Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 76: Lòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai... (3)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 76: Lòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai… (3)

Đó là một buổi sáng mùa thu trong vắt. Pháp trường được dựng lên cạnh một khu chợ đông đúc ở phía đông kinh thành. Nghe nói tử tù bị hành hình hôm nay chính là vị tân khoa trạng nguyên họ Trần từng được đích thân hoàng thượng ban chiếu khen ngợi là “tài cao hơn núi, tâm trong như ngọc”. Bởi thế, dù mới cuối giờ tị, người dân đã kéo đến bên ngoài pháp trường đông như trẩy hội.
Pháp trường…
Người con trai ấy đứng trên đài cao, tay đeo gông, hai chân bị trói chặt vào cọc gỗ. Nếu không vì bối cảnh xung quanh quá mức khủng bố, mọi người sẽ không nhận ra chàng chính là tử tù đợi chém ngày hôm nay. Chàng đứng đó, hiên ngang trong gió trời lồng lộng, gương mặt bình thản đến lạ kỳ, để mặc cho tà áo trắng tùy ý tung bay, phấp phới như suối thác. Trước hàng trăm ánh mắt đang nhìn mình như ăn tươi nuốt sống, chàng ngẩng cao đầu, lưng ưỡn thẳng, gông cùm trên tay bất giác trút bỏ hết sự thô thiển vốn có, dưới ánh nắng bình minh càng trở nên hài hòa, đẹp đẽ. Chàng đứng đó, tư thế phóng túng, ngông cuồng. Trong mắt chàng, người ta không đọc được bất kì nỗi sợ hãi nào, giống như cái chết đối với chàng chẳng qua chỉ là sự khảo nghiệm đầy mới mẻ mà thôi.
Sắc bình minh nhuộm vàng cả pháp trường. Giờ ngọ sắp tới. Ánh mắt bình lặng của người tử tù lướt qua dòng người phía dưới, tiếc nuối dâng lên trong cổ mặn chát.
Vậy là nàng ấy không đến…
Thêm nửa canh giờ nữa trôi qua. Viên quan giám trảm có nói gì đó, nhưng chàng chẳng buồn quan tâm. Cùng lắm lại là vài ba trang tấu chương hạch ra những tội trạng không phải của chàng thôi mà. Có gì đáng sợ đâu!
“Giờ thìn đã đến, chém!”
Đao phủ tiến đến trước mặt chàng, không quên hăm dọa bằng một nụ cười mờ ám. Dưới ánh nắng ngọt ngào như mật, chàng nhìn thấy lưỡi đao đang tỏa ra ánh sáng màu xanh vô cùng lạnh lẽo.
Lưỡi đao này, đã từng tắm máu bao nhiêu tử tù oan khiên như chàng?
Giờ phút này, Đỗ Đình Huy không muốn nghĩ ngợi nhiều nữa. Chàng từ từ nhắm mắt lại, trong tâm trí bình thản như nước, chỉ có hình ảnh người con gái ấy ngập tràn…
“Quan giám trảm, xin hãy dừng tay!”

Giọng nói ấy, sao mà thân quen thế?
Có phải chàng đang nằm mơ không? Chàng đã đến thiên đường nhanh như thế ư?
Ảo mộng biến mất, Đỗ Đình Huy như bừng tỉnh. Chàng lập tức chú ý đến một bóng hình màu tím đang tách khỏi dòng người bên dưới, hối hả tiến về phía pháp trường.
Giữa dòng người vô định, nàng mặc áo tím, giản dị mà kiêu sa, nổi bật như nụ lục bình giữa bọt bèo sóng nước.
Trên pháp trường lạnh lẽo, tà áo trắng của chàng vẫn nhàn nhã tung bay, khí thế phiêu dật đủ sức khuất lấp cả ánh bình minh.
Nàng nhìn lên, cái nhìn bi thương, chua xót.
Chàng nhìn xuống, ánh mắt dịu dàng hơn nước, ngọt ngào hơn mật, đằm thắm nhu tình.
Cuối cùng nàng cũng đến rồi…
Trong khoảng khắc ấy, một giây ngắn ngủi cũng ngỡ như dài đến vạn năm.
Cảnh tượng ấy huyền mị mà bi tráng đến mức tất cả mọi người đều thất thần, không một ai đủ lãnh đạm để quay mặt sang nơi khác. Đám đông vốn đến xem hành hình tử tù, giờ phút này chỉ biết ngây người nhìn theo người con gái mặc áo tím đang từng bước, từng bước tiến vào pháp trường. Mỗi bước nàng đi, đất dưới chân như nở ra muôn ngàn bông tuyết trắng.

Chẳng mấy chốc, Phùng Thục Giang đã đặt chân lên pháp trường.
“Điêu dân kia to gan!” Từ trên cao, vị quan giám trảm đập bàn quát lớn. Ông ta vốn cũng bị khí thế bức người của Phùng Thục Giang lấn át, mãi về sau mới tự bấu tay mình cho tỉnh, từ đó thốt lên được một câu hăm dọa: “Tự tiện xông vào pháp trường, ngươi muốn chết phải không?”
Phùng Thục Giang cố kìm chế tức giận trong lòng mình, từ tốn cúi đầu trước vị quan giám trảm tuổi đã ngoại ngũ tuần:
“Thất lễ rồi. Tôi là Phùng Thục Giang, con gái quan gián nghị đại phu đương triều.”
Tuy mọi người không biết Phùng Thục Giang là ai, nhưng Phùng Văn Đạt lại là cái tên quá quen thuộc. Ông ta phò trợ tân hoàng lên ngôi, nhanh chóng được trọng dụng, nắm trong tay quyền hành hiển hách. Viên quan giám trảm vừa nghe thấy người con gái này tự xưng là tiểu thư Phùng gia thì biểu tình đã hòa hoãn hơn mấy phần.
“Phùng tiểu thư à, pháp trường không phải là nơi sạch sẽ để cành vàng lá ngọc như tiểu thư đến đâu. Hạ quan nghĩ tiểu thư nên trở về đi thì hơn.” Ông ta hạ giọng khuyên giải.
“Đại nhân, hôm nay tôi chỉ muốn đến tiễn Trần công tử lên đường. Mong đại nhân toại nguyện cho tôi.”
Viên quan giám trảm ái ngại đánh giá Phùng Thục Giang một lượt. Tử tù dưới kia vốn là tân khoa trạng nguyên, được hoàng thượng vô cùng coi trọng, không ngờ lại cấu kết với dư đảng của Lệ Đức hầu, làm ra loại hành vi trời không dung đất không tha. Bản thân làm quan giám trảm, nếu chẳng may hôm nay việc thi hành án có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chắc chắn cái đầu của ông ta cũng khó mà giữ được.
Cân nhắc một lát, ông ta lắc đầu.

Sớm biết đối phương sẽ từ chối, Phùng Thục Giang cười lạnh rồi rút từ ống tay áo ra một con dao găm!
Quân lính không ngờ người con gái liễu yếu đào tơ này lại dám mang vũ khí xông vào pháp trường, vốn dĩ bọn họ định xông ra chế ngự nàng, nhưng sau khi nhớ ra nàng là tiểu thư Phùng gia thì trở nên lúng túng, tiến không được lùi cũng không xong, đành nhìn về phía viên quan giám trảm mà chờ lệnh.
“Phùng tiểu thư, cô muốn làm gì?” Viên quan giám trảm cười nhạt: “Pháp trường này canh giữ nghiêm cẩn, cô cho rằng chỉ dựa vào mình cô là có thể cứu tên phản tặc Đỗ Đình Huy kia sao?”
Thấy Phùng Thục Giang mang dao xông vào pháp trường, hiển nhiên mọi người đều cho rằng nàng định cướp pháp trường.
Nào ngờ, Phùng Thục Giang chỉ cười lạnh rồi xoay nhẹ cổ tay, mũi dao nhọn hoắt đổi hướng, chĩa thẳng về phía cổ họng mình.
Phải, nàng không có năng lực đấu lại nghìn binh vạn mã, nhưng nàng hoàn toàn có thể làm tổn thương một người.
Người đó chính là nàng!
“Thục Giang!”
Ở phía xa, Đỗ Đình Huy hoảng hốt hét lên. Khi nhìn thấy bóng áo tím của nàng trong dòng người hỗn loạn, chàng đã rất vui mừng, nhưng tất cả những gì chàng mong muốn không phải như thế này.
“Nguyễn đại nhân, tôi chỉ muốn nói vài ba câu với Đỗ công tử, nói xong sẽ đi ngay, hy vọng đại nhân không làm khó dễ tôi.”
Con dao găm trong tay Phùng Thục Giang đón lấy ánh nắng mặt trời, điềm tĩnh tỏa ra thứ ánh sáng sắc bén, băng lạnh. Phùng Thục Giang vừa nói vừa bình tĩnh bước về phía Đỗ Đình Huy. Quân lính tạo thành hàng chắn, nhất tề rút gươm ra hòng ngăn cản nàng tiếp cận phạm nhân, để rồi cuối cùng, tất cả đều chùn bước trước ánh mắt sâu như biển cả và khí thế vừa lạnh lùng vừa dứt khoát của người con gái trước mặt. Nàng tiến lên một bước, bọn họ nhìn nhau rồi đồng loạt lùi về một bước. Nàng càng ép sát, họ càng thoái lui. Chẳng bao lâu sau, hai hàng quân đã tách ra, nhường lại lối đi cho nàng.
Một người lính lo lắng nhìn về phía viên quan giám trảm, chỉ thấy ông ta bất lực lắc đầu, hàm ý cứ mặc kệ bọn họ.

Chỉ chờ có vậy, Phùng Thục Giang vứt dao xuống đất rồi vội chạy về phía Đỗ Đình Huy, chua xót nhìn cảnh chàng bị xích chặt vào gông, từ mười đầu ngón tay, máu tươi vẫn còn loang lổ.
Đỗ Đình Huy nhíu mày khó chịu:
“Thục Giang, ai bảo nàng đến đây?”
Phùng Thục Giang đáp:
“Tự thiếp đến.”
Khí thế ung dung, phiêu dật vừa rồi không còn nữa, Đỗ Đình Huy khẽ thở dài, gương mặt văn nhã hiện lên nụ cười bất đắc dĩ:
“Ta không sao đâu, nàng mau trở về đi.”
Nghe Đỗ Đình Huy an ủi mình, Phùng Thục Giang bỗng nhiên không cười nổi:
“Chàng sắp bị người ta chém đầu rồi mà còn nói mình không sao… Đừng nói nữa, hôm nay thiếp đến để đưa chàng đi.”
Phùng Thục Giang hạ giọng, lời này gần như chỉ có hai người họ nghe rõ. Lúc nãy, nàng cố tình vứt con dao găm kia đi để mọi người chủ quan. Kì thực, trong ống tay áo nàng còn một con dao khác, nhỏ gọn hơn, mà cũng sắc bén hơn rất nhiều.
Kế hoạch của Phùng Thục Giang rất đơn giản. Nàng sẽ khiến Đỗ Đình Huy giả chết, đợi sau khi quan giám trảm xác nhận thi thể, đám nhân sĩ giang hồ mà nàng thuê sẽ tấn công pháp trường, lợi dụng tình hình hỗn loạn để đưa Đỗ Đình Huy trốn đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.