Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 152: Vi hành (2)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 152: Vi hành (2)


Rồi Hoàng Lan lại cảm thấy tiếc hùi hụi. Nếu biết Lê Khải Triều và Phạm Anh Vũ quen nhau, nàng đã sớm tìm ra cách khác để liên lạc với Tư Thành rồi, đâu cần nhờ đến tên thái giám mua cốm Vòng ở quán Bình Ba.
“Hắn chỉ đến đó một lần thôi.”
Dường như biết Hoàng Lan đang băn khoăn điều gì, Tư Thành bèn nói thêm.
Lê Khải Triều chỉ đến Viên Diệp cư duy nhất một lần. Đó chính là lần Trường Giang nghe lén cuộc trò chuyện của hai người Phạm Anh Vũ, Lê Khải Triều bên bờ sông Vân. Mà nghĩ cũng thật trớ trêu, khi Tư Thành đích thân tìm tới Viên Diệp cư thì Trường Giang lại dẫn theo Hoàng Lan bỏ đi mất. Có trách, chỉ biết trách ông trời trêu ngươi bọn họ khéo quá, để họ thoáng qua nhau mà chẳng cho họ tương phùng…
“Vậy bệ hạ đã điều tra được về Phạm Anh Vũ rồi?”
“Nói cho trẫm biết, vì sao nàng cố tình ở lại Viên Diệp cư?”
Đột nhiên cả Hoàng Lan và Tư Thành cùng lên tiếng, rồi cả hai người họ cùng ngẩn ra nhìn nhau.
“Thôi được rồi, để tôi nói trước vậy.” Hoàng Lan hơi tiu nghỉu. Vẫn là nàng nói không lại được Tư Thành. Hắn là người có cốt cách trời sinh, khi cao hứng hắn sẵn sàng cùng ngươi cười đùa vui vẻ, nhưng khi nghiêm túc, sự trầm uy của hắn sẽ khiến tất cả mọi người phải cung kính cúi đầu. “Là tôi cố tình ở lại Viên Diệp cư. Tôi vẫn nhớ lần bệ hạ sai Lưu Sở điều tra tung tích của Phạm Anh Vũ và Mạc Viên Nhiên.”
Tư Thành không giấu được sự thích thú:
“Nàng muốn giúp trẫm?”

Hoàng Lan hào hứng gật đầu.
“Vậy nàng điều tra được gì rồi?”
Hoàng Lan xấu hổ lắc đầu.
Nửa tháng sống trong Viên Diệp cư, ngoài ngắm cảnh hoàng hôn cùng Trường Giang và xem Mạc Viên Nhiên chơi đàn thổi sáo, nàng chẳng điều tra được bất cứ điều gì. Mục đích ban đầu của nàng đã bị đám người nhiệt tình quá mức ấy uốn nắn thành một kiểu sống hưởng thụ mất rồi.
Giọng Tư Thành đột nhiên cao vút, rõ ràng là tức giận nhiều hơn trêu đùa:
“Ai bảo nàng làm việc mạo hiểm đó?”
Lần này thì Hoàng Lan ngắn mặt lại.
“Nguyễn Hoàng Lan!” Tư Thành nắm chặt cổ tay nàng rồi giơ lên trước mặt, gằn từng chữ mà nói: “Lần sau biết điều thì ngồi yên một chỗ cho trẫm! Nàng mà dám chết sớm hơn trẫm, trẫm nhất định sẽ nghiêm trị nàng.”
Chẳng hiểu khi mình đã chết rồi thì hắn “nghiêm trị” kiểu gì, nhưng Hoàng Lan vẫn cuống quýt gật đầu. Biết hắn lo lắng ình, nàng đương nhiên rất thích thú.
Thấy đối phương hớn ha hớn hở, Tư Thành bực dọc ném cho nàng một cái nhìn cảnh cáo:
“Còn cười được! Nàng có biết chủ nhân Viên Diệp cư có thân phận thế nào không?”

Lưu lạc ngoài nhân gian một thời gian, Hoàng Lan không lạ gì danh xưng Phong Vân kỳ sĩ. Nàng cũng biết Phạm Anh Vũ võ công cao cường, lại ôm mối thù bị triều đình giết cha, nhưng nói y chính là Phong Vân kỳ sĩ, người anh hùng trong lòng dân chúng Đại Việt, nỗi khiếp đảm của ác bá gian quan, Hoàng Lan thực sự không thể tin nổi!
Người bên cạnh nàng bấy lâu nay, luôn ân cần chăm sóc nàng như chăm sóc một người em gái, Phạm Anh Vũ, y chính là Phong Vân kỳ sĩ?
Nhưng Hoàng Lan có linh cảm rằng đó vẫn chưa phải là tất cả. Bí mật cuối cùng mà Phạm Anh Vũ cất giấu, dường như còn khủng khiếp hơn cả việc bản thân y là hiệp khách giấu mặt gấp trăm ngàn lần.
Biểu hiện phẫn nộ của Phạm Anh Vũ lúc ở quán cơm…
Thanh âm của Tư Thành vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Hoàng Lan:
“Mấy năm qua, dưới danh xưng Phong Vân kỳ sĩ, Phạm Anh Vũ đã can thiệp vào không ít chuyện lớn nhỏ của triều đình. Chuyện cha con Lê Lăng lũng đoạn quan trường cũng là do y nhúng tay vào.”

“Thì ra bệ hạ đã biết tất cả.”
Tư Thành gật đầu:
“Giang sơn của trẫm, trẫm sẽ không khoanh tay đứng nhìn bọn chúng làm càn!”
Hoàng Lan không hiểu, “bọn chúng” mà Tư Thành muốn nhắc tới là Phạm Anh Vũ hay bè đảng của Lê Lăng.
Thực ra Tư Thành đang nhắc tới thiếu úy Lê Lăng. Lòng trung của Lê Lăng không giống với đám người Nguyễn Đức Trung hay Đinh Liệt. Muối gạo là hai sản vật quan trọng nhất của Đại Việt, vậy mà Lê Thụ cũng dám buôn lậu gạo với Đại Minh, lũng đoạn kinh thương quốc gia, đó là tội chết. Lê Lăng mua quan bán tước, kết bè kết đảng, đạo làm quan không chính, đối với kẻ không bằng lòng thì đẩy xuống đất đen, kẻ chiều lòng mình thì vỗ về bên gối, đó chính là thần tử không trung. Lê Lăng dám làm vậy, bởi lão ta ỷ mình là trọng thần từng có công phò trợ hắn lên ngôi, dần dần không coi ai ra gì, mưu nắm đại quyền sinh sát trong tay. Tất cả những điều ấy, Tư Thành đều biết. Hắn cũng âm thầm cho người điều tra, đã nắm được trong tay tội chứng của cha con Lê Lăng. Ngặt nỗi Tư Thành mới lên ngôi một thời gian, căn cơ chưa vững, trong khi thế lực của Lê Lăng trong triều rất lớn, nếu hắn đường đột xử trí lão, chỉ e không khéo sẽ sinh ra biến loạn, thậm chí ảnh hưởng tới chuyện phế lập ngôi vua. Để duy trì cục diện ổn định, tạm thời hắn sẽ tha cho cái mạng già của lão ta thêm vài năm nữa vậy.
Còn Phạm Anh Vũ, tuy y gây ra không ít sóng gây gió nhưng mục đích lại chính nghĩa, đều nhằm vào lũ tiểu nhân vô lại, sâu mọt đục ruỗng triều đình, thế nên Tư Thành có chút băn khoăn khi phải thẳng tay trừng trị Phong Vân kỳ sĩ.
“Nàng đang nghĩ gì vậy?”
Mọi biểu hiện của Hoàng Lan đều không qua được mắt Tư Thành. Từ lúc biết Phạm Anh Vũ là Phong Vân kỳ sĩ, ánh mắt nàng cứ đờ đẫn như người mất hồn.
“Không hiểu sao tôi cứ cảm thấy Phạm Anh Vũ có liên quan tới một người…”
Tư Thành nghe câu này thì hơi bất ngờ. Chẳng lẽ nàng cũng đa cảm như hắn, cùng nghĩ tới một người…
Nhập nội Hành khiển Nguyễn Trãi!
Hoàng Lan biết Nguyễn Trãi, nhưng không biết quá nhiều về cuộc đời ông. Đại khái, ấn tượng của nàng chỉ dừng lại ở việc Nguyễn Trãi là khai quốc công thần nhà Lê Sơ, có vai trò không nhỏ trong khởi nghĩa Lam Sơn, cũng là nạn nhân của những tranh chấp trên triều đình mà đỉnh cao là oan án Lệ Chi viên. Nàng cũng biết chính vị vua đang ngồi cạnh mình đây sẽ là người giải oan cho Nguyễn Trãi sau này, nhưng Phạm Anh Vũ có thân phận như thế nào trong lịch sử, rốt cuộc y có liên quan gì Nguyễn Trãi hay không, nàng lại hoàn toàn mù tịt!
“Ức Trai tiên sinh bị hành hình khi trẫm còn quá nhỏ. Trẫm chỉ biết đến chuyện đó qua lời kể của mẫu hậu và đọc các ghi chép về vụ án còn lưu giữ trong Tàng thư các. Mười chín năm trước, Ức Trai tiên sinh bị kết tội giết vua, bị tru di cả ba họ, nhưng trong số các tội nhân bị hành hình hôm ấy lại thiếu mất hai người.”

“Hai người?”
Hoàng Lan kinh ngạc. Không phải một, mà là hai người?
Tư Thành gật đầu:
“Hai người ấy đều là thứ thiếp của tiên sinh. Nhưng khi ấy quốc sự bộn bề, hoàng huynh của trẫm còn nhỏ tuổi, phải nhờ đến Tuyên Từ thái hậu buông rèm nhiếp chính, trong khi tội nhân chạy thoát chỉ là thứ thiếp, mọi việc cứ thế chìm vào quên lãng, về sau không ai nhắc đến nó nữa.”
Hai người thiếp của Nguyễn Trãi đều thoát án tử. Nếu một trong hai người đang mang thai, vậy có khi nào Phạm Anh Vũ chính là đứa trẻ được sinh ra sau thảm án ngày đó?
Hoàng Lan nhớ rằng trước kia mình đã từng đọc tư liệu về Nguyễn Trãi và vụ án Lệ Chi viên, cũng nhớ sử sách có nói rằng dòng họ của Nguyễn Trãi còn một người may mắn sống sót, nhưng thật kì lạ, mỗi khi nàng cố nhớ lại thì những kí ức liên quan tới đứa trẻ năm ấy cứ như bong bóng xà phòng, khẽ chạm là vỡ, không thể nào nắm bắt nổi.
“Chẳng lẽ Phạm Anh Vũ chính là con trai của Nguyễn Trãi?”
Cứ tưởng Tư Thành sẽ hưởng ứng, nào nhờ hắn lại lạnh lùng ngắt lời Hoàng Lan:
“Hậu duệ của tội thần không phải chuyện nói chơi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.