Đọc truyện Thiên Hạ Hữu Tuyết [Thần Châu Kỳ Hiệp] – Chương 3
Yến Cuồng Đồ cùng “Phong Hoa Tuyết Nguyệt Tàn” ngũ tăng đối thoại làm cả đám tăng lữ, đạo sĩ đều cả kinh.
Vốn thế hệ Bão Tàn là sư thúc sư bá của Thiên Chính đại sư, địa vị trong Thiếu Lâm cực cao, cùng một thời đại với Yến Cuồng Đồ. “Hoài Bão ngũ tăng” này năm xưa từng tung hoành ngang dọc, là năm đại cao tăng của Thiếu Lâm, giờ đã qua mấy chục năm vậy mà vẫn chưa chết, lại còn ở trong chùa chăm hoa, xách nước. Nghĩ tới đây, không ít tăng nhân từng vênh mặt sai bảo, quát tháo mắng mỏ năm vị lão tăng nhìn như vừa già vừa vừa điếc vừa câm vừa vô dụng này, đều sợ đến hai chân run lập cập.
Yến Cuồng Đồ biết năm lão này không hề tầm thường, bản thân hiện tại lại hai chân tê liệt, võ công giảm quá nửa, thật sự không thể khinh địch, nhưng ông ta bình sinh háo thắng, gặp địch mạnh càng mạnh, vẫn tiếp tục ngạo nghễ như trước, nói:
– Không ngờ năm người các ngươi vẫn chưa chết. Thực lực chùa Thiếu Lâm quả là không thể khinh thường.
Bão Tàn mỉm cười lười biếng, đáp:
– Đâu chỉ có Thiếu Lâm? Võ Đang ba người Cửu Nghi, Cửu Tử, Cửu Sinh cũng đều còn sống cả!
Trác Phi Phàm vừa nghe lập tức mừng đến muốn nhảy dựng lên, run giọng hỏi:
– Những điều thần tăng nói có phải là thật không?
Hóa ra võ công Trác Phi Phàm là do đại sư huynh Thủ Khuyết trực tiếp chỉ dạy, ông ta nhập môn khá muộn, nhờ ngộ tính cực cao mới có được danh tiếng địa vị như ngày hôm nay. Ông ta lại biết ngoài Thái Thiện ra, trong số tiền bối Võ Đang năm xưa còn có năm đại trưởng lão, trong đó Thiết Kỵ, Ngân Bình đã chết, chỉ không ngờ “Tam Cửu chân nhân” Cửu Sinh, Cửu Tử và Cửu Nghi vẫn còn trên thế gian!
Vốn ông ta vẫn thầm lo lắng, tình thế võ lâm ngày càng nguy hiểm, bản thân lại không thể gánh vác nổi trọng trách, bây giờ được biết trong phái vẫn còn có cao nhân bậc đó đang sống không khỏi như trút được gánh nặng trong tim, vui mừng khôn xiết.
Yến Cuồng Đồ lạnh lùng cười:
– Xem ra cao thủ hai phái còn lại cũng chẳng ít, coi như ta tới phí công rồi.
Bão Tàn đáp:
– Thí chủ mời tự nhiên, lão nạp không tiễn.
Yến Cuồng Đồ hậm hực khịt mũi một tiếng, quay người chống tay xuống đất, muốn đẩy người rời đi, bỗng nghe Tiêu Thu Thủy vội vàng nói:
– Tiền bối!
Yến Cuồng Đồ cáu kỉnh hỏi:
– Có chuyện gì? Chúng ta tới bắt chó đeo cày, còn phải nói gì nhiều nữa!
Tiêu Thu Thủy đáp:
– Tiền bối không thể đi! Chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn Chu đại thiên vương đắc ý sao?
Yến Cuồng Đồ cũng ngạc nhiên:
– Đắc ý cái gì?
Tiêu Thu Thủy nói:
– Tiền bối dự liệu không sai, Chu đại thiên vương đã học được sở trưởng của hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang, nếu như hai phái không cố gắng nghiền ngẫm thêm thì sợ rằng ngày sau sẽ bị Chu đại thiên vương thừa cơ lợi dụng.
Bão Tãn khẽ liếc nhìn Tiêu Thu Thủy, hỏi:
– Tên nhóc là ai?
Yến Cuồng Đồ cười lạnh:
– Tên nhóc cái gì, hắn chính là Tiêu Thu Thủy.
Hoài Bão ngũ tăng cùng ồ lên một tiếng, chắp tay niệm:
– A Di Đà phật.
Chúng tăng đều cả kinh, Tiêu Thu Thủy tuy mới nổi lên chưa tới năm năm nhưng tiếng tăm vang dội. Trác Phi Phàm cũng thầm nghĩ: Chẳng trách khinh công thanh niên này lại cao như vậy, hóa ra là Tiêu Thu Thủy!
Bão Tàn lười biếng nói:
– Được nghe thiếu hiệp võ công, phẩm tính đều là hạng nhất, nhưng những lời lung tung vô cớ như thế này vẫn nên ít nói đi là hơn.
Tiêu Thu Thủy vội nói:
– Đại sư, những lời của vãn bối đều là sự thật…
Bão Tàn lập tức ngắt lời:
– Thủ hạ Chu đại thiên vương quả thật không thiếu phản đồ phá giáo xuất môn của Thiếu Lâm, Võ Đang, Chu đại thiên vương học được từ đó một chút cũng chẳng có gì bất ngờ cả.
Bão Nguyệt cười nói:
– Cho dù là mấy chiêu của Yến tiên sinh cũng là ỷ vào võ công cao cường, nếu chỉ dùng võ công Thiếu Lâm, Võ Đang, sợ rằng muốn chống đỡ được với năm bộ xương già bọn ta cũng còn khó lắm, càng không cần nói đến mấy loại công phu mèo ba chân của Chu Thuận Thủy nữa.
Tiêu Thu Thủy lắc đầu lia địa, đang muốn biện bác, Yến Cuồng Đồ bỗng quay phắt lại, cười lạnh hỏi:
– Trận chiến Hành Sơn, năm vị đã quên rồi sao?
Bão Tuyết bình thản đáp:
– Chưa hề quên. Ba mươi năm trước, trận chiến Hành Sơn năm sư huynh đệ lão nạp đúng là đã bại dưới tay tiên sinh. Nhưng tứ sư đệ nói không sai, nếu luận võ công Thiếu Lâm Võ Đang, Yến tiên sinh chưa chắc đã là đối thủ của năm người lão tăng.
Yến Cuồng Đồ cả đời háo chiến, háo thắng, lập tức lạnh lùng nói:
– Nói suông không bằng cớ, sao không thử xem?
Năm người thấy Yến Cuồng Đồ muốn ra tay, trên mặt đều lộ ra thần sắc rất kỳ quái. Vẻ mặt đó tựa như mừng rỡ, lại giống đang chờ mong, lại cũng như vô cùng mê mang.
Bão Tàn nói:
– Cuối cùng cũng phải ra tay rồi.
Bão Hoa nói:
– Đã lâu lắm không ra tay rồi.
Bão Phong nói:
– Hôm nay không ra tay, e là ngày sau sẽ không còn đối thủ nữa.
Bão Nguyệt nói:
– Yến tiên sinh đáng để chúng ta ra tay.
Bão Tuyết nói:
– Chúng ta vừa khéo có thể thử “Hoài bão thiên hạ”.(1)
Yến Cuồng Đồ không để ý tới họ nói cái gì, hay tay mở ra, hai luồng kình khí trắng mờ ập tới cuồn cuộn như lốc xoáy!
Thiên Tượng đứng bên cạnh giật mình kinh hãi, bởi vì hắn nhận ra chưởng kình trắng mờ này chính là Đại Bàn Nhược thiền công mà hắn là người duy nhất trong thế hệ trẻ của Thiếu Lâm luyện được.
Yến Cuồng Đồ làm thế nào mà luyện được?
Đại Bàn Nhược thiền tông là chính tông Phật môn, cương kình chưa tới, kình phong đã nổi, năm vị lão tăng giống như bông lau trước gió, lay động không thôi. Đột nhiên, năm người đồng loạt xuất chưởng, năm luồng kình khí bất đồng trực diện chặn lại cương khí trắng mờ.
Nhưng thần hình đang xếp bằng của Yến Cuồng Đồ lại tà tà bay ngang về phía năm người.
Năm người sắc mặt ngưng trọng, nhất tề ngồi xuống, chưởng giơ ngang người, chầm chậm đẩy ra.
Yến Cuồng Đồ cũng từ từ hạ xuống, hai chưởng vẫn tiếp tục đánh tới.
Cương khí trắng mờ trên hai chưởng Yến Cuồng Đồ và chưởng lực màu vàng nhạt của ngũ lão giống như một bức tường rộng, không bên nào chịu nhường nhịn. Ngũ lão và Yến Cuồng Đồ ở cách nhau một bức tường, tường bằng chưởng kình.
Yến Cuồng Đồ lấy một địch năm nhưng chưởng lực trắng mờ không hề có dấu hiệu thua sút, ngược lại còn khí thế cao ngất.
Sáu người mắc lại tại chỗ, ở giữa là một bức tường khí dày đặc.
Yến Cuồng Đồ râu tóc dựng ngược, năm người giống như gỗ mục.
Nhưng họ đều không nhìn thấy phía đối diện.
Một chiếc lá rơi xuống, vô số chiếc lá khô rơi xuống.
Lá phong cuối thu vốn đã đỏ sẫm, lúc này chợt mất hết cả sinh cơ, rụng xuống rào rào.
Lá rụng bay tới gần tường khí liền đột ngột vỡ nát.
Đó là sát khí như thế nào mà đến cả lá rụng nhẹ nhàng mềm mại cũng phải tan xương nát thịt?
Lúc này, Bão Tàn bỗng kẽ rùng mình một cái.
Tiếp đó Bão Nguyệt cũng rùng mình một cái, rồi đến Bão Phong, Bão Tuyết, Bão Hoa, tất cả đều thoáng động một chút.
Áp lực khí trắng đột nhiên giảm nhẹ
Đại kim cương chưởng lực của ngũ lão lập tức tiến lên.
Nhưng lần tiến này giống như rơi xuống vực sâu.
Vực sâu không đáy.
Trong đầu ngũ lão đồng loạt nhớ tới phái Võ Đang có một loại nội công đăng phong tạo cực, tên là “Nhược thủy nhu dịch cửu chuyển công”.
Loại công lực này đến từ một đoạn trong “Đạo Đức Kinh”: “Thiên hạ mạc nhu nhược ư thủy, nhi công kiên cường giả mạc chi năng tiên, dĩ kỳ vô dĩ dịch chi. Nhu chi thắng cương, nhược chi thắng cường, thiên hạ mạc bất tri, mạc năng hành”(2)
Chưởng kình chí cương do ngũ lão phát ra đồng loạt bị hút chặt, giống như rơi vào lũng lầy, không thể tự thoát ra được.
Tiếp đó, Yến Cuồng Đồ bỗng búng nhanh mười ngón tay, chỉ phong như sóng triều bao vây khắp bốn phương tám hướng, nuốt chửng năm người.
Từ xưa tới nay chỉ có đông vây ít, nay Yến Cuồng Đồ lại bằng sức một người, phản nhu thành cương, lấy yếu thắng mạnh, bao vây năm vị cao thủ Thiếu Lâm.
Nhưng trong khoảnh khắc quyết định thắng bại, chưởng lực ngũ lão vụt biến đổi.
Họ đột ngột triệt tiêu chưởng lực.
Giữa lúc sóng triều cuồn cuộn, ba đào lớp lớp như vậy mà lại triệt tiêu chưởng lực, thực là chuyện quá hoang đường, tuy rằng triệt tiêu chưởng lực quả thật có thể khiến chưởng lực không kéo theo cả bản thân mà “lún sâu vào vũng lầy”.
Chỉ là cùng lúc triệt tiêu chưởng lực, ngũ lão cũng đồng thời mở rộng hai tay, mở lòng ôm tới.
Yến Cuồng Đồ dùng A Nan Đà chỉ Thiếu Lâm ép tới, chợt gặp phải một luồng sức mạnh chí đại chí cương, A Nan Đà chỉ liền biến mất tăm.
Địa Nhãn bỗng kêu lên:
– “Hoài bão thiên hạ”! “Hoài bão thiên hạ” lại tái hiện Thiếu Lâm rồi!
“Hoài bão thiên hạ” là gì, chỉ sợ là không còn được bao nhiêu người biết đến.
Địa Nhãn sở dĩ biết được là vì trụ trì Thiếu Lâm Nam tông Hòa Thượng đại sư từng kể:
– Trong thiền công Thiếu Lâm chính tông, đứng đầu là “Hoài bão thiên hạ”, thiên hạ vạn ngự, nhưng thế gian hiện nay chỉ sợ là khó có người tài hoa tuyệt thế nào luyện thành.
Lúc ấy Địa Nhãn không phục, bèn hỏi:
– Ngay cả phương trượng sư huynh cũng không được?
Hòa Thượng đại sư lắc đầu:
– Không được.
Địa Nhãn đại sư lại hỏi:
– Vậy còn phương trượng Bắc tông thì sao?
Bấy giờ Hòa Thượng đại sư đáp:
– Thiên Chính sư huynh tài hoa trác tuyệt, trong Thiếu Lâm hiện nay chỉ có một mình huynh ấy là có thể luyện thành nhưng sợ là cũng phải đến ba mươi năm sau.
Địa Nhãn giật mình chấn động:
– Ba mươi năm sao? Lúc ấy dù có luyện thành thì sợ rằng….
Hòa Thượng đại sư biết ông ta muốn nói gì, lập tức tiếp lời:
– Tuổi già sức yếu, tinh lực không đủ cũng là chuyện khó mà tránh được… Trừ phi là có người cùng ngang tài hoa công lực, tập hợp bốn người trở lên mới có hy vọng luyện thành trong vòng hai mươi năm… Nhưng khắp thiên hạ này tìm đâu ra được những người như vậy…
Địa Nhãn đại sư chưa từng được thấy thần công “Hoài bão thiên hạ” này nhưng ông ta tại Thiếu Lâm cũng tính là kiến thức rộng rãi rồi, những người khác còn mới chỉ nghe thấy cái tên “Hoài bão thiên hạ” này lần đầu tiên!
“Hoài bão thiên hạ” vừa hiện, Yến Cuồng đã vụt biến sắc. Ông vung chưởng vỗ mạnh xuống đất, tung người tránh qua một bên.
Lúc này ngũ lão đồng loạt mở to mắt, tinh quang bừng chiếu. Trông sắc mặt họ cũng không biết là vui mừng hay là thất vọng.
“Hoài bão thiên hạ” thiền công của họ quả thật đã phá được võ công Thiếu Lâm, Võ Đang hợp nhất của Yến Cuồng Đồ, bọn họ đúng ra phải cao hứng mới phải. Chỉ là võ công Yến Cuồng Đồ cũng đã cao đến mức không thể tưởng tượng nổi. “Hoài bão thiên hạ” chỉ vừa phá giải, chưa kịp phản kích thì Yến Cuồng Đồ đã nói đi là đi, thoát ra khỏi phạm vi của thiền công.
Nói đi là đi, đó là công lực cao cường đến bực nào? “Hoài bão thiên hạ” sao có thể vây khốn được?
Yến Cuồng Đồ tuy không bị “Hoài bão thiên hạ” đánh ngã nhưng quả thật đã bị thiền công vô hạn này đánh lui. Khi thoát ra khỏi vòng vây của thiền công, ông đã dùng Huyền thiên Ô kim chưởng, đánh mạnh xuống đất tạo ra phản chấn, dùng lực của mặt đất tiếp hờ đòn thực của “Hoài bão thiên hạ”, lại mượn lực rút lui, chuyển hướng đòn hư của “Hoài bão thiên hạ” sang phía khác mới có thể tránh được một kiếp.
Lúc này nếu ông lại ra tay tiếp, qua một phen khổ chiến chưa chắc đã không thắng được Hoài Bão ngũ lão tăng nhưng ông tự biết mình đã bại rồi. Yến Cuồng Đồ muốn dùng công lực bản thân sử ra võ công Thiếu Lâm, Võ Đang chiến thắng ngũ lão, không thắng được mà lại sử ra võ công khác coi như là thất bại.
Càng huống hồ ông cũng đã xác nhận được một việc, đó là ngũ lão đã luyện võ công Thiếu Lâm tới mức xuất thần nhập hóa, nếu thực có cao thủ dùng công lực hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang tới tập kích thì phái Thiếu Lâm cũng có đủ sức để chống đỡ. Ngay chính bản thân ông cũng đã thất bại thì còn nói chi đến người khác! Mà nếu Thiếu Lâm có thể thì Võ Đang tự nhiên cũng có đủ tiềm lực dồi dào. Chứng thực được điểm ấy, Yến Cuồng Đồ đã không còn cảm thấy cần thiết phải đấu tiếp nữa.
Ngũ lão thầm kinh sợ trước kỳ công cái thế giống như thần nhân của Yến Cuồng Đồ, nhưng họ lại không biết công lực Yến Cuồng Đồ do thân thể liên tiếp trọng thương đã suy giảm rất nhiều, không còn được một nửa năm xưa nữa. Còn về chuyện kết hợp sở trường Thiếu Lâm, Võ Đang có thật sự không phải là đối thủ của tinh luyện võ công Thiếu Lâm hay không thì thật sự rất khó nói.
Hồi lâu sau, Bão Tàn cuối cũng cũng thở dài, nói:
– Người ta tôn Yến tiên sinh là võ lâm đệ nhất kỳ nhân, lời này quả không phải giả.
Yến Cuồng Đồ lại trầm giọng đáp:
– Ta chẳng là gì, công phu thiếu lầm đúng là không thể coi thường, có vẻ còn có mấy loại bí kỹ mà tới nay chưa có ai học được, đáng để chuyên tâm tinh luyện.
Câu này không khác nào đã thừa nhận: Chỉ cần chuyên tâm rèn luyện võ công Thiếu Lâm là có thể không e ngại cả thiên hạ. Được Yến Cuồng Đồ khen ngợi, ngay cả lão tăng đã quên lãng việc trần cũng không khỏi thoáng lộ vẻ vui mừng.
Bão Nguyệt nói:
– Võ công Thiếu Lâm đúng là nên chăm chỉ luyện tập, mỗi loại võ công đều có thể không có điểm dừng.
Ở bên cạnh, Thiếu Lâm Thiên Tượng thầm nghĩ:
“Lần này đã được mở rộng tầm mắt. Đại Bàn Nhược thiền công mà mình luyện không phải nghe nói cũng có thể tu tập tới mười tám tầng cảnh giới sao? Bản thân mình mới chỉ đạt tới tầng thứ ba mà thôi, sao không tiếp tục khổ công rèn luyện? Nghe nói Đại Bàn Nhược thiền công luyện tới đỉnh cao có thể luyện thành Long Tượng Bàn Nhược thiền công, mỗi chưởng đánh ra đều mang sức một rồng một voi…”
Một phen suy tư cùng mấy chục năm mồ hôi nước mắt khổ luyện khiến hắn ngày sau cuối cùng cũng trở thành một tông sư võ học Thiếu Lâm.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì Đại Phong đạo nhân phái Võ Đang cũng trầm tư:
“Cảnh giới võ học rộng lớn như vậy, nếu không tìm đường đi tắt thì sao có thể trở thành cao thủ hạng nhất? Trên con đường dài đằng đẵng đầy chông gai đó đúng là phải tìm một số đường tắt mới được…”
Cách suy nghĩ đó khiến cho tâm tư nhân vật xuất thânh danh môn chính phái này dần dần chuyển thành tà ác…
Đúng lúc này, bỗng có một người hô lớn:
– Năm vị đại sư thần công trác tuyệt nhưng Chu đại thiên vương đã có cách phá giải!
Người nói đương nhiên chính là Tiêu Thu Thủy
Lần này không những Hoài Bão ngũ lão cực kỳ tức giận mà cả Yến Cuống Đồ cũng nổi nóng.
– Lão phu dùng võ công Thiếu Lâm, Võ Đang mà cũng không phải đối thủ của ngũ lão, một tên Chu Thuận Thủy cỏn con thì có thể làm được gì!”
Tiêu Thu Thủy lúc đụng tới nguyên tắc cần phải kiên trì thì tuyệt không bao giờ thối lui, so với hắn lúc bình thường khiêm tốn lễ độ với mọi người thì thực như hai người khác biệt:
– Võ công Chu đại thiên vương đương nhiên là khó mà với kịp bóng lưng tiền bối, chỉ là tiền bối ngài dùng công lực bản thân để phát huy võ kỹ bình thường của Thiếu Lâm, Võ Đang, còn Chu đại thiên vương thì đã tinh tâm nghiên cứu võ công hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang. Công lực lão còn xa mới bằng tiền bối là sự thật nhưng lại am hiểu sâu sắc võ kỹ Thiếu Lâm hoặc Võ Đang, còn bổ sung những chỗ thiếu sót trong võ công thậm chí là phát huy lên thêm nữa, muốn phá Thiếu Lâm, Võ Đang thật không phải chuyện khó…
Địa Nhãn hét lên:
– Ranh con miệng hôi sữa, không tôn trọng trưởng bối!
Yến Cuồng Đồ bình sinh cực kỳ thích bao che, lại nghe lời Tiêu Thu Thủy nói cũng có đạo lý. Võ công Chu Thuận Thủy tuy còn kém xa mình nhưng nếu kẻ này chuyện tâm nghiên cứu võ công hai phái, lại dùng nó để đả kích hai phái thì thật sự mạnh hơn mình dùng nội công tinh thâm để sử dụng võ kỹ thô thiển của hai phái nhiều, chưa chắc đã không thể tiêu diệt hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang, không thể không đề phòng!
Ông nghĩ tới đây liền quay sang phía Địa Nhãn quát:
– Ranh con miệng hôi sữa, không tôn trọng trưởng bối!
Tuổi tác ông lớn hơn Địa Nhãn, địa vị trong võ lâm càng cao hơn Địa Nhãn nhiều. Địa Nhãn đại sư quát tháo Tiêu Thu Thủy, ông lại quát tháo Địa Nhãn, thực là mỉa mai cùng cực, lại thêm mấy tiếng quát này cùng giống y hệt nhau nhưng công lực hai người lại hoản toàn khác biệt, Địa Nhãn đại sư như bị sét đánh, toàn thân chấn động, hai mắt trợn tròn. Nếu công lực Yến Cuồng Đồ còn như năm xưa ba tiếng quát chết Đại Vĩnh lão nhân thì mấy tiếng quát này ít nhất cũng có thể làm Địa Nhãn ngất xỉu.
Ngũ lão đưa mắt nhìn nhau, Trác Phi Phàm dù sao cũng là người đại diện cho Võ Đang tại trường, cảm thấy mình không thể không lên tiếng, bèn nói:
– Tiêu thiếu hiệp cho rằng dùng Võ Đang có thể phá Thiếu Lâm, dùng Thiếu Lâm cũng có thể phá Võ Đang?
Tiêu Thu Thủy gật đầu đáp:
– Trác đại hiệp, một người nếu gồm cả sở trường hai phái lấy sâu đánh cạn, biết được điểm mạnh yếu của đối thủ thì thực là có thể dễ dàng chiến thắng.
Trác Phi Phàm bình thản nói:
– Ý của Tiêu thiếu hiệp là, Chu đại thiên vương Chu Thuận Thủy có thể làm được chuyện đó?
Tiêu Thu Thủy lập tức đáp:
– Phải.
Trác Phi Phàm cười lạnh:
– Vậy Tiêu thiếu hiệp lấy gì để chứng minh chuyện đó?
Nhất thời tất cả mọi người đều đồng tình. Chuyện Tiêu Thu Thủy trên giang hồ đối đầu với Chu đại thiên vương mọi người đều đã từng nghe phong phanh, thế nhưng Tiêu Thu Thủy từ đâu mà biết tin Chu đại thiên vương thông thuộc võ công hai phái Võ Đang, Thiếu Lâm?
Tiêu Thu Thủy bĩnh tĩnh đáp:
– Bởi vì tôi học được võ công của Chu Thuận Thủy.
Lời này vừa ra, mọi người đều xôn xao. Chu Thuận Thủy là kẻ hiểm ác số một trong hắc đạo, vậy mà Tiêu Thu Thủy nổi danh hiệp nghĩa lại theo lão học nghệ! Lần này đến cả Yến Cuồng Đồ cũng phải thoáng kinh ngạc.
Trác Phi Phàm hỏi:
– Vậy thì ngươi là đồ đệ của Chu Thuận Thủy?
Tiêu Thu Thủy đáp:
– Không phải, nhưng tôi quả thật có học qua võ công của lão.
Võ công Chu Thuận Thủy mà hắn học chính là từ Thiếu Võ chân kinh, là bí kíp ngày trước Chu đại thiên vương muốn dùng để lừa gạt Thiếu Lâm Thiên Chính, dụ ông luyện công sai đường, tẩu hỏa nhập ma, nhưng Tiêu Thu Thủy bản thân am hiểu phương thức vận công của Chu đại thiên vương, tránh được việc chân khí chạy lầm, ngược lại còn học được sở trường của hai phái.
Chỉ là những người ở đây làm sao mà biết được những điều ngoắt ngoéo lòng vòng bên trong, tất cả cúi đầu ghé tai, nghị luận không ngớt, ngay cả Yến Cuồng Đồ cũng liếc xéo Tiêu Thu Thủy, xem hắn rút cuộc là muốn làm gì.
Lúc này Trác Phi Phàm lại nói:
– Vậy thì chẳng trách thiếu hiệp lại một mực khẳng định Thiếu Lâm có thể thắng Võ Đang, Võ Đang có thể diệt Thiếu Lâm. Thiếu hiệp nói Chu Thuận Thủy gom cả sở trường hai phái còn thiếu hiệp lại được Chu đại thiên vương chân truyền, vậy võ công thiếu hiệp tự nhiên cũng thâm sâu rộng lớn, chẳng trách lại coi thường Thiếu Lâm, Võ Đang.
Bấy giờ quần chúng xôn xao, có vài người hô lớn:
– Gian tế! Tiêu Thu Thủy hóa ra là gian tế!
Lại có vài người hét lớn:
– Nhóc con không biết lợi hại, cho hắn xem thử võ công Thiếu Lâm!
– Trác sư thúc, cho hắn thưởng thức cao chiêu phái Võ Đang, bắt hắn tâm phục khẩu phục!
Hô cho Tiêu Thu Thủy lĩnh giáo công phu Thiếu Lâm tự nhiên là tăng chúng Thiếu Lâm, muốn Tiêu Thu Thủy bại dưới kiếm Trác Phi Phàm đương nhiên là đạo sĩ Võ Đang.
Tiêu Thu Thủy thần sắc không đổi, thành khẩn nói:
– Trác đại hiệp, các vị đại sư, tại hạ thật không có ý đó.
Bão Nguyệt bỗng nói:
– Không cần biết là cố ý hay vô ý, nếu đã nói hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang có thể bị chiêu số của đối phương chiến thắng thì phải lấy chút bản lĩnh thực ra cho người ta xem thử, nếu chỉ nói mồm suông thì thật coi Thiếu Lâm, Võ Đang không còn ai nữa sao?
Yến Cuồng Đồ thấy Tiêu Thu Thủy không ngờ lại càng kiên trì việc này hơn cả mình, cảm thấy rất thú vị, muốn xem xem hắn sẽ ứng phó như thế nào, lập tức dùng A Nan Đà chỉ, cách không giải huyệt đạo bị khóa trên người Tiêu Thu Thủy, nói:
– Nhóc con, có lời thì cũng đã nói hết rồi, giờ đã đến lúc lấy võ công ra kẻo bị người ta coi khinh.
Tiêu Thu Thủy rất không muốn động võ, chiến gây oán thù, oan oan tương báo, sao lại phải khổ như vậy? Lúc này Trác Phi Phàm đã ung dung lướt tới, cười nói:
– Từng nghe thiếu hiệp xuất thân từ Hoán Hoa, kiếm thuật hẳn cũng rất cao, vừa khéo ta cũng thích kiếm thuật, vừa rồi không dám thỉnh giáo Yến tiền bối, bây giờ đành lòi cái xấu trước mặt thiếu hiệp vậy.
Tiêu Thu Thủy đang muốn từ chối nhưng ý nghĩ xoay chuyển, như vậy cũng tốt, nếu có thể chiến thắng vị cao thủ hạng nhất Võ Đang này thì lời mình nói có lẽ sẽ có nhiều người chịu nghe.
Trong lòng đã định liền giữ lễ người dưới, hướng Trác Phi Phàm vái dài, nói:
– Vậy tại hạ đành to gan xin Trác đại hiệp chỉ giáo thôi.
Trác Phi Phàm vẽ nên một vòng kiếm hoa, chòm râu khẽ tự lau động, đáp:
– Không cần khách khí.
Đoạn giơ kiếm đâm tới.
Khi Trác Phi Phàm xuất kiếm, Tiêu Thu Thủy liền rút lui, đến nửa đường thế kiếm Trác Phi Phàm vụt nhanh hơn hẳn, Tiêu Thu Thủy cũng lùi càng nhanh. Tiếp đó kiếm Trác Phi Phàm đang phóng gấp vụt dừng lại, thân hình lui gấp của Tiêu Thu Thủy cũng đột ngột đứng lại, Trác Phi Phàm hỏi:
– Ngươi muốn nhường ba chiêu hay vẫn đang khách khí?
Tiêu Thu Thủy đáp:
– Đều không phải.
Trác Phi Phàm hỏi:
– Vậy tại sao chỉ lùi không công?
Tiêu Thu Thủy lập tức lắc đầu:
– Không phải, mà là một kiếm của đại hiệp đâm tới, nhìn như tầm thường kỳ thực không hề có sơ hở nào, tôi nghĩ không ra nổi đối sách nên chỉ có một đường rút lui tạm tránh.
Trác Phi Phàm nhíu mày:
– Một kiếm này của ta không phải có ba điểm nguy hại sao? Tại sao ngươi không mạo hiểm liều một lần? Còn có bảy sơ hở, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra được sao?
Tiêu Thu Thủy đáp:
– Đó không phải sơ hở mà là hư chiêu dùng để dẫn dụ đối thủ tấn công. Nếu vừa rồi tôi thật sự không biết sống chết, mạo muội ra tay thì đã sớm không thể đứng ở đây nói chuyện với Trác đại hiệp nữa rồi.
Trác Phi Phàm than:
– Tiêu thiếu hiệp nhãn lực cao, định lực cao!
Tiêu Thu Thủy đáp:
– Kiếm pháp của Trác đại hiệp mới thật sự là cao!
Trác Phi Phàm nói:
– Ngươi dùng bất công phá thế công của ta, ta truy kích kéo dài, công thế tự bại, lúc đó ngươi phản kích ta sẽ không cách nào chống đỡ được.
Tiêu Thu Thủy đáp:
– Cho nên Trác đại hiệp cũng đã lập tức thu chiêu.
Trác Phi Phàm nói:
– Nếu luận tỷ võ, ta tay cầm kiếm không làm ngươi bị thương được, tính là đã thua.
Nói đoạn, chợt ngẩng đầu lên, trong mắt thần quang nội liễm:
– Chỉ là hôm nay là đấu về võ công Thiếu Lâm, Võ Đang, ngươi chưa xuất chiêu không tính là đã thắng được ta!
Tiêu Thu Thủy cung kính đáp:
– Đó là lẽ đương nhiên, Trác đại hiệp mời xuất chiêu.
Trác Phi Phàm dựng kiếm đứng thẳng, người và kiếm đã liền thành một thể, thanh âm lại như từ xa xăm truyền về:
– Vừa rồi là “Đạm nhiên nhất kiếm” của Võ Đang ta, bây giờ là “Du Long kiếm pháp”, ngươi hãy cẩn thận.
Du Long kiếm pháp là một thuật ngự kiếm.
Người ta nói “Thuật ngự kiếm” là đỉnh cao của kiếm thuật, có thể nhân kiếm hợp nhất, giết người ngoài ngàn dặm.
Trác Phi Phàm ngoại hiệu “Kiếm nhược du long”, chính là dựa vào bộ Du Long kiếm pháp này mà danh chấn giang hồ.
Mà khi Trác Phi Phàm sử dụng Du Long kiếm pháp thì cũng thật sự giống như rồng bay ngao du thiên địa, nhanh chóng phiêu hốt, vô cùng đẹp mắt.
Bộ dạng Trác Phi Phàm vốn đã thần thái phiêu dật, nay lại là thần long uốn lượn trời cao, càng như thiên long ngẩng đầu, nhưng cái đẹp mắt không phải chỉ có bản thân ông mà còn cả kiếm pháp của ông ta nữa.
Ngày trước Thiên thủ Kiếm viên Lận Tuấn Long từng so đấu với Trác Phi Phàm, đại bại dưới kiếm, thường nói:
“Người học kiếm nếu được chết dưới kiếm Võ Đang Trác Phi Phàm thì cũng không uổng kiếp này.”
Tiêu Thu Thủy chậm rãi xuất chỉ.
Hắn xuất chỉ tuy chậm nhưng chỉ kình vừa ra khỏi đầu ngón tay liền như kiếm khí, nhanh như điện chớp, cắt phá cơ thể!
Chỉ pháp của hắn lại trong cái lăng lệ ẩn hàm ý tịch diệt cực đại, chính là Thiếu Lâm A Nan Đà chỉ.
A Nan Đà chỉ làmột loại chỉ pháp cực kỳ cam thâm trong Phật môn, ngay cả cao thủ Thiếu Lâm Nam tông Địa Nhãn và Thiên Mục dốc hết mấy chục năm công phu khổ luyện cũng mới chỉ được đến phần lông da, sao có thể vận dụng tự nhiên như vậy? Ngày trước nếu Thiên Mục và Địa Nhãn có thể ứng dụng linh hoạt thì đã sớm trừ được Liếu Ngũ rồi. Vì thế sau này khi Địa Nhãn tận mắt chứng kiến Yến Cuồng Đồ có thể tùy ý sử dụng A Nan Đà chỉ đã vô cùng kinh ngạc rồi, bây giờ không ngờ đến cả Tiêu Thu Thủy tuổi chưa đến ba mươi cũng có thể vận dụng tự nhiên, thật là sững sờ ngây ngốc, không nói được tiếng nào.
Chỉ không biết rằng, kỳ thực nội lực Tiêu Thu Thủy so với Yến Cuồng Đồ còn hùng hậu hơn. Hắn vừa được Vô Cực tiên đan hỗ trợ, tăng cường mấy giáp công lực, lại được tám đại cao thủ toàn lực quán chú, dốc lòng truyền thụ, thể phách mạnh mẽ còn hơn xa Yến Cuồng Đồ. A Nan Đà chỉ học được từ Thiếu Võ chân kinh của Chu đại thiên vương lại được tham khảo vận dụng của Yến Cuồng Đồ lúc trước, sử ra tự nhiên là càng đắc tâm ứng thủ.
Tiêu Thu Thủy lăng không phát chỉ, khiến cho kiếm khí trên không trung của Trác Phi Phàm không cách nào đánh xuống. Tiêu Thu Thủy đánh ra một chỉ, Trác Phi Phàm lại bị ép hồi kiếm đỡ một lần. “Keng”! Thân kiếm liên tiếp ánh lên những đốm sáng màu lục, làm trường kiếm trong tay Trác Phi Phàm chấn động như muốn bắn ra khỏi tay.
Tiêu Thu Thủy trong tay không kiếm nhưng có chỉ kiếm chí cương chí tịch của A Nan Đà chỉ, mở rộng khoảng cách, lăng không xuất chỉ, chiếm hết thượng phong. Hoài Bão ngũ lão đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đầy vẻ khó tin.
Yến Cuồng Đồ là cuồng hào cái thế, có thể sử dụng A Nan Đà chỉ cũng không lạ lùng lắm, nhưng ngay cả đến Tiêu Thu Thủy cũng biết dùng A Nan Đà chỉ thì chẳng trách bọn họ đều kinh ngạc không thôi.
Lúc này, ngũ lão đồng loạt nhướng mày.
Thế cục vụt biến.
Trác Phi Phàm đã không cách nào chống đỡ được chỉ kình chí cương chí tuyệt đó nữa, liền cả người lẫn kiếm, nhân kiếm hợp nhất, hóa thành một luồng kiếm khí bắn thẳng về phía Tiêu Thu Thủy!
Một đòn toàn lực, không để đường lui, tự nhiên là thế không thể cản.
Nhưng cứng quá thì dễ gãy.
Tiêu Thu Thủy vung hai chưởng đẩy ra một luồng gió lốc, vừa thuần vừa nhu, chính là Tiên thiên Vô thượng cương khí phái Võ Đang.
Luồng cương khí nhu hòa mà mạnh mẽ này liền mượn lực đẩy lực, thổi bay kiếm khí sắc bén vô song của Trác Phi Phàm lên không trung
Trác Phi Phàm đánh trượt!
Cao thủ so chiêu, tuyệt đối không cho phép có hai chữ đánh trượt.
Trác Phi Phàm dù sao cũng không phải người tầm thường, người khác dùng thuật ngự kiếm này, một đòn không trúng, nhẹ thì cũng đại thương nguyên khí, phun máu đầy đất, ông ta lại lập tức múa lên kiếm hoa, bảo hộ bản thân, tiếp đó xoay mình quay lại.
Tiêu Thu Thủy không hề tấn công.
Chỉ thấy trên tay hắn cầm một tấm áo bào, Trác Phi Phàm giật mình, hóa ra áo trường bào trên người mình đã lọt vào tay Tiêu Thu Thủy.
Kiếm pháp của mình đang múa đến giọt nước cũng không lọt, Tiêu Thu Thủy làm sao mà đoạt được trường bào đang mặc trên người chứ?
Tiêu Thu Thủy nói:
– Trác đại hiệp là cao thủ Võ Đang, tất nhiên là biết “Tích thủy bất thấu, nã liễu tựu tẩu”.(3)
Trác Phi Phàm đương nhiên là biết.
Đó chính là võ công của phái Võ Đang.
Nhưng loại võ công này gần như chỉ là một tiểu xảo, cao thủ nhất lưu chân chính phái Võ Đang đều khinh thường không muốn học.
Chỉ có điều lại để Tiêu Thu Thủy học được. Không những học được mà còn dùng công phủ tiểu xảo “Tích thủy bất thấu, nã liễu tựu tẩu” này đoạt lấy áo bào của ông ta trong lúc ông ta đang thi triển kiếm pháp “Tích thủy bất thấu” cao siêu chính tông mà bản thân Trác Phi Phàm không hề phát hiện ra.
Trác Phi Phàm hạ kiếm, bình thản nói:
– Ta bại rồi.
Yến Cuồng Đồ lại đột nhiên vỗ tay.
Trác Phi Phàm bại trận, Yến Cuồng Đồ không ngờ lại vỗ tay, thế này bảo người ta làm sao mà chịu đựng được!
Chẳng những ngũ tăng vụt biến sắc mà ngay cả Tiêu Thu Thủy cũng cảm thấy rất bất mãn.
Hắn tuy đánh bại được Trác Phi Phàm nhưng trong lòng vẫn rất tôn kính Trác Phi Phàm.
Lại nghe Yến Cuồng Đồ sảng khoái nói:
– Ta vỗ tay là vì Trác Phi Phàm.
– Một người thắng hay bại cũng không quan trọng, khó hơn thế là với địa vị của hắn mà bại rồi lại có thể thản nhiên nói bại, không hề có nửa lời oán hận, thẳng thắn chân thành, thật sự rất giỏi!
– Phái Võ Đang có loại người như vậy, quả nhiên là phái Võ Đang!
Bấy giờ mọi người mới hiểu lý do ông vỗ tay.
Bão Tuyết nói:
– Xem ra chúng ta đều đã nhìn nhầm.
Bão Nguyệt nói:
– Võ công của Tiêu thiếu hiệp quả thật có thể ngạo nghễ võ lâm.
Bão Tàn nói:
– Có điều vậy vẫn chưa đủ để chứng minh, võ công Thiếu Lâm, Võ Đang bắt buộc phải trao đổi với nhau.
Bão Phong nói:
– Trừ phi cậu có thể tiếp được của chúng ta ba chiêu.
Bão Hoa nói:
– Mời ra chiêu đi.
Chú thích:
(1) Lòng ôm thiên hạ.
(2) Đạo Đức Kinh (Lão Tử) – Hạ Kinh (Đức Kinh) – Phần 78
“天下莫柔弱於水, 而攻堅强者莫之能勝, 以其無以易之. 弱之勝强, 柔之勝剛, 天下莫不知, 莫能行.”
“Trong thiên hạ không gì mềm yếu hơn nước, vậy mà khi công phá cái cứng mạnh thì không gì hơn được nó, cũng không gì thay thế được. Nhu thắng cương, yếu thắng mạnh, thiên hạ chẳng ai không biết, lại chẳng ai làm được.”
(3) Giọt nước cũng không lọt, đoạt lấy là đi.