Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 17: Vu oan giá họa (1)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 17: Vu oan giá họa (1)

Giữa nơi ngổn ngang cạm bẫy này, dựa vào chính nghĩa thôi chưa đủ, chỉ có biết mình biết người mới có thể bình an…

“Vương đạo sĩ, lời ngươi nói là thật?” Thanh âm của Tư Thành vang lên, không giận mà uy.
Vương Văn Lãng cung kính cúi lạy, nói rất rành mạch rõ ràng:
“Bần đạo tuy vô năng bất tài, pháp lực có hạn nhưng đã theo đạo giới bốn chục năm, việc nếu không có sẽ không dám tùy tiện nói bừa. Từ lúc vào cung, bần đạo đã cảm nhận được yêu khí tồn tại. Loại yêu khí này, nham hiểm hung ác, lại khôn ngoan ẩn náu, đích thị là đặc tính của yêu xà. Yêu xà nếu tu luyện đến một cảnh giới nhất định sẽ có năng lực hóa thân thành người, như ảnh tùy hình, khi ấy ta ngoài sáng nó trong tối, từng bước từng bước hãm hại, thật sự rất đáng sợ.”
Thấy Vương Văn Lãng khẳng định như vậy, quá nửa đám quý nhân ở đây sợ hãi đến xanh xám mặt mày. Có người cúi gằm mặt xuống, có người ái ngại lảng sang hướng khác, lại có người căng thẳng mân mê khăn lụa trong tay. Muôn người như một, tất cả đều là ánh mắt lảng tránh, sợ sệt, như thể chỉ cần một cái nhìn trực diện cũng đủ khiến người khác chú ý đến họ. Trong đám người đang căng thẳng ấy, chỉ có mình Hoàng Lan lẳng lặng cười nhạt. Đạo sĩ giả thần giả quỷ, nàng đã được xem nhiều trong phim ảnh rồi, giờ mắt thấy tai nghe, quả thật vô cùng chân thực.
Thái hậu vẫn ngồi trên ghế ngọc, cao quý trang trọng, nhưng thần sắc đã không còn hiền hòa như trước. Bà nhìn Vương Văn Lãng một lúc rồi nói:
“Nếu Vương đạo sĩ đã nói vậy, chi bằng con cứ cho người điều tra kĩ lưỡng, tránh cho lời đồn đoán không căn cứ làm lung lạc lòng người.”
Thái hậu nói xong lại chậm rãi uống một ngụm trà. Bề ngoài bà đồng tình với việc điều tra, nhưng bên trong lại đang trách móc Vương Văn Lãng tung tin đồn thất thiệt, ảnh hưởng đến uy tín của hoàng thất. Ý tứ này, Tư Thành sao có thể không nhận ra? Hắn hắng giọng, tiếp tục truy vấn Vương Văn Lãng:
“Việc này không phải chuyện nhỏ, nếu kết luận hồ đồ sẽ ảnh hưởng đến lòng người, Vương đạo sĩ, ngươi có dám cam đoan trong cung có yêu xà trà trộn không?”
“Hồi bẩm bệ hạ, bần đạo xin lấy tính mạng mình ra đảm bảo rằng quả thực trong hoàng cung có yêu xà xuất hiện. Yêu khí này người thường không cảm nhận được, chẳng qua bần đạo trong nghề đã quen, mới không bị nó che mắt. Thỉnh cầu bệ hạ cho bần đạo điều tra. Nếu không tra ra tung tích yêu xà, bần đạo xin dâng đầu tạ tội.”

Vương Văn Lãng nói chắc như đinh đóng cột, còn Tư Thành thì khẽ chau mày. Hắn không muốn tin trong hoàng cung lại có chuyện hoang đường như thế.
Ngồi ở phía dưới, Phùng Diệm Quỳnh nhỏ nhẹ lên tiếng:
“Theo ta được biết, yêu xà tu luyện thành tinh đều có yêu pháp cao cường, không dễ gì đối phó. Vương đạo sĩ không sợ bị nó hãm hại ư? Hoặc giả dụ con yêu này tàng thân quá mức xảo quyệt, không có cách nào bắt nó xuất đầu lộ diện thì sao?”
Vương Văn Lãng đủng đỉnh vuốt râu, không giấu được sự tự mãn:
“Xin Phùng chiêu nghi yên tâm, đối phó với loại yêu nghiệt này, bần đạo tự có biện pháp.” Rồi y nói với Tư Thành: “Xin bệ hạ cho phép bần đạo tìm kiếm ở hậu cung. Nội trong một ngày, bần đạo sẽ có cách hàng phục con yêu nghiệt này.”
Người trong hậu cung tối kị chuyện thị phi. Bất cứ cung nào bị điều tra, dù có tra ra yêu xà hay không, danh dự của những người sống trong đó ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Cơ chừng cũng hiểu được sự khó xử của mọi người, Vương Văn Lãng ra vẻ miễn cưỡng:
“Xưa nay yêu xà chỉ hóa thân thành người con gái, không hề có tiền lệ hóa thân thành người con trai. Nó đã có gan vào hoàng cung náo loạn, tất hẳn phải có mị lực hơn người, mưu đồ bất chính, cho nên ẩn thân thành một vị phi tần nào đó cũng là điều dễ hiểu. Bần đạo chịu ơn của triều đình, tận tâm tận lực cũng chỉ vì an nguy của bệ hạ, hoàn toàn không dám có ý mạo phạm bất cứ ai, mong bệ hạ thành toàn cho bần đạo.”
Đối phương đã nói thế, ai còn dám lên tiếng ngăn cản? Bởi vậy, hai hàng ghế cung phi lập tức im lìm.
Chợt nhớ ra điều gì đó, Vương Văn Lãng vờ như vô tình đáp:
“Bần đạo vừa cảm nhận thấy yêu khí ở điện Tường Quang lại tăng thêm mấy phần.”

Yêu khí tăng thêm mấy phần? Là ai vừa bước chân vào điện? Trịnh Minh Nguyệt phản ứng nhanh nhất, trộm nhìn về phía Hoàng Lan, ánh mắt mang theo một chút hoang mang, nghi hoặc. Vương Văn Lãng hấp háy đôi mắt nhỏ như vạch chỉ, làm như không nhìn đến cảnh tượng phía sau lưng. Một lúc sau, Tư Thành rời khỏi ghế ngồi, bóng dáng đẹp đẽ cao lớn bao trùm khắp điện Tường Quang:
“Nếu đã nói vậy, trẫm cũng không làm khó dễ ngươi nữa. Nhưng nếu nội trong một ngày mà không tra ra chân tướng sự việc, Vương Văn Lãng, ngươi tự mà lo liệu đi! Danh dự của hoàng tộc không phải là trò đùa! Tiệc rượu này trẫm không còn hứng thú tham gia nữa. Các khanh ai muốn thì cứ tiếp tục ở lại đi. Đặng Phúc, bãi giá điện Bảo Quang.”
Tư Thành nói xong liền phất tay bỏ đi. Kẻ ngu ngốc cũng nhận ra chuyện yêu xà đã khiến hắn tức giận như thế nào.
Trong lòng Hoàng Lan chợt dâng lên một dự cảm không lành. Lời nói vừa rồi của Vương Văn Lãng là vô tình hay hữu ý? Rồi nàng mơ hồ cảm thấy tận sâu trong bóng đêm, có một cặp mắt đang dõi theo mình, ẩn nhẫn và kiên trì đợi nàng sa chân vào cạm bẫy.
Trên bầu trời, mặt trăng bị mây đen che khuất, chỉ để lộ ra một khoảng sáng nhàn nhạt.
Gió lớn đã bắt đầu nổi lên.

Sáng sớm hôm sau, một đàn bái tế được lập ra trước sân Đan Trì. Vương Văn Lãng mặc đạo phục màu xám, tay cầm phất trần, dáng vẻ trầm uy đạo mạo, nhập thần cúng tế. Sau một hồi cầu khấn, nghiên cứu kĩ lưỡng giao trận bát quái, hai mắt Vương Văn Lãng sáng lên, hắn gật gù, vẻ đã ngộ ra điều gì đó.
“Yêu khí tụ hội ở hướng bắc cung Vĩnh Ninh.”
Nằm ở phía bắc cung Vĩnh Ninh chính là Nhữ Hiên các!


Một âm thanh dội vào tiềm thức, đánh thức Hoàng Lan dậy. Nàng uể oải ngáp dài một cái rồi bước xuống giường. Phía cuối chân trời, bình minh đã hé rạng. Nhữ Hiên các chìm trong hừng đông ngọt ngào.
Nhưng rồi, sự hào hứng ấy nhanh chóng biến mất. Không khó để Hoàng Lan nhận ra gã đạo sĩ áo xám Vương Văn Lãng. Chần chừ một lúc, Hoàng Lan miễn cưỡng tiến ra phòng ngoài.
“Nguyễn tiểu thư, xin thứ lỗi.” Một thái giám tuổi ngoại tứ tuần bước ra. Hoàng Lan biết người này. Y là Liêu Phong, tổng quản bên cung Trường Phúc, thủ hạ thân tín nhất của thái hậu. Liêu Phong kính cẩn cúi đầu rồi nói: “Nô tài phụng chỉ của bệ hạ và thái hậu, dẫn đường cho Vương đạo sĩ đi hàng phục yêu xà.”
Hoàng Lan không vội đáp, chỉ điềm nhiên ngồi xuống ghế. Giờ nàng đã dám chắc tối qua Vương Văn Lãng cố tình chĩa mũi nhọn về phía mình. Xem ra cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, lần này lại có kẻ muốn gây sóng gió rồi.
“Tiểu thư…” Nguyệt Hằng uất ức trỏ vào Vương Văn Lãng: “Mấy người bọn họ mới sáng sớm đã xông vào Nhữ Hiên các, còn nói là tìm yêu quái gì gì đó. Nô tì không ngăn cản được bọn họ, thật sự…”
Hoàng Lan hừ lạnh:
“Yêu quái? Vương đạo sĩ, ngài nghĩ Nhữ Hiên các là nơi nào? Biệt viện bệ hạ ban cho tôi, các người tưởng muốn đến thì đến, muốn tra thì tra sao?”
“Càn khôn đã soi đường chỉ lối, nhất định bần đạo không nhận nhầm.” Vương Văn Lãng tự tin đáp.
Sớm biết cá tính của vị Nguyễn tiểu thư này, Liêu Phong chủ động đứng ra giảng hòa. Đại khái, y khuyên giải Hoàng Lan rằng cây ngay không sợ chết đứng, nếu như nàng không có điều gì khuất tất, hà cớ gì phải sợ một cuộc kiểm tra nhỏ nhoi.
Nhưng Hoàng Lan lại không nghĩ như thế. Thời hạn chỉ có một ngày, Vương Văn Lãng này sẽ không vô duyên vô cớ tìm đến Nhữ Hiên các. Trừ khi…
Trừ khi hắn biết chắc rằng ở Nhữ Hiên các sẽ tra ra được thứ gì đó! Hay nói cách khác, có kẻ đã động chân động tay, nhằm vào nàng ngay từ đầu.

Sau khi bị Thúy Hoa “tận tình” vào đại lao chăm sóc, thái độ đối nhân xử thế của Hoàng Lan đã chín chắn hơn rất nhiều. Nàng không có sở nguyện gì lớn lao, chỉ mong sao có thể bảo toàn mạng sống và bình yên trở về. Một tháng sống trong Nhữ Hiên các, nàng cẩn trọng từng lời nói, từng hành vi, khi không cần thiết sẽ không ra mặt, cũng luôn ý thức phải tránh xa đám người Phùng Diệm Quỳnh, Lê Tuyên Kiều một chút. Phùng Diệm Quỳnh không vừa mắt với nàng, nàng biết. Thái độ mập mờ của Lê Tuyên Kiều, nàng càng phải đề phòng. Mấy ngày trước, Hoàng Lan gây sự với Triệu Bảo Khánh cũng không phải không có lý do. Nàng muốn thăm dò Thanh Ngọc. Bởi vì từ tận sâu trong tiềm thức, Hoàng Lan luôn có linh cảm rằng Thái Thanh Ngọc không giống như những cung nữ bình thường khác.
Giữa nơi ngổn ngang cạm bẫy này, dựa vào chính nghĩa thôi chưa đủ, chỉ có biết mình biết người mới có thể bình an…
“Nguyễn tiểu thư, tiểu thư không có ý kiến gì chứ?” Liêu Phong dần mất kiên nhẫn. Đã sang giờ mão, y còn phải về báo cáo, không thể cứ mãi dùng dằng ở đây.
“Không được!” Hoàng Lan đứng bật dậy, chắn giữa đoàn người kia và lối vào tẩm điện. Trên đời này không có gì gọi là ngẫu nhiên cả. Nếu có kẻ đã nhằm vào nàng, còn sợ sẽ không tra ra thứ gì ở Nhữ Hiên các hay sao? “Đây là khuê phòng của tôi, không phải nơi để các người tới lục lọi, tra xét. Chuyện này mà truyền ra ngoài, các người bảo tôi phải giấu mặt mũi đi đâu hả?”
Phụ nữ ở thời đại này coi trọng nhất chuyện tiết hạnh Hoàng Lan dùng chuyện này uy hiếp, Liêu Phong sẽ vì thế mà chùn bước chứ?
Nhưng Liêu Phong chưa kịp nói gì thì Vương Văn Lãng đã cướp lời y:
“So với an nguy của hoàng thất thì chút chuyện thiệt thòi này có thấm vào đâu. Nguyễn tiểu thư nhất định ngăn cản bần đạo, phải chăng là có tật giật mình?”
Hoàng Lan tức xì khói. Thề rằng nếu còn có ngày mai, nhất định nàng sẽ đá đít hắn năm chục cái mới hả dạ!
Nhưng thôi, đó là chuyện của ngày mai. Giờ nàng phải nghĩ cách thoát khỏi đám người dai hơn đỉa này đã.
“Nguyễn tiểu thư, xin người đừng làm khó bọn nô tài!” Ở một bên, Liêu Phong lại nôn nóng thúc giục.
Đến nước này, mọi chuyện đã không nằm trong tầm kiểm soát của Hoàng Lan nữa. Vương Văn Lãng kia đã đúng khi kéo cả bộ sậu của hắn đến đây. Giờ Hoàng Lan có ra mặt ngăn cản, chỉ càng khiến người khác nghĩ nàng có tật giật mình mà thôi. Hậu cung là vậy, nhiều khi không cần đến chứng cứ, chẳng phải người ta vẫn có thể vin vào một hai lý do mơ hồ khác mà trị tội nhau đó sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.