Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 163: Mộng đẹp (4)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 163: Mộng đẹp (4)


Từ Trọng Sinh là người đến bái biệt, nhưng cuối cùng, kẻ ra đi lại là Trường Giang.
Vì thân phận đặc biệt nên Nguyễn Anh Vũ luôn bị Phụng Thánh quân quản chế, không được phép đến gần Tư Thành nửa bước. Trường Giang đã bỏ đi, những lúc rảnh rỗi, bên cạnh Từ Trọng Sinh cũng chỉ có Hoàng Lan bầu bạn. Đã nhiều lần Hoàng Lan gặn hỏi lý do Từ Trọng Sinh đột ngột ở lại, nhưng lần nào cũng bị y khéo léo lảng sang chuyện khác. Nguyễn Anh Vũ không muốn hoàng thượng xảy ra bất trắc trước khi điều tra ra chân tướng vụ án Lệ Chi viên, nhưng y càng không thể tiết lộ phát tích của kỳ độc và Lưu Tích Nguyên, tránh triều đình vào cuộc điều tra khiến em gái của Mạc Viên Nhiên gặp nguy hiểm, thành ra, kế sách vẹn toàn nhất chính là nhờ Từ Trọng Sinh âm thầm bảo vệ Tư Thành. Cũng may Từ Trọng Sinh là người thấu tình đạt lí. Chuyện đã hứa với Nguyễn Anh Vũ, y sẽ giữ bí mật tới cùng.
Thi thoảng, Từ Trọng Sinh lại thấy Hoàng Lan vô thức nhìn về phía Nguyễn Anh Vũ. Y tò mò nhìn theo, phát hiện ra thứ thu hút sự chú ý của nàng chính thanh bảo kiếm được dựng ngay ngắn trên một chiếc giá trúc. Trong bóng tối, viên ngọc lục bảo đính trên chuôi kiếm âm thầm tỏa ra ánh sáng xanh huyền ảo, giống hệt thứ ánh sáng của chiếc vòng trôi trên sông Nhị Hà năm trăm năm sau…
“Thanh kiếm ấy là vật gia bảo của nhà họ Nguyễn, anh Anh Vũ lúc nào cũng mang theo như hình với bóng. Tôi rất sợ rằng, một khi còn thanh kiếm ấy bên cạnh để nhắc nhở về mối thù diệt tộc, anh ấy sẽ không màng đến sống chết của chính bản thân mình.”
Nguyễn Anh Vũ ngang tàng và liều lĩnh là chuyện không ai có thể phủ nhận. Người thân quen với y đều lo lắng cho y vì điều đó.
“Không trách anh ấy được. Mỗi người sống trên đời đều có một sở nguyện của riêng mình. Nếu như tôi và cô chỉ cầu một kiếp bình an thì gánh nặng lớn nhất của Anh Vũ lại chính là công bằng của gia tộc. Đời người ngắn ngủi lắm, nào ai biết trước tương lai sẽ vui vẻ hay đơn độc đâu…”
Từ Trọng Sinh cảm thán một câu rồi bước vào phòng trong. Y cô độc đã quen, cũng không ưa nói nhiều trước mặt người khác.
Ngoài kia, cỏ cây vẫn một màu đen thẫm.
Đời người… có thực sự ngắn ngủi đến vậy?

Mùa này không có hoa sen nở, nhưng hồ thu vẫn giữ nguyên vẻ phong tình vốn có, in hình trời mây xanh biếc lên mặt nước trong vắt như ngọc. Dưới bóng cây rợp mát, trên chiếc ghế làm bằng gỗ lim được quét sơn đỏ, Tư Thành đang nhàn nhã thổi một điệu dân ca vùng Lam Kinh, quê tổ của hắn. Ngả đầu vào lòng hắn, người con gái ấy đang cầm một quyển sách và chăm chú đọc. Nhiều chỗ chưa thuộc mặt chữ, tay nàng chậm rãi lật giở từng trang, vừa đọc vừa dịch, vẻ chuyên chú càng khiến cho gương mặt thanh nhã thêm phần xinh đẹp.
Giữa bốn bề vắng lặng, có tiếng sáo thanh thúy vang lên, hòa quyện cùng gió mát từ lòng hồ thổi đến, cuốn từng cánh hoa rơi, phủ kín một góc hồ.
Khi ánh nắng cuối ngày nhạt dần, trăng ngà bắt đầu nhú khỏi quầng mây bạc, Hoàng Lan mới rời mắt khỏi trang sách. Nàng ngẩng đầu lên, thích thú nhìn Tư Thành lúc này vẫn đang say sưa thổi sáo. Giai điệu nghe rất quen tai nhưng nhất thời nàng chưa thể nhớ ra tự khúc này có tên là gì.
“Cứ tưởng trước giờ chàng chỉ chú trọng học văn luyện võ, trị quốc an dân, không ngờ chàng cũng biết thổi sáo, mà còn thổi hay đến vậy.”
Tư Thành là một vị vua đa tài. Hắn thạo binh lược, giỏi thi ca, những việc ấy Hoàng Lan đều biết, nhưng quả thật nàng chưa nghe hắn thổi sáo bao giờ.
“Trẫm không tùy tiện thổi sáo trước mặt người khác.” Tư Thành đặt cây sáo xuống. Giọng hắn đùa nhiều hơn thật: “Chỉ người tri kỉ mới được nghe tiếng sáo của trẫm. Nàng có phúc lắm đấy, biết chưa hả?”
Lần trước ở Liên đài, Lê Tuyên Kiều cũng từng cùng Tư Thành bàn luận về cầm nghệ, nhưng lần gặp gỡ ấy là do nàng ta sắp đặt, cố ý mượn tâm tư đế vương để làm bàn đạp tiến thân. Thực ra Tư Thành chưa bao giờ coi Lê Tuyên Kiều là tri kỉ của mình. Hắn coi trọng Lê Tuyên Kiều, họa chăng vì cầm nghệ của nàng ta vi diệu và vì trước mặt hắn, nàng ta đã diễn quá trọn vai bạn tốt của Nguyễn sung nghi, chỉ vậy thôi. Nếu Tư Thành biết Lê Tuyên Kiều trong ngoài bất nhất, ngoài miệng mở lời thương xót nhưng thật tâm chỉ cầu Hoàng Lan chết đi cho rảnh, vị Tuệ chiêu nghi ở cung Thọ Am kia đừng hòng yên ổn!

Tiếng sáo trong trẻo cuối cùng cũng kết thúc. Không khí vương mùi thơm của hoa cỏ. Hoàng Lan hào hứng vươn một cánh tay ra phía trước, ngón trỏ và ngón cái hơi khum lại.
“Chàng đưa tay ra, làm theo thiếp nhé. »
Tư Thành chẳng hiểu động tác kì lạ này của Hoàng Lan có ý nghĩa gì, nhưng hắn vẫn làm theo lời nàng nói, vươn tay ra phía trước, ngón trỏ và ngón cái khẽ khum lại, vừa vặn ghép với tay của Hoàng Lan thành một hình trái tim.
Không nén nổi tò mò khi nhìn hình thù kì lạ, hắn hắng giọng hỏi:
“Thế này có nghĩa là gì? »
Hoàng Lan vui vẻ giải thích:
“Đây là hình trái tim. Ở chỗ thiếp, cũng giống như hoa hồng, nó tượng trưng cho tình yêu. »
“Hình trái tim… tượng trưng cho tình yêu…? »
Tư Thành vừa lẩm nhẩm nhắc lại vừa nhìn chăm chăm hình trái tim bằng tay do hai người tạo ra.
Hình trái tim… hắn sẽ ghi nhớ kĩ khuôn hình kì diệu này…
Nắng cuối thu dìu dịu, trải thành dòng suối ngọt dưới chân. Hoàng Lan ngả người trong lòng Tư Thành. Trước mặt nàng là hồ nước thanh tĩnh. Sen hồng đã tàn nhưng lá xanh vẫn phủ kín mặt nước, trông xa, hồ nước giống như một phiến ngọc bích khổng lồ. Bài ca dao quen thuộc thuở nào lại hiện về trong tâm trí Hoàng Lan.
Trong đầm gì đẹp bằng sen
Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng
Nhị vàng bông trắng lá xanh
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
“Không có loài hoa nào bình dị mà thuần khiết như hoa sen. Trong ao làng, trong hồ nhỏ, thậm chí là trong bùn lầy, hoa sen đều có thể sống được, không những thế, nó còn sống rất tốt, lúc nào cũng cao khiết và đẹp đẽ. Đó chính là lí do vì sao thiếp rất thích hoa sen. Chàng biết không, trước kia cứ vào đầu mùa hè, thiếp đều cùng…” Hoàng Lan hơi chững lại một giây, rồi nàng kịp sửa lại: “… thiếp đều đến hồTây ngắm hoa sen nở, ngắm hoài ngắm mãi vẫn không thấy chán.”
Tư Thành không biết hồ Tây là nơi nào, nhưng hắn biết, một giây chững lại vừa rồi, Hoàng Lan quen miệng định nhắc tới Trường Giang.
“Việc ấy thì có khó gì.” Tư Thành vờ như không để ý đến chuyện đó: “Về đến cung, trẫm sẽ sai người đào một hồ sen cạnh ngự hoa viên…”

Hoàng Lan cảm kích nhìn Tư Thành. Hắn thản nhiên nói tiếp:
“…để mỗi năm hè đến, mọi người trong hậu cung cũng được ngắm hoa sen nở. »
Hoàn Lan tức nghẹn họng. Cái kẻ trước mặt chỉ thích trêu chọc nàng.
Cuối thu đầu đông, gió mang theo hơi lạnh cùng sự khô hanh đặc trưng của tiết trời miền bắc Đại Việt. Sợ Hoàng Lan lạnh, Tư Thành cởi áo choàng của mình để choàng cho nàng. Cuộn mình trong chiếc áo bào ấm áp, Hoàng Lan tiếc nuối nói:
“Giá như cứ mãi thế này thì thật tốt biết bao.”
Lời tưởng đùa, kì thực hàm ẩm ý tứ sâu xa. Tư Thành nheo mắt nhìn Hoàng Lan, ý cười trong mắt hắn dần biến mất.
“Nàng hối hận rồi?”
Hối hận? Hoàng Lan chộn rộn ngẩng đầu lên, vẻ mặt mông lung khó hiểu.
“Trẫm muốn biết, việc trở về bên trẫm là nàng cam tâm tình nguyện, hoàn toàn không vướng bận bất cứ chuyện gì?”
Không phải Tư Thành nghi ngờ tình cảm của Hoàng Lan dành cho mình, chẳng qua, cái tên Trường Giang chết tiệt kia đã khiến hắn phải bận tâm một số chuyện…
Hiểu ra mối bận tâm trong lòng Tư Thành, Hoàng Lan bất giác cúi đầu xuống, hai má chẳng hiểu vì đâu mà trong phút chốc đã đỏ ửng lên. Mãi lâu sau đó, nàng mới lí nhí thừa nhận:
“Thiếp không bị vướng bận gì cả. Chỉ cần được ở bên cạnh chàng, phải đánh đổi bao nhiêu thiếp cũng cam lòng.”
Tư Thành vẫn trầm mặc:
“Kể cả khi trẫm bao dung với những phi tử khác, nàng cũng không cảm thấy thiệt thòi?”
Tư Thành đột nhiên hỏi thêm một câu. Hoàng Lan cho rằng hắn đang nhắc tới hậu cung chung chung nên đành gật đầu. Lựa chọn ở lại bên hắn, nàng đã biết trước sau gì mình cũng phải đối mặt với hậu cung ba ngàn giai lệ kia. Cái tư tưởng đàn ông tam thê tứ thiếp của thời phong kiến, nàng không có bản lĩnh thay đổi, càng biết mình không thể thay đổi.
Giọng Hoàng Lan như tan trong ráng chiều:
“Thiếp chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lưu luyến thời đạinày cho đến khi gặp được chàng. Tư Thành, có thể chàng không tin, nhưng mộttháng mười hai ngày rời cung, lúc nào thiếp cũng nghĩ đến chàng, thậm chí cả trongmơ cũng không thể quên được. Thiếp biết giữa chúng ta từng có những hiểu lầm, cũnglà do bản thân thiếp ương bướng không hiểu chuyện, nhưng chàng càng bao dung,thiếp càng nhận thấy người mà mình cần nhất chính là chàng. Chàng nghĩ vì cớ gìmà thiếp lặn lội trở về Đông Kinh? Thiếp chỉ cần chàng thật tâm đối đãi với thiếp,còn những chuyện khác, thiếp không rảnh để suy nghĩ quá nhiều.”

Chính Hoàng Lan cũng không hiểu mình lấy đâu ra động lực để nói mấy lời sến sẩm ấy, nhưng nàng không hề xấu hổ vì điều đó, bởi đó là suy nghĩ của nàng, là những lời xuất phát từ trái tim nàng, chúng tuy hoa mĩ nhưng không giả dối. Và cũng đúng lúc ấy, Tư Thành đường đột đưa tay lên chặn môi nàng lại:
“Được rồi được rồi, không cần nàng phải thề thốt nữa. Trẫm tin. Trẫm tin nàng là được chứ gì!”
Chỉ hai chữ thôi: “trân trọng”, mong cô sẽ nhớ kĩ…
Hoàng Lan hạnh phúc nép vào lòng hắn, vương vấn tìm đến bờ môi mạnh mẽ kia một lần nữa. Dường như hiểu người trong lòng đang nghĩ gì, vòng tay Tư Thành càng siết chặt hơn. Hắn tì cằm lên đầu nàng, ngón tay nghịch ngợm đan vào tóc nàng, động tác vuốt ve yêu chiều hệt như thường ngày hắn vẫn làm. Cơ thể hai người ép sát nhau, cơ hồ chỉ còn cách một lớp y phục rất mỏng. Trời cuối thu se lạnh, nhưng cơ thể Hoàng Lan lại bứt dứt một cách khó chịu. Nàng mơ màng cảm nhận được dòng máu chảy trong người mình mỗi lúc một nóng lên. Mà ở trên đỉnh đầu, hơi thở của Tư Thành cũng không còn đều nhịp như trước. Có cái gì đó phả vào mặt, vào gáy nàng, quen thuộc mà nóng bỏng. Bàn tay Tư Thành thôi không vuốt tóc nàng nữa, chậm chạm di chuyển xuống dưới, tham luyến từng chút từng chút một. Nhìn lại tư thế ám muội của hai người lúc này, Hoàng Lan bất giác đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Nhưng hình như Tư Thành lại cho rằng nàng đỏ mặt vì chuyện khác. Tay hắn lại hạ thấp hơn nữa, chạm vào thắt lưng nàng, hai đầu ngón tay thiếu kiên nhẫn vân vê lớp vải ngoài, giống như đã sẵn sàng xé toang chiếc váy lụa mỏng manh…
Nhận ra Tư Thành muốn làm gì, Hoàng Lan cuống cả lên. Đúng là nàng yêu hắn, cũng muốn cùng hắn… nhưng không phải lúc này chứ? Bọn họ đang ở ngoài hồ sen, là ngoài hồ sen đấy! Tên Lê Tư Thành này quản nhiều chuyện quá đến mức lú lẫn luôn rồi hả?
Nhưng bàn tay tưởng chừng ương bướng của Tư Thành không tiến thêm một bước nào nữa. Hắn từ từ buông Hoàng Lan ra, khoái trá nhìn vẻ mặt đỏ như tôm luộc của nàng, cười cực kì đáng ghét:
“Thế nào, mới đó mà đã xấu hổ rồi à? Không ngờ Nguyễn sung nghi của trẫm lại dễ xúc động như thế!”
Hóa ra Tư Thành chỉ định trêu chọc nàng.
“Tư Thành… chàng… khốn kiếp… đi chết đi!”
Thẹn quá hóa giận, nàng bực mình lao đến đánh hắn, lại bị hắn nhanh chóng né được, thế là nàng vồ hụt, cả cơ thể mất đà, loạng choạng ngã về phía trước. Theo bản năng, Tư Thành vội vàng vươn tay ra đỡ lấy Hoàng Lan, nhưng vừa chạm đến nàng, hắn chợt có cảm giác đau nhói như bị ong chích ở tay. Khi Tư Thành nhận ra mình dại đến cỡ nào thì đã quá muộn. Hoàng Lan bật dậy, khoái trá cười sằng sặc khi thấy vẻ mặt ỉu xìu như bánh bao nhúng nước của Tư Thành. Còn Tư Thành, hắn tức tối ôm lấy mu bàn tay phải, nơi ấy vẫn còn in rõ… dấu răng của một người con gái.
“Dám cắn trẫm?” Tư Thành nghiến răng nghiến lợi: “Để xem về đến cung trẫm sẽ trừng trị nàng thế nào!”
Hoàng Lan xòe tay nhún vai, vẻ vô tội:
“Đáng đời! Ai bảo chàng dám ức hiếp thiếp!”
Người bên cạnh vừa xoa tay vừa làu bàu:
“Trẫm ức hiếp nàng lúc nào? Chẳng lẽ còn giận vì vừa nãy trẫm buông nàng ra sớm quá?” Tư Thành giả bộ thở dài, trưng ra vẻ mặt thông cảm: “Nàng trông hiền hiền như thế, hóa ra còn nóng lòng động phòng hơn cả trẫm!”
Động… cái con khỉ! Hoàng Lan thực sự chỉ muốn cắn chết Lê Tư Thành luôn cho rồi!
“Bệ hạ hiểu nhầm ý của thần thiếp rồi ạ.” Nàng ngồi xuống cạnh hắn, tùy ý chuyển sang cách xưng hô tưởng lễ phép mà thực ra ngông cuồng: “Có chuyện thiếp còn chưa hỏi đến bệ hạ đâu. Đừng nói với thần thiếp việc Trường Giang bỏ đi không liên quan gì đến bệ hạ nhé!”
Có trời mới tin Tư Thành không kích vài ba câu để đuổi khéo Trường Giang đi!
Giờ thì Tư Thành không cười nổi nữa. Hắn nghiêm khắc nhìn nàng:
“Sao? Nàng cho rằng trẫm uy hiếp hắn? Nguyễn Hoàng Lan, nàng coi thường trẫm quá đấy! Trẫm chỉ nói những điều nên nói thôi, còn Trường Giang có thông suốt hay không là chuyện của hắn. Nữ nhân của trẫm, trẫm không cần phải tranh đoạt với bất kì ai cả.”
Nói đoạn, hắn lại kéo Hoàng Lan vào lòng, hai tay nâng cằm nàng lên, để cho gương mặt thanh nhã ấy đối diện thẳng với mình. Ngay lúc này, Hoàng Lan có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn gắt gao vây quấn quanh người nàng, trong dịu dàng có cuồng nhiệt. Biết mình đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nàng xấu hổ cúi đầu:

“Thiếp xin lỗi, đáng lẽ thiếp không nên… ưm…”
Chẳng đợi Hoàng Lan nói hết câu, Tư Thành đã cúi xuống, đặt trên môi nàng một nụ hôn dịu ngọt. Hắn thì thầm bên tai Hoàng Lan, nửa như tức giận, lại nửa như đang ghen tức:
“Không nói chuyện này nữa. Những lúc có trẫm và nàng, trẫm không cho phép nàng nhắc tới Nguyễn Trường Giang, dù chỉ một chữ!”
Nàng thuộc về trẫm, vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình trẫm, trẫm tuyệt đối không giao nàng cho bất cứ kẻ nào khác, đặc biệt là Nguyễn Trường Giang!
Vòng tay của Tư Thành rất ấm áp, ấm áp đến mức Hoàng Lan chỉ muốn trốn mãi trong đó không thôi. Và nàng cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều nữa. Trường Giang rất tốt, nhưng người nàng không yêu, nàng không thể miễn cưỡng. Trường Giang cũng không phải người không hiểu chuyện. Lòng tự trọng càng không cho phép cậu chấp nhận sự thương hại của kẻ khác. Hoàng Lan tin rằng một ngày nào đó nhất định Trường Giang sẽ hiểu, rằng sự ra đi của cậu chính là lựa chọn tốt nhất cho cả ba người.
Như nghĩ ra điều gì đó, Tư Thành trịnh trọng nói thêm:
“Nữ nhân các nàng coi trọng nhất là ngày tân hôn nhỉ? Coi như trẫm nợ nàng đi. Đợi khi về đến cung, trẫm sẽ bù đắp cho nàng xứng đáng. Trẫm muốn… Nhữ Hiên các mới chính là hỉ phòng của chúng ta…”
Hắn yêu nàng, nhưng hắn sẵn sàng chờ đợi.
Gió nhẹ trời cao. Nép mình trong lòng Tư Thành, Hoàng Lan mơ hồ ngửi thấy hương thơm ngát.

Tình hình bên phía Chiêm Thành đã được giải quyết ổn thỏa, kỳ độc trong người Hoàng Lan đã được Từ Trọng Sinh giải trừ nhưng không hiểu sao Tư Thành vẫn không vội dẫn Hoàng Lan hồi cung. Sau buổi chiều bên hồ sen, thái độ của hắn càng trở nên quái lạ hơn. Hắn cứ lấp la lấp lửng, vẻ muốn nói rồi lại thôi, lại thêm khu dinh cơ này nhiều người lạ mặt ra vào khiến cho Hoàng Lan không thể không nghi ngờ Tư Thành đang có chuyện gì đó giấu mình.
“Chàng xuất cung lâu như vậy, không sợ chuyện triều chính bị trì hoãn sao?”
Hắn thờ ơ đặt cuốn sách xuống bàn.
“Nếu trẫm có năng lực, dù ở xa vẫn có thể an ổn trị quốc, bằng không, nếu trẫm bất tài, một ngày mười hai canh giờ ngồi trên điện Kính Thiên cũng vô dụng.”
Hoàng Lan không nghi ngờ năng lực của Tư Thành. Chẳng qua, nàng đủ nhạy cảm để cho rằng có một điều gì đó không ổn đang diễn ra phía sau sự trì hoãn này của hắn. Nhưng Hoàng Lan chưa kịp hỏi thì Tư Thành đã đến tìm nàng trước.
Khi nói chuyện nghiêm túc, nét cười hòa nhã trên môi hắn dường như chưa từng tồn tại.
“Đi theo trẫm. Trẫm cho nàng gặp một người.”

(Mời các bạn đón đọc Chương 48: Cố nhân.)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.