Bạn đang đọc Thiên Hạ Hữu Địch: Chương 15: Kiếm không thể vứt
Nghe được câu nói như sấm sét lôi đình này của Thích Thiếu Thương, Địch Phi Kinh bỗng nhiên lại cười, đưa tay ra:
– Ngồi!
Trước người y có một chiếc bàn nhỏ.
Trước bàn có bốn chiếc đệm.
Bốn ly trà, còn có một khay đậu phộng, một bầu hạt dưa, một đĩa táo đen, cùng với vài trái đào trơn màu sắc tươi ngon thơm lừng.
Dương Vô Tà và Tôn Ngư nhìn nhau một cái, Thích Thiếu Thương lại chọn một chỗ trong đó, khoanh chân ngồi xuống.
Tôn Ngư và Dương Vô Tà cũng ngồi xuống hai bên trái phải.
Địch Phi Kinh lại giơ khay trà lên:
– Mời trà!
Thích Thiếu Thương giơ ly lên, khi Tôn Ngư còn chưa kịp thử độc, y đã uống một hớp.
Địch Phi Kinh lại nói:
– Mời dùng một ít hạt dưa!
Y trước tiên lại bốc một nắm hạt dưa, bỏ vào miệng nhai rôm rốp.
Thích Thiếu Thương không ăn hạt dưa.
Y cầm một nhúm đậu phộng, bóc vỏ lưu loát, cũng ăn giống như rất ngon lành.
Địch Phi Kinh lại hỏi y:
– Đậu phộng ăn ngon không?
Thích Thiếu Thương cũng đáp:
– Không tệ, là nơi nào sản xuất?
Hai người vốn là tới để “đàm phán”, nhưng lại toàn nói về tư vị của đậu phộng.
Địch Phi Kinh hơi ngả người về phía sau, mỉm cười nói:
– À, đậu phộng này đến từ Vạn Lý Vọng rất xa…
Nói đến đây, y cố ý dừng lại, nhìn về phía Dương Vô Tà, trong mắt đầy ý cười.
Lúc này Dương Vô Tà lên tiếng.
Với phân lượng của y, một khi lên tiếng lại không phải nói chuyện quan trọng, mà cũng nói về đậu phộng. Chuyện này khiến Tôn Ngư không hiểu, càng cảm thấy những điều mà hắn phải “học” quả thật nhiều không đếm xuể.
– Vạn Lý Vọng là một bến nhỏ tại quần đảo Nam Dương, khá gần vương triều Malacca, đậu phộng sản xuất ở đây là tuyệt nhất thiên hạ, không ngờ tại Lục Phân Bán đường lại được thưởng thức…
Dương Vô Tà không quên bổ sung một câu, khi nói câu này còn liếc nhìn Tôn Ngư:
– Vừa khéo, cao thủ trong lâu chúng ta cũng có một người cải tà quy chính, gọi là Vạn Lý Vọng.
Tôn Ngư nghe vậy liền giật mình, không ngờ quân sư lại hiểu rõ như lòng bàn tay danh hiệu của phần tử trong tổ của hắn.
Địch Phi Kinh khen ngợi:
– Người ăn đậu phộng này đều khen vị ngon, nhưng không lại không biết Vạn Lý Vọng là gì. Cho dù biết đến Vạn Lý Vọng, cũng không biết Vạn Lý Vọng ở đâu. Cũng chỉ có tiên sinh một lời vạch trần, mọi sự đều thông, tri thức uyên bác, trí nhớ lâu dài, khiến người ta bội phục, tự nhận không bằng.
Dương Vô Tà chớp mắt, chỉ hỏi:
– Ngươi bội phục ta là vì đậu phộng?
Địch Phi Kinh nói:
– Đậu phộng nhỏ cũng có học vấn lớn.
Dương Vô Tà đột nhiên nói:
– Ta cũng bội phục ngươi.
Địch Phi Kinh hơi ngạc nhiên:
– Hử?
Dương Vô Tà nói:
– Ta bội phục ngươi, cũng bởi vì đậu phộng.
Địch Phi Kinh không hiểu:
– Giải thích thế nào?
Dương Vô Tà nói:
– Bởi vì ngươi mời chúng ta tới đây, đến bây giờ vẫn luôn nói đậu phộng, ăn đậu phộng, lại không đề cập đến những chuyện khác, cho nên ta càng bội phục ngươi.
Địch Phi Kinh đã cười:
– Chúng ta mặc dù đều ở kinh sư, nhưng lại hiếm khi gặp nhau, các người cũng tới không dễ, cho nên cứ tán gẫu trước, việc công không vội.
Thích Thiếu Thương nói:
– Bởi vì tới không dễ, cho nên mới vội. Hôm nay chúng ta đã uống trà rồi, cũng ăn đậu phộng rồi, cũng nên nói đến việc chính đi.
Địch Phi Kinh lập tức hỏi:
– Thích lâu chủ cho rằng, trong những thế lực võ lâm tại kinh sư hiện nay, ngoại trừ quý lâu và tệ đường thì còn ai có thực lực nhất?
Thích Thiếu Thương đáp:
– Tập đoàn Hữu Kiều.
Địch Phi Kinh lại hỏi:
– Mười bảy năm trước thì sao?
Thích Thiếu Thương đáp:
– Mê Thiên minh.
Địch Phi Kinh lại hỏi:
– Giả sử đường ta và quý lâu động can qua, sống mái với nhau, người được lợi lớn nhất sẽ là thế lực nào?
Thích Thiếu Thương không hề nghĩ ngợi:
– Phương Ứng Khán, Mễ Thương Khung, Thẩm Canh Vân của tập đoàn Hữu Kiều.
Những năm gần đây, Phương Ứng Khán lại có được trợ thủ mạnh. Thẩm Canh Vân là người quen cũ của nghĩa phụ Phương Ca Ngâm, đã đến tương trợ Phương Ứng Khán, nắm giữ đại cục, nhờ đó thế lực của tập đoàn Hữu Kiều đã mạnh lên rất nhiều.
Địch Phi Kinh hỏi:
– Nếu là trước kia thì sao?
Thích Thiếu Thương lập tức đáp:
– Đương nhiên là Quan Mộc Đán của Mê Thiên minh.
Lần này Địch Phi Kinh hỏi rất chậm, rất chậm, cũng rất trầm trọng:
– Vậy tại sao chúng ta lại để cho những kẻ này đạt được ý đồ?
Thích Thiếu Thương hỏi ngược lại:
– Lâu chúng ta và đường các ngươi đã đối chọi mấy chục năm, tại sao bây giờ ngươi mới hỏi ta câu này?
Địch Phi Kinh nói:
– Đó là do các ngươi tạo thành.
Thích Thiếu Thương hỏi:
– Đó là vì gần đây chúng ta thường cướp hàng của các ngươi?
Địch Phi Kinh nói:
– Trước kia chúng ta tranh đấu, chỉ là đối chọi, không ai tiêu diệt được ai, cũng không ai giành được toàn bộ thắng lợi. Lôi tổng đường chủ thất thủ trúng phải mai phục, chết tại quý lâu, nhưng Tô lâu chủ của quý lâu không lâu sau cũng bỏ mình vì phản loạn. Chúng ta vẫn ngang sức ngang tài. Thậm chí khi quý lâu dẹp nội loạn, chúng ta cũng dốc một chút tâm lực vì Tô lâu chủ. Có điều, gần đây các ngươi thường xuyên cướp hàng hóa và ngân lượng mà chúng ta vận chuyển vào kinh. Cứ tiếp tục như vậy, giống như đã đoạn tuyệt căn nguyên của chúng ta, sẽ thành thế đứng bên bờ vực. Chúng ta nhất định phải có một trận quyết chiến, kết thúc, như vậy chẳng phải là tiện nghi cho tập đoàn Hữu Kiều và Mê Thiên minh?
Thích Thiếu Thương nói:
– Mê Thiên minh?
Địch Phi Kinh nhoẻn miệng cười:
– Mê Thiên minh gần đây bắt đầu nổi dậy, do một người bôn ba khắp nơi kêu gọi, khiến cho những cán bộ trung thành trước kia trong Thất Thánh minh như đám người Trần Trảm Hòe, Lệ Tiêu Hồng ào ào gia nhập. Mà đám người thánh chủ Đặng Thương Sinh, Nhậm Quỷ Thần trước kia từng phản bội cũng trở lại dốc sức cho Mê Thiên minh. Bọn chúng đều rèn binh luyện ngựa, thề phải chờ Quan Thất tái xuất giang hồ, lại tranh thiên hạ. Chẳng lẽ Thích lâu chủ chưa nghe nói đến đại sự chấn động giang hồ gần đây này?
Dương Vô Tà chợt nói tiếp:
– Thích lâu chủ chẳng những đã sớm chú ý đến chuyện này, còn phát giác tên chủ tướng một mình cầm cờ lớn kêu gọi các thủ hạ cũ gây dựng lại Mê Thiên minh, hình như chính là phản đồ của quý đường ngày trước…
Địch Phi Kinh khẽ mỉm cười nói:
– Không sai, hắn chính là Lôi Cổn.
Dương Vô Tà ra vẻ ngạc nhiên:
– Hiện giờ hình như hắn đã đổi tên thành Lôi Niệm Cổn, hơn nữa còn chế tạo thành công một loại binh khí có lực sát thương rất lớn.
Địch Phi Kinh thản nhiên nói:
– Hắn quả thật không còn là Lôi Cổn thiếu học thức ngày trước, cũng không phải là Lôi Cổn dùng Thủy Hỏa Song Lưu Tinh trong tệ đường năm xưa.
Dương Vô Tà khẽ than nói:
– Nghe nói hắn vốn chán nản tại Lục Phân Bán đường, có ý thoái ẩn giang hồ, hoàn toàn trở thành một hán tử gánh phân trong kinh, nhưng rốt cuộc vẫn… không từ bỏ được giang hồ này.
Địch Phi Kinh nói:
– Vừa vào giang hồ sâu như biển. Cho dù sóng to gió lớn, kinh lớn hiểm lớn, người giang hồ vẫn không thể rời khỏi nơi thị phi này. Giống như một cao thủ cả đời luyện kiếm, một khi đã cầm kiếm lên, kiếm sẽ cùng hắn kết thành mối duyên không thể tách rời.
Dương Vô Tà cũng đồng ý:
– Cho nên chỉ cần bước lên đường giang hồ thì phải đi tiếp, kiếm vẫn không thể vứt bỏ được.
Địch Phi Kinh cũng nói:
– Đã là giang hồ đệ tử giang hồ cũ, làm việc cũng nên chưa lại một đường, sau này còn dễ gặp nhau.
Dương Vô Tà đột nhiên nghiêm nghị nhìn thẳng vào Địch Phi Kinh, gằn từng chữ một:
– Cũng vì như vậy, chúng ta mới phải nhằm vào hàng hóa và ngân lượng của Lục Phân Bán đường các ngươi.