Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 165: Cố nhân (2)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 165: Cố nhân (2)


“Hơn một tháng trước, lãnh cung xảy ra biến loạn, cả nàng và Phùng tài nhân đều mất tích. Theo lời kể của Lê Khải Triều, trẫm biết nàng bị thủ hạ của Thạch Bưu bắt đi nhưng Phùng tài nhân thì ngược lại, hoàn toàn bặt vô âm tín. Nàng ta cũng không có khả năng đã rời khỏi cung. Trẫm phái người tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng phát hiện ra nàng ta ở một nơi ít người ngờ tới nhất.”
“Là Đan Ngọc các?”
Hoàng Lan băn khoăn hỏi lại. Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. Đan Ngọc các từng là nơi ở của Phùng Diệm Quỳnh trước khi nàng ta được phong phi và chuyển đến cung Thụy Đức. Tìm kiếm Phùng Diệm Quỳnh, nếu có một nơi bị người ta vô tình hữu ý bỏ qua thì nơi đó chỉ có thể là Đan Ngọc các mà thôi!
“Chính là Đan Ngọc các.” Tư Thành gật đầu khẳng định: “Khi thái giám tìm thấy Phùng tài nhân trọng một gian viện nhỏ của Đan Ngọc các, thần trí nàng ta đã điên loạn rồi. Thậm chí nàng ta còn không nhận ra trẫm là ai. Ban đầu trẫm định giữ nàng ta trong một biệt viện ở cung Thụy Đức, nào ngờ nàng ta liền nổi điên lên tấn công mọi người, thậm chí còn đập đầu vào tường đến bất tỉnh. Sau này trẫm mới biế,t hóa ra thứ Phùng tài nhân muốn trốn tránh chính là hoàng cung. Sợ nàng ta bị kích động quá mà gây ra chuyện gì ảnh hưởng tới đứa trẻ, trẫm đành phải nhượng bộ, an trí nàng ta ở bên ngoài, đồng thời thay hết cung nhân nội thị, khiến nàng ta tưởng rằng mình không còn liên hệ gì với hoàng cung nữa.”
Nghĩ đến con người ngây ngây dại dại đang nằm trong kia, Hoàng Lan tự nhiên thấy chua chát trong lòng. Nàng không thương xót, nhưng nàng thương hại. Trước là thái giám giả danh ban rượu độc, sau lại xuất hiện bọn áo đen đến cướp người, trải qua một phen hỗn loạn như thế, kẻ yếu bóng vía như Phùng Diệm Quỳnh ắt hẳn đã bị dọa cho phát điên. Một mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn, từng tự ví mình với đóa hoa diễm lệ nhất hậu cung, giờ lại mang bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, điên loạn cắn càn. Nhân tình vạn biến, lúc hống hách ngang ngược, bản thân Phùng Diệm Quỳnh đâu nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay…
“Chuyện xảy ra trong cung Thụy Đức, trẫm vốn vẫn nửa tin nửa ngờ.” Tư Thành tiếp tục trầm ngâm: “Có lẽ việc Phùng tài nhân hãm hại Hạ chiêu dung là thật, việc nàng ta cấu kết với Thạch Bưu cũng là thật, nhưng suy cho cùng cũng có kẻ tính kế ngược lại với nàng ta, vu cho nàng ta tội danh sử dụng dị dược để phủ nhận sự tồn tại của thai nhi, hòng mượn tay trẫm lạm sát chính cốt nhục của mình.”

Hoàng Lan hiểu chuyện trong cung Thụy Đức không đơn giản như những gì mình đã từng chứng kiến, nhưng chẳng phải thái y viện đều chứng thực hoạt mạch của Phùng Diệm Quỳnh đã mất rồi sao, sao giờ lại…?
Biết đối phương đang thắc mắc điều gì, Tư Thành nghiến răng nghiến lợi:
“Thái y viện không chẩn đoán nhầm, nhưng có kẻ nào đó đã giở trò khiến hoạt mạch của Phùng tài nhân biến mất, các thái y vì quá sợ hãi nên mới vội vàng kết luận mà không tìm hiểu rõ căn nguyên!”
Nhớ ngày trước, hết thảy mọi tội lỗi đều quy chụp lên đầu Phùng Diệm Quỳnh, tấm bùa hộ mạng duy nhất của nàng ta là hoàng tự cũng không còn, ai cũng tưởng số kiếp Phùng Huệ phi đã tận nhưng cuối cùng, Tư Thành vẫn chần chừ không chịu xuống tay. Quân vương Đại Việt không phải kẻ để lửa giận lấn át lí trí. Tư Thành luôn hoài nghi còn có một âm mưu lớn hơn đằng sau vở kịch hậu phi tranh đoạt trong cung Thụy Đức, bởi thế, hắn mới cố tình giữ lại tính mạng của Phùng Diệm Quỳnh, không vội nghe lời gièm pha mà làm ra chuyện hồ đồ.
Hoàng Lan lo lắng hỏi:
“Vậy việc hoạt mạch của Phùng Diệm Quỳnh không ổn định có liên quan tới Bùi Thuận Toàn không? Dù sao đi nữa, lão ta cũng từng giở trò khuất tất…”
Bùi Thuận Toàn nguyên là viện phán thái y viện, kẻ trực tiếp phụ trách việc dưỡng thai cho Phùng Diệm Quỳnh. Lúc ở cung Thụy Đức, Vĩnh Lạc quận chúa đã dùng một chiếc vòng để ngầm ép lão ta ngậm miệng vĩnh viễn.

“Một viện phán thái y viện nhỏ nhoi không có gam làm ra loại chuyện tày trời như thế.” Tư Thành ngán ngẩm lắc đầu. Dù không nói ra nhưng hắn vẫn luôn có cảm giác chuyện này không đơn giản chỉ là hậu cung tranh sủng: “Lão ta cũng như đám người Nguyễn dung hoa, Hạ chiêu dung, đều bị kẻ nào đó lợi dụng mà thôi. Tiếc là Phùng tài nhân nay đã điên loạn, Bùi viện phán thì không còn, người chết không đối chứng, trẫm không có cách nào tìm ra kẻ to gan lớn mật kia.”
Hoàng Lan lại thêm chấn động. Bùi Thuận Toàn đã chết?
“Trên đường từ cung Thụy Đức trở về nhà, con ngựa của Bùi viện phán bỗng dưng nổi cơn điên.” Tư Thành nhớ lại tin dữ hắn nghe được ngay sau hôm xảy ra chuyện ở cung Thụy Đức. Nhưng có trời mới biết đó là tai nạn ngoài ý hay có người chủ tâm hạ thủ!
Cái cảm giác những gì nhìn thấy trước mắt vẫn chưa phải sự thật khiến Hoàng Lan thoáng lạnh lòng. Chuyện trong cung Thụy Đức, Phùng Diệm Quỳnh thực sự oan ức được mấy phần? Hay đúng như lời Tư Thành nói, có kẻ đứng sau bóng tối giậu đổ bìm leo? Nàng nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên sáng tỏ một chuyện:
“Chàng tung tin Phùng Diệm Quỳnh đã chết đến khắp lục cung là để bảo vệ nàng ta?”
Tư Thành hài lòng mỉm cười. Trải qua trăm chuyện, cũng chỉ có người con gái này mới hiểu rõ hắn, biết hắn thực sự cần gì, muốn gì. Hắn nhấp một ngụm trà rồi ung dung nói thêm:

“Phùng tài nhân đã sinh bệnh sợ hãi hoàng cung, trẫm đưa nàng ta ra ngoài an thai cũng tốt.”
Kẻ kia dám dựng lên màn kịch thai nhi chết lưu để ép Tư Thành đuổi cùng giết tận chính con ruột của mình, lẽ nào chịu bỏ qua cho Phùng Diệm Quỳnh nếu biết nàng ta vẫn còn sống? Hay nói cách khác, chỉ khi Phùng Diệm Quỳnh không còn, dã tâm của hắn mới tắt.
Hoàng Lan để ý rằng tuy Tư Thành chán ghét Phùng Diệm Quỳnh nhưng mỗi khi nhắc đến đứa bé trong bụng nàng ta, ngữ khí của hắn lại phảng phất một chút gì đó vô cùng trìu mến. Rốt cuộc nàng đã hiểu vì sao Tư Thành lại đích thân xuất cung. Việc của Nguyễn Anh Vũ vốn dĩ chẳng cần đến hắn phải ra tay. Người mà hắn thực sự bận tâm là Phùng Diệm Quỳnh. Phùng Diệm Quỳnh là phi tử đầu tiên mang thai rồng. Tính cách của Tư Thành vốn rạch ròi, hắn sẽ không vì lỗi lầm của nàng ta mà giận lây sang con trẻ…
“Hoàng Lan, hôm ấy nàng là người cuối cùng đến lãnh cung. Nàng có phát hiện ra điều gì bất thường không?”
Hoàng Lan bắt đầu kể lại những gì mình đã chứng kiến trong buổi tối hôm đó, từ việc nàng tìm đến lãnh cung, lật tẩy tên thái giám giả danh ban rượu độc đến việc thủ hạ của Thạch Bưu trà trộn vào cứu người, rồi đương trường xuất hiện một tên Lê Khải Triều phá loạn mọi thứ lên. Câu chuyện của nàng đều giống với những gì Tư Thành tìm hiểu được, chỉ trừ một điều…
“Nàng nói trước nàng, Phùng lương nhân cũng lén tìm đến lãnh cung?”
“Thiếp còn gặp Phùng lương nhân bên hồ Lạc Thủy.” Hoàng Lan gật gật đầu: “Hành động của Phùng lương nhân kể ra có đôi chút kì quái. Hình như nàng ta vừa lén đốt vàng tiền cho ai đó…”
Ấn tượng của Tư Thành về Phùng Thục Giang không nhiều nhưng chẳng hiểu sao, vừa nghe đến cái tên ấy, hắn lập tức lắc đầu:

“Không phải nàng ấy.”
Thực ra Hoàng Lan cũng cảm thấy Phùng Thục Giang không có khả năng. Thứ nhất, hai người họ là chị em, Phùng Thục Giang thường ở ẩn trong Vĩnh Hà điện, không mặn mà với chuyện hậu cung tranh sủng, vì thế không có động cơ hãm hại Phùng Diệm Quỳnh. Thứ hai, con người này tuy bản tính lạnh lùng cổ quái nhưng hành vi có vẻ quang minh chính đại, không giống kẻ sau lưng đâm người khác một nhát dao.
“Thiếp thật không nghĩ ra, là kẻ nào mà lại muốn hại Phùng Diệm Quỳnh thê thảm như vậy!”
Hoàng Lan cám cảnh thở dài. Phùng Diệm Quỳnh gây thù chuốc oán khắp nơi, kẻ hận nàng ta không ít, nhưng kẻ có thể tính kế từng bước từng bước một, đuổi cùng giết tận phi tử đầu tiên mang thai rồng thì trong hậu cung có được mấy người? Giờ Phùng Diệm Quỳnh đã thê thảm như vậy, nàng mà đi tính toán với nàng ta, chẳng phải tự hạ thấp bản thân mình hay sao? Mà có lẽ Phùng Diệm Quỳnh bị điên cũng là một chuyện tốt. Điên rồi, con người ta sẽ quên được chuyện cần phải quên, thậm chí sợ hãi và ăn năn cũng là những khái niệm vô nghĩa
Người điên, sẽ luôn sống thanh thản…
Thực ra trong lòng Hoàng Lan còn băn khoăn một điều khác nữa. Nếu theo bản năng, nơi Phùng Diệm Quỳnh trở về phải là cung Thụy Đức chứ không phải Đan Ngọc các hoang vắng từ lâu. Một kẻ thần trí lẫn lộn như Phùng Diệm Quỳnh càng không thể nghĩ đến lý thuyết “nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất”. Hay nói cách khác, việc Phùng Diệm Quỳnh ẩn náu trong Đan Ngọc các là do kẻ khác nhúng tay, lợi dụng lúc hỗn loạn để bảo vệ nàng ta. Dù chưa biết người đó là ai nhưng Hoàng Lan dám chắc nàng ta không phải kẻ đứng sau chuyện ở cung Thụy Đức. Một kẻ thao túng thái y viện, lợi dụng vở kịch hậu phi tranh đấu để mưu hại hoàng tự; một người bất chấp lệnh vua, cả gan che giấu phế phi… có khi nào cùng là một người? Nhưng dù hai người này là ai, mục đích cuối cùng của họ là gì, Hoàng Lan đều cảm thấy ghê sợ. Nàng ghê sợ tâm cơ của đám người trong hậu cung!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.