Bạn đang đọc Thiên Hạ Hữu Địch: Chương 45: Không tiếng ngàn lời kêu gọi
Đàn có dây đàn, dây đàn lại không tiếng.
Người hữu tình, ra tay vô tình.
Đàn tranh này vốn đang đánh đến nơi cao tình, lại giống như đột nhiên vong tình; tiếng nhạc vốn đang tấu đến lúc nồng tình, lại bỗng nhiên trở nên bạc tình.
Giống như ngón tay của người tấu đàn lỡ tay một cái, lưu lại rõ ràng.
Cũng như vũ công mỹ diệu sa chân một lần, rơi vào khoảng không.
Lại giống như lãng tử một lần phụ bạc, thương tâm nữ nhân.
Tiếng nhạc đàn tranh này một đường “chảy” đến nơi tận cùng dòng nước, đang không thấy sương không thấy nước, lại thấy liễu rũ hoa cười, thoáng như một vùng thơm dịu, nhỏ nhỏ bé bé, sạch sạch sẽ sẽ, vấn vần vương vương, mềm mềm mại mại, cuối cùng trở thành không tiếng ngàn lời kêu gọi, vòng quanh bên người, quấn quýt trên tóc, bồi hồi trên áo, triền miên trong lòng.
Đó là ngàn lời kêu gọi, lại vô thanh vô tức.
Ôn Văn Nhân lại cả kinh thất sắc, nín thở vì nó.
Nụ cười nhã nhặn của y đã chuyển thành nghiêm túc, đột nhiên thu tay, lấy ra hai lá cờ, vẫy về phía trước phía sau, bên trái bên phải.
Lá cờ cắt gió phát ra tiếng rít sắc bén.
Sau đó Ôn Văn hét lớn một tiếng, cắm lá cờ xuống hai phương hướng Thanh Long, Bạch Hổ, tay phải lật một cái, kẽ ngón tay lóe lên bảy tám cây châm bạc, lập tức bắn ra.
Y đã phát ra ám khí, về phía chính mình.
Yếu huyệt trên người, trên vai, thậm chí trên cổ họng, trên mặt y đều liên tiếp trúng bảy tám mũi châm. Y còn không cam lòng, ngón trỏ và ngón giữa tay trái vươn ra, liên tiếp điểm vào mấy huyệt đạo trên người.
Sau đó y mới thở gấp một hơi, một hơi thật dài.
Lúc này Vô Tình cũng ngừng tay, không đàn nữa.
Đàn tranh dừng.
Y vẫn ngồi ngay ngắn, cặp mắt nhìn thẳng vào Ôn Văn.
Lúc này Ôn Văn mới khôi phục nụ cười, nhưng ý cười trên mặt y có ba phần lúng túng, ba phần bất an và bốn phần kính sợ.
– Đàn tranh tốt, chỉ pháp tốt, minh khí tốt.
Y nói:
– Hay cho thủ pháp “tương kiến tranh, vô tình châm”, gặp nhau giống như không gặp, hữu tình lại như vô tình.
Vô Tình nói:
– Đã nhường rồi. Huynh đài dùng châm bạc phong huyệt, cờ quạt bày ra, không tiền khoáng hậu, sơ hở đều mất. Các hạ chỉ lấy ra hai lá Long Hổ kỳ, nếu ngay cả đòn sát thủ Tam Diện hồng kỳ đồng loạt phát động, có lẽ ta đã sớm bị thanh trừ ra đầu đường rồi.
Ôn Văn Nhân cười khổ nói:
– Không tác dụng.
Ánh mắt Vô Tình như chớp, giống như con thoi đảo một vòng hai bên đường, nhướng mày nói:
– Hử?
Ôn Văn Nhân cười thảm nói:
– Cho dù ta đồng loạt bày ra Nhất Diện Vương kỳ, Lưỡng Diện Long Hổ kỳ, Tam Điện Đại Hồng Xích Vị kỳ của Hòa lão đệ, chỉ sợ cũng không thể mời ngươi trở về trong kiệu.
“Hòa lão đệ” đương nhiên chính là huynh đệ ruột thịt của y, Ôn Hòa Nhân.
Hai người bọn họ trong Lão Tự Hiệu là “Hanh Cáp Nhị Tướng”, dưới trướng Lạc Dương Ôn Vãn cũng vô cùng thân thiết.
Giống như “Kim Đồng” Ôn Độ Nhân và “Ngọc Nữ” Ôn Tập Nhân thấp hơn một bậc.
Nhưng lần này Ôn Hòa Nhân hình như không tới.
Ôn Văn chỉ một thân một mình, Ôn Hòa cũng không liên thủ với y.
Vô Tình nghiêm nghị nói:
– Văn huynh quá khiêm tốn rồi. Nếu cộng thêm hai người bọn họ, e rằng tại hạ muốn trở lại trong kiệu cũng không được.
Vừa dứt lời, y liền ra tay.
Y vừa ra tay, bên trái phát ra ba mũi “Hoạt Sát Thấu Cốt đinh”, bên phải phát ra năm mũi “Bạo Vũ Lê Hoa đinh”.
Đến bây giờ, Vô Tình vẫn không hề chủ động ra tay.
Lúc Ôn Độ Nhân, Ôn Tập Nhân công kích, Vô Tình cũng không chủ động ra tay.
Ngay cả khi Ôn Văn Nhân xuất thủ, Vô Tình cũng không ra tay trước, chỉ luôn đánh trả mà thôi.
Thế nhưng lần này y lại giành xuất thủ.
Chẳng lẽ kẻ địch lần này còn ghê gớm hơn so với Ôn Văn Nhân, Ôn Độ Nhân, Ôn Tập Nhân cộng lại? Còn đáng sợ hơn nhiều? Vì vậy mới bức y phải tranh thủ tiên cơ, tiên hạ thủ vi cường?
Y đã phát ra “Hoạt Sát Thấu Cốt đinh”, phương hướng là một gian hàng bên trái đường lớn Hoàng Khố (cũng là bên trái Vô Tình).
Đó là gian hàng bán tử sa (đất sét làm đồ trà), bình trà, ly trà Thiệu Hưng.
Phía sau gian hàng có một người, một lão nhân.
Không, nghiêm túc mà nói, y hẳn là một người trẻ tuổi, nhưng nhìn dáng vẻ lại rất phong sương, tang thương, cử chỉ thần sắc đều giống như một lão nhân.
Lão nhân này không tránh đi lúc xảy ra giao chiến trên đường, ngược lại đi ra phía sau gian hàng đồ trà, đang vung bút ghi chép.
Y tiện tay viết nhanh, viết đến dụng tâm, dụng thần, vừa viết còn vừa ngẩng đầu nhìn tất cả biến hóa nơi này, giống như rất hưởng thụ, cũng rất nhập tâm.
Ba mũi Thấu Cốt đinh của Vô Tình bắn về phía “lão nhân” này.
“Lão nhân gia” này là ai? Tại sao có thể khiến Vô Tình chủ động ra tay, hơn nữa vừa ra tay đã không chừa lại đường lui như vậy?
Đường lớn Hoàng Khố mặc dù là quan đạo chủ yếu, cư ngụ hai bên hầu hết là đại gia đình, không phú thì quý, nhưng phàm là ngõ phố náo nhiệt thì nhất định sẽ cửa tiệm san sát, thương nhân tụ tập, thậm chí bán hàng rong cũng rất nhiều, đây là đặc sắc của phố xá sầm uất.
Nơi này cũng như vậy.
Nếu bên trái đường phố có gian hàng, bên phải cũng không ngoại lệ.
Năm mũi Lê Hoa đinh của Vô Tình bắn về phía gian hàng đối diện với “Lão nhân gia” kia (cũng là bên phải Vô Tình).
Đó là một nhà bán trứng gà, trứng vịt, trứng ngỗng, thậm chí là trứng chim cút.
Tóm lại, gian hàng kia trứng gì cũng bán.
Chủ nhân là một người trẻ tuổi.
Không, nghiêm túc mà nói, đây là một “lão nhân” hình dáng rất trẻ, có sức sống, sinh khí bừng bừng.
Thanh niên này cũng không rời đi khi trên đường xảy ra độc khí, minh khí giao đấu, lại giống như lão nhân đối diện bên kia đường, vùi đầu viết nhanh, dùng bút than tùy ý viết ngoáy trên giấy.
Bọn họ ở trên con đường náo động này, giống như ở trong thư phòng, nhìn một trận, viết một trận, không hề sợ sệt kinh hãi chút nào.
Năm mũi Lê Hoa đinh kia của Vô Tình bắn về phía “người trẻ tuổi” xem ra “không tranh với đời” này.
“Người trẻ tuổi” này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Vì sao Vô Tình vẫn chừa lại đường lui với Ôn Văn Nhân chặn đường cướp người, nhưng lại không dung tình với tiểu thương bên đường?
Cái ly có tác dụng gì?
Đáp án có lẽ rất đơn giản.
Cái ly thông thường là dùng để đựng nước, rót trà, thậm chí dùng để uống rượu.
Trứng thì sao
Đáp án lại càng đơn giản.
Nếu như trứng không dùng để no bụng, chính là để nó tiếp diễn sinh mệnh. Vậy thì giống như gà đẻ trứng gà, vịt đẻ trứng vịt, rùa đẻ đương nhiên là trứng rùa, hết sức rõ ràng, cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng thế sự không có tuyệt đối, có lúc giống như hiện giờ, cái ly và trứng lại có công dụng như vậy.
Ba cái ly bằng bằng bay lên, sau ba tiếng “đinh đinh đinh”, phân biệt ngăn cản ba mũi “Hoạt Sát Thấu Cốt đinh”.
Ngoài ra năm quả trứng gà cũng kịp thời bắn lên, nghênh đón năm mũi “Bạo Vũ Lê Hoa đinh”.
Đinh đương nhiên xuyên qua trứng, nhưng mục tiêu đã mất, sau mấy tiếng “phập phập phập phập phập” liên tiếp, năm mũi đều bắn vào trên giá gỗ của gian hàng, cắm thẳng vào trong gỗ.
Thoạt nghe, âm thanh lại có phần giống như mưa đá rơi, đương nhiên không hề có ưu mỹ của hoa lê, lại phảng phất mang một chút thơm dịu của hoa lê.
Những người có mặt đều kinh ngạc vì biến hóa đột ngột này.
Chợt nghe “lão nhân gia” kia giống như lẩm bẩm nói:
– Đinh tốt, đinh tốt!
Ngoài ra “người tuổi trẻ” kia cũng rất cảm xúc nói:
– Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!
Vô Tình thấy đối phương dùng ba cái ly, năm quả trứng gà “phá” đi ám khí do mình bất ngờ phát ra, dường như cũng không kinh ngạc.
Hơn nữa còn giống như đã sớm nằm trong dự liệu.
Y cũng đang cảm thán.
Y cảm thán là:
– Ly tốt, trứng gà tốt!
Giọng điệu của y đầy tôn kính và phấn chấn:
– Im hơi lặng tiếng, long trời lở đất, Ôn Thị Song Bình, chuyên đánh bất bình.
Sau đó y nhìn sang trái phải ôm quyền, cung kính nói:
– Tại hạ Thịnh Nhai Dư bái kiến hai vị tiền bối!
Y rất lễ độ kính cẩn. Y luôn lạnh lùng kiêu ngạo, cộng thêm chân phế bất tiện, rất ít khi lễ độ cung kính với người khác như vậy.
Người tới là ai?
Người tới phương nào?
Y đã tôn trọng một già một trẻ này như vậy, tại sao vừa ra tay đã dùng ám khí “chào hỏi” hai người này?