Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 169: Hoa tàn, ngọc vỡ (2)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 169: Hoa tàn, ngọc vỡ (2)


Hai tháng ròng giả điên giả dại sống trong biệt viện, Phùng Diệm Quỳnh cay đắng nhận ra rằng thứ vinh sủng mà trước kia nàng ta từng khổ công cùng Lê Tuyên Kiều, Nguyễn Hoàng Lan tranh đoạt, rốt cuộc cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, thậm chí còn hơn cả ảo mộng phù du. Nàng ta thực sự hối hận, hối hận vì quãng thời gian mê muội và mù quáng của mình. Phùng Thục Giang nói không sai, là Phùng Diệm Quỳnh gieo gió nhưng không có bản lĩnh gặt bão, kết cục ngày hôm nay đều do nàng ta tự chuốc lấy, nàng ta có tư cách oán trách ai? Nếu được chọn lại, Phùng Diệm Quỳnh thà chọn một cuộc sống bình thường thay vì dấn thân vào chốn thâm cung sâu như biển, cố chấp tranh đoạt những thứ vốn không thuộc về mình.
Hoàng Lan thở dài nhìn Phùng Diệm Quỳnh. Thật kì lạ, rõ ràng người đang nằm kia sắp trút hơi tàn, nhưng cũng chính người đó lại khiến nàng trở nên trấn tĩnh hơn.
“Cô thực sự muốn làm vậy?”
Phùng Diệm Quỳnh mím môi gật đầu.
“Nguyễn sung nghi, đều là ta không tốt… Những gì ta nợ cô, thứ lỗi cho ta kiếp này không thể trả được… Cô hận ta thì cứ nguyền cứ rủa, chỉ mong sau này cô đối đãi tốt với đứa trẻ này… đừng để ai làm hại nó… có được không?”
Không có tiếng người đáp lại. Sự ủy thác của Phùng Diệm Quỳnh quá lớn lao, Hoàng Lan sợ mình không đảm đương nổi.
Bàn tay mềm oặt của Phùng Diệm Quỳnh khẽ nâng lên, yếu ớt níu lấy vạt áo của Hoàng Lan. Giọng nàng ta đã lạc hẳn đi:
“Ta biết mình không có tư cách cầu xin cô bất kì điều gì… nhưng đứa trẻ này, nó là cốt nhục của bệ hạ… Nguyễn sung nghi… coi như ta cắn rơm cắn cỏ lạy cô…”
Đứa trẻ này là cốt nhục của Tư Thành.
Vì nó, Phùng Diệm Quỳnh chấp nhận vứt bỏ tôn nghiêm, giả điên giả dại cho đến khi nhắm mắt xuôi tay.
Chính Hoàng Lan cũng không biết mình đã đồng ý với Phùng Diệm Quỳnh như thế nào. Nhưng cả đời này, có lẽ nàng sẽ không thể quên được vẻ mặt mãn nguyện của Phùng Diệm Quỳnh khi ấy. Khép lại ánh mắt bình lặng như nước, Phùng Diệm Quỳnh mệt mỏi cười:

“Cảm ơn cô, Nguyễn sung nghi… Tiếc là ta không thể gặp bệ hạ lần cuối…nhắn ngài…”
Nhắn ngài cẩn thận với…
Hình như Phùng Diệm Quỳnh còn định nói gì đó nhưng đúng lúc ấy, Từ Trọng Sinh đã bước đến với dụng cụ mổ và một nắm thuốc gây mê. Phùng Diệm Quỳnh bị mất máu quá nhiều, chần chừ thêm nữa sẽ không kịp.
“Lệnh bà nhắm mắt lại đi, sẽ đau lắm đấy.”
Cánh tay Phùng Diệm Quỳnh theo câu nói đó của Từ Trọng Sinh mà buông thõng xuống. Đây sẽ là giây phút thanh thản nhất trong cuộc đời của nàng ta. Và hình như, khi giọt máu cuối cùng đã chảy cạn, Hoàng Lan nghe thấy tiếng ai đó thì thầm gọi tên Tư Thành…
Bệ hạ…
Tiếp đó là một cảnh tượng thật ám ảnh. Khi Tư Thành biết tin đến nơi, hắn ngửi thấy mùi máu tanh và nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh đang khóc.

Trên tay cung nữ, một đứa trẻ sơ sinh được bọc trong chiếc tã lót màu vàng. Nó đang khóc loạn lên, vậy mà vừa thấy bóng dáng Tư Thành liền im bặt, đồng hướng cặp mắt long lanh về phía hắn, tỏ vẻ ngô nghê, hiếu kì.
Hoàng Lan đến bên Tư Thành và âu yếm nhìn ngắm đứa trẻ trước mặt. Gương mặt kháu khỉnh ấy, đôi mắt to tròn trong veo ấy, cái miệng đáng yêu ấy, nàng không thể nhầm được, đứa trẻ này giống Tư Thành như hai giọt nước!
“Thiếp xin lỗi vì đã tự ý quyết định. Nhưng giữa Phùng Diệm Quỳnh và tiểu hoàng tử, chúng ta chỉ có thể chọn một mà thôi.” Hoàng Lan ảm đạm nói, mơ hồ hình dung ra tình cảnh khi ấy, trong lòng lại có cảm giác ám ảnh không thôi.

Tư Thành nghe vậy chỉ lẳng lặng gật đầu. Lúc người tới báo tin dữ, hắn vội di giá từ nơi nghị sự tới đây. Cũng may bên cạnh Hoàng Lan còn có Từ Trọng Sinh, một người đủ bình tĩnh và sáng suốt để giúp nàng đưa ra quyết định đúng đắn, nếu đổi lại là người khác, sợ rằng mẹ con Phùng Diệm Quỳnh đều khó toàn mạng.
“Tư Thành, chàng…”
Sợ Tư Thành cả giận mất khôn, Hoàng Lan định tiếp tục giải thích, nhưng Tư Thành chỉ giơ tay lên, ra hiệu cho nàng không cần phải nói nữa. Thực ra, vì hắn quá chuyên chú ngắm nhìn đứa trẻ đến mức quên cả trời đất mà thôi.
Đây là con của hắn! Dù Phùng Diệm Quỳnh có từng phạm phải sai lầm, thì đứa trẻ này vẫn là cốt nhục của hắn!
“Ngoan nào, để phụ hoàng bế con một lát.”
Hắn vươn tay đỡ lấy đứa trẻ từ tay cung nữ, bất giác chọc chọc vào cánh mũi nhỏ xinh, cảm giác đau xót, buồn bực trong lòng cũng tiêu tan quá nửa.
Đợi khi Tư Thành giao tiểu hoàng tử lại cho cung nữ, Hoàng Lan mới lựa lời hỏi:
“Để bảo vệ tiểu hoàng tử, Phùng Diệm Quỳnh chấp nhận giả điên giả dại, thậm chí đến sống chết cũng không màng. Chàng xem…”
“Bệ hạ, thi thể Phùng tài nhân vẫn còn đặt ở trong kia, chúng nô tài to gan chờ bệ hạ định đoạt.”
Một tên thái giám cũng cả gan chen vào. Theo hầu Tư Thành đã lâu, đây là lần đầu tiên y thấy tâm ý của hoàng thượng khó dò đến vậy.

Tư Thành chậm bước vào biệt viện. Thi thể của Phùng Diệm Quỳnh được đặt trên một chiếc giường gấm. Con người này từng ỷ vào sủng ái mà kiêu căng đến mức quên mất bản thân mình là ai, thậm chí còn dính líu tới chuyện ngoại quốc, nhưng đến cuối đời, nàng ta lại chấp nhận một cái chết không thể đau đớn hơn để bảo vệ cốt nhục của hắn.
Liễu đoạn, hoa tàn, băng tan, ngọc vỡ.
Đóa hoa yêu kiều, xinh đẹp ấy đã lìa cành, trở về với cõi phù du, chỉ có đôi môi hình như vẫn vương lại một nụ cười mãn nguyện…
Quay lại nhìn Phùng Diệm Quỳnh lần cuối, thanh âm của Tư Thành không rõ buồn vui:
“Hậu táng Phùng tài nhân theo nghi thức dành cho tiệp dư. Ban cho nàng ấy chữ Ngọc đi.”
Ngọc tiệp dư? Đan Ngọc các? Hoàng Lan bất giác nở nụ cười nhẹ nhõm. Vậy là cuối cùng Tư Thành cũng tha thứ cho Phùng Diệm Quỳnh…

Ngày hôm sau, tiểu hoàng tử được đưa về cung, tạm thời nuôi dưỡng trong cung điện riêng của hoàng thượng. Tin tức này khiến cả hậu cung xôn xao, nhưng ngoại trừ ba chữ “Ngọc tiệp dư”, không ai biết mẹ ruột của tiểu hoàng tử thực sự là ai. Cũng trong ngày hôm ấy, trong cung tổ chức nghi lễ tuẫn táng cho vị tiệp dư có phong hiệu là Ngọc.

Người con gái ấy xoay nhẹ chiếc ly ngọc trong tay, ánh mắt dán chặt vào thứ chất lỏng sóng sánh đựng bên trong. Long Đình vốn là thứ rượu mà nàng ta nhất thích, nhưng sao đêm nay, nàng ta lại cảm thấy hương vị của nó thật nhạt nhẽo.
Thanh Ngọc thì buồn bực đứng bên cạnh. Vốn không muốn dĩ hạ phạm thượng, nhưng khi Vĩnh Lạc quận chúa rót tiếp chén rượu thứ bảy, nàng ta không chịu nổi nữa, bèn nhất quyết giằng bình rượu ra:
“Quận chúa đừng uống nữa. Người say rồi!”
Vĩnh Lạc quận chúa ngang ngạnh lắc đầu, ý bảo mình chưa say, nhưng cũng không có ý định đoạt lại bình rượu.

“Tiểu hoàng tử đã bình an chào đời, ta cũng phải uống chén rượu mừng cho Lê Tư Thành chứ!” Vĩnh Lạc quận chúa mỉm cười, nụ cười yêu mị như ánh trăng rơi trên hồ nước bạc.
Thanh Ngọc mặt trắng bệch, lập tức quỳ xuống đất:
“Đều là tại nô tì không tốt, hành sự sơ sẩy mới khiến Phùng Huệ phi trốn thoát. Quận chúa nếu giận thì cứ đánh cứ mắng nô tì đi. Dù người có trừng phạt thế nào, nô tì cũng cam lòng chấp nhận, nhưng xin quận chúa đừng như vậy nữa, nô tì… nô tì sợ lắm!”
Dù mọi người đều đoán già đoán non thân phận mẹ ruột của tiểu hoàng tử, nhưng Vĩnh Lạc quận chúa vừa nghe xong liền đoán ngay ra Phùng Diệm Quỳnh. Ngọc tiệp dư nào? Luận ngày luận tháng, người sinh tiểu hoàng tử chỉ có thể là Phùng Diệm Quỳnh mà thôi. Vì chuyện trong lãnh cung bị Tư Thành phong tỏa tin tức, nàng ta và Lưu Tích Nguyên đều tưởng rằng Phùng Diệm Quỳnh đã chết dưới loạn đao. Ai ngờ chính hắn đem Phùng Diệm Quỳnh giấu bên ngoài, còn chu toàn cho nàng ta đến ngày sinh hạ tiểu hoàng tử kháu khỉnh!
Thì ra bọn chúng đã đánh giá thấp Lê Tư Thành rồi!
Bất giác Vĩnh Lạc quận chúa lại nghĩ đến Lưu Tích Nguyên, chỉ hận không thể một kiếm mà chém bay cái bản mặt đắc ý của hắn. Ngày ấy nàng ta đã khuyên hắn nên thẳng tay xử trí Phùng Diệm Quỳnh, tránh cho đêm dài lắm mộng, hắn lại cố chấp không chịu nghe, còn muốn triệt để lợi dụng Phùng Diệm Quỳnh để đẩy nàng ta lên làm con tốt thí mạng, hóa giải mối hiềm nghi về nội gián trong lòng Tư Thành. Giờ thì tốt rồi! Tiểu hoàng tử đã chào đời, sự sáng suốt và nhân từ Tư Thành đã khiến bọn chúng trở tay không kịp!
“Quận chúa…”
Thanh Ngọc vẫn run rẩy quỳ trên mặt đất. Vĩnh Lạc quận chúa bước đến nâng nàng ta dậy, cử chỉ tuy ân cần nhưng trong đáy mắt lại như có một tầng sương mỏng bao phủ:
“Đứng dậy đi, ta không trách ngươi, nếu có trách, chỉ trách hoàng đế bệ hạ của chúng ta quá xảo quyệt mà thôi.”
Thanh Ngọc vốn đã định đứng lên nhưng đúng lúc ấy, một luồng khí lạnh thổi tới, suýt đánh bật nàng ta lại phía sau:
“Kẻ bất tài thường giỏi xảo biện. Thái Thanh Ngọc, ngươi còn có tư cách đứng đây cầu xin sự tha thứ sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.