Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 15: Thần trộm Lê Khải Triều (3)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 15: Thần trộm Lê Khải Triều (3)

Đến khi Lê Khải Triều dõng dạc nhắc lại lần nữa, Hoàng Lan mới thôi nghi ngờ bản thân mình.
Mà khoan! Đệ nhất thần trộm? Hoàng Lan liên tưởng đến những cuốn truyện tranh đã đọc thời niên thiếu. Trong tâm trí nàng lúc này hiện lên hình ảnh siêu đạo chích KID với nụ cười nửa miệng.
“Còn cô?” Lê Khải Triều hỏi tiếp.
“Tôi… tôi đi lạc vào đây.” Hoàng Lan chộn rộn đáp. Tên trộm này sẽ không vì bị nàng phát giác mà ra tay diệt khẩu chứ? Là do hắn không thèm bịt mặt, có phải nàng cố tình nhìn thấy diện mạo của hắn đâu!
Nhưng Hoàng Lan đã uổng công lo lắng rồi. Khải Triều chỉ đứng một chỗ, bình thản đánh giá người trước mặt từ đầu đến chân.
“Trữ Kim phòng cửa đóng then cài, lại có lính canh bên ngoài. Cô lạc đâu không lạc, sao lại lạc đúng chỗ này?” Rồi hắn chẹp miệng, ra chiều tinh ý: “Cung nữ nào đến đây trộm đồ cũng nói dối như thế cả.”
Hoàng Lan chán nản nhìn lại bản thân mình. Quả thực nàng ăn mặc quá đỗi đơn giản, nhìn thế nào cũng không ra dáng dấp Nguyễn tiểu thư, Văn tiểu thư gì đó. Thế nhưng…
“Lê ăn trộm, anh đừng có suy bụng ta ra bụng người!” Khi đã nhận ra tên trộm này không có ác ý, Hoàng Lan liền đánh bạo phản đối. Nàng ghét nhất ai đó coi mình là cung nữ.
Ở phía bên này, Lê Khải Triều khẽ nhíu mày. Hắn hành tẩu giang hồ đã gần bảy năm, xâm nhập vương phủ, tư dinh quan lại đều như đi vào chỗ không người, hành tung xuất quỷ nhập thần, về căn bản không ai có thể nắm bắt, càng không bao giờ thẹn với sáu chữ “thiên hạ đệ nhất thầm trộm”. Vậy mà ngày hôm nay, cô gái quê mùa này dám gọi hắn bằng một cái tên không thể trơ trẽn hơn: Lê ăn trộm. Hắn có thể không tức giận sao?
“Là Lê Khải Triều đệ nhất thần trộm, không phải Lê ăn trộm.” Hắn rít lên.
Nhưng mặc cho hắn đính chính cỡ nào, Hoàng Lan vẫn không quan tâm. Nàng tìm một nóc rương rồi ngồi xuống.
Ánh kim quang trong phòng soi rõ một gương mặt hồn hậu, thuần khiết.
Sự tức giận trong lòng Lê Khải Triều chợt dịu xuống.
“Gặp gỡ ở đây cũng coi như có duyên. Chẳng hay cô nương tên họ là gì?” Lê Khải Triều lại lân la gợi chuyện. Hoàng Lan nghe hắn hỏi mà dở khóc dở cười. Duyên tương ngộ với siêu đạo chích? Nghĩ rằng nàng ham hố lắm sao? Mặc dù trên thực tế, nàng tự biết rằng gặp hắn ở đây còn may hơn là đối đầu với thị vệ hay bất kì người nào khác. Một tên trộm, dĩ nhiên sẽ không đến trước mặt chủ nhà để giao nộp một kẻ đột nhập.
“Này này…” Thấy đối phương không trả lời, Khải Triều tức giận đứng lên: “Cô coi thường người khác vừa thôi chứ? Tôi đang hỏi tên của cô đấy, cô điếc à?”
Nàng giật mình. Nàng mải suy nghĩ quá, tự nhiên coi hắn như không khí.
“Nguyễn Hoàng Lan.” Nàng đáp gọn lỏn.

Lê Khải Triều lại ngồi xuống rồi hậm hực lầm bầm gì đó. Có lẽ do quá tự tin vào bản lĩnh của mình nên hắn không hề kiêng nể gì, cứ đủng đỉnh đi lại trong địa phận hoàng cung mà hót như một con khướu:
“Nguyễn cô nương, Trữ Kim phòng này thứ gì quý hiếm cũng đều có, cô định không tranh thủ kiếm chút, đem vài vật vừa mắt về làm của riêng à?”
Lê Khải Triều vừa nói vừa đá đá vào chiếc túi vải dưới chân, ánh mắt tỏ vẻ đắc ý. Bên trong chiếc túi ấy lập tức phát ra những âm thanh leng keng quen thuộc. Chẳng cần nghĩ, ai cũng biết bên trong chiếc túi ấy đựng những thứ bảo bối gì.
Ý nghĩ của phường trộm cắp đúng là rất thực tế.
“Tôi nói rồi, tôi bị lạc thôi, không phải đến đây ăn trộm.” Hoàng Lan lắc đầu. Tuy nàng sửng sốt và ngưỡng mộ trước kho tàng này, nhưng cũng không dám nghĩ đến chuyện tranh thủ chôm chỉa chút đỉnh. Trên đời này không có bức tường nào không có gió lùa. Hoàng cung bao nhiêu cặp mắt nhìn nàng như hổ rình mồi? Tham lam cũng cần có chừng mực. Hoàng Lan có yêu tiền đến đâu cũng không thể ngu ngốc mà tự chuốc lấy họa vào thân.
“Đúng là một kẻ ngu ngốc!” Khải Triều tưng tửng phán một câu. Trong mắt hắn lúc này, nàng là một Nguyễn nhát gan: “Đời người có mấy dịp được đặt chân vào kho của lớn thế này. Không tranh thủ chút ít cho bản thân, thật là ngu ngốc!” Đến khi thấy nàng có vẻ không muốn tiếp chuyện mình, hắn bèn ngao ngán đứng lên, vươn vai lắc lắc mấy cái: “Tùy cô thôi, cô cứ ngồi đấy tiếp tục ngắm cảnh đi.”
Nói đoạn, Lê Khải Triều lại vác túi vải trên vai, tiếp tục lượn lờ khắp gian thất, hễ gặp thứ gì nhỏ gọn ưng ý là lại cho vào túi. Ngồi trên nắp rương, Hoàng Lan chống cằm nhìn hắn. Ban đầu Hoàng Lan định ngăn cản hắn, nhưng sau khi nghĩ đến tình cảnh của mình và bản mặt khó ưa của Tư Thành, nàng bèn nhún vai, mặc kệ hắn tự tung tự tác.
Coi như trời phạt tên vua đó vậy!
Đột nhiên Hoàng Lan giật bắn mình. Có tiếng bước chân đang tiến lại gần Trữ Kim phòng. Qua khung cửa sổ, nàng nhìn thấy ánh đèn lồng lập lòe như những nụ hoa râm bụt đỏ. Rồi từ bên ngoài, một giọng nói ỏn ẻn truyền vào:
“Bệ hạ muốn ban thưởng cho Trịnh tu nghi tượng Hằng Nga tiên tử bằng ngọc bích. Mấy người các ngươi mau vào tìm đồ đi, đừng để bệ hạ và Trịnh tu nghi phải chờ lâu.”
Hoàng Lan âm thầm nghiến răng. Trịnh tu nghi Trịnh Minh Nguyệt? Nàng và nàng ta thường ngày có xích mích gì không nhỉ? Hãy nói đây là việc tình cờ đi…
Liền sau đó, hai kẻ bên trong gian thất liếc nhìn nhau đầy ý tứ. Lê Khải Triều ghé tai Hoàng Lan, hỏi nhỏ:
“Tôi vào đây bằng đường mái nhà. Còn cô?”
“Cửa chính.” Thấy ánh mắt nghi ngờ của Lê Khải Triều, nàng thành thật giải thích, cũng quên béng luôn cái kịch bản đi lạc vừa rồi: “Tôi chỉ dùng chút thủ thuật tráo đổi chìa khóa thôi. Chiếc chìa khóa ngoài kia là hàng giả.”
Lê Khải Triều lắc đầu. Hỏng bét! Sớm muộn gì lính gác cũng biết có người đột nhập thôi.
Hít một hơi dài, cố gắng đè nén sĩ diện của bản thân xuống, Hoàng Lan thẳng thừng đề nghị Lê Khải Triều giúp mình thoát khỏi đây. Đây là lần đầu tiên nàng hạ giọng cầu xin một tên trộm. Nhưng nàng không phải anh hùng liệt nữ. Sự việc trong hình lao và Thanh Phục khu đã dạy cho nàng một bài học thấm thía. Kẻ khôn ngoan cần biết tiến biết lui. Giữa mất mặt và mất mạng, nàng vẫn chưa ngu ngốc để chọn vế thứ hai.
Đổi lại, Lê Khải Triều đủng đỉnh lắc đầu. Bảy năm hành tẩu giang hồ, hắn ghét nhất là dây dưa với phụ nữ. Đám người này chúa phiền phức!

“Lê ăn trộm, anh không định giúp tôi?” Hoàng Lan bất mãn lườm hắn.
“Đệ nhất thần trộm, không phải Lê ăn trộm.” Miệng hắn đính chính trong khi hai tay nhanh chóng thu xếp đồ nghề. Rồi mặc kệ Hoàng Lan đang bối rối một bên, hắn phóng tầm mắt lên cột xà phía trên cao, chuẩn bị thi triển khinh công thượng thừa. Đối với hắn, dù là vương phủ hay hoàng cung, đều là nơi hắn muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, không một ai có đủ bản lĩnh để can thiệp.
Đúng lúc Lê Khải Triều định phóng lên không trung thì có một bàn tay túm lấy vạt áo hắn, cương quyết lôi lại.
“Không đưa tôi đi, anh cũng đừng hòng đi.”
Đột nhập vào Trữ Kim phòng không phải tội nhỏ. Sở dĩ Hoàng Lan dám đột nhập Trữ Kim phòng vì nàng cho rằng tối nay mọi người đều tập trung về tiệc rượu ở điện Tường Quang, việc canh gác ở đây sẽ bị lỏng lẻo.
Thực ra mọi chuyện cũng đúng như tiên liệu của nàng, nếu như không có việc Tư Thành ban tặng tượng ngọc cho Lê Tuyên Kiều!
Mà thôi, chuyện đó nói sau. Giờ thoát thân quan trọng hơn. Lê Khải Triều có bản lĩnh trà trộn vào đây, tức là hắn đã có biện pháp vẹn toàn để thoát ra. Hắn là lối thoát duy nhất của nàng lúc này.
Dứ dứ nắm đấm trước mặt Hoàng Lan, Lê Khải Triều khẽ quát:
“Buông ra mau!”
“Không buông.”Hoàng Lan ương ngạnh đáp.
Có tiếng khóa lạch cạch phía ngoài, rồi tiếng tiểu thái giám la lên eo éo. Ngay lúc này, Lê Khải Triều hoàn toàn có thể một cước đạp Hoàng Lan ra, nhưng hắn là kẻ hành hiệp giang hồ, lại thêm bản tính ưa sĩ diện, sao có thể tùy tiện động chân động tay với nữ nhi? Cực chẳng đã, hắn quay lại nhìn nàng, ánh mắt hằn học như thể chỉ muốn ăn tươi nuốt sống đối phương:
“Thôi được rồi, tôi đưa cô ra là được chứ gì? Không cần phải cấu véo tôi riết như vậy đâu.”
Biết mình đã thắng, Hoàng Lan lập tức buông Lê Khải Triều ra. Một cách không thể nhẹ nhàng hơn, Lê Khải Triều ôm ngang người Hoàng Lan rồi vọt lên mái nhà, nhanh chóng thoát khỏi Trữ Kim phòng.

Đứng trước cửa Trữ Kim phòng, Bạch Yên đã đi đi lại lại đến vòng thứ bốn mươi. Nhưng Lê Khải Triều là loại người nào? Nếu không có bản lĩnh xóa dấu vết và sắp xếp lại hiện trường, hắn còn dám vỗ ngực tự nhận danh xưng “đệ nhất thần trộm” không? Đến khi đám lính canh báo lại rằng không tìm thấy tung tích kẻ nào đột nhập, Bạch Yên mới hơi cúi mi, thất vọng trở về.


Lê Khải Triều thả Hoàng Lan xuống đất, không nghĩ tới việc mình vẫn còn luyến tiếc bàn tay mềm mại, ấm áp của nàng.
“Bà ngoại của tôi ơi, đến đây là an toàn rồi.”
Vừa rồi, hắn dùng khinh công tuyệt đỉnh đưa cả hai trốn khỏi tầm mắt của đám thị vệ, di chuyển theo đường mái nhà, êm thấm chuồn một mạch đến tận ngoài cung Trường Lạc.
“Cảm ơn anh.” Hoàng Lan cảm kích nói. Thật không ngờ nơi vắng vẻ quanh năm lại đột nhiên bị người tôi hỏi thăm. Nhớ lại lời người bên ngoài cửa nói lúc nãy, Hoàng Lan tin rằng nhất định là do Lê Tuyên Kiều giở trò. Cũng may gặp được Lê Khải Triều ở đây, nếu không, tình ngay lý gian, nàng có mười cái miệng cũng không cãi được.
“Cha tôi nói không sai mà, phụ nữ là chúa phiền phức.” Lê Khải Triều làu bàu rồi vênh mặt lên: “May cho cô đấy. Nếu hôm nay không gặp tôi, để xem cô thoát khỏi Trữ Kim phòng kiểu gì.”
Không thể phủ nhận tên lắm lời này nói đúng.
“Đàn bà con gái thường nhiều chuyện. Nguyễn Hoàng Lan, nếu một ngày nào đó tôi bị quan viên triều đình tróc nã, tôi sẽ tính sổ với cô.”
Lê Khải Triều lại hạ giọng đe dọa. Hoàng Lan bĩu môi, tỏ vẻ không phục. Còn chưa biết ai nhiều chuyện hơn ai đâu!
Một lúc sau, Lê Khải Triều xoay người bước đi.
“Lê ăn trộm, khoan đã…”
Tiếng Hoàng Lan gấp gáp vang lên phía sau. Cước bộ của Lê Khải Triều hơi chậm lại. Hắn mỉm cười đắc ý:
“Sao vậy? Cô biết sợ rồi à? Nhưng xin lỗi nhé, mặc dù tôi bản lĩnh cao cường nhưng lại không tiện đưa cô rời khỏi chỗ này. Muốn tự thoát thân, cô nên tìm người khác giúp đi!”
Lê Khải Triều cho rằng Hoàng Lan sợ bị phát giác nên mới nhờ hắn giúp đào tẩu khỏi hoàng cung. Đổi lại, Hoàng Lan kiên trì đợi hắn nói xong xuôi, sau đó mới lắc đầu, đáp lại một câu rất không liên quan:
“Anh hiểu lầm rồi. Tôi chỉ định nhắc anh, anh quên cái túi.”
Nhìn theo hướng chỉ của Hoàng Lan, Lê Khải Triều tự khắc cứng họng, đồng thời mặt nóng dần lên. Đi ăn trộm lại bỏ quên túi đồ? Có mỉa mai quá không? Chuyện này mà truyền ra ngoài, hắn chỉ còn nước đeo mo vào mặt!
Một giây sau, Lê Khải Triều đến nhặt cái túi lên, không quên trao cho nàng lời chào tạm biệt méo mó. Rồi thân ảnh của hắn vọt nhẹ ra ngoài, chẳng mấy chốc biến mất sau màn đên đặc sệt.
Nhìn theo hắn, bất giác Hoàng Lan cười nhẹ một tiếng. Cái tên Lê Khải Triều này cũng thú vị đó chứ! Cuối cùng, nàng chỉnh chu lại xiêm y, rảo bước trở lại điện Tường Quang.
Khi nàng trở về, không khí trong cung có chút gì đó là lạ. Tuy đèn đuốc vẫn sáng rực, người người vẫn tề tựu nhưng tuyệt nhiên không còn tiếng đàn ca, không còn tiếng cười nói huyên náo như trước nữa. Từ thái hậu, Tư Thành đến đám cung phi, sắc mặt ai nấy đều trở nên trầm mặc. Mọi thứ có phần gượng gạo, cổ quái. Hoàng Lan kín đáo trà trộn vào đám cung nữ rồi trở về chỗ ngồi của mình.

Tư Thành ho nhẹ một tiếng. Đám người bên dưới lập tức ngồi thẳng người.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Tiệc rượu đang vui vẻ, sao lại thành ra thế này?”
Hoàng Lan hạ giọng hỏi tài nhân Nguyễn Nhã Liên. Người này tính tình hiền hòa, không ưa thị phi tranh đoạt, trước đây có gặp gỡ Hoàng Lan mấy lần, giao tình giữa hai người họ xem ra cũng khá thân thiết. Yến tiệc lần này, nàng ta bị đám công công xếp cho vị trí gần cuối, nơi xa tầm mắt của Tư Thành nhất.
“Nguyễn tiểu thư vừa đi ra ngoài à?” Nguyễn Nhã Liên hỏi lại.
“Tôi không quen uống rượu, cảm thấy hơi đau đầu nên ra ngoài tản bộ một chút.” Hoàng Lan lại nói dối.
Nguyễn Nhã Liên gật đầu rồi đảo mắt lên phía trước, ánh mắt dừng lại trên người đang quỳ trước tiền điện. Người này quay lưng lại phía Hoàng Lan, chỉ để lộ ra mái tóc nửa đen nửa bạc được búi cao cùng một bộ trang phục màu xám rộng thùng thình. Đến khi Hoàng Lan nhìn đến một vòng xoáy âm dương trên thân áo, mới vô cùng kinh ngạc nhìn sang Nguyễn Nhã Liên:
“Người này là đạo sĩ?”
Đại Việt thời Hậu Lê, đạo giáo vẫn có chỗ đứng nhất định trong tín ngưỡng dân gian.
Nguyễn Nhã Liên e dè gật đầu:
“Người này tên là Vương Văn Lãng, chính là đạo sĩ từng được tiên đế trọng dụng. Nghe đồn y pháp lực vô cùng inh, trừ yêu hàng quỷ, hô phong hoán vũ, không việc gì y không làm được. Theo thường lệ, một năm hai lần, Vương đạo sĩ sẽ vào cung cầu phúc cho hoàng gia.”
Nguyễn Nhã Liên nhìn quanh một hồi, giọng nói ngày một nhỏ hơn, như thể sợ người ta phát hiện ra mình đang nói đến một chuyện cấm kị:
“Vương đạo sĩ vừa bấm một quẻ càn khôn, mới phát hiện ra trong bệnh tình thái hậu có nhiều điểm kì quái. Người không phải bị suy nhược đơn thuần, mà là bị yêu quái hãm hại.”
Yêu quái? Trong lòng Hoàng Lan có chút mỉa mai. Vẫn biết trên đời này còn nhiều chuyện khoa học chưa giải thích được, ví như chuyện nàng bị đưa đến thời đại này, nhưng nàng cũng không hề mang niềm tin tuyệt đối vào thế lực siêu nhiên. Yêu quái? Hai từ này chỉ tồn tại trong tiểu thuyết du ký của Ngô Thừa Ân mà thôi.
“Y nói, trong hoàng cung xuất hiện yêu xà.”
Hai chữ yêu xà vừa nói ra, Nguyễn tài nhân cúi đầu xuống, thậm chí đến thở cũng không dám thở mạnh. Hai bàn tay nàng ta đã ướt đẫm từ khi nào. Hoàng Lan tò mò nhìn đến tay đạo sĩ đang phủ phục trước tiền điện, lại nhìn lên Tư Thành, chỉ thấy thần sắc hắn vô cùng khó coi, ánh mắt lộ ra sự nghi ngờ và giận dữ tới cực điểm.

Chú thích:
Áo đối khâm: Kiểu áo mặc ngoài phổ biến, ngoài vạt trước bị xẻ ra, hai bên hông từ phần dưới nách cũng bị xẻ tạo thành hai tà áo phía trước. (theo Đại Việt cổ phong, cơ sở trang phục cổ Việt Nam)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.