Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 54: Cứ điểm của Đại Minh (3)
Thưởng Nguyệt lâu?
Chân mày Tư Thành hơi nhíu lại. Hắn nhìn chằm chằm Lưu Sở, như thể muốn tìm ra bằng chứng chứng tỏ lời nói của đối phương có vấn đề.
“Khanh nói Thưởng Nguyệt lâu ở phía nam kinh thành?”
Nhận ra thái độ khác thường của đối phương, Lưu Sở sợ hãi quỳ sụp xuống đất:
“Bệ hạ bớt giận, vi thần đã cho người điều tra kĩ lưỡng, ở biệt viện còn thu được không ít bằng chứng tình báo giữa gian tế và bắc quốc. Vi thần dám đem đầu mình ra khẳng định, Thưởng Nguyệt lâu chính là cứ điểm của Đại Minh.”
Lần này Lưu Sở đã phí công hoảng sợ rồi. Tư Thành không giận hắn. Điều khiến một Lê Tư Thành vốn trầm tĩnh cũng phải tức giận là một chuyện khác.
Yên hoa vũ khúc…
Tư Thành nhớ tới Mạc Viên Nhiên, rồi cả thái độ lạ kỳ của Phạm Anh Vũ khi biết thân phận thực sự của mình dạo ấy. Thái độ đó, giờ nghĩ kĩ lại, mới thấy nó vừa như lảng tránh, vừa như bất mãn, lại giống như đang khinh bỉ.
Phạm Anh Vũ lộ vẻ khinh bỉ từ khi biết hắn là vua Đại Việt?
Phạm Anh Vũ và Mạc Viên Nhiên… Không lẽ bọn họ cũng là gian tế?
Nếu như vậy, việc hắn theo bọn họ tìm đến Thưởng Nguyệt lâu, là vô tình hay hữu ý?
Nghĩ ngợi một hồi, Tư Thành liền hạ lệnh:
“Lưu Sở, khanh hãy điều tra cho trẫm hai người ở Thưởng Nguyệt lâu.”
Lưu Sở hơi chột dạ:
“Không biết bệ hạ muốn điều tra ai?”
“Mạc Viên Nhiên và Phạm Anh Vũ.” Tư Thành nói ngắn gọn.
Hòa ra hoàng thượng có quen biết với người của Thưởng Nguyệt lâu. Lưu Sở thở phào nhẹ nhõm, kính cẩn ôm quyền đáp:
“Vi thần tuân chỉ.”
Bên ngoài vọng đến tiếng mõ sang canh. Giờ đã sang giờ tí. Trừ một vài cung nhân đi tuần đêm, không gian bốn phía vô cùng vắng vẻ.
Nãy giờ Hoàng Lan vẫn không nói gì. Mọi chuyện đều đã có Tư Thành đứng ra dàn xếp ổn thỏa. Chỉ có một chuyện khiến nàng chưa yên tâm.
“Lưu đại nhân, Thạch Bưu ở trong hình lao vẫn tốt chứ?”
Lưu Sở nhăn nhó cười khổ:
“Vi thần sao dám đắc tội với sứ thần ngoại quốc.”
“Vậy cũng tốt, tôi chỉ sợ ngài bức cung bọn chúng.” Hoàng Lan mỉm cười.
Về điểm này, Lưu Sở sao có thể hồ đồ như vậy? Hắn chỉ là một hiệu úy nhỏ nhoi, quan hàm ngũ phẩm, đối với phạm nhân là người có thân phận đặc thù, có cho tiền hắn cũng không dám làm bừa.
“Lệnh bà yên tâm, vi thần chỉ tra khảo tên gian tế còn sống thôi.” Lưu Sở cân nhắc mãi, cuối cùng đành thú nhận một chuyện: “Nhưng Thạch Bưu ở trong hình lao luôn mồm chửi bới, đòi gặp bệ hạ. Vi thần nửa đêm to gan tìm tới đây cũng là vì muốn xin ý chỉ của bệ hạ về việc này.”
Sứ thần mắng chửi vua nước bạn? Sắc mặt của Tư Thành vẫn nhàn tản, giống như chuyện đáng xấu hổ này không hề ảnh hưởng đến hắn.
“Thả chúng về dịch quán đi.” Hắn chán ghét phất tay.
Lưu Sở mở tròn mắt, miệng lúng búng muốn phản đối mà không thành lời. Bỏ bao công sức mới dẫn dụ được đối phương vào tròng, nay nói thả là thả…
“Bệ hạ…” Hắn lắp bắp.
Việc Thạch Bưu có mưu đồ bất chính với Đại Việt đã khiến Lưu Sở vô cùng phẫn nộ. Hiểu được vì sao Lưu Sở lại phản ứng như vậy, Hoàng Lan ôn tồn nói:
“Dù gì Thạch Bưu cũng là sứ thần của Đại Minh. Chúng ta chỉ có thể ngăn cản hành động của hắn ở Đại Việt, nhưng không thể nặng tay xử trí hắn. Người xưa có đạo lý đánh chó phải ngó mặt chủ. Ngài nghĩ nếu chúng ta tố cáo Thạch Bưu với hoàng đế Đại Minh, hắn sẽ bị khép tội mưu phản thật ư? Không đâu. Bắc Kinh vẫn chằm chằm nhìn chúng ta như hổ rình mồi, dã tâm xâm lấn Đại Việt không phải chỉ có mình Thạch Bưu. Thứ bọn chúng cần là một cái cớ để phát động chiến tranh. Trong chuyện lần này, mục tiêu hàng đầu của chúng ta là dập tắt dã tâm của Thạch Bưu và tìm ra cứ điểm của đám gian tế. Cứ điểm này có thể thu thập tin tức tình báo quân sự, lại hoàn thành bản đồ bố phòng quân sự phía bắc, một nơi nguy hiểm như thế, chúng ta không thể để nó tiếp tục tồn tại được. Nhưng hành động đối phó với Thạch Bưu là để tự vệ, không phải để gây chiến. Đại Việt không sợ bất cứ kẻ thù nào, nhưng tránh được chiến tranh chính là giúp nhân dân Đại Việt tránh được một nạn kiếp lầm than. Việc được nhiều hơn mất, ta tin Lưu đại nhân cũng biết nín nhịn. Hơn nữa, nhược điểm của Thạch Bưu đã hoàn toàn nằm trong tay chúng ta, cho dù có thả hắn ra thì hắn cũng không dám tùy tiện gây chuyện nữa đâu.”
Hoàng Lan giải thích xong, trong lòng Lưu Sở đã hiểu ra cốt lõi của vấn đề. Người ngoài tìm đến, chúng ta có quyền tự bảo vệ mình, nhưng không thể hành động nóng vội, tránh cho kẻ khác thừa nước đục thả câu. Chính sự là việc nhạy cảm, nếu hành động sai một bước, hoàn toàn có thể đẩy một đất nước vào họa binh đao. Mà chiến tranh, Đại Việt hứng chịu mấy trăm năm qua, ngẫm lại đã quá đủ rồi.
“Vi thần suy nghĩ thiển cận, suýt nữa đã làm hỏng đại cục.” Tâm phục khẩu phục, Lưu Sở cúi mình thật thấp: “Theo ý bệ hạ, vi thần sẽ thả sứ thần Đại Minh về dịch quán.”
“Cử người giám sát cho đến khi chúng về nước.” Tư Thành căn dặn thêm: “Không thể không đề phòng trường hợp Thạch Bưu phản trắc.”
“Tuân lệnh bệ hạ.”
Biết không còn việc của mình nữa, Lưu Sở lễ phép cúi chào rồi lui xuống.
Nhìn theo bóng dáng hắn lúc rời khỏi cung Thụy Đức, Hoàng Lan cười vui vẻ:
“Nhìn vẻ mặt không cam chịu của Lưu Sở, chắc chắn đêm nay đám người Thạch Bưu sẽ chẳng thoải mái gì.”
Lưu Sở là người tốt, hắn chỉ có một tật xấu duy nhất là khá háo thắng. Hắn muốn xử lý Thạch Bưu, Tư Thành lại ngăn cản hắn, thậm chí còn bắt lập tức thả người. Việc này ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của Lưu Sở. Thả thì thả, nhưng hắn cũng phải khiến cho Thạch Bưu bò bằng bốn chân mà về dịch quán, coi như gỡ gạc lại ít vốn cho cả buổi tối vất vả!
“Bệ hạ, Mạc Viên Nhiên và Phạm Anh Vũ là ai? Bệ hạ quen họ à?”
Nụ cười trên môi Tư Thành kém tươi hơn.
“Trẫm từng gặp họ lúc xuất cung vi hành. Cũng vì bọn họ, trẫm còn tìm đến Thưởng Nguyệt lâu mấy lần.” Hắn đủng đỉnh nói.
Lê Tư Thành đích thân đặt chân đến cứ điểm gián điệp của Đại Minh. Chỉ nghĩ đến đây thôi, Hoàng Lan đã thấy cực kỳ không ổn:
“Hai người này cố ý tiếp cận bệ hạ?”
Đây cũng chính là điểm Tư Thành nghi ngờ. Ngày ấy, là hắn chủ động tiếp cận Mạc Viên Nhiên trước, còn vì nàng mà năm lần bảy lượt chạy đến Thưởng Nguyệt lâu chỉ để uống trà. Nhưng không hiểu sao, hắn lại cảm thấy trong chuyện này có gì đó kỳ quái, mà kỳ quái ở đâu, hắn lại không thể giải thích được.
“Khi ấy trẫm bí mật vi hành, chỉ dẫn theo mình Đặng Phúc. Về lý, không ai biết được hành tung của trẫm.” Rồi hắn thở dài: “Nhưng cũng không thể không nghĩ lại, trên đời này mấy khi có chuyện trùng hợp như vậy.”
Thực sự Tư Thành lại mong đây là một trùng hợp. Mạc Viên Nhiên, nữ tử chốn thanh lâu vừa tiết hạnh lại khẳng khái. Nói nàng là gian tế, Tư Thành nửa phần nghi ngờ, nửa phần lại không muốn tin…
Có những loài động vật tồn tại được nhờ khả năng ngụy trang bẩm sinh. Con người cũng vậy, càng biết che giấu thì càng dễ đạt được mục đích…
“Bệ hạ cũng không mong Mạc Viên Nhiên là gian tế phải không?
“Sao nàng lại nghĩ vậy?” Hắn hỏi dò.
“Ánh mắt đôi khi cũng rất biết cách tố cáo. Xem ra bệ hạ từng có ấn tượng tốt với người này.”
Nghĩ đến điệu múa yên hoa vũ khúc, Tư Thành thở dài:
“Mạc Viên Nhiên là kinh thành đệ nhất danh kỹ. Nàng ấy đẹp tựa thiên tiên, vũ nghệ cũng rất khá. Khi ấy trẫm còn thử lòng nàng ấy, nói muốn đưa nàng ấy nhập cung.”
Ha, nếu Mạc Viên Nhiên nhập cung, chẳng phải Phùng Diệm Quỳnh sẽ có thêm một đối thủ rồi sao? Cũng may là đối phương có thân phận đặc biệt, Tư Thành có muốn đưa nàng ấy nhập cung cũng không thể…
“Mạc Viên Nhiên đã thẳng thừng cự tuyệt trẫm.”
Quả bong bóng đang lơ lửng trong lòng Hoàng Lan đột nhiên vỡ bụp. Thì ra người chủ động từ chối lại là Mạc Viên Nhiên…
Người con gái phong trần này cũng thú vị đó chứ!
Hoàng Lan đắc ý cười lớn:
“Nàng ấy cũng to gan thật, dám cả gan cãi lời bệ hạ.”
Chàng chết, thảo dân cũng nguyện chết theo. Câu nói ngày nào của Mạc Viên Nhiên vẫn ám ảnh hắn.
Một người con gái chốn hồng trần với ánh mắt cương liệt.
Một kẻ thoạt nhìn hiền lành như xuống tay không thể lường trước.
Hai người trong cứ điểm Thưởng Nguyệt lâu…
Phạm Anh Vũ… Mạc Viên Nhiên… Rốt cuộc bọn chúng là ai?
Hoàng Lan thì nhanh chóng quên đi Mạc Viên Nhiên.
“Còn một chuyện này nữa.” Sắc mặt nàng đột nhiên ngưng trọng lại:
“Nàng luôn biết cách đặt những câu hỏi. Nói đi!”
“Vì sao bệ hạ cho rằng Thạch Bưu giấu mật đồ trong dịch quán? Nếu phán đoán của chúng ta sai, chẳng phải sự uy hiếp đối với Thạch Bưu sẽ vô tác dụng, thậm chí còn có thể bị hắn phản lại ư?”
Sự tồn tại của tấm bản đồ ấy là bí mật. Tối nay, Lê Khải Triều đích thân trà trộn vào dịch quán để đoạt bản đồ là một lẽ. Nhưng nếu trong dịch quán vốn không chứa tấm bản đồ nào thì sao? Nếu tấm bản đồ kia không liên quan đến bố phòng quân sự của Đại Việt thì sao? Sôi hỏng bỏng không, Thạch Bưu sẽ càng có cớ làm to chuyện!
Trong khi Hoàng Lan đang suy nghĩ đủ loại giả thiết, Tư Thành lại chỉ chăm chút nhìn nàng, khóe mắt lộ vẻ thích thú. Đối diện với vẻ nghiêm túc của Hoàng Lan, hắn tự nhiên lại không thể nghiêm túc nổi.
“Nàng cho rằng chúng ta thắng chỉ dựa vào may mắn?”
Hoàng Lan mịt mù.
“Nàng đã quên rồi sao? Trẫm đã nói sẽ không bao giờ đem giang sơn Đại Việt ra đánh cược. Lúc giả vờ nhượng bộ Thạch Bưu cũng vậy, lúc quyết định công kích hắn cũng vậy. Nếu không biết chắc chắn nội tình bên trong, trẫm sao có thể khiến Thạch Bưu ngoan ngoãn chịu trói như thế.”
Biết chắc chắn nội tình bên trong…
“Bệ hạ cũng có nội gián?” Hoàng Lan kinh ngạc. Đây chính là thứ mà Tư Thành gọi là “thiết cục vẹn toài” ư? Thì ra nàng chưa bao giờ chạm vào toàn bộ kế hoạch của hắn.
Nếu chỉ dựa vào những bức thư trao đổi giữa dịch quán và bên ngoài, không thể dễ dàng tra ra khuất tất của Thạch Bưu.
Thạch Bưu có cứ điểm gián điệp ở Đông Kinh. Tư Thành cũng có nội gián trà trộn vào đoàn sứ thần.
Nhưng nội gián của Tư Thành là ai? Nàng có biết người này không?
…