Thục Giang chưa từng được sủng hạnh, mãi mãi cũng chỉ làm một Phùng lương nhân nhỏ bé trong Vĩnh Hà điện. Hầu hạ một phi tần không có tiền đồ như thế, chẳng cần đoán cũng biết Hồng Hạnh đã phải chịu không ít thiệt thòi, thế nhưng suốt một năm qua, nàng ta chưa từng oán trách chủ nhân mình nửa câu, việc hầu hạ cũng không vì thế mà biếng nhác, có thể nói đối với Phùng Thục Giang đã trọn tình trọn nghĩa.

Có tiếng chuông sang canh. Đã đầu giờ sửu.
Một lúc sau, Hồng Hạnh cúi đầu lầm bầm:
“Nếu nô tì nhớ không nhầm thì hôm nay là ngày giỗ của Đỗ công tử.”
Sắc mặt vốn trầm lặng của Phùng Thục Giang dãn ra trong giây lát.
“Lệnh bà ơi, nô tì xin lệnh bà! Người hãy nghĩ lại đi!” Hồng Hạnh quỳ xuống, nước mắt chan chứa: “Giờ lệnh bà đã nhập cung, dù được sủng hạnh hay chưa thì cũng đã danh chính ngôn thuận trở thành phi tử của bệ hạ. Hơn nữa, Đỗ công tử ra đi cũng đã mấy năm, người chết không thể sống lại, lệnh bà hà tất phải tự làm khổ mình như thế?”
Hồng Hạnh còn chưa nói xong, Phùng Thục Giang đã giận dữ quay lại rồi thẳng tay cho nàng ta một cái bạt tai.
“Đình Huy là người để ngươi tùy tiện nhắc đến sao?” Phùng Thục Giang hừ lạnh: “Ngươi mà còn nhắc tới chàng một lần nữa thì mau cút đi cho khuất mắt ta. Ngươi hầu hạ ai thì hầu hạ, còn ta, ta không cần!”
Hồng Hạnh thổn thức đưa tay ôm má, ánh mắt long lanh ngước nhìn Phùng Thục Giang. Rời khỏi Vĩnh Hà điện thực ra là một sự lựa chọn rất có tiền đồ. Chính Hồng Hạnh cũng không hiểu rốt cuộc chủ nhân nói thế vì giận mình hay vì nghĩ ình nữa.
Trước mặt Phùng Thục Giang, nhành phong lan tím rung rinh rất khẽ.
Một năm trước, Phùng Thục Giang liều chết xông vào pháp trường, kết quả vẫn không cứu được Đỗ Đình Huy, ngược lại còn tận mắt chứng kiến cảnh chàng bị hành quyết. Giây phút ấy đã trở thành bóng ma ám ảnh Phùng Thục Giang cả cuộc đời.

Hai tuần sau khi Đỗ Đình Huy mất đi, Phùng Thục Giang mới khám phá ra một bí mật ghê tởm. Thì ra, vì muốn cho Phùng Diệm Quỳnh một cuộc sống êm đềm, tránh khỏi những cuộc chiến gió tanh mưa máu chốn cung đình, Phùng Văn Đạt đã hi sinh Đỗ Đình Huy để ép Phùng Thục Giang thay nàng ta nhập cung.
Nếu Phùng Văn Đạt cho rằng chỉ cần Đỗ Đình Huy chết, ân tình giữa hai người họ sẽ chấm dứt thì ông ta đã nhầm.
Thứ ông ta giúp nàng đoạn tuyệt không phải là tình yêu, mà chính là tình cảm gia đình!
Nàng vẫn không quên cuộc đối thoại hôm đó giữa cha mình và thái úy Lê Lăng, vẫn không quên ánh mắt đắc ý của Phùng Văn Đạt khi nàng trở về từ pháp trường, ngoan ngoãn nói rằng một tháng sau mình sẽ nhập cung.
Đắc ý ư? Phải rồi, là đắc ý!

Phùng Thục Giang rất muốn xem cha mình có thể đắc ý đến lúc nào!
Phùng Văn Đạt không muốn Phùng Diệm Quỳnh nhập cung? Đã vậy, nàng càng phải kéo theo bảo bối quý báu ấy nhập cung cùng mình!
Phùng Văn Đạt không nỡ để Phùng Diệm Quỳnh dính dáng đến chuyện tranh đấu chốn thâm cung? Đã vậy, nàng sẽ khiến đối phương tự nguyện bước lên đoạn đầu đài.
Một lúc sau, Phùng Thục Giang lại xoay gót rời khỏi Vĩnh Hà điện. Hồng Hạnh thấy vậy liền lo lắng chạy theo. Phùng Thục Giang không đồng tình nhưng cũng chẳng ngăn cản, cứ để mặt Hồng Hạnh đi theo phía sau.
“Lệnh bà muốn đi thăm Huệ phi?”
Cuối cùng Hồng Hạnh cũng tinh ý đoán ra. Khi không có người ngoài, nàng ta vẫn giữ thói quen gọi Phùng Diệm Quỳnh là Huệ phi như trước. Phùng Thục Giang lẳng lặng nhìn đối phương rồi gật đầu. Hồng Hạnh hiểu ý, bèn đi lên trước dẫn đường.
Nơi bọn họ sắp hướng đến không phải cung Thụy Đức diễm lệ một thời, mà là một nơi bị vây kín giữa những bức tường phủ đầy rêu xanh.
Nơi ấy có một cái tên đầy ám ảnh: lãnh cung…

Trước đó ba canh giờ.
Cơn mưa đầu thu đến đột ngột như vị khách không mời, nhanh chóng đem bọt nước phủ trắng xóa cả một trời. Ngồi trú mưa trong miếu thành hoàng, ngoài mấy người nông dân đang đi cày về thì còn có ba người bọn Phạm Anh Vũ.

Lê Khải Triều rũ rũ áo ngoài cho hết nước mưa, càu nhàu chửi trời chửi đất, lại chửi sang cái tên Trường Giang chậm chạp làm hắn chạy mưa không kịp, báo hại cả người cả ngựa đều ướt như chuột lột. Dậm chân đi lại một hồi, đến khi một bà lão vì không chịu nổi cái kẻ cứ lượn như chong chóng trước mặt mà quát lên mấy câu, hắn mới chịu an phận ngồi xuống nền nhà phủ đầy rơm. Mùi đất, mùi rêu mốc, mùi mồ hôi của những người đến trú mưa hòa quyện vào nhau, nồng nồng bốc lên, khiến hắn thấy lợm giọng.
Bình sinh, hắn vốn sợ bẩn, ghét tiết trời ẩm ướt.
Chắp tay tạ lỗi với thành hoàng, hắn đứng dưới mái hiên nhổ một bãi, miễn cưỡng cảm giác thư thái hơn một chút.
Lúc trở vào trong, Phạm Anh Vũ đã tựa lưng vào cột đình ngủ ngon lành, chỉ còn Trường Giang ngồi khoanh tay bó gối, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài bầu trời đục ngàu.
“Này, nhìn gì dữ thế, bộ cậu chưa nhìn thấy mưa bao giờ à?”
Lê Khải Triều chọn ình một chỗ khô ráo, nhón mông ngồi xuống. Trường Giang đã dần quen với kẻ lắm mồm bên cạnh. Cậu chỉ vào bầu trời nửa xám nửa trắng rồi nói:
“Ngày ấy, trời cũng mưa to như thế này…”
Ngày ấy của một năm trước, có một người con trai đã lao về phía vực sâu, tuyệt vọng nhìn theo người con gái mà mình yêu thương nhất đang rơi xuống khoảng không vô thẳm. Rồi trong một phút bất cẩn, cũng có thể vì đã lao người ra quá xa, cậu thấy cơ thể mình cũng trở nên nhẹ bẫng, bồng bềnh như mây gió…
Ngày ấy của một năm trước, có một người con trai tỉnh dậy ở quá khứ sáu trăm năm về trước…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.