Đọc truyện Thiên Hạ Hữu Tuyết [Thần Châu Kỳ Hiệp] – Chương 17
Thiết Tinh Nguyệt khóc rống lên, bi thương nói:
– Tiểu Khâu ngươi đừng chết, ta… ta không cãi nhau với ngươi nữa, không có ngươi thì bảo ta cãi nhau với ai trong thiên hạ đây…
Gió bắc ở phương xa còn đang gào thét, quang cảnh trong tầm mắt dần dần hiện rõ, nhưng ánh mặt trời cũng rét lạnh, không hòa tan được băng tuyết…
Đại Đỗ hòa thượng vẫn không chịu tin Khâu Nam Cố đã chết, cho nên khăng khăng nói:
– Nhất định là ta và ngươi cãi nhau quá nhiều, niệm kinh quá ít, ngươi mới không chịu tỉnh dậy. Ta phải niệm một ngàn lần kinh văn cho ngươi, ngươi sẽ ngồi dậy nói chuyện với ta.
Đại Đỗ hòa thượng nói xong liền cúi đầu chắp tay trên đất tuyết, lần đầu tiên thành kính niệm kinh phật.
Đường Phương cũng khóc, vùi mình vào khuỷu tay Tiêu Thu Thủy.
Tiêu Thu Thủy vỗ nhẹ lên vai Đường Phương. Đường Phương rời khỏi người Tiêu Thu Thủy, chỉ thấy ánh mắt của hắn như đang nhìn về núi xa…
Tiêu Thu Thủy quỳ xuống, ngực hắn còn đang chảy máu. Hắn dập đầu ba cái khiến cho tuyết lõm xuống một mảng, nói từng chữ từng câu:
– Tiểu Khâu, ngươi nhắm mắt đi, chuyện mà ngươi chưa làm xong, bây giờ ta sẽ đi làm.
Sau đó hắn đột ngột đứng lên. Mọi người đưa mắt nhìn, chỉ thấy hai bên tóc mai của hắn bắt đầu có vệt trắng như sương. Lại nghe hắn nói:
– Nhạc nguyên soái đã bị áp giải đến Phong Ba đình, tốc độ của ta nhanh nên đi trước một bước… các người hãy chôn cất Tiểu Khâu cho tốt rồi lập tức chạy tới!
Nói xong câu này, Tiêu Thu Thủy lại cầm bàn tay nhỏ bé của Đường Phương hỏi:
– Cô có đi không?
Đường Phương có ngàn vạn lời nhưng không biết nói từ đâu, nhất thời cảm thấy rất khổ sở:
– Bà cố sẽ không để tôi ra ngoài… đây là cuối cùng lão nhân gia cho phép tôi…
Tiêu Thu Thủy nói:
– Ta phải cứu Nhạc tướng quân. Sau khi xong chuyện, cho dù trời long đất lở ta cũng sẽ tìm cô.
Mấy câu này hắn nói một cách kiên quyết, giống như “mùa đông sấm chớp mùa hè tuyết rơi, trời đất hợp nhất, mới dám cùng người chia lìa”. Sau khi nói xong hắn đã ở cách đó một trượng, chỉ nghe lời nói của hắn vẫn ở trong gió truyền đến:
– Cô hãy chờ ta!
Giọng nói kia chấn động khiến cho một cọc băng trên ngọn cây giòn giã rơi xuống, mảnh băng trắng lóa bắn ra đầy đất. Đôi mắt đẹp của Đường Phương rưng rưng, nhặt lên một mảnh, rất nhanh mảnh băng kia đã hóa thành nước, hòa tan giữa bàn tay nhỏ bé trắng trẻo không thấy nữa.
Phong Ba đình tuyết rơi nhiều, trên đình, trong đình, ngoài đình đều một màu trắng xoá.
Một chiếc xe tù đang lộc cộc đi đến mục tiêu, bốn người trên ngựa đồng loạt nhảy xuống.
Người cưỡi ngựa đi đầu là một võ tướng, hắn lật người chảy xuống nghiêm nghị có uy, lúc đáp xuống đất gần như tuyết lõm đến đầu gối. Bước chân của người này rất lớn, đi một bước thì giống như người thường đi ba bước.
Nhưng ba người phía sau hắn lại trái ngược.
Trong ba người này, một người là lão nhân khô gầy, vừa lùn vừa nhỏ, giống như bị tuyết trắng phủ lên sẽ biến mất; một người khác là lão bà, trong ánh mắt có sự cao ngạo không nói thành lời, tuy mặc áo vải thô nhưng khí chất lại giống như nhất phẩm phu nhân; người cuối cùng lại là một đứa trẻ buộc tóc cao ngất, tướng mạo rất khả ái.
Lão già trong ba người, lúc đáp xuống trên đất tuyết chỉ có một vết tích nhàn nhạt như chân chim.
Lão bà trong ba người, từ lúc nhảy xuống lưng ngựa cho đến khi bước đi, trên đất tuyết không có một chút vết tích nào.
Đứa trẻ kia lại giống như người thường, đạp xuống hai dấu chân không sâu không cạn, giống như bình thường đi trên đất bùn.
Cho đến lúc đi vào trong đình, bước chân của hắn đạp lên phiến đá cứng rắn, vẫn lưu lại hai dấu chân không sâu không cạn, giống như bình thường đi trên đất bùn.
Thái độ của võ quan kia đối với mấy chục tên binh sĩ áp giải xe tù rất cộc cằn, nhưng đối với ba người phía sau lại vô cùng kính cẩn, giống như chỉ cần chọc giận ba người này một chút thì sẽ bị ăn tát.
Mà lúc này hắn thật sự bị ăn tát.
“Bốp!”
Lão đầu khô gầy thấp bé kia chậm rãi thu tay, lại không hề thấy lão xuất thủ. Khi nghe được tiếng bàn tay vang lên, lão đã tát tên quan tướng kia một cái, đang từ từ thu tay lại, đồng thời mắng:
– Bà nội ngươi, sao không phái binh đóng ở đây trước! Chẳng lẽ không biết khâm phạm trong xe là kẻ mà người người muốn cướp sao!
Tên võ quan kia vốn cũng là trọng tướng có tiếng trong triều, họ Dương, tên Nghi Trung. Tần Cối lệnh cho hắn giám sát xử trảm Nhạc Phi tại Phong Ba đình. Hắn sợ ba vị khách quý của Tần tướng gia này giống như sợ rắn rết, chỉ lo đắc tội một chút, mình ném đi chức quan còn không quan trọng, nhưng làm liên lụy tới một nhà lớn nhỏ thì đúng là ăn không được, gánh không xong.
Nhưng một cái tát kia quả thực oan uổng, hắn đành phải ra vẻ đau khổ nói:
– Vâng, vâng, có điều…
Lời còn chưa dứt, trên mặt lại trúng một cái tát. Lần này người động thủ là lão bà kia, nhưng thoạt nhìn bà ta lại không hề động tay, cũng không hề thu tay lại.
Tay của bà ta vẫn luôn đặt trong tay áo, thần sắc lạnh lùng kiêu ngạo như hoa mai lẻ loi trong tuyết, điểm xuyết đầu cành.
Giọng nói của bà ta cũng cao ngạo như hoa mai, lạnh lùng nói:
– Ngươi đã không bố trí binh sĩ ở đây, còn muốn cãi chày cãi cối “có điều” cái gì!
Dương Nghi Trung có thể nói là oan không đường kể, lúng túng nói:
– Vâng… vâng… nhưng mà…
Đôi mày bạc của lão bà kia mày bạc đột nhiên nhướng lên, quát lớn:
– Đã như vậy, lại “nhưng mà” cái gì!
Dương Nghi Trung càng sợ hãi, yếu ớt nói:
– Không phải, không phải, phải, chỉ là…
Đôi mày trắng của lão bà kia lại nhướng lên. Chợt nghe trên đình có một giọng nói rất ý vị động lòng người cất lên:
– Chỉ là hắn thật sự có đóng binh ở đây, nhưng hiện giờ lại không thấy nữa.
Miệng của Dương Nghi Trung mở to. Đầu của lão nhân kia nhanh chóng ngước lên. Đôi mày bạc của lão bà kia lại dựng thẳng. Đứa bé kia thì cười mỉm, ngồi xổm xuống cầm một cành khô, vẽ tranh trên tuyết cạn đang phủ lên sàn đá.
Lão bà cười lạnh nói:
– Trên giang hồ người có thể nấp trên đầu ba người chúng ta mà không bị phát giác, giọng nói lại trẻ như vậy, ngoại trừ Triệu Sư Dung thì còn có ai?
Chỉ nghe tiếng cười nhàn nhạt như chuông bạc cất lên, nói:
– Đúng vậy, sẽ không có ai nữa.
Một người bồng bềnh đáp xuống, rơi vào trong đình, lại hành lễ gặp mặt.
Cô gái này mặc áo lụa màu cam, hơi có vẻ phong sương. Lão đầu khô gầy kia liền quát lên:
– Triệu Sư Dung, ngươi không làm áp trại phu nhân của Quyền Lực bang cho tốt, chạy đến đây làm gì?
Triệu Sư Dung duyên dáng nói:
– Còn không phải là muốn thấy phong thái của Tam Quan Vương sao.
Lão đầu và lão bà kia đều cười lớn:
– Không phải chứ? Vì xe tù này thì đúng hơn!
Triệu Sư Dung vẫn cười nói:
– Đại sự có thể mời được Tam Quan Vương từ quan ngoại đến đây, tiểu nữ cũng rất quan tâm.
Lão bà kia lạnh lùng nói:
– Vậy ngươi đứng trên con đường nào?
Triệu Sư Dung nói:
– Trên con đường xin ba vị giơ cao đánh khẽ.
Lão bà quả quyết nói:
– Không được! Nhận ủy thác của người, phải hết lòng với việc của người. Tần tướng gia đối xử với chúng ta không tệ, Nhạc Phi không thể thả!
Giọng nói của Triệu Sư Dung cũng trở nên lạnh lẽo, cười nhạt một tiếng, trong ý cười có sự chế nhạo không nói ra:
– Không ngờ quan ngoại Tam Quan Vương lại là kẻ không phân thị phi, không biết tốt xấu như vậy!
Nguyên lai quan ngoại Tam Quan Vương này chính là ba người có khinh công thứ nhất, thứ hai và thứ ba trong thiên hạ, bao gồm Bách Lý Hàn Đình, Thiên Lý Cô Mai và Vạn Lý Bình Nguyên.
Thực ra trong ba người Tam Quan Vương, Vạn Lý Bình Nguyên là người danh xứng với thực nhất. Hắn chẳng những khinh công đứng đầu, nội công và kiếm pháp cũng siêu việt tại quan ngoại. Cho nên có người nói, trong quan ngoại Tam Quan Vương này, Quan Vương quan trọng nhất có thể xem là Vạn Lý Bình Nguyên.
Lão đầu khô gầy kia đột nhiên quát lên:
– Nói nhiều với loại yêu phụ này làm gì, sư tỷ, để ta xẻ ả ra làm tám mảnh rồi nói sau!
Triệu Sư Dung mỉm cười nói:
– Hàn Đình Quân, ngươi tráng kiện hơn ngày trước, đáng tiếc vẫn chưa hết ngu ngốc. Ngươi nghĩ xem ta đã đến đây, nếu không nắm chắc thì dám tìm ba vị tiền bối sao? Ta nào có gan này!
Sắc mặt Bách Lý Hàn Đình trầm xuống, nhìn chung quanh nói:
– Lý Trầm Chu cũng tới rồi?
Triệu Sư Dung chỉ cười không đáp. Lão bà kia lạnh lùng nói:
– Rốt cuộc Quyền Lực bang đã mai phục bao nhiêu tên, lăn ra hết đi!
Triệu Sư Dung cất giọng trong trẻo véo von:
– Bọn họ không phải bóng nhung, làm sao lăn ra được, đến lúc cần thiết thì bọn họ sẽ tự đi ra, Cô Mai tỷ tỷ cần gì phải sốt ruột!
Lão bà này chính là người khinh công đứng thứ hai trong Tam Quan Vương, Thiên Lý Cô Mai. Chẳng lẽ đứa bé kia lại là Vạn Lý Bình Nguyên, người đứng đầu quan ngoại Tam Quan Vương!
Chỉ thấy đứa bé kia vẫn đang chăm chú vẽ tranh linh tinh trên đất, lại lạnh nhạt nói một câu:
– Không thể nào.
Triệu Sư Dung cố ý nói:
– Hử?
Mí mắt của đứa bé kia cũng không nhướng lên, nói:
– Dọc đường Lý Trầm Chu còn ngăn cản người tới cứu Nhạc Phi. Hắn muốn mượn cái chết của Nhạc Phi để tạo thành địa vị siêu nhiên cho quân phản loạn của hắn, hắn sẽ không đến cứu Nhạc Phi.
Nói tới đây hắn ngừng lại một chút, cành khô trong tay cũng dừng vẽ một chút, sau đó mới nói:
– Nhất định Lý Trầm Chu cũng không biết ngươi tới, nếu hắn biết thì chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên chỉ có một mình ngươi tới mà thôi.
Hắn nói chuyện bình bình đạm đạm, sau khi nói xong câu cuối mới lạnh nhạt ngẩng đầu lên, đảo mắt qua Triệu Sư Dung một lần. Triệu Sư Dung chỉ cảm thấy hai ánh mắt kỳ dị như hai luồng điện lạnh, nhìn thẳng vào nội tâm của nàng, mà ánh mắt kia lại khiến nàng không rét mà run, chỉ hận không thể xẻo xuống những nơi bị hắn nhìn vào.
Mà người này chẳng qua là một đứa trẻ thích vẽ nguệch ngoạc mà thôi.
Nhưng hắn lại là người đứng đầu Tam Quan Vương, Vạn Lý Bình Nguyên.
Tiêu Thu Thủy đề khí chạy thẳng tới, đã chạy thật lâu, mưa gió trước mặt gào thét thổi tới, cả người hắn dính đầy hoa tuyết, nhưng trong nháy mắt hoa tuyết lại bốc hơi, biến mất.
Chạy được một lát, Tiêu Thu Thủy biết Phong Ba đình đã ở gần, nhưng toàn thân hắn cũng ướt đẫm, không biết là mồ hôi hay nước tuyết.
Trong lúc chạy nhanh, Tiêu Thu Thủy chợt giơ tay nắm lấy một nhánh tùng, khéo léo ổn định thân hình đang phi nhanh không thể dừng gấp, hơn nữa còn hóa giải lực thừa. Hắn thở dốc một hồi, mới phát giác mình thở rất không bình thường.
Đã rất lâu hắn không thở dồn dập đến như vậy.
Ngay lúc này hắn phát giác trên nhánh tùng kia có máu.
Máu là ấm áp.
Hắn mới phát hiện đó là máu của mình.
Máu từ trên ngực hắn chảy xuống.
Hắn đã chiến đấu với Chu Thuận Thủy trong ngục đá, tuy đã gọt đứt năm ngón tay của Chu Thuận Thủy, nhưng cũng bị trúng một trảo của đối phương.
Trảo công của Chu Thuận Thủy quả nhiên không thể xem thường.
Muốn cứu Nhạc Phi nhất định còn phải ác đấu một phen, trong lúc bị thương đi chuyến này thật sư là bất trí.