Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 3: Yên hoa vũ khúc
Và rồi, Hoàng Lan cảm thấy bản thân đang rơi xuống dần. Trong giờ phút nửa tỉnh nửa mê ấy, nàng chỉ kịp cảm nhận thấy bàn tay Trường Giang cố kéo mình lại nhưng rồi, tất cả đều không còn ý nghĩa.
…
Trường Giang đang ngồi ngáp ngủ trong giảng đường đại học. Ở phía trên kia, thầy giáo vẫn đang thao thao bất tuyệt về bản Luận cương Chính trị Tháng mười. Thành thực mà nói, Trường Giang phải khâm phục người đang đứng trên bục kia. Ở độ tuổi tóc đã nửa đen nửa bạc mà thầy vẫn giữ được tốc độ thuyết giảng liên thanh và nhiệt huyết sôi sục như tuổi đôi mươi, thực sự rất đáng khâm phục!
cậu lôi điện thoại ra, gõ gõ vào bàn phím.
“Thứ bảy này em có rảnh không, chúng mình đi chùa Thầy cầu may nhé!”
Tiếng chuông báo hết giờ vừa vang lên cũng là lúc cậu ấn nút gửi tin đi.
Trường Giang nhét chiếc headphone vào tai, mơ màng tưởng tượng ra gương mặt của Hoàng Lan lúc đọc tin nhắn. Nàng sẽ nhún vai, rồi mỉm cười, cậu biết điều đó.
Đã xa rồi những ngày hai người họ cùng đạp xe trên những con đường đầy nắng. Hoàng Lan nói mình không phù hợp với trường học, còn Trường Giang bây giờ đã là một chàng sinh viên của ngôi trường Đại học Luật danh tiếng.
Sáu năm, hai người họ vẫn chỉ dừng lại ở những cái nắm tay vô tư của thuở học trò, nhưng Trường Giang rất hiểu vì sao trái tim mình lại đập loạn nhịp mỗi khi gặp lại người con gái ấy…
…
Tối nay Thưởng Nguyệt lâu đông đúc hơn bình thường. Nghe nói kinh thành đệ nhất danh kỹ Mạc Viên Nhiên sẽ biểu diễn Yên hoa vũ khúc, điệu múa trứ danh do một vị quận chúa thời nhà Trần sáng tác. Không hẹn mà gặp, người người đều đổ xô về Thưởng Nguyệt lâu khiến một nơi vốn rộng rãi mà giờ trên dưới cũng không còn một bàn trống.
Vị công tử kia đã đến từ rất sớm và tự chọn ình một chỗ đẹp ngay gần vũ đài. Mấy ngày hôm nay, ngày nào hắn cũng đến Thưởng Nguyệt lâu nhưng tuyệt nhiên không hứng thú với mấy trò phong hoa tuyết nguyệt mà chỉ gọi một chén trà và ngồi thưởng thức tiếng đàn của Mạc Viên Nhiên.
Đứng ở phía sau, tên người hầu Đặng Phúc lại bận rộn ngẫm nghĩ chuyện khác. Y sợ rằng chủ nhân của mình đã bị cô kỹ nữ dân gian này đã hớp mất hồn. Mà việc đó, tuyệt đối không tốt cho cả hai.
Đến giờ chính tuất, tấm mành che được kéo lên, Mạc Viên Nhiên từ từ xuất hiện giữa sương khói mờ ảo, hệt như tiên nữ giáng trần. Nàng mặc váy lụa màu hồng đào, tóc đen nhánh cài trâm ngọc, dung nhan tuy yêu kiều nhưng không đem lại cảm giác phàm tục, ngược lại, từng cử chỉ, từng lời nói của nàng đều toát lên khí chất thanh à người thường khó sánh lòng kịp. Nàng thuần thục cúi chào quan khách, sau đó cả thân hình bắt đầu di chuyển theo tiếng đàn đang chậm rãi cất lên.
Mười ngón tay của Mạc Viên Nhiên lúc cụp lúc xòe, giống như nụ hoa sen dịu dàng mà thanh nhã bên hồ Thủy Quân, không ngừng kéo thời gian chìm sâu vào cực hạn. Mỗi khi nàng vươn tay, dải lụa mỏng trong không trung lại uốn lượn thành những đợt sóng mơ hồ, bồng bềnh rồi tan biến thành ngàn vạn nỗi niềm hờ hững. Điệu múa vốn dĩ đã kì ảo, người múa lại uyển chuyển hơn sương khói, múa mà như không phải múa, giống như một vị tiên tử đang chơi đùa với gió trăng. Đâu đó có hoa đào lác đác rơi. Đâu đó du dương tiếng tiên cầm. Cảnh sắc trần gian, thoắt cái đã hóa thành cõi tiên bồng.
Nhạc chậm rãi, người uyển chuyển. Nhạc biến ảo, người cũng phiêu dật như dòng nước mùa thu.
Yên hoa vũ khúc, cái tên quả thực danh bất hư truyền…
Trăm người vì tò mò mà tìm đến Thưởng Nguyệt lâu, trăm người bị một điệu Yên hoa vũ khúc của Mạc Viên Nhiên làm cho ngây ngẩn, họa chăng chỉ trừ vị công tử họ Lê đang ngồi ở hàng ghế gần vũ đài nhất kia. Hắn không giống như mọi người, chỉ điềm nhiên ngồi ăn mứt uống trà, thi thoảng mới lười nhác ngẩng đầu lên.
Người ta mải mê vì Mạc Viên Nhiên, chẳng ai như hắn, lại đi chú ý tới kẻ ngồi thổi sáo bên cạnh vũ đài.
Phạm Anh Vũ!
Y vẫn giống như ngày ba người họ gặp mặt, vẫn áo quần giản đơn, vẫn khí tiết hòa nhã, nhưng từ ánh mắt đến cử chỉ tàng ẩn một chút lãnh đạm khó diễn tả bằng lời. Tiếng sáo của y trong vắt một màu, khi trầm khi bổng, tinh tế như ngọc, huyền ảo như nước, đem kết hợp với Yên hoa vũ khúc thật thuần diệu tài tình.
Nhìn cảnh ấy, Lê công tử khẽ nhíu mày. Mạc Viên Nhiên và Phạm Anh Vũ, kẻ ca múa, người họa sáo, giai nhân quân tử, ý hợp tâm đầu…
…
Hoàng Lan lục ba lô, vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc vòng nhặt được ở bãi sông Hồng đang nằm ở dưới đáy ba lô. Lần trước bác chê trông nó kỳ kỳ nên không muốn đeo, nàng đã đem nó đi cất kỹ. Tối qua, lúc chuẩn bị đồ đạc cho buổi đi chơi cùng Trường Giang, nàng nhớ là mình đâu có mang theo chiếc vòng này? Không khỏi cảm thấy kì lạ, nàng tiện tay nhét chiếc vòng ấy vào túi áo, dự định đến chỗ nào phù hợp sẽ bỏ nó đi. Mang theo đồ không phải của mình, dù sao cũng cảm thấy không an tâm.
…
Yên hoa vũ khúc đã kết thúc hồi lâu mà dư âm của nó vẫn còn vương vấn mãi không thôi. Người người dõi theo Mạc Viên Nhiên, có người thán phục, ngưỡng mộ, lại có kẻ đố kị, nghi hoặc.
Dù sao, một ca kỹ mà có thể múa Yên hoa vũ khúc một cách kì diệu đến thế, trên đời này họ cũng chưa gặp người thứ hai ngoài nàng.
Bỗng trong không khí tĩnh lặng ấy, một tiếng vỗ tay vang lên. Đặng Phúc âm thầm kêu khổ. Chủ nhân ơi là chủ nhân, nơi này là nơi nào, rốt cuộc người không gây lên một trận phong ba bão táp không được hay sao?
Mạc Viên Nhiên không ngẩng đầu lên, chỉ cười nhẹ trong lòng.
“Quả không hổ danh là Đông Kinh đệ nhất danh kỹ, Yên hoa vũ khúc của nàng thật khiến lòng người trong thiên hạ bội phần bái phục.”
Thấy Lê công tử, Mạc Viên Nhiên vẫn không nói gì. Chỉ có bà chủ Thưởng Nguyệt lâu được dịp vớ bở, chạy ra thêm mắm thêm muối không ngớt. Nhưng những lời vo ve bên tai ấy, Lê công tử nào có để trong lòng. Thứ hắn cần lúc này là một phản ứng của người đẹp.
“Mạc tiểu thư, nếu không chê đường đột, ta xin kính nàng một chén.”
Liếc nhìn toàn thể quan khách, Mạc Viên Nhiên mới đứng lên, miệng cười nhưng ánh mắt không cười:
“Tôi chỉ là một kẻ hèn kém chốn thanh lâu, khi cao hứng mới dám đem chút tài mọn múa rìu qua mắt thợ, sợ thiên hạ chê cười còn chưa đủ, nào dám nhận thưởng của công tử. Hơn nữa, chúng ta không quen không biết, chỉ e là…”
“Phàm là người có tài sẽ càng khiêm tốn.” Người trước mặt vẫn không lấy làm giận: “Ta thật lòng ngưỡng mộ nàng, chỉ muốn cùng nàng kết giao. Thành ý của ta, lẽ nào nàng nỡ phụ một tấm lòng trong thiên hạ?”
Tấm lòng như ngươi nói, trong thiên hạ này không thiếu. Mạc Viên Nhiên thầm mỉa mai, sau đó rót một chén trà, cung kính dâng lên trước mặt.
“Xin mượn trà thay lời cảm tạ.”
Nói xong, nàng uống cạn một hơi. Phạm Anh Vũ đứng ở phía sau, đáy mắt thoáng một nét cười.
“Còn thứ gọi là tiêu diêu thưởng nguyệt, thứ lỗi cho tôi học hành sơ sài, chữ nghĩa hoa mĩ quá không thể hiểu, thật khiến công tử đây phải thất vọng rồi.”
Nghe đối phương nói vậy, vị công tử kia bất đắc dĩ cười khổ. Còn Đặng Phúc thì gật gù, xem chừng Mạc Viên Nhiên này cũng không phải phường buôn hương bán phấn tầm thường. Chỉ bằng một câu nói, nàng đã khiến chủ nhân y dừng bước, không thể tiếp tục phô bày mục đích nếu không muốn hàng trăm người ở đây chê cười.
“Chắc Mạc tiểu thư cũng hiểu, từ lần đầu gặp mặt, ta đã thấy cảm mến tài mạo của nàng. Bình sinh chỉ sợ không gặp được tri kỉ, nếu là người hữu duyên trong thiên hạ, thân tình một mối kết giao cũng đâu phải làm khó nàng.”
Ý tứ đã rõ ràng. Mạc Viên Nhiên thoáng nhìn Phạm Anh Vũ rồi nói:
“Xin thất lễ, thịnh ý của công tử, trước sau tôi không thể hồi đáp. Còn tri kỉ, còn hữu duyên, chỉ sợ rồi cũng sẽ như hoa trong gương, trăng trong nước, thực sự tôi có lòng muốn lưu cũng không lưu nổi.”
“Phù phiếm hồng trần không lưu?” Vị công tử kia dần mất kiên nhẫn. Hắn trỏ thẳng vào Phạm Anh Vũ, khẽ chau mày: “Ta lại e nàng từ chối ta là vì kẻ khác. Là Phạm Anh Vũ, tiểu tử kia đúng không?”
Đám đông lại xôn xao một hồi. Bà chủ Thưởng Nguyệt lâu thì mặt đỏ tía tai. Việc của Mạc Viên Nhiên và tiểu tử họ Phạm, mụ không phải không biết. Nhưng Mạc Viên Nhiên tính tình quá khẳng khái và quyết liệt, khi đến đây đã giao ước trước chỉ bán nghệ không bán thân, cũng lấy mạng mình ra ép mụ phải nể mặt Phạm Anh Vũ. Mụ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, tạm thời xuống nước thỏa hiệp với nàng, cốt để nàng trước mắt toàn tâm toàn ý hút khách đến đây thưởng nghệ. Nay người kia nói thẳng toạc ra không kiêng nể gì như thế, thật đúng là một việc không hay ho gì.
“Người anh em suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Lần này Phạm Anh Vũ đỡ lời cho Mạc Viên Nhiên. Y vẫn nhớ chuyện lần trước nên cũng không lộ vẻ tức giận.
Trong lúc ấy, không ai để ý đến một lão già đang len lỏi qua đám đông. Lão họ Trương, giữ chức chưởng lịch trong Thái sử viện (cơ quan phụ trách ghi chép thiên văn, lịch pháp, thủy văn thời Lê Sơ). Ngày vua mới đăng cơ, lão cũng được trộm ngó qua long nhan, sau đó diện thánh một vài lần, đến nay vẫn không quên. Ban đầu lão còn tưởng mình nhìn nhầm, sau nhìn kỹ mới thấy có cả bóng dáng tổng quản nội vụ Đặng Phúc thì bỗng chốc tay chân lão trở nên luống cuống. Tự tát mình một cái cho tỉnh, lão bèn lớn tiếp tung hô:
“Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Tiếng hô không lớn, nhưng giữa lúc Thưởng Nguyệt lâu đang tĩnh lặng nên ai cũng nghe thấy. Mọi người nhìn theo hướng vũ đài, chỉ thấy một lão già đang quỳ trước mặt Lê công tử, lại lớn miệng hô vạn tuế. Tất thảy đều ngơ ra không hiểu gì.
Bà chủ Thưởng Nguyệt lâu vội chạy đến kéo Trương chưởng lịch dậy. Lão già say rượu nói càn! Việc này mà truyền ra ngoài, Thưởng Nguyệt lâu của mụ chắc đóng cửa dẹp tiệm mất. Thật không ngờ, Trương chưởng lịch khăng khăng hất tay mụ ra. Lão già thường ngày lè nhè, giờ chẳng hiểu sao lại tỉnh táo lạ thường.
“Các người còn không mong quỳ xuống tham kiến bệ hạ?”
“Bệ hạ?” Một người chỉ tay về phía Lê công tử cùng Đặng Phúc: “Ông già, ông không đùa đấy chứ? Đương kim hoàng thượng mà lại là người này sao?”
Mặt Trương chưởng lịch tối sầm lại, lão mắng người xơi xơi:
“Hỗn xược, dám chỉ tay vào bệ hạ! Ta là Trương Văn Tuần, giữ chức chưởng lịch của Thái sử viện, là quan viên thuộc hàng ngũ phẩm trong triều. Ta có mấy cái đầu để dám đùa chuyện này? Người đích thực là bệ hạ. Bệ hạ, người nói gì đi chứ…”
Lão già Trương Văn Tuần cố ý nhấn mạnh lai lịch của mình, những mong sau này hoàng thượng sẽ để ý đến hắn. Thế nhưng, hắn không biết chuyến vi hành này được Lê Tư Thành giấu kín, vậy mà khi vô duyên vô cớ lại bị một tên chưởng lịch trời đánh tiết lộ, lại ở chốn phong hoa tuyết nguyệt! Thật không ổn, không ổn chút nào! Nếu không vì cái bộ dạng cúp đuôi đáng thương và sự vô tri của hắn, chỉ e Tư Thành đã một cước mà đá hắn ra xa rồi.
“Thì ra là Trương ái khanh…” Tư Thành nhăn nhó gật đầu.
Chưa đầy một giây sau đó, toàn bộ người đang có mặt ở Thưởng Nguyệt lâu nhất loạt quỳ sụp xuống. Họ có nằm mơ cũng không nghĩ người trước mặt mình là đương kim hoàng thượng.
Tư Thành phất quạt, lệnh ọi người đứng dậy, nhưng cũng phải hồi lâu họ mới dám đứng lên.
Bệ hạ của tôi ơi, phen này thì tốt rồi, chuyện này mà tới tai thái hậu thì… Đặng Phúc thở dài.
Đợi mọi người lấy lại tinh thần, Tư Thành mới quay sang nhìn Mạc Viên Nhiên.
“Nàng không trách trẫm đã gạt nàng chứ?”
“Tôi… dân nữ không dám.”
Mạc Viên Nhiên cung kính nhưng không khiếp nhược. Sự trầm ổn của nàng càng khiến Tư Thành thấy hứng thú.
“Nếu bây giờ trẫm hạ chỉ nạp nàng làm phi?”
Mạc Viên Nhiên lắc đầu:
“Dân nữ chỉ là phận gái phong trần, nhập cung sẽ làm ô uế thanh danh của hoàng thượng cùng hoàng gia. Tội trạng này, dân nữ ngàn lần không gánh nổi. Mong hoàng thượng hãy nghĩ đến thể diện của bản thân và hoàng tộc.”
Mạc Viên Nhiên biết rất rõ mình đang nói gì. Khước từ đức vua là tội chết. Nói những lời to gan lớn mật này cũng là tội chết. Nhưng bình sinh nàng vốn tự trọng hơn người, vì bất đắc dĩ mới phải vào thanh lâu, cũng kiên quyết chỉ bán nghệ không bán thân. Chuyện ân oán chốn hậu cung, nàng đâu phải kẻ ngu mà không biết. Ân sủng của vua chúa, dù ai có diễm phúc hưởng được mấy hồi?
“Nàng vì Phạm Anh Vũ mà từ chối trẫm?”
Mạc Viên Nhiên hơi ngẩn ra, cuối cùng buông một nụ cười mỉa mai. Đường đường là đương kim hoàng thượng, chú ý nàng vì nàng là danh kỹ thì cũng thôi đi, lại còn cất công điều tra lai lịch của nàng, chỉ sợ tổ tông ba đời của nàng cũng bị hắn nắm rõ trong tay.
“Nếu vậy, trẫm sẽ giết hắn.”
Lí lẽ này ở đâu ra vậy?
“Chàng chết, dân nữ cũng nguyện chết theo.” Mạc Viên Nhiên thản nhiên nói mà không cần suy nghĩ.
Tư Thành không khỏi cảm thấy thú vị. Tay họ Phạm kia có gì hơn người mà mỹ nhân khuynh quốc như Mạc Viên Nhiên lại chung tình với hắn đến vậy?
“Không hối hận?” Hắn hỏi lại.
Mạc Viên Nhiên không trả lời, chỉ từ tốn gật đầu.
Không khí ở Thưởng Nguyệt lâu căng như dây đàn.
Kinh thành đệ nhất danh kỹ cả gan mạo phạm hoàng thượng, thậm chí sống chết cũng không màng.
Tư Thành nheo mắt nhìn Mạc Viên Nhiên, cuối cùng khác với dự liệu của mọi người, hắn phá lên cười:
“Tốt lắm, Mạc tiểu thư, nàng cứ an tâm ở đây tiếp tục ca múa đi. Trẫm vi hành chuyến này cũng là muốn xem con dân của trẫm sinh sống ra sao thôi. Đặng Phúc, bãi giá hồi cung.”
Nói xong, hắn phất tay áo bỏ đi, dáng vẻ còn nghênh ngang hơn cả lần trước. Chỉ có khác, lần này phía sau lưng hắn còn một hàng dài người đang quỳ cung tiễn thánh giá.
Trên đường hồi cung, Đặng Phúc cân nhắc năm lần bảy lượt mới dám hỏi:
“Bệ hạ, cứ bỏ qua cho họ như thế thật sao?”
“Vậy ngươi nghĩ trẫm có ý định nạp Mạc Viên Nhiên làm phi thật à?”
Đặng Phúc ngây người ra, tỏ vẻ mờ mịt. Chẳng lẽ ánh mắt si mê lúc thưởng thức đàn ca kia đều là giả?
Tư Thành hiểu Đặng Phúc đang phân vân điều gì. Hắn hắng giọng giải thích:
“Trẫm thừa nhận mình có chút ấn tượng với tài nghệ của Mạc Viên Nhiên. Nhưng nếu nàng ấy nhận lời cùng trẫm tiến cung, vậy có khác nào một cô nương ham vinh hoa phú quý? Loại người như thế, ở hậu cung của trẫm còn thiếu sao? Hơn nữa, tình cảm giữa nàng ấy và Phạm Anh Vũ không có gì sai, trẫm khi nào lại vô lý đến mức chia rẽ bọn họ? Đặng Phúc, theo trẫm một thời gian, đầu óc cũng nên nhanh nhạy một chút mới phải.”
Đặng Phúc không nói được lời nào.
…
Trời đang quang đãng bỗng có mây đen ở đâu kéo đến, chẳng mấy chốc không gian tối sầm lại. Trường Giang luống cuống kéo Hoàng Lan tìm chỗ trú mưa. Mưa giông mùa hè kiểu này không hiếm, nhưng mưa vào đúng lúc hai người đang gần leo đến hang Cắc Cớ thì đúng là oái oăm! Hai người này tính tình bất trị lại ưa mạo hiểm, vốn đã chọn ình một lối vòng phía sau núi vừa khó đi vừa ít người qua lại. Bây giờ mà mưa, thật không biết phải trú ở đâu nữa.
Gió to nổi lên. Vài phút sau, mưa trút xuống xối xả.
“Hoàng Lan, cầm lấy tay anh này, đá trơn lắm đó!”
Trường Giang vừa nói vừa đưa ra phía sau. Nàng cười hì hì, cũng không do dự nắm lấy tay cậu rồi cả hai tiếp tục đi lên phía trước.
“Sắp ướt hết rồi, hay là mình tìm chỗ trú mưa?”
Cái tên này là chúa lo xa. Hoàng Lan giả vờ không nghe thấy lời Trường Giang nhắc. Ướt thì ướt, sợ gì, từ nhỏ nàng đã thích tắm mưa, đây không phải một dịp tốt hay sao? Không phải mưa đầu mùa, chắc cũng không đến nỗi bị cảm. Nghĩ vậy, nàng không vội tìm chỗ trú mưa nữa, thay vào đó tỏ ra thích thú dang rộng tay, ngửa mặt lên trời hứng từng ngụm nước mát rượi.
Một tiếng nổ lớn vang lên, xuất hiện tia sét khổng lồ kỳ dị như muốn xé toang bầu trời.
Thề có Chúa, Hoàng Lan cảm thấy mình như bị ai đó kéo đi, nhưng không phải là bàn tay ấm áp của Trường Giang. Không gian xung quanh nàng bỗng trở nên mờ nhạt. Xen giữa tiếng mưa xối xả là một thanh âm gì đó mơ hồ, lúc trầm bổng như thể tiếng vỗ cánh của đàn ong hàng triệu con, lại có lúc gay gắt như tiếng người giục giã. Hoàng Lan vô thức đưa hai tay ôm đầu, nàng đã hoàn toàn mất phương hướng. Một vách đá sâu hiện ra, chờn vờn, nhọn hoắt. Lực kéo càng ngày càng mạnh, nàng không tự chủ được tiến dần về phía vách đá.
Và rồi, Nguyễn Hoàng Lan cảm thấy bản thân đang rơi dần. Trong giây phút nửa tỉnh nửa mê ấy, nàng chỉ kịp cảm nhận thấy bàn tay Trường Giang vươn ra giữa khoảng không cao vời vợi nhưng rồi tất cả đều đã không còn ý nghĩa.
(Quá khứ là lời biện giải của hiện tại. Vòng xoáy, từ đây mới bắt đầu).