Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 161: Mộng đẹp (2)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 161: Mộng đẹp (2)


Cố gắng quên đi những liên tưởng mờ nhạt về Nguyễn Anh Vũ, nhưng những suy nghĩ cứ nối tiếp nhau như sóng xô sóng, gạt bỏ được Nguyễn Anh Vũ, Hoàng Lan lại nhớ tới lời của Từ Trọng Sinh trước lúc ra đi.
Đời người ngắn ngủi lắm! Nhiều khi chúng ta cứ tưởng mình đã nắm trong tay tất cả, đến khi ngoảnh đầu nhìn lại mới biết tất cả chỉ là hư không. Nguyễn sung nghi, bệ hạ là vị vua tốt, chỉ hai chữ thôi: “trân trọng!”, mong cô hãy nhớ kĩ.
Tư Thành thấy Hoàng Lan cứ thất thần thì không khỏi lấy làm lạ:
“Nàng sao vậy? Khó chịu ở đâu à?”
“…”
“Hoàng Lan!”
Tư Thành phải gọi tới lần thứ hai, Hoàng Lan mới giật mình bừng tỉnh, lúng túng đáp rằng mình không sao. Tất nhiên Tư Thành chẳng đời nào tin. Hắn đặt sách xuống rồi đăm chiêu nhìn nàng:
“Hôm nay nàng lạ lắm.”
“Thiếp lạ? Lạ ở chỗ nào?”
Hoàng Lan càng gạt đi, Tư Thành càng truy hỏi, cuối cùng, nàng đành miễn cưỡng thừa nhận:
“Tư Thành, thiếp sợ.” Giọng nàng run run.

Rõ ràng Tư Thành chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng hắn thấy Hoàng Lan như vậy thì hơi mềm lòng. Từ lúc rời cung, nàng đã gặp phải vô số chuyện phiền phức, từ tên ác ôn Lê Thụ đến chuyện nhập nhằng ở xã Thiên Bình, thậm chí suýt nữa vô duyên vô cớ mất mạng vì kì độc. Một người con gái chân yếu tay mềm trải qua ngần ấy chuyện, sao có thể không sợ hãi? Kéo nàng vào lòng, hắn nhẹ giọng vỗ về:
“Có trẫm ở đây, đừng sợ!”
Vòng tay của Tư Thành rất ấm áp, khiến cho người ta chỉ muốn dựa dẫm mãi không thôi. Nằm trong lòng hắn, Hoàng Lan bướng bỉnh lắc đầu:
“Chàng không hiểu được đâu. Thứ thiếp sợ, là chuyện khác cơ.”
Tư Thành chau mày khó hiểu. Rồi khi hiểu ra vấn đề, hắn bật cười thành tiếng.
Hắn là vua một nước, trẻ tuổi lại đào hoa, có trong tay tam cung lục viện, là giấc mộng của ba nghìn mỹ nhân giai lệ chốn hậu cung, còn nàng, một kẻ lạc lối vô danh, không tài hoa không mĩ mạo, thứ duy nhất đáng để ngưỡng mộ là địa vị sung nghi cũng là do hắn ban cho. Nếu luận về tiêu chuẩn làm phi tần, Lê Tuyên Kiều, Hạ Diệp Dương, Trịnh Minh Nguyệt, thậm chí là Nguyễn Nhã Liên hay Phùng Thục Giang… bọn họ đều thích hợp hơn nàng gấp ngàn lần. Yêu một người như thế, đối mặt với một hậu cung như thế, có phải điều đó mới khiến nàng thực sự sợ hãi?
Nàng sợ… sợ mối tình mà mình thề khắc cốt ghi tâm đối với ai đó chỉ là hứng thú nhất thời… sợ trái tim đế vương cũng vô tình như những lời đồn đại tự cổ chí kim…
“Đồ ngốc, chỉ giỏi nghĩ linh tinh thôi.”
Tư Thành cốc nhẹ đầu Hoàng Lan. Rồi hắn đặt tay trước ngực trái, trịnh trọng lập một lời thề:
“Ngày hôm nay, trẫm lấy tư cách thiên tử Đại Việt ra thề, đời này kiếp này, trẫm sẽ vĩnh viễn yêu thương nàng, che chở nàng, không bao giờ để nàng phải vì trẫm mà gánh chịu bất cứ khổ đau nào. Ngày nào trẫm còn ngồi trên ngai vàng Đại Việt, ngày ấy, nàng sẽ vẫn là Nguyễn sung nghi của trẫm.”
Ngày nào trẫm còn làm vua, ngày ấy, nàng sẽ vẫn là Nguyễn sung nghi của trẫm.

Một lời hứa đầu môi, nào ai biết sẽ phải đánh đổi cả đời để giữ lấy…
Và rồi, như để chứng minh cho lời hứa thiêng liêng của mình, Tư Thành cúi xuống, say đắm nhìn ngắm người con gái trong lòng mình. Trước giờ nàng đều gội đầu bằng bồ kết và hương nhu, mùi hương thanh khiết, ngọt ngào ấy cứ quanh quẩn trong tâm trí hắn, khiến hắn không kìm lòng được nữa. Hắn tìm đến môi nàng, gắt gao chiếm đoạt, như thể đang thưởng thức những giọt mật tuyệt hảo của đất trời. Bị bất ngờ, Hoàng Lan đỏ bừng mặt, nhưng rồi sự phản kháng yếu ớt ấy cũng bị nụ hôn nồng nàn kia vùi lấp. Bờ môi vẫn mím chặt nay bị tách ra, đầu lưỡi ấm nóng len lỏi vào sâu bên trong, mê mẩn khám phá. Mỗi cử động của Tư Thành đều khiến Hoàng Lan ngây dại. Hắn cuồng nhiệt nhưng không thô bạo, cẩn trọng, tinh tế nâng niu nàng như đang nâng niu báu vật trong tay. Sau giây phút ngượng ngùng ban đầu, Hoàng Lan cũng bắt đầu đáp lại. Nàng choàng tay qua cổ Tư Thành, quyến luyến không rời, thậm chí thi thoảng còn tinh nghịch cắn lại hắn. Tư Thành bị nàng chọc cho đau, nhỏ nhen đáp trả, hai người cứ thế quấn lấy nhau không dứt.
Chỉ hai chữ thôi, trân trọng, mong cô sẽ nhớ kĩ.
Nàng có trân trọng tình yêu này không? Đương nhiên rồi…
Hắn có trân trọng nàng không? Đương nhiên rồi…
“Tư Thành, thiếp…”
Chữ “yêu chàng” còn chưa kịp nói ra, lại bị nụ hôn ngọt ngào của Tư Thành chặn lại, nuốt ngược vào trong.
“Không cần phải nói gì cả.” Hắn yêu chiều mỉm cười: “Từ khi nàng quay lại Đông Kinh, trẫm đã biết sự lựa chọn của nàng rồi.”
Trên đời này, thực sự có thứ gọi là tâm ý tương thông.
Tình yêu là đóa hoa nở giữa đất trời. Yêu, là thẳng thắn thừa nhận xúc cảm của trái tim mình, không phải né tránh hay cố chấp cả đời để rồi phải ôm nỗi tiếc hận về sau.

Căn phòng vốn bình thường, nay ngửi đâu cũng chỉ thấy hương bưởi thơm ngát.
Đột nhiên, giữa bốn bề tịch mịch vang lên thị vệ thông báo có người tên Trường Giang xin vào gặp. Hoàng Lan lúng túng đẩy Tư Thành ra, tâm trí vẫn còn đọng lại dư hương nụ hôn dịu ngọt của hắn.
“Chàng gọi Trường Giang đến đây?”
Tư Thành chỉ hờ hững đáp:
“Có một số chuyện trẫm phải cùng hắn nói cho rõ ràng.”
Hoàng Lan nhìn ra phía cửa, rồi lại nhìn Tư Thành, không cam tâm thở dài:
“Trường Giang không cố ý đâu. Hứa với thiếp, đừng làm khó anh ấy nữa, được không?”
Tư Thành không đồng ý cũng không phản đối:
“Chỉ cần Trường Giang không quá phận.” Hắn đáp rồi xoay người vào trong.
Lúc gặp Trường Giang ngoài cửa, Hoàng Lan cố bước đi thật nhanh, không phải vì nàng chán ghét, mà vì nàng biết bản thân mình không xứng đáng để đối diện. Trường Giang cũng không vội vã níu kéo như mọi khi. Và cứ thế, hai người họ không ai nói một lời, âm thầm lướt qua nhau như một cơn gió.
Thà một dao chặt đứt, còn hơn dai dẳng một đời…
Nhìn theo bóng dáng người con gái ấy, trái tim Trường Giang như rơi xuống vực sâu vô đáy. Thật ra Trường Giang đã đến đây từ lâu. Cửa chỉ khép hờ, và cậu đã nhìn thấy tất cả.
Kể cả khi Tư Thành chỉ là một người bình thường, người em yêu vẫn là anh ấy…

Ngày hôm nay, trẫm lấy tư cách thiên tử Đại Việt ra thề, đời này kiếp này, trẫm sẽ vĩnh viễn yêu thương nàng, che chở nàng, không bao giờ để nàng phải vì trẫm mà gánh chịu bất cứ đau đớn nào. Ngày nào trẫm còn ngồi trên ngai vàng Đại Việt, ngày ấy, nàng sẽ vẫn là Nguyễn sung nghi của trẫm.
Hít một hơi dài, cậu đẩy cửa bước vào.
Khi không có mặt quan binh của Lưu Sở, Trường Giang không hành đại lễ với Tư Thành mà chỉ hơi nghiêng đầu thay cho lời chào. Tư Thành cũng chẳng mong đối phương sẽ xử sự lễ độ hơn. Từ khi hắn xuất hiện, Trường Giang đã luôn mang địch ý với hắn, thậm chí thái độ còn gay gắt hơn cả Nguyễn Anh Vũ. Nếu Nguyễn Anh Vũ chống đối Tư Thành vì mối hận huyết tộc thì lý do của Trường Giang chỉ có một: Nguyễn Hoàng Lan.
Trường Giang biết người đang đứng trước mặt mình chính là thiên tử Đại Việt, là kẻ mang trong mình phong uy bất phàm, giữa ngàn vạn người không dễ có một, nhưng không hiểu sao, cậu không thể vị nể Tư Thành như những người khác, thậm chí mỗi lần nhìn thấy hắn, Trường Giang còn cảm thấy rất khó chịu.
Hứa với thiếp, đừng làm khó anh ấy nữa, được không?
Hay thật đấy! Giờ Trường Giang phải cần đến lời thỉnh cầu của Hoàng Lan để giữ lại cái mạng này nữa sao? Tư Thành là ai mà đòi quyền can thiệp đến chuyện sống chết của cậu? Là kẻ được an bài để trở thành quân vương cửu ngũ chí tôn? Là một kẻ chẳng cần cố gắng cũng có được mọi thứ, cả giang sơn, cả tình yêu? Nếu là vậy, Trường Giang vạn lần không phục!
“Cô ấy đã chọn ngài?”
Tư Thành cười mà như không cười:
“Nàng ấy là phi tử của trẫm, không chọn trẫm thì chọn ai?”
Chưa bao giờ ánh mắt Trường Giang lại lạnh lẽo đến thế. Không còn lửa giận ghen tuông, không còn địch ý ngấm ngầm, trong ánh mắt ấy, người ta chỉ nhìn thấy bóng tối cô độc. Cậu nghiến răng nghiến lợi, chầm chậm thốt ra ba chữ:
“Ngài – không – xứng!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.