Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 184: Thật - giả (2)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 184: Thật – giả (2)


Thương thế vừa khỏi, Tư Thành lại tiếp tục chú tâm giải quyết chính sự. Nghe đâu lần thiết triều hôm trước, ở giữa điện rồng, hắn còn nói với các quan về dự định phân chia lại các đạo thừa tuyên và tổ chức tiếp việc khoa cử để chọn ra hiền tài cho Đại Việt. Chủ nhân bận rộn, kẻ nô tài thân tín như Đặng Phúc cũng bận rộn theo. Mệt mỏi dễ sinh cáu gắt, bởi thế, khi nghe tin có người đang làm loạn ở ngoài cửa Đoan Môn và đòi gặp hoàng thượng, Đặng Phúc điên tiết quát tháo một trận om sòm:
“Bệ hạ là người để cho bọn dân đen thích gặp thì gặp sao? Đuổi hắn đi!”
Thái giám đến báo tin khó xử gãi đầu gãi tai:
“Nô tài biết ạ, nhưng mà… nhưng mà kẻ kia nhất quyết không chịu đi, còn nói nếu bệ hạ biết hắn là ai thì nhất định sẽ cho triệu. Chúng nô tài sợ vô ý đắc tội với quý nhân nên mới đến thỉnh ý của ngài.”
“Hắn tên là gì?”
Đặng Phúc chột dạ hỏi lại. Kẻ kia dĩ nhiên không phải quan lại quý tộc, bởi nếu là quan lại quý tộc thì bọn lính canh cổng Đoan Môn đã biết mặt, nhưng hắn lại dám lớn tiếng đòi gặp đương kim hoàng thượng, xem chừng chỉ có thể là…
Thái giám vội đáp:
“Dạ, hắn nói hắn tên Nguyễn Trường Giang ạ.”

Đặng Phúc trưng ra vẻ mặt “biết ngay mà”, nhưng y còn chưa kịp bảo đuổi người đi thì có một thanh âm khác đã vang lên, chặn ngang lời y:
“Truyền hắn vào gặp trẫm!”
Đặng Phúc vốn định ém nhẹm chuyện này vì sợ Trường Giang không biết phép tắc lại gây sự trong cung, nhưng hoàng thượng đã có lệnh, cuối cùng y đành miễn cưỡng khoát tay cho vào.

Đây là lần đầu tiên Trường Giang đặt chân đến hoàng cung Đại Việt. Dù chẳng còn tâm trí đâu mà thưởng thức cái đẹp nhưng dọc đường, thi thoảng cậu vẫn không kìm được tò mò mà đưa mắt nhìn ngắm những hoa viên lung linh tuyệt sắc, những tòa nhà lợp ngói trích thủy, những con sư tử đá hay rồng đá uy nghi chầu phục trước cửa các cung điện. Khi còn ở thời hiện đại, Trường Giang đã từng đến tham quan Hoàng thành Thăng Long cả chục lần, nhưng suy cho cùng, di chỉ khảo cổ ở đường Hoàng Diệu chỉ là một phần tàn tích còn sót lại của thời gian. Phải một lần vượt qua giới hạn của thời gian để chạm tay vào lịch sử, con người ta mới thấy nó nguy nga và kì vĩ đến mức nào.
Chẳng mấy chốc, thái giám đã dẫn Trường Giang đến điện Bảo Quang. Vì xung quanh có các cung nhân nên Trường Giang bắt buộc phải quỳ xuống hành lễ, nhưng lời thỉnh an của cậu lại nghe không thuận tai chút nào. Thừa biết bản tính của đối phương, Tư Thành cũng không đòi hỏi ở cậu quá nhiều lễ tiết. Hắn phẩy tay, ý bảo các cung nhân lui ra ngoài.
Điện Bảo Quang rơi vào trầm lặng. Chủ nhân không lên tiếng. Khách đến cũng không có ý định mở lời.
Khi nghe tin Hoàng Lan và Nguyễn Anh Vũ gặp nạn, Trường Giang đã bơi thuyền dọc sông Nhị Hà để tìm kiếm, nhưng cậu tìm kiếm miệt mài ba ngày ba đêm mà hai người họ vẫn bặt vô âm tín. Nghĩ đến lời hứa của Tư Thành ngày ấy, cậu liền bán mạng vào cung tìm hắn để xả giận.

Hồi lâu sau, Tư Thành mới từ từ xoay lưng lại. Mới mấy ngày không gặp, nhưng Trường Giang lại có cảm giác vị quân vương trước mặt mình như xa cách thêm mấy phần.
“Đáng lẽ ngươi không nên đến đây!”
Thâm cung sâu như biển, một kẻ phàm tục như Trường Giang thực sự không nên đặt chân đến nơi này.
Trường Giang cười nhạt đáp:
“Thảo dân biết phận mình thấp hèn, đâu sánh được với bệ hạ, người trong lòng mất tích mà vẫn ung dung như không có chuyện gì, sáng thiết triều, tối đến có mỹ nhân bầu bạn.”
Đây là lần đầu tiên Trường Giang xưng hô có trên có dưới với Tư Thành, nhưng ý mỉa mai trong lời nói đó lại khiến Tư Thành không cười nổi.
“Nguyễn Trường Giang, ngươi im miệng cho trẫm!”
Đặng Phúc thấy thánh nhan nổi giận nên hốt hoảng chạy vào, nào ngờ lại bị hoàng thượng trừng mắt đuổi ra. Trước khi đi ngang qua Trường Giang, y chỉ đành thầm giơ nắm đấm lên cảnh cáo cậu đừng làm gì quá phận.

Thật ra không thể trách Tư Thành “ung dung như không có chuyện gì” được. Nắm giang sơn Đại Việt trong tay, Tư Thành trước hết vẫn phải vẹn toàn việc triều chính, không thể để mọi người thấy hoàng thượng của họ quá bi lụy vì sự mất tích của một phi tần chốn hậu cung. Nhưng ngày ngày, sau khi thượng triều và giải quyết ổn thỏa việc chính sự, hắn đều âm thầm đi thuyền dọc bờ sông và chỉ huy công tác tìm kiếm, những mong có thể tìm thấy người con gái ấy. Nguyễn Đức Trung và Phụng Thánh quân cũng thừa lệnh của Tư Thành, ngày đêm lùng sục tìm kiếm, thiếu nước không thể lật tung cả sông Nhị Hà lên nữa mà thôi. Trường Giang biết tất cả những điều đó. Cậu cũng biết Tư Thành tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng Hoàng Lan vì hắn mà gặp nạn, trong lúc giận dữ, cậu không kiềm chế được nên mới nói ra những lời khó nghe như vậy.
“Bệ hạ nói đúng. Dĩ nhiên thảo dân không có tư cách quản chuyện của ngài. Nhưng thảo dân cũng mong bệ hạ đừng quên những gì mình đã hứa.” Trường Giang tiếp tục xoáy sâu vào nỗi đau trong lòng cả hai người họ: “Thảo dân để Hoàng Lan đi cùng bệ hạ là vì bệ hạ đã hứa sẽ vĩnh viễn yêu thương cô ấy, vĩnh viễn che chở cô ấy, không để cô ấy phải chịu thiệt thòi hay đau khổ. Nhưng giờ thì sao? Hoàng Lan vì bệ hạ mà rơi xuống sông, đến nay chưa rõ sống chết. Bệ hạ đáng kính của tôi ơi, ngài giữ lời hứa của mình kiểu gì vậy? Đến người con gái mình yêu mà ngài cũng không bảo vệ nổi, ngài bảo thảo dân làm sao an tâm giao cô ấy cho ngài đây?”
Tư Thành lặng yên không đáp. Lời của Trường Giang như những nhát dao cứa sâu vào lòng hắn, khiến hắn không có cách nào phủ nhận.
Nàng vì ta mà sống chết chưa rõ…
Vậy mà trước đó, ta còn hứa hẹn rằng sự bình yên ấy, lúc nào ta cũng có thể đem đến cho nàng…
Rồi Tư Thành bước về phía trước, nơi có một chiếc hộp gỗ nhỏ vẫn đặt trên bàn. Chiếc hộp làm bằng chất gỗ bóng mịn, chạm khắc hoa tinh xảo, hiển nhiên vật được chứa bên trong quý giá vô cùng.
“Chuyện xảy ra trên sông Nhị Hà, trẫm không có gì để giải thích. Ngươi chửi rủa trẫm cũng được, oán hận trẫm cũng được, nhưng trẫm cũng phải nhắc nhở ngươi, vì người mất tích là phi tử đương triều nên Phụng Thánh quân mới có thể tham gia tìm kiếm. Ngươi mà còn ở đó ăn nói bậy bạ nữa thì chỉ khiến lòng người dao động, cản trở việc tìm kiếm mà thôi.”
Tư Thành vừa nói vừa vô tình hữu ý chạm vào miếng ngọc hình trái tim đựng bên trong đó, động tác trân trọng, nâng niu vô cùng.
Hoàng Lan ơi, ta không cho phép thiên hạ phủ nhận tình cảm của ta dành cho nàng, dù là Trường Giang hay bất kì kẻ nào đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không được phép!

Lê Tư Thành và Nguyễn Trường Giang, người trầm tĩnh như nước, kẻ lửa giận ngút trời. Đây là lần thứ hai hai người họ đối mặt nhau, và cũng lần thứ hai, Trường Giang bị khuất phục trước thiên tử đương triều. Thực ra mục đích của Trường Giang đến đây là muốn thuyết phục Tư Thành buông tha Hoàng Lan, nhưng sau khi nhìn vào ánh mắt cương nghị của hắn, lắng nghe những lời nói tưởng lạnh nhạt mà da diết tâm can của hắn, cậu hiểu rằng hắn sẽ không bao giờ từ bỏ.
Chẳng biết sau đó bao lâu, thanh âm của Trường Giang mới lại vang lên, rõ ràng đến từng chữ một:
“Thảo dân không dám, và cũng không rảnh để tranh cãi với bệ hạ. Bệ hạ cứ ở đây mà giải quyết chuyện chính sự của mình đi. Tự thảo dân sẽ đi tìm Hoàng Lan. Còn nếu chẳng may cô ấy có mệnh hệ gì… mong bệ hạ đừng quên những gì thảo dân đã nói!”
Nếu ngài làm cho cô ấy đau khổ hay thất vọng, lúc ấy, đừng trách Nguyễn Trường Giang này không nể mặt!
Điện Bảo Quang, kẻ giận dữ vội bước, người nộ khí ngập trời, đến khi Đặng Phúc lò dò bước vào, y vẫn thấy long nhan u ám như phủ một tầng sương mỏng.

Trường Giang theo lối cũ trở ra. Lúc đi ngang qua một tòa đình, gió lớn nổi lên, cuốn một chiếc khăn tay màu tím của ai đó rơi trước mặt cậu. Vì tâm trạng không tốt nên Trường Giang chỉ thuận tay nhặt chiếc khăn lên trả cho chủ nhân của nó rồi lại bước tiếp mà không để ý rằng, bàn tay của người nhận gần như đã cứng đờ lại khi vừa trông thấy cậu.
Những mảnh kí ức đau thương hiện về, hệt như từng nhát dao cứa vào trái tim đau nhói. Phùng Thục Giang thảng thốt nhìn theo Trường Giang, rõ ràng nàng ta đang gọi cậu, nhưng lời thốt ra lại là tên của người tử tù năm ấy.
Đình Huy…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.