Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 20: Giả thần giả quỷ (2)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 20: Giả thần giả quỷ (2)

Hoàng Lan vừa chốt hạ một câu, hai chân Triệu Bảo Khánh như bị ai đó rút hết xương cốt, theo đấy mà ngã nhào xuống đất. Con người thanh tú, tao nhã, Nguyễn tiểu thư rất được cung Trường Phúc ưu ái trọng vọng sao lại có thể không biết chữ? Ánh mắt của Triệu Bảo Khánh dính chặt trên người Hoàng Lan, như thể nhất quyết muốn tìm ra bằng chứng chứng minh nàng đang nói dối.
“Không thể nào!” Triệu Bảo Khánh trân trối lắc đầu.
Hoàng Lan điềm nhiên đáp:
“Trên đời này không có chuyện gì là không thể. Biết mà giả vờ không biết thì rất đơn giản, không biết mà gượng ép rằng mình biết mới khó. Chắc cô cũng không ngờ tôi không biết chữ phải không? Tôi đã không biết chữ, sao có thể khắc tên bệ hạ lên hình nhân? Hình nhân này, không phải có sẵn trong phòng, càng không phải do tôi tạo ra, vì thế chỉ có thể chứng minh một điều duy nhất: Chính cô mới là người mang nó vào đây. Tôi nói có gì sai không, Triệu tiệp dư?”
Mặt trời đã lên cao, dần xua tan đi không khí ẩm mốc trong căn phòng. Ánh mặt trời soi rõ một gương mặt đang tái nhợt, từng đường tơ máu đỏ tươi đan xen chằng chịt trong khóe mắt âm u.
“Dù Nguyễn Hoàng Lan này chỉ là một kẻ thân cô thế cô, không danh phận, không địa vị, bất đắc dĩ mới ở lại trong cung, trước sau không hề có ý định cùng các cô tranh đoạt, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép ai đem oan nghiệt đến giá họa lên đầu mình, cô hiểu chứ?”
Ý tứ của Hoàng Lan không thể rõ ràng hơn. Nàng không phạm ai, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép ai tổn thương đến mình. Mấy hôm trước đụng chạm Triệu Bảo Khánh ở tiểu đình, chỉ tính là đấu võ mồm sơ sơ, mục đích chính của nàng là bảo vệ Nguyệt Hằng và thăm dò Thanh Ngọc. Chuyện ấy Hoàng Lan đã sớm không để trong lòng. Nhưng âm mưu ngày hôm nay lại khác. Yêu xà ư? Danh dự và tính mạng con người không phải một trò đùa! Đối phương đã không biết điều, nàng tất nhiên không thể trơ mắt nhìn người ta mãi đem đá mà đập vào chân mình như thế.

Đổi lại, Triệu Bảo Khánh chỉ biết ôm ngực thở dốc, trong trí não âm u đã không còn nghĩ ra bất cứ cách chống chế nào nữa. Một luồng gió lạnh thổi đến, thấu sâu vào tận tâm can. Trong chớp mắt, nàng ta nhìn thấy người ta lôi một cung nữ vào. Cung nữ này bị đánh đến thâm tím mặt mày, tóc tai rũ rượi, không phải Tiểu Lam bên cạnh nàng ta thì còn là ai? Liếc mắt thấy bộ dạng tơi bời của Tiểu Lam, Hoàng Lan nghiêm mặt hỏi Đặng Phúc:
“Đặng tổng quản, tôi chỉ nhờ ngài đến chỗ Tiểu Lam hỏi vài chuyện, sao ngài lại xuống tay nặng như vậy?”
“Đây là ý của bệ hạ, nô tài cũng không dám làm trái.” Đặng Phúc âm thầm cười khổ. Giọng điệu chất vấn của bệ hạ và Nguyễn tiểu thư này cũng thật giống nhau.
Nhìn thấy Tiểu Lam, Triệu Bảo Khánh mười phần thì tám chín phần đã đoán ra mình đã bị tố cáo liền hung hăng xông tới, định cho người trước mặt một cái bạt tai. Tiểu Lam sợ hãi quá, vội vã chạy đến núp sau lưng Đặng Phúc, khóc nháo lên. Bị Đặng Phúc chắn giữa, Triệu Bảo Khánh không có biện pháp tiến lên, chỉ đứng một chỗ tru tréo:
“Tiện tì, ta còn tưởng ngươi về quê thăm cha mẹ, hóa ra ngươi chạy đến chỗ này tố cáo ta!”
Hôm trước Triệu Bảo Khánh phái Tiểu Lam đến lãnh cung thăm dò động tĩnh của Hoàng Lan. Khi Hoàng Lan nhận tội, có thể nói Triệu Bảo Khánh là người vui sướng nhất, vui đến nỗi sẵn sàng đồng ý cho cung nữ thân cận nhất bên mình xuất cung thăm gia đình. Nào ngờ, Tiểu Lam không hề xuất cung như đã nói…
“Đừng trách Tiểu Lam.” Hoàng Lan nói tiếp: “Nếu cô không cử Tiểu Lam đến lãnh cung dò la tin tức, tôi cũng không thể bắt quả tang nàng ta tại trận đâu. Triệu tiệp dư, cô có biết tại sao ngay từ đầu, tôi đã đoán được người đặt bẫy hại mình chính là cô không?”

Triệu Bảo Khánh im lặng, nói đúng hơn là nàng ta không biết câu trả lời.
“Mượn tay đạo sĩ vu oan tôi là yêu xà, đó phải là kẻ rất căm ghét tôi. Ngày đầu tiên tôi làm mọi thứ náo loạn lên, lại nhất quyết đòi ra ngoài để tự minh oan, ai là người lo lắng nhất? Là cô! Vì cô sợ việc ầm ĩ ấy sẽ khiến bệ hạ lật lại vụ án, khi ấy mọi chuyện sẽ càng dây dưa không có hồi kết. Ngày thứ hai, mọi người nghe phong thanh việc tôi ngồi tĩnh thần cả đêm, lại nói ra những lời nguyền rủa mờ ám thì đều sợ hãi không yên. Bọn họ sợ tôi tu luyện đến cảnh giới nhất định sẽ thoát khỏi lãnh cung, gây ra một phen giông tố trong hậu cung. Con người thường tự hù dọa mình, sự sợ hãi đó cũng là dễ hiểu. Hơn nữa, từ khi bệ hạ ban cho tôi Nhữ Hiên các, kẻ thấy tôi chướng tai gai mắt, tìm đến gây sự cũng không ít. Duy chỉ có mình cô lại có biểu hiện ngược lại. Triệu tiệp dư, cô có nhớ phản ứng đầu tiên của mình khi ấy không? Là thở phào nhẹ nhõm, là vui sướng đến mức chỉ hận không thể mở tiệc ăn mừng ngay lập tức! Một kẻ mới gây chuyện xích mích với yêu xà mà lại có tâm trạng thoải mái như thế ư? Một con ngốc cũng thấy nó quá mâu thuẫn mà. Chẳng qua thâm tâm cô biết rõ tôi bị oan và những lời nguyền rủa sẽ gián tiếp chứng minh tôi là yêu xà, hoàn toàn trùng khớp với mục đích ban đầu của cô. Để chắc chắn hơn, cô còn phái Tiểu Lam đến lãnh cung thăm dò…”
Người đối diện không nói nổi một lời nào. Mười đầu ngón tay nàng ta bất giác bấu chặt vào nhau đến ứa máu.
“Tiểu Lam dù sao cũng là kẻ yếu đuối. Trước mặt bệ hạ, nàng ta đã khai ra chuyện cô lén thu mua cóc nhái, sắp đặt gian tế trong Nhữ Hiên các, đồng thời mua chuộc nhân chứng giả để vu cáo chuyện tôi đốt đồ tế bên hồ Lạc Thủy. Đoán được hung thủ là cô, tôi đã tương kế tựu kế, sắp đặt thêm một lời đồn thổi nho nhỏ. Biết bệ hạ cần thêm chứng cứ, cô liền đích thân đem chứng cứ đến lãnh cung. Thật đáng tiếc, đôi khi khéo quá sẽ hóa vụng. Sự cẩn thận quá mức ấy đã bán đứng cô. Thứ mà tôi đang chờ đợi, không phải chứng cứ, mà là một sự xuất đầu lộ diện. Tiểu Lam đã rời cung, bên ngoài không còn ai đáng tin tưởng, kẻ thân hành làm tiếp việc này chỉ có thể là cô thôi, Triệu tiệp dư.” Hoàng Lan hơi dừng lại, khoan khoái nhấp giọng bằng một ngụm trà sen: “Nếu cô còn cứng lưỡi kêu oan, tôi sẵn sàng mời thợ mộc giỏi nhất kinh thành đến đây. Gỗ làm hình nhân này ở kinh thành không bán nhiều. Thợ mộc nhìn vào sẽ biết ngay hình nhân này với hình nhân trong Nhữ Hiên các có cùng một loại hay không. Chỉ đáng tiếc cho thái giám kia đã bị cô diệt khẩu, chết không đối chứng.”
Hoàng Lan từ tốn cắt nghĩa mọi vấn đề, rành mạch, rõ ràng. Đứng ở một bên, Đặng Phúc cũng toát cả mồ hôi. Sắp đặt vật chứng giả, nguyền rủa hoàng thượng, giết người diệt khẩu… Triệu tiệp dư này đúng là điên thật rồi.
Triệu Bảo Khánh run rẩy trỏ tay vào mặt Hoàng Lan:
“Thì ra ngay từ đầu đều là giả. Cái gì mà ngoan cố không chịu nhận tội, cái gì mà thức trắng đêm tu luyện ma pháp? Tất cả đều là trò quỷ của ngươi ngay từ đầu! Nguyễn Hoàng Lan, ngươi cố tình sắp đặt tai mắt bên cạnh ta?”

Hoàng Lan thản nhiên lắc đầu:
“Không phải chỉ mình cô, ở tất cả các cung khác đều có người của bệ hạ. Đãi gạo không thể để lọt sàng, cô hiểu đạo lý này chứ? Vì cô quá mức kín kẽ nên mới lộ ra nhược điểm. Còn nữa, tôi không hề thức trắng đêm tu luyện, làm ra bộ dạng tâm ma cốt quỷ gì đó trong lãnh cung đâu. Hai đêm liền tôi đều ngủ rất ngon giấc. Chính vì cô có tật giật mình nên mới tự lòi đuôi chuột thôi.”
Cửa phòng lại mở. Vương Văn Lãng bị người ta một cước đá vào giữa phòng. Trông hắn thê thảm và dúm dó như một con cóc ghẻ, khác hẳn bộ dạng vênh váo hôm trước. Hiển nhiên Tư Thành cũng không quên dặn dò Đặng Phúc chăm sóc tên đạo sĩ này tử tế một chút.
Hoàng Lan đến bên cạnh Vương Văn Lãng, khẽ nâng hắn dậy, nhưng giọng điệu lại có phần khinh bạc:
“Vương đạo sĩ, nếu tôi nhớ không nhầm, ba ngày trước ở Nhữ Hiên các, chính ngài mực khẳng định tôi là yêu xà phải không?”
Vương Văn Lãng giận đến tím mặt, gạt tay Hoàng Lan ra rồi ngửa cổ lên trời gào lớn. Đại khái, hắn than thân trách phận, nói hoàng thượng bị yêu nghiệt che mắt, nói Đại Việt sắp bị yêu xà này hủy hoại, lại thêm tự hận bản thân không có cách nào cứu vãn tình thế, để yêu quỷ lộng hành… lời lẽ khá thống thiết và bi phẫn
“Vương Văn Lãng.” Hoàng Lan mất kiên nhẫn với con người này: “Xem chừng ngài vẫn còn muốn kêu oan thì phải?”
Vương Văn Lãng quay đầu lại, khinh miệt nhổ một bãi xuống đất:

“Yêu xà, ngươi không có tư cách nói chuyện ta!”
“Không nói thì không nói. Để Đặng tổng quản nói chuyện với ngươi vậy.” Hoàng Lan nhún vai lui xuống.
Đặng Phúc đằng hắng một tiếng. Tư Thành đã ra lệnh cho y không cần kiêng nể bọn người này. Tiểu Lam dù sao cũng là nữ nhi, trượng côn dọa một chút là đủ khiến nàng ta có bao nhiêu cũng khai sạch sành sanh Nhưng Vương Văn Lãng này lại khác. Hắn tự ình là đạo sĩ được tiên đế Đại Bảo (1) trọng dụng, đạo pháp cao cường, thà chịu cung hình cũng không để một thái giám như Đặng Phúc vào mắt.
Điều này khiến Đặng Phúc khó nghĩ vô cùng.
“Nguyễn tiểu thư, tên này cứng đầu lắm, nô tài thực sự đã hết cách với hắn.” Đặng Phúc đi tới đi lui, cuối cùng thành thực thú nhận.
Thấy Đặng Phúc nói vậy, Hoàng Lan vô thưởng vô phạt chặc lưỡi. Định tội Vương Văn Lãng không khó, nàng đã sớm có chứng cứ trong tay. Điều nàng muốn là cho hắn một cơ hội tự thú tội. Xem ra, Vương Văn Lãng muốn tự tuyệt đường sống của chính mình.
Bàn tay chợt chạm vào một vật gì đó nho nhỏ, dài dài. Con ngươi đen nhánh của nàng khẽ lộ ý cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.