Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 64: Tâm tư khó lường (3)
“Nguyễn tài nhân, sao lại là cô?”
Nguyễn Nhã Liên trân trối lắc đầu. Những kẻ không liên quan lại bắt đầu xem kịch hay.
Cơn thịnh nộ nổi lên, Phùng Diệm Quỳnh nghiến răng trèo trẹo, hình tượng cao quý thường ngày cũng theo đó mà mất hết. Nàng ta run rẩy nâng tay lên, trỏ thẳng vào mặt đối phương:
“Tiện nhân! Có phải cô ghen tị với bản cung nên rắp tâm bỏ độc vào bánh, định hại mẹ con ta một thân hai mạng không? Nguyễn tài nhân! Trước đây bản cung có mắt như mù nên mới không nhìn ra loại người tâm địa rắn rết như cô…”
Đặng Phúc lừ mắt ra hiệu, Bạch Yên vội chạy đến giữ Phùng Diệm Quỳnh lại, tránh cho nàng ta nổi điên mà lao vào đánh người. Trong đám phi tần, vài người lại cố bụm miệng cười. Có sức chửi như vậy, có lẽ tình hình của vị Huệ phi này không còn đáng ngại nữa rồi.
Chỉ có Hoàng Lan khẽ chau mày. Câu nói vừa rồi của Phùng Diệm Quỳnh… hình như có vấn đề…
Rồi Hoàng Lan lại lắc đầu tự phủ nhận. Có lẽ do dư âm của Thạch Bưu, dạo này tâm tình nàng nhạy cảm quá mức rồi.
Thấy Tư Thành không phản ứng gì, Phùng Diệm Quỳnh lại chạy đến khóc lóc với thái hậu, trong lúc kể lể thề thốt, nước mắt như châu như ngọc thánh thót rơi xuống. Thái hậu xót con xót cháu, không đành lòng nên đề nghị:
“Thành nhi, nếu Nguyễn tài nhân đã ngoan cố không muốn nhận tội, ta nghĩ chi bằng dùng cung hình?”
Hoàng Lan hiểu rất rõ thái hậu. Bà không phải người độc ác, nhưng trải qua chuyện hai mươi năm trước, tâm lý bảo vệ con cháu của bà luôn cao hơn người khác một bậc.
“Nhưng việc này còn chưa điều tra rõ ràng…” Hoàng Lan e dè nói. Trong một giới hạn nào đó, nàng vẫn không tin Nguyễn Nhã Liên là hung thủ.
Thái hậu lạnh lùng ngắt lời Hoàng Lan:
“Nguyễn sung nghi, con hồ đồ rồi. Nếu không mạnh tay, càng không thể điều tra rõ ràng.”
Khi mang trong mình thành kiến cố hữu, con người ít khi đủ tỉnh táo để nghe lời người khác khuyên bảo.
“Mẫu hậu…” Tư Thành cũng đồng tình Hoàng Lan. Trước khi biết độc trong bánh là loại độc gì, hắn không muốn dùng hình với Nguyễn Nhã Liên.
“Thành nhi!”
Một tiếng gọi “Thành nhi” đã chạm đến nơi mềm yếu nhất trong trái tim Tư Thành. Hắn hiểu, đứa cháu này, bà đã mong chờ như thế nào…
Tư Thành im lặng quay lưng đi. Đặng Phúc hiểu ý, liền cho người đến lôi Nguyễn Nhã Liên xuống. Nguyễn Nhã Liên không chống cự, cũng không khóc lóc sợ hãi, nhưng trên gương mặt thanh nhã như trăng rằm cơ hồ phác ra nét ai oán, bi thương.
Một phút sau, nàng ta dập đầu trước mặt Tư Thành rồi bình thản để người ta dẫn mình ra ngoài.
Chúng phi nín lặng nhìn theo, khinh bạc, chán ghét, thương cảm, hả hê, thần sắc nào cũng có.
Trong ánh mắt mênh mang của Nguyễn Nhã Liên, sự đau thương đã chuyển hóa thành quyết liệt, ám thị hy sinh đã quá rõ ràng.
Ngoài kia bắt đầu vang lên tiếng gậy đánh vào da thịt, chát chúa thương tâm, nhưng không hề nghe thấy Nguyễn Nhã Liên kêu khóc dù chỉ một tiếng. Chính sự điềm tĩnh mà kiên cường ấy khiến tâm can Tư Thành nhức nhối, khó chịu.
Trong phút chốc, hắn đã định hô dừng tay.
Nhưng có một người còn nhanh hơn hắn.
Giữa đám người đang sững sờ, một thanh âm vừa uyển chuyển vừa tà mị vang lên:
“Bẩm bệ hạ, thần thiếp có lời muốn nói.”
Đám phi tần sớm đã thích ứng với tình huống đột xuất kiểu này, vội vã tách sang hai bên, nhường lối cho người vừa lên tiếng.
Tư Thành nheo mắt nhìn người trước mặt. Nếu hắn nhớ không nhầm, trước đây mình từng phạt cấm túc người này một lần.
Hạ Diệp Dương!
“Hạ tiệp dư có gì muốn nói?”
Không nhanh không chậm, Hạ Diệp Dương hành lễ với mọi người một lượt, sau đó mới ôn thuận đáp:
“Thần thiếp có thể chứng minh Nguyễn tài nhân vô tội.”
…
Ngoài trời, mưa vẫn gõ đều nhịp xuống mái ngói trích thủy. Gió thổi từng cơn, vặn xoắn cây cỏ, vặn xoắn cả bầu trời. Bên trong cung Thụy Đức, cảm giác mà Hạ Diệp Dương mang đến ọi người chỉ gói gọn trong hai chữ.
Choáng ngợp!
Nhan sắc của Hạ Diệp Dương thực sự khiến người khác phải giật mình choáng ngợp!
Làn da trắng như ngọc, mềm mại không tì vết, tưởng như bông tuyết đậu vào làn da ấy còn phải thấy thẹn vài phần. Gò má đầy đặn ửng hồng, e lệ mà duyên dáng, càng khiến đôi môi căng mọng kia thêm phần ngọt ngào, thi vị. Mắt hạnh trong veo, biêng biếc như nước hồ mùa xuân, lúc nào cũng ánh lên ý cười. Lông mày nàng ta đẹp hơn vẽ, yêu kiều mà thanh thoát, vừa đoan trang vừa diễm lệ, phủ hờ trên vầng trán nhỏ xinh, càng nhìn càng thấy giống nét bút hoàn hảo của một danh họa thời xưa. Mọi người chỉ mới nghe Hạ Diệp Dương nói hai câu, nhưng thanh âm ấy, trong như nước, mềm hơn lụa, mượt mà như suối chảy, đến tiếng đàn xuất quỷ nhập thần của Lê Tuyên Kiều cũng không tài nào sánh nổi. Hôm nay, Hạ Diệp Dương mặc một chiếc váy màu ngọc bích, màu xanh thuần nhất như chính tên gọi của mình. Bước chân của nàng ta rất nhẹ nhàng, rất uyển chuyển, đến mức bước đi mà vạt áo mỏng manh kia cũng không hề xao động.
Người ta thường nói người con gái đẹp hơn nhờ son phấn. Nhưng nếu đem câu ấy áp dụng với Hạ Diệp Dương thì lại không hợp lý lắm. Bởi lẽ, nhan sắc của Hạ Diệp Dương đã đạt đến cực hạn của mọi tiêu chuẩn thẩm mỹ. Trước dung mạo tuyệt sắc mê hồn ấy, son phấn tầm thường dĩ nhiên hóa vô dụng, thậm chí nếu không khéo sẽ vô tình khiến Hạ Diệp Dương trở lên tầm thường, mờ nhạt hơn.
Nhân gian có câu, mỹ nhân như họa, một cái liếc mắt đủ khiến chim ngừng bay, một nụ cười kiều mị đủ khiến hoa ngừng nở, thực ra cũng không phải nói đùa!
Hạ Diệp Dương vừa xuất hiện, bất giác mọi thứ xung quanh nàng ta đều bị lu mờ. Phùng Diệm Quỳnh thì đã sao? Lê Tuyên Kiều có tính là gì? Có đem mười người bọn họ gộp lại cũng không thể đẹp bằng một phần của Hạ Diệp Dương. Vẻ đẹp ấy, diễm lệ nhất trong sự thanh tao, cũng là thanh tao nhất giữa muôn vàn diễm lệ. Vì quá hổ thẹn, có người ái ngại cúi đầu, có người lại lúng túng đảo mắt sang phía khác. Sớm đã nghe tiếng Hạ tiệp dư mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành, họ chỉ là không ngờ được, bốn chữ khuynh quốc khuynh thành này quả thực danh bất hư truyền.
Nhan sắc hậu cung, đúng là tàng long ngọa hổ!
Cũng may có tiếng đằng hắng của Tư Thành kéo mọi người từ trên mây trở lại mặt đất. Thật xấu hổ, đứng trước Hạ Diệp Dương, cuối cùng định lực của đám người con gái bọn họ lại thua cả Tư Thành.
“Chuyện này liên quan đến mạng người, Hạ tiệp dư, trẫm khuyên nàng nên chú ý lời nói của mình.”
Hạ Diệp Dương từ tốn thu hồi hào quang, nhẹ nhàng đáp lại, giọng nói cũng như mỹ dung, cực kỳ ấm áp dễ nghe:
“Thần thiếp đương nhiên hiểu. Sở dĩ hôm nay thần thiếp dám đứng ra chứng minh Nguyễn tài nhân vô tội, bởi vì bánh phu thê đó, đáng lẽ người làm phải là thần thiếp.”
Người hữu ý có thể nhận thấy sự biến đổi trên sắc mặt của Phùng Diệm Quỳnh. Bàn tay nàng ta run run nắm lấy vạt áo, hai con ngươi đen nhánh không ngừng chuyển động. Hoàng Lan bất giác nhìn sang Hạ Diệp Dương, thấy thần sắc nàng ta lại bình ổn trầm tĩnh, trông không giống đang nói dối.
Sự việc này càng lúc càng phức tạp!
Hạ Diệp Dương bình tĩnh nói tiếp:
“Thần thiếp là vào cung chưa lâu, không quen biết một ai, cũng may có Huệ phi thương tình đồng hương, thường ngày vẫn gọi đến cung Thụy Đức bầu bạn. Huệ phi đối xử với thần thiếp rất tốt, có miếng ăn ngon, có đồ quý giá đều san sẻ với thần thiếp một phần. Việc này cung nhân hai bên đều biết, thần thiếp cũng không dám khoa trương nửa câu. Vốn dĩ sáng nay, nghe chị ấy nói muốn thèm của ngọt, thần thiếp liền hứa sẽ đích thân xuống ngự trù phòng làm bánh phu thê cho chị ấy, coi như chút tâm sức nhỏ nhoi để cảm tạ thâm tình của chị ấy đối với thần thiếp suốt thời gian qua. Nhưng cơ thể thần thiếp từ nhỏ vốn yếu ớt, đặc biệt mắc bệnh đau đầu kinh niên, gặp ngày mưa gió như hôm nay thì y rằng bệnh đau đầu ấy lại tái phát. Huệ phi thấy thế cũng không làm khó thần thiếp nữa, chỉ bảo thần thiếp trở về Triều Dương uyển nghỉ ngơi. Chuyện đã hứa hẹn với người khác mà lại không làm được, dù lý do vạn bất đắc dĩ thì thần thiếp cũng cảm thấy áy náy. May sao gặp đúng lúc Nguyễn tài nhân tới Triều Dương uyển trò chuyện, thần thiếp mới mạo em nhờ Nguyễn tài nhân thay mình xuống ngự trù phòng một chuyến. Vì thần thiếp nài nỉ nhiều quá, cuối cùng Nguyễn tài nhân cũng gật đầu ưng thuận. Bệ hạ, Nguyễn tài nhân có ý tốt mới giúp thần thiếp, không ngờ chỉ vì việc này mà bị người khác vu oan tội hãm hại hoàng phi, thần thiếp thực sự không cam lòng.”
Hạ Diệp Dương vừa nói vừa thở dài, mắt phượng đỏ hoe, vẻ mặt ảo não bi thương. Theo như ý nàng ta, việc Nguyễn Nhã Liên làm bánh phu thê là chuyện phát sinh bất ngờ, không phải chủ đích ban đầu của nàng ta.
“Hạ tiệp dư nói như vậy cũng chưa chứng minh được điều gì. Dù cô đường đột nhờ cậy nhưng biết đâu có người đã ôm lòng dạ khác từ lâu thì sao? Chị có lòng tốt, nhưng cũng nên cẩn thận, đừng để cho người khác lợi dụng.”
Lại là Quách Liễu! Khóe môi khẽ nở nụ cười nhạt, Hạ Diệp Dương bình thản lắc đầu:
“Nguyễn tài nhân đến Triều Dương uyển trò chuyện là việc bình thường, nào biết sẽ được nhờ đi làm bánh phu thê cho Huệ phi. Vì thần thiếp thúc giục quá, cô ấy liền vội vàng đến ngự trù phòng ngay, đến xiêm y còn không kịp thay thì lấy đâu thời gian để chuẩn bị? Hơn nữa, còn có Lạc Hòa là cung nữ thân cận nhất của thần thiếp đi cùng, cô ấy muốn hô biến ra độc dược còn khó hơn tìm đường lên trời. Hay là Quách tuyên vinh định nói, Nguyễn tài nhân lúc nào cũng mang theo một lọ độc dược bên mình, ngang nhiên đi đi lại lại khắp hoàng cung?”
Nói cách khác, Nguyễn Nhã Liên không có thời gian chuẩn bị hạ độc!
Xung quanh râm ran tiếng tán thành. Quách Liễu mỗi lần mở miệng lại bị người ta dội một gáo nước lạnh, cuối cùng đành ngoan ngoãn đứng sang một bên cho các đương sự nói chuyện, không dám ho he gì nữa.