Thiên Hạ Hữu Tuyết [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 7


Đọc truyện Thiên Hạ Hữu Tuyết [Thần Châu Kỳ Hiệp] – Chương 7

Yến Cuồng Đồ ngượng ngùng xoa xoa tay, nói:

– Không kịp thu tay, đánh xuống mất rồi.

Tiêu Thu Thủy vội vận khí nhảy lên gò đá, chỉ thấy sóng lớn ào ạt, nào có bóng người? Hắn ngẩn ra một lúc, cuối cùng đành phải từ bỏ.

Lúc này những kẻ mai phục ở Bát trận đồ thấy hai người đã lên được trên ghềnh, biết rằng đại thế đã mất, nhao nhao theo đường thủy trốn đi. Tiêu Thu Thủy cõng Yến Cuồng Đồ, nhấp nhô giữa sườn núi, trong phút chốc đã leo lên vách núi.

Chỉ thấy trên vách núi có một cây cờ dài giương cao, toàn thân màu đen, phía trên thêu một con rồng vàng muốn bay, theo thế gió lay động giống như bay lượn trên trời.

Yến Cuồng Đồ nói:

– Có lẽ là ở bên kia.

Tiêu Thu Thủy cõng Yến Cuồng Đồ, bay nhảy giữa vách núi cheo leo hiểm trở, không hề trở ngại chút nào. Yến Cuồng Đồ không nhịn được khen:

– Giỏi! Sắp đuổi kịp ta rồi!

Nói xong mới nhớ hai chân của mình gần như hoàn toàn tàn phế, chỉ xét về khinh công đã không bằng đối phương rồi, trong lòng không kìm được cảm thấy buồn bã. Nhưng ông ta là nhân vật thế nào, cả đời chưa từng “nản lòng” vì bất cứ thừ gì, liền nói:

– Đợi khi gặp Chu Đại Thiên Vương, ngươi phải đáp ứng không được ra tay.

Tiêu Thu Thủy đáp:

– Được.

Lúc này đã lên đến đỉnh núi. Khí áp rất thấp, mây đen dày đặc. Đỉnh núi rộng rãi và tráng lệ, chỉ có một chiếc bàn đá, ba chiếc ghế đá, hai người đang đánh cờ, một người đang xem cờ.

Ván cờ này rất kỳ quái, hiển nhiên là cờ tàn, nhưng lại không giống cờ tàn bình thường.

Bên phía cờ đen chỉ còn lại một xe, một tướng, cùng với ba con tốt, đều là tốt qua sông; bên phía cờ đỏ lại không có tướng, chỉ có một xe, một mã, như vậy mà thôi.

Yến Cuồng Đồ nhìn thế cờ một lúc, nghiêng đầu hỏi Tiêu Thu Thủy:

– Trong đó có người mà ngươi quen không? Tránh cho ta lại giết chết bằng hữu của ngươi.

Tiêu Thu Thủy đang định lắc đầu, chợt liếc thấy ba người này đều có một điểm đặc biệt.

Điểm đặc biệt là ba người bọn họ đều để tay lên rìa bàn đá, giống như những đứa trẻ đang đợi cơm, đặt tay chỉnh tề lên bàn ăn.

Nhưng tay của bọn họ lại không hề “chỉnh tề”.

Một đôi tay tựa như vuốt ưng, có những nốt chai rất dày, hơn nữa màu da trên tay giống như cây dầu sơn, cộng thêm móng tay vừa sắc vừa nhọn, mà gương mặt người này mũi gồ mắt tam giác, vừa lúc giống như khuôn mặt chim ưng.

Hai người khác lại văn nhã hơn nhiều. Một người tiên phong đạo cốt, nhưng khớp xương ngón tay lồi lên, mắt quyền * vừa đen vừa dày, lớn như miệng ly; người còn lại ôn hòa nho nhã, gần như thanh tú xinh đẹp, nhưng đôi tay hơi cong lên, ngón tay dài hơn người thường, cũng tỏ ra rất có lực, móng tay gọn gàng sạch sẽ, đầu ngón tay lại biến thành hình vuông giống như bị người ta gọt ngang, nhưng tay trái của y chỉ có hai ngón.

* Mắt quyền: vị trí chân ngón trỏ khi nắm tay lại.

http://pic.pimg.tw/jm4331/4bb2153857f9a.jpg

Ba người này xem ra tuổi tác không nhỏ, hơn nữa vừa nhìn đã biết, công phu dùng tay của bọn họ đều không thể xem thường.

Trên giang hồ có ba cao thủ nào công phu dùng tay lợi hại như vậy, mà lại tụ tập với nhau?

Trong lòng Tiêu Thu Thủy chợt lóe sáng.

Cho nên hắn cuối cùng không lắc đầu, ngược lại gật đầu một cái.


Yến Cuồng Đồ đành thở dài một tiếng, nói:

– Được, những người này ta nhường cho ngươi.

Nhưng lại nói tiếp:

– Có điều lát nữa gặp Chu Đại Thiên Vương, đó là phần của ta, ngươi cũng đừng xen vào.

Lúc này giữa núi bỗng có chín người đi lên.

Yến Cuồng Đồ cười nhạt nói:

– Nếu hạ độc là cửa thứ nhất, Bát trận đồ kia là cửa thứ hai, vậy nơi này chính là cửa thứ ba rồi.

Ông ta cười cười lại nói:

– Cho dù hắn bố trí mấy cửa, đến khi lên được đất bằng rồi, những cửa khẩu này đều không có tác dụng với chúng ta nữa.

Ba người kia vẫn ngồi thẳng, giống như không nghe thấy.

Chỉ thấy chín người kia đã đi lên. Gió núi phần phật, dần dần rơi xuống vài mảnh tuyết nhỏ. Những người này đi rất ngay ngắn, ung dung điềm tĩnh.

Mà tay của chín người này đều đặc biệt phồng lớn, giống như nhọt chân, thật sự không giống tay của người, có cái khớp xương lồi ra, có cái thịt dày ngón thô, có cái ngón ngắn quyền lớn, nói tóm lại giống như móng vuốt của dã thú.

Chín người này vẫn luôn đi thẳng về hướng Yến Cuồng Đồ và Tiêu Thu Thủy.

Đột nhiên người mặt chim ưng trong số ba người ngồi nơi bàn nói:

– Chậm đã!

Chín người kia đồng thời dừng lại, gần như cùng lúc, cho nên dáng vẻ bọn hắn đều như nhau, chân trái đang sải bước ra, cánh tay phải buông xuống, giống như trong khoảnh khắc đều bị người ta điểm trúng huyệt đạo. Sau đó chín người đồng loạt nghiêng đầu nhìn về phía người mặt chim ưng, vẻ mặt không hề có biểu tình.

Chợt nghe người tiên phong đạo cốt kia nói:

– Các ngươi không cần đi nữa, nơi này chính là điểm cuối của các ngươi.

Người thoạt nhìn chất phác nho nhã kia vừa mở miệng, lại là đoạn tuyệt nhất:

– Các ngươi chết đi!

Chín người kia lập tức biến sắc. Chín người bọn họ, người này nối tiếp người kia, giống như tâm ý tương thông truyền lời xuống:

– Bằng ba người các ngươi muốn phản Thiên Vương?

Chín chữ này, mỗi người đều lên tiếng, chỉ nói một chữ, nhưng vì nối tiếp cực nhanh, âm điệu lại cao thấp như nhau, gần như khiến người khác cho rằng từ một miệng nói ra.

Yến Cuồng Đồ đã cười, mắt sáng lên:

– Hóa ra là Thiên Hạ Đệ Cửu Lưu, sao cũng bị Chu Đại Thiên Vương thu phục rồi?

Nguyên lai tại khu vực Tinh Túc hải có chín huynh đệ họ Nữu (vặn), khi còn chưa lớn đã vặn chết mẹ của bọn chúng, đến khi bảy tuổi thì năm đứa nhóc lại hợp sức vặn chết một con trâu.

Vì vậy người bản địa xem chín đứa trẻ này là ác quỷ, mang bọn chúng vứt ngoài đồng trống.

Nhưng chín huynh đệ này lại không chết, hơn nữa còn học được Cầm Nã thủ hạng nhất, cùng với Thiên Trúc Du Già thuật và kỹ năng đấu vật từ người xưa truyền lại. Đến khi lớn lên, chuyện thứ nhất chín huynh đệ hợp sức làm, chính là giết sạch người của thôn nhỏ ngày trước đã đuổi bọn hắn đi.

Sau đó chín huynh đệ này càng làm nhiều chuyện ác, cho nên trên giang hồ có một danh hiệu rất khó nghe, đó là “Thiên Hạ Đệ Cửu Nữu”.


Chữ “Nữu” này có âm đọc gần giống với chữ “Lưu”.

Khi chín người bắt đầu nói chuyện, lại là người này tiếp lời người kia.

– Dựa vào các ngươi cũng dám làm phản?

– Thiên Vương bắt giữ các ngươi, không hạ sát thủ là đã nể mặt các ngươi rồi.

– Nếu không ngay cả xương của các ngươi cũng bị cho cá ăn rồi.

– Các ngươi lại còn không biết hối cải?

– Truyền nhân duy nhất của các ngươi còn rơi vào tay Thiên Vương.

– Chỉ cần Thiên Vương hạ lệnh, hắn sẽ chết không có chỗ chôn.

– Hôm nay Thiên Vương lệnh các ngươi tới bắt hai người này, là cho các ngươi cơ hội lấy công chuộc tội.

– Các ngươi lại lâm trận làm loạn!

– Có biết cái giá của việc phản bội Thiên Vương không!

Chín người này ngươi nói một lời, ta nói một tiếng, thật sự giống như một người nói chuyện, tiếp nối liền mạnh với nhau.

Ba người kia cũng nói:

– Siêu Nhiên đã chết.

– Nếu như nó không chết, Tiêu Thu Thủy không có lý do gì không nhận ra chúng ta.

– Bởi vì nếu nó biết Tiêu Thu Thủy muốn tới, nhất định sẽ không tiếc tất cả ngăn cản, hoặc là trước tiên thông báo cho chúng ta, thậm chí khẩn cầu Tiêu Thu Thủy đừng giết chúng ta.

Trong giọng nói của ba người đều tràn ngập một loại bi ai tĩnh mịch. Sau đó ba người bọn họ cùng nói, phối hợp khắng khít không thua gì “Thiên Hạ Đệ Cửu Lưu”:

– Đã không còn thứ khiến chúng ta ném chuột sợ vỡ bình, cũng không còn gì băn khoăn; kết quả của việc làm phản, cùng lắm chỉ là một cái mạng. Nói đến mất mạng, dù sao các ngươi cũng sẽ đi trước chúng ta một bước.

Tiêu Thu Thủy nghe đến đây, mới có thể kết luận ba lão nhân này là ai, liền kêu lên:

– Tả Khâu bá bá! Hạng tiên sinh! Lôi đại hiệp!

Ba người này chính là thân thích của Tả Khâu Siêu Nhiên, huynh đệ kết bái của Tiêu Thu Thủy trước kia, bao gồm phụ thân “Sáp Sí Nan Phi” (chắp cánh khó bay) Tả Khâu Đạo Đình, ân sư thụ nghiệp “Đệ nhất Cầm Nã Thủ” Hạng Thích Nho, cùng với nghĩa phụ “Ưng Trảo Vương” Lôi Phong.

Tiêu Thu Thủy nhớ đến chuyện cũ, không kìm được cảm khái vô cùng. Cẩm Giang Tứ Huynh Đệ, lần đầu trên sông Trường Giang đánh giết Trường Giang Tam Anh, hôm nay Đặng Ngọc Hàm, Đường Nhu, Tả Khâu Siêu Nhiên về đâu? Lại nghĩ đến chuyện Tả Khâu Siêu Nhiên tại Tung Sơn ám toán mình, chính là vì Hạng Thích Nho, Tả Khâu Đạo Đình, Lôi Phong rơi vào tay Chu Đại Thiên Vương, do đó bị nội lực của mình chấn thương, chết dưới ám khí của Lâu Tiểu Diệp.

Lúc này mây bay gió nổi, gió bắc mãnh liệt, thổi đến mức khiến người ta gần như không đứng vững được.

Lúc này Thiên Hạ Đệ Cửu Lưu đã ra tay.

Dưới tay Thiên Hạ Đệ Cửu Lưu, dường như không thứ gì có thể chịu được cú vặn của bọn hắn. Ngay cả đao kiếm, bọn hắn chỉ vặn một cái cũng biến thành sắt vụn; cho dù là sắt thép, bị bọn hắn vặn một chút cũng phải biến dạng.

Trên thực tế, lúc bọn hắn chín tuổi đã có thể dùng tay không vặn gãy đôi sừng của bò rừng.

Sau khi lớn lên, thứ bọn hắn vặn là đầu và cổ người, vặn một cái là đứt.

Hiện giờ thứ bọn hắn muốn vặn chính là ba người có công phu dùng tay nổi danh nhất trong võ lâm.


Đây đúng là trận chiến nổi tiếng trong giới cầm nã võ lâm.

Trận chiến này rất nhanh đã có kết quả.

Bàn đá rất rộng.

Ba người Lôi Phong, Tả Khâu Đạo Đình, Hạng Thích Nho đều không đứng lên.

Bọn họ cứ ngồi như vậy ứng chiến.

Đôi tay của bọn họ, mỗi cánh tay đón lấy sáu cánh tay, dùng một địch sáu.

Sáu cánh tay công kích, chụp móc, đè nén, nhưng một đôi tay vẫn vững vàng ứng phó.

Từ đầu đến cuối bọn họ vẫn không đứng lên.

Nhưng thắng bại đã phân.

Ba người giao đấu với Tả Khâu Đạo Đình, ngón tay của một người bị bóp nát, một người bị chấn nát, một người bị kẹp nát.

Không còn ngón tay nữa, ba người kia chẳng khác nào không có tay.

Ba đôi tay giao chiến với Lôi Phong, đều bị chấn đến trật khớp, thoát vị, ngón tay biến dạng.

Ba người này càng thảm hơn, ngay cả cánh tay cũng không còn hoàn chỉnh.

Ba người giao thủ với Hạng Thích Nho là may mắn nhất, nhưng thất bại cũng xảo diệu nhất.

Sáu cánh tay của bọn hắn đều đan xen với nhau, quấn lại với nhau, giao thoa với nhau, bị Hạng Thích Nho dùng Cầm Nã thủ pháp tuyệt diệu khiến chúng “trói” lại với nhau, không thể thoát ra. Hạng Thích Nho từng bởi vì nhân từ với Ám Sát Thiên Ma mà mất đi ba ngón tay, nhưng giờ phút này y lại dùng bảy ngón tay chế ngự ba mươi ngón tay.

Ba người đã thắng.

Ba người bọn họ ngồi đánh thắng trận này.

Thậm chí ngay cả ván cờ trên mặt bàn cũng chưa từng loạn.

Yến Cuồng Đồ cười lớn nói:

– Thiên Hạ Đệ Cửu Lưu, quả nhiên là võ công hạng chín! Danh bất hư truyền! Danh bất hư truyền!

Nói xong đánh ra một chưởng, quét hết chín người xuống vách núi, sau đó ngiêng đầu cười nói với Tiêu Thu Thủy:

– Thế nào? Trong này không có bằng hữu của ngươi nữa chứ?

Ba người Hạng Thích Nho, Lôi Phong, Tả Khâu Đạo Đình đều biến sắc.

Bởi vì Yến Cuồng Đồ tùy tiện đánh một chưởng, lại quét sạch cả chín người. Mặc dù chín người này thua dưới tay bọn họ, nhưng dù sao cũng là ba người hợp kích mới có thể áp chế được, còn Yến Cuồng Đồ lại dễ dàng giải quyết chín người giống như quét rác.

Hơn nữa chưởng phong chỉ quét đi chín người, ngay cả tay áo của Tả Khâu Đạo Đình, Hạng Thích Nho, Lôi Phong cũng chưa từng lay động.

Đây là thần công cái thế bậc nào!

Trong lòng Lôi Phong, Hạng Thích Nho, Tả Khâu Đạo Đình đều có một suy nghĩ: “May mắn không phải là kẻ địch của người này!”

Tiêu Thu Thủy tiến lên vài chào nói:

– Tại hạ Tiêu Thu Thủy, bái kiến ba vị tiền bối!

Tả Khâu Đạo Đình cười nói:

– Túc hạ có thể từ Bát trận đồ lên được đến đây, đã không phải là hậu bối gì nữa. Chúng ta bởi vì không có khả năng xông xuống, cho nên đành phải làm việc cho Chu Đại Thiên Vương.

Lôi Phong nói tiếp:

– Hiện giờ chúng ta đã không muốn xông ra nữa, mà là muốn xông vào.


Hạng Thích Nho nói:

– Võ công của thiếu hiệp đã vượt qua ba lão già chúng ta rồi, không nên gọi chúng ta là tiền bối nữa.

Tiêu Thu Thủy cung kính nói:

– Tại hạ gọi ba vị là tiền bối, đó là kính trọng từ đáy lòng. Ba vị tạo phúc võ lâm, thay trời hành đạo, tại hạ nên xưng hô ba vị tiền bối như vậy.

Ba người còn muốn từ chối, Yến Cuồng Đồ ở trên lưng Tiêu Thu Thủy đã kêu lên:

– Các ngươi khách sáo cái gì? Còn không mau đi tìm Chu Đại Thiên Vương!

Tiêu Thu Thủy tỉnh ngộ nói:

– Đúng rồi, nơi này còn phải nhờ tiền bối chỉ dẫn. Lần này đến tấn công, có được ba vị trợ thủ mạnh, lo gì chuyện không thành.

Hạng Thích Nho cười nói:

– Thiếu hiệp khách khí rồi, nơi này từ trên xuống dưới chúng ta đã dò xét rất rõ ràng, không có bản lĩnh đánh tiên phong, nhưng dẫn đường thì vẫn tự tin không sai lầm.

Lôi Phong nói:

– Cũng vì đánh không nổi, cho nên mới bị người ta cưỡng ép giữ lại.

Tả Khâu Đạo Đình nói:

– Người của Chu Đại Thiên Vương mười phần mất chín, hiện nay chỉ còn lại mấy người Hàng Bát, không đủ xem là địch.

Yến Cuồng Đồ cười lớn nói:

– Xem tình hình thì đã nhận ra, khí thế của Chu Thuận Thủy yếu rồi. Cửa thứ nhất là dùng độc, nào phải là thủ đoạn của người có khí phách! Cửa thứ hai lại dựa vào uy danh của Gia Cát Khổng Minh, lợi dụng việc chúng ta không hiểu thủy tính, kết quả cũng mất đi thủ lĩnh mà toàn quân bị diệt! Cửa thứ ba căn bản là gây nội chiến, nếu không phải bên trong rất yếu, sao Chu Thuận Thủy lại bố trí những người không thể hoàn toàn tín nhiệm tại cửa ải hiểm yếu này?

Lúc này ba người Tả Khâu Đạo Đình, Hạng Thích Nho, Lôi Phong đã dẫn đầu bước đi. Trời xiết mây tuôn, sau khi mây gió quay cuồng, đám mây lại giống như ngưng kết lại, từ từ có tuyết rơi xuống.

Lúc này trại lớn của Chu Đại Thiên Vương đã hiện ra trong tầm mắt.

Một lá cờ lớn màu trắng, phía trên viết một chữ “Chu” lớn màu đỏ, không ngừng chao đảo trong mây tàn gió lạnh.

Trại lớn đều dùng cột gỗ màu vàng, buộc thành lều trại, kéo dài mấy dặm, khí phái phi phàm.

Nhưng trong trại không có người.

Người đã di tản hết rồi sao?

Ba người Hạng Thích Nho, Lôi Phong, Tả Khâu Đạo Đình dẫn theo Yến Cuồng Đồ và Tiêu Thu Thủy, đi về phía gian lều vải màu trắng lớn nhất.

Gian lều vải màu trắng này rất lớn, lớn đến mức giống như bên trong chứa được năm vạn người.

Bọn họ bắt đầu nhìn thấy người.

Hai người, một trái một phải, đứng ở trước lều.

Hai lão nhân.

Hai người này, chỉ cần nhìn dáng vẻ của bọn họ là có thể biết, bọn họ đã xem lều vải này là sinh mạng của mình, cho dù thế nào cũng sẽ không bỏ nó rời đi.

Tiêu Thu Thủy nhận ra hai người này.

Người đứt một cánh tay chính là Đằng Lôi Kiếm Tẩu, người còn lại là Đoạn Môn Kiếm Tẩu.

Hai lão nhân còn lại trong “Ngũ Kiếm” dưới trướng Chu Đại Thiên Vương.

Trong lòng Tiêu Thu Thủy không kìm được dâng lên sự bi thương.

Yến Cuồng Đồ cúi mặt nhìn sang, nói:

– Ài, lại là không đành giết, đúng không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.