Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 68: Phản đòn (3)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 68: Phản đòn (3)

Bùi Thuận Toàn đã bị điều đến dược phòng để cắt thuốc. Vị thái y trẻ tuổi Dương Viễn được cử ra bắt mạch cho Phùng Diệm Quỳnh. Một lúc lâu sau, hắn run rẩy quỳ trước mặt Tư Thành, lắp bắp nói:
“Vi thần có chuyện muốn bẩm tấu. Nhưng xin bệ hạ tha tội chết cho vi thần, vi thần mới dám nói.”
Tư Thành nhíu mày. Chuyện hôm nay còn chưa đủ loạn hay sao? Cuối cùng, hắn gật đầu ưng thuận.
Thanh âm run rẩy ấy lại cất lên lần nữa, tuy không lớn nhưng lại đủ sức chọc thủng bầu không khí vốn đã vô cùng căng thẳng.
Dương Viễn nói, hoạt mạch của Phùng Diệm Quỳnh không còn, nhiều khả năng thai nhi trong bụng nàng ta đã chết lưu!

Ba thái y khác được gọi đến bắt mạch cho Phùng Diệm Quỳnh đều đi đến kết luận tương tự. Tra hỏi Bạch Yên mới biết, thì ra trước đây Phùng Diệm Quỳnh lén dùng dị dược trong dân gian để nhanh chóng hoài thai. Theo các thái y dự đoán, Phùng Diệm Quỳnh dùng thuốc không cẩn thận, lạm dụng quá mức, lại thêm sự kích động vừa rồi nên mới khiến cho thai nhi trong bụng không giữ được.
Đến cả người vốn điềm nhiên ngồi một chỗ xem kịch hay như Lê Tuyên Kiều cũng không thể giấu được sự kinh ngạc. Hóa ra Phùng Diệm Quỳnh sử dụng dị dược để cưỡng ép hoài thai… Nếu sớm biết thai nhi này yểu mạng như vậy, Lê Tuyên Kiều đã chẳng phải đau đầu nghĩ cách khiến Phùng Diệm Quỳnh sảy thai làm gì.
Hoàng Lan và Nguyễn Nhã Liên thì lạnh người nhìn nhau. Trên đời này, có nhiều chuyện không thể cưỡng ép, càng không thể đi ngược lại luân thường đạo lý. Vẫn biết Phùng Diệm Quỳnh không phải người thông minh, nhưng bọn họ không ngờ nàng ta lại ngu dốt và mù quáng đến vậy!

Chỉ có Phùng Diệm Quỳnh không ngừng chột dạ. Nàng ta lén dùng dị dược, không sai, nhưng Bùi Thuận Toàn đã đảm bảo rằng nếu ngưng dùng thuốc sớm thì sẽ không ảnh hưởng đến thai nhi. Sao lại có chuyện thai chết lưu được? Hơn nữa, nàng ta vẫn cảm nhận được đứa trẻ quẫy đạp trong bụng mình cơ mà…
Kẻ tinh mắt có thể đếm được trong mắt Tư Thành có tất cả bao nhiêu tia máu đang hằn lên lên.
“Ai là thái y lo việc dưỡng thai cho Phùng Huệ phi? Gọi hắn ra đây!”
“Là… là vi thần ạ.”
Trong đám đông, Bùi Thuận Toàn lóp ngóp bò ra. Ông ta vừa từ dược phòng trở về, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy hoàng thượng quát ầm lên thì cũng sợ đến kinh hồn bạt vía.
“Bùi Thuận Toàn, việc này là sao?” Tư Thành vẫn giữ nguyên phong phạm tôn nghiêm của một vị vua, nhưng giọng tra hỏi lại không chút nương tình: “Vì sao hoạt mạch của Phùng huệ phi lại không còn? Có phải các ngươi câu kết với nhau sử dụng dị dược, hại chết con của trẫm hay không, hả?”
Vừa nghe đến hai từ “dị dược”, sắc mặt Bùi Thuận Toàn liền trắng bệch, con ngươi đen láy không ngừng lay động, còn trên trán ông ta, mồ hôi đã vã ra như tắm. Liều lượng dị dược mà Bùi Thuận Toàn kê cho Phùng Diệm Quỳnh là vừa đủ, hơn nữa đã cắt việc dùng thuốc từ lâu, về lý sẽ không thể ảnh hưởng gì tới thai nhi. Giờ lại nói hoạt mạch không còn? Thề có trời đất cùng tổ tiên, Bùi Thuận Toàn thực sự không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không dám thừa nhận chuyện khuất tất này, Bùi Thuận Toàn vẫn cứng họng đáp:
“Bệ hạ bớt giận, vi thần có ăn gan hùm mật báo cũng không dám lừa dối bệ hạ. Huệ phi lệnh bà hoài thai đến nay là bảy tháng, trong bảy tháng này, việc thuốc thang, ăn uống của lệnh bà đều do vi thần và nội vụ phủ phụ trách, kì thực không hề có chuyện gì bất thường, càng không có chuyện lệnh bà sử dụng dị dược như lời của…” Hai chữ “bệ hạ” chưa kịp ra khỏi miệng đã bị Bùi Thuận Toàn nhanh chóng nuốt trở lại.

“Ngươi ra mà nói với bọn họ!” Tư Thành chỉ về phía thái y viện: “Nếu không xảy ra việc ngày hôm nay, các ngươi còn định bưng bít trẫm đến bao giờ? Hay là ngươi muốn nói, chỉ có mình Bùi viện phán ngươi biết y thuật, còn những người khác ở thái y viện đều là đồ vứt đi cả?”
Đám thái y thấy củ khoai nóng này lại đẩy về phía mình thì hoảng sợ vô cùng. Nói đi nói lại, con người lúc nào cũng tiềm ẩn một ý niệm tiểu nhân, hơn nữa việc hoạt mạch của Phùng Diệm Quỳnh không có là chuyện đã được xác thực, thế là chẳng ai thèm kiêng nể vị Huệ phi sắp thất thế kia nữa, cả thái y viện đồng loạt quay sang kể tội Phùng Diệm Quỳnh và Bùi Thuận Toàn.
Đứng trước những lời tố cáo ào ào như thác lũ, Bùi Thuận Toàn bất mãn nắm chặt tay lại. Lũ người này, bình thường ở thái y viện ăn sung mặc sướng, nhận đãi ngộ của ông ta cũng không ít, nào ngờ khi họa đổ xuống đầu liền quay ngoắt thái độ, đẩy ông ta ra đầu sóng ngọn gió. Được lắm, xem ra Bùi Thuận Toàn muốn bình an, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của chính mình mà thôi.
“Bệ hạ, xin người nghe vi thần nói đã.”
Vốn không tin vào việc thai nhi chết lưu, Bùi Thuận Toàn vẫn cố đấm ăn xôi.
Không ép ai đến đường cùng, cũng không ngăn cản cơ hội tự chứng minh của bất kì ai, đó là quan điểm của Tư Thành. Bùi Thuận Toàn đã nói vậy, hắn cũng tò mò muốn xem Bùi viện phán này xoay chuyển tình thế ra sao.
“Nói đi! Nếu hôm nay ngươi không nói cho rõ ràng, trẫm sẽ chém cả nhà ngươi.”
“Dạ vâng, vi thần…”

Bỗng một tia sáng màu bạch kim lọt vào tầm mắt của Bùi Thuận Toàn. Theo bản năng, ông ta ngẩng đầu lên, mơ hồ nhìn về phía chúng phi, đến khi nhìn ra vật trong tay người đó thì hoàn toàn sững sờ.
Chiếc vòng tay ấy, là quà sinh nhật mà Bùi Thuận Toàn đã mua cho con gái mình…
Tại sao cô ta lại có chiếc vòng ấy?
Và ánh mắt của cô ta, chính là một lời cảnh cáo không thể rõ ràng hơn.
Lựa lời mà nói, nếu không, đừng mong con gái ngươi bình an trở về!
Còn nhanh hơn cả ảo giác, chiếc vòng bạch kim liền biến mất. Nhưng nỗi sợ hãi đang dâng trào trong lòng Bùi Thuận Toàn thì vô cùng chân thực…
“Bùi Thuận Toàn, sao ngươi vẫn chưa nói?”
Tư Thành dần mất kiên nhẫn. Mà ở bên này, Bùi Thuận Toàn chỉ có thể câm lặng nhìn người đó, dùng ánh mắt ai oán tuyệt vọng để van nài. Vô ích, người đó nở nụ cười như có như không rồi quay mặt đi chỗ khác.
“Bùi…”
Bùi Thuận Toàn đứng phắt dậy, nói như thôi miên:

“Bệ hạ, vi thần xin nhận. Chính lệnh bà đã đến tìm vi thần để hỏi xin một bài thuốc trong dân gian giúp nhanh chóng hoài thai. Khi ấy nô tài đã đáp ứng lệnh bà…”
Còn rất nhiều, rất nhiều điều nữa, đến chính Bùi Thuận Toàn cũng không biết khi ấy mình đã nói những gì. Lúc bị thị vệ kéo xuống, trong tâm trí ông ta chỉ có hình ảnh đứa con gái tám tuổi tội nghiệp.
Không ai biết rằng, đây là lần cuối cùng họ nhìn thấy viện phán thái y viện trên cõi đời này.

Bùi Thuận Toàn nhận tội, dĩ nhiên Phùng Diệm Quỳnh cũng hết đường chối cãi.
Là người ngoài cuộc, Hoàng Lan có thời gian để bình tĩnh sắp xếp lại sự việc. Ban đầu là việc Phùng Diệm Quỳnh may mắn thoát khỏi độc tì sương, Nguyễn Nhã Liên đứng ra thừa nhận chính mình làm bánh, rồi Hạ Diệp Dương từ đâu xuất hiện chứng minh nỗi oan tình của Nguyễn Nhã Liên, sau đó Bạch Yên vì bức xúc với chủ nhân mà tố cáo màn khổ nhục kế của Phùng Diệm Quỳnh, kết cục, người ta phát hiện ra hoạt mạch của Phùng Diệm Quỳnh không còn, vì nàng ta sử dụng dị dược nên thai nhi có khả năng đã chết lưu.
Câu chuyện kết thúc ở lời thú nhận của Bùi Thuận Toàn.
Quay đi quay lại, mũi tên lại nhằm vào chính kẻ giương cung. Hoàng Lan không ngừng tự hỏi, Phùng Diệm Quỳnh kì công thiết hạ cạm bẫy để đối phó với một tiệp dư nhỏ bé, không sợ màn kịch dị dược của mình bị lật tẩy ư? Làm như thế, khác nào ném chuột không được mà còn mất cả nắm gạo? Nàng cũng từng gặp qua Bùi Thuận Toàn lúc ở chỗ thái hậu, người này tuy tự phụ vào y thuật cao, bảo thủ cố chấp, nhưng nhìn kiểu gì cũng không giống kẻ có gan làm chuyện tày trời.
Hơn nữa, hành động nhận tội của Bùi Thuận Toàn, hình như có gì đó hơi đường đột, mà không, là hơi gượng ép…
Rồi Hoàng Lan lại lắc đầu tự phủ nhận. Biểu hiện của Phùng Diệm Quỳnh lúc vén rèm bước ra và lúc ngã xuống từ trên ghế, còn không phải có tật giật mình hay sao? Tư Thành nói rất đúng. Muốn người khác không biết, tốt nhất mình đừng làm. Trên đời này, không có bức tường nào không có gió lùa…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.