Bạn đang đọc Thiên Hạ Hữu Địch: Chương 121: Cá bi ai
Thiên Hạ Đệ Thất đã không kịp thương xót mình.
Bởi vì biến cố đã sinh, nguy cơ đã hiện.
Trần Nhật Nguyệt ở rất gần hắn, bất ngờ làm loạn, dùng hai tay giữ chặt lấy tay hắn.
Trần Nhật Nguyệt từng được Thiết Du Hạ truyền thụ, lần tập kích này giữ sức đã lâu, nhất thời Thiên Hạ Đệ Thất cũng không thoát được.
Hắn không thoát được, vậy thì không thể phát ra “Thế kiếm”, càng không kịp nhặt lấy ống sáo vừa lấy từ trong bọc ra.
Hắn phát ra một tiếng kêu sợ hãi, đầu gối vung lên thúc vào Trần Nhật Nguyệt.
Đây là chiến đấu cận thân, Trần Nhật Nguyệt muốn tránh thì phải buông tay.
Chỉ cần tay của Thiên Hạ Đệ Thất được tự do, hắn sẽ có cơ hội phản kích.
Nhưng hắn không ngờ được, Trần Nhật Nguyệt lại không buông tay.
Hắn cũng không ngờ được, vừa rồi khi Trần Nhật Nguyệt bị hắn chế ngự huyệt đạo không thể động đậy, vẫn luôn để ý quan sát, bình tĩnh đưa ra kết luận. Muốn giết Thiên Hạ Đệ Thất, nhất định phải khiến cho hắn bất ngờ không kịp đề phòng, cũng không cho hắn cơ hội hồi khí, hơn nữa thủ đoạn phải tàn nhẫn, bất kể đối với kẻ địch hay chính mình đều như vậy, mới có hi vọng giết được đối phương.
Hắn càng không ngờ được, Trần Nhật Nguyệt nhìn có vẻ nông nổi, láu cá, gian xảo, nhưng lại tàn nhẫn như vậy, bất kể đối với người khác hay với chính mình.
Trần Nhật Nguyệt lại không đi, không tránh, càng không lui.
Hắn gắng gượng chịu một cước của Thiên Hạ Đệ Thất.
Công lực chủ yếu của Thiên Hạ Đệ Thất không nằm ở chân, huống hồ hạ bộ của hắn đang bị trọng thương, vừa cử động lại đau đớn không chịu nổi.
Nhưng một cước này vẫn khiến cho thân thể nhỏ bé của Trần Nhật Nguyệt gần như lệch cả ngũ tạng, có điều hắn vẫn móc chặt lấy yếu huyệt ở hai khuỷu tay của Thiên Hạ Đệ Thất.
Lần này Thiên Hạ Đệ Thất đúng là thê thảm.
Trong thời khắc nguy hiểm này, có hai chuyện mà Thiên Hạ Đệ Thất rất muốn, rất gấp phải làm. Một là lấy ống sáo ra, hai là phát ra Thế kiếm.
Trần Nhật Nguyệt lại nắm lấy yếu huyệt của Thiên Hạ Đệ Thất, không cầu giết chết đối phương, chỉ muốn khống chế hai tay của đối phương là được.
Hai người giằng co không buông.
Nhưng khi Trần Nhật Nguyệt trúng phải đầu gối của Thiên Hạ Đệ Thất, lực lượng kiềm chế kẻ địch nhanh chóng yếu đi, Thiên Hạ Đệ Thất đã cầm được ống sáo.
Đáng tiếc, Thiên Hạ Đệ Thất lại nghe được một âm thanh, nhìn thấy một ánh kiếm.
Thứ hắn nghe được là gió kiếm.
Thứ hắn nhìn thấy là ánh kiếm.
Lại có hai thứ rời khỏi thân thể hắn, đó là ngón tay.
Hai ngón tay, ngón cái và ngón trỏ.
Hai ngón tay đứt lìa rơi xuống đất, ống sáo đã không thể lấy ra, vẫn nằm ở bên hông.
Đó là kiếm của Diệp Cáo.
Hắn đã chạy tới, vốn định dùng một kiếm giết chết Thiên Hạ Đệ Thất, nhưng nhìn thấy Thiên Hạ Đệ Thất và Trần Nhật Nguyệt dính sát vào nhau, sợ ngộ thương Trần Nhật Nguyệt, cho nên đổi thành cắt đứt tay Thiên Hạ Đệ Thất.
Thiên Hạ Đệ Thất kịp thời rút tay, nhưng vẫn bị đứt mất hai ngón.
Hắn điên cuồng hét lên.
Hắn không ngờ lần này mình lại lật thuyền trong mương, thua bởi tay hai đứa trẻ.
Dưới cơn đau, cánh tay bị thương của hắn lại thoát khỏi khống chế của Trần Nhật Nguyệt, dùng một tay chụp lấy cổ họng đối phương.
Cổ họng Trần Nhật Nguyệt kêu lên cách cách, cặp mắt trợn trắng, lực lượng trên tay lỏng ra, đổi thành nắm lấy cổ tay của Thiên Hạ Đệ Thất đang giữ cổ hắn.
Thiên Hạ Đệ Thất vẫn còn một tay.
Hắn đang muốn dùng cánh tay phải không bị thương phát ra “Thế kiếm”.
Diệp Cáo nào để cho đối phương thành công. Hắn dùng một chiêu sát thương kẻ địch, người đã áp sát, một kiếm chém vào đầu Thiên Hạ Đệ Thất.
“Độc phách Hoa Sơn”.
Đương nhiên hắn đã xem chiếc đầu của Thiên Hạ Đệ Thất là Hoa Sơn.
Diệp Cáo dùng thiết kiếm, thiết kiếm chém Hoa Sơn.
Thiết kiếm của hắn có một cái tên, đó là “Thiên Đố kiếm”, cùng với “Anh Tài kiếm” của Hà Phạm, đều được khai quật từ Lão Sách động dưới Phích Lịch sơn. Một thanh dùng bích nhân hồng thuần dương chế tạo, một thanh dùng bích không ngọc thuần âm chế tạo. Cho nên kiếm của Diệp Cáo có màu xanh sẫm, không giống bình thường, là thần binh lợi khí cắt lông gọt tóc, đẽo vàng xắt đá.
Chiếc đầu của Thiên Hạ Đệ Thất đương nhiên không phải làm bằng sắt, mặt của hắn cũng không phải.
Hắn vẫn không thoát khỏi sự khống chế của Trần Nhật Nguyệt, nhưng thiết kiếm đã tới.
Thiên Hạ Đệ Thất hét lên một tiếng, kiếm thế chưa thành, công lực chưa tụ, tay phải chỉ tích tụ được chưa đến một thành “Thế kiếm”, nhưng vẫn dùng cánh tay giơ ngang cản một kiếm này.
Thiết kiếm chém vào tay hắn.
Trong lúc trong vội vàng hắn dùng “Thế kiếm”, nhiều nhất chỉ có một hai phần mười công lực, hơn nữa hắn đang bị trọng thương, nhiều nhất cũng chỉ có thể vận dụng một hai thành công lực. Tính toán như vậy, lần này ngăn cản để giữ mạng, Thiên Hạ Đệ Thất tối đa chỉ có thể dùng một phần trăm lực lượng bình thường, bất kể lực sát thương hay lực phòng vệ đều như vậy.
Mà lúc này Diệp Cáo lại dùng toàn lực tấn công, liều mạng một kích.
Hai chân của hắn không thể đứng được, nhưng hắn vẫn lao tới, kiếm thứ nhất chém đứt hai ngón tay của Thiên Hạ Đệ Thất, kiếm thứ hai chém vào đầu đối phương, sau đó cả người mất trọng tâm ngã xuống .
Nếu như hắn không thể chém ngã Thiên Hạ Đệ Thất, cả người và kiếm của hắn đều “bán” cho đối phương, hoàn toàn không có đường lui.
Có thể thấy một kiếm này Diệp Cáo đã dốc sức bình sinh, một kiếm sinh tử.
Thiên Hạ Đệ Thất dùng tay ngăn cản, trong miệng gào thét, tràn đầy bi ai và phẫn nộ.
Hắn biết lần ngăn cản này có kết quả gì.
Hắn chỉ không ngờ mình lại có kết cục như vậy.
Kiếm chém vào thịt, khảm vào xương tủy.
Nhưng tay của Thiên Hạ Đệ Thất vẫn không đứt.
Cho dù Thiên Đố kiếm vô cùng sắc bén, một kiếm này của Diệp Cáo cũng dốc hết bản lĩnh toàn thân, nhưng tay của Thiên Hạ Đệ Thất vẫn không bị chém đứt.
Nếu như cánh tay đứt, vậy một kiếm này sẽ thuận thế từ đầu đến ngực chém hắn ra thành hai mảnh.
Không bị chặt đứt, đó là vì tay của Thiên Hạ Đệ Thất không phải tay, mà là kiếm, “Thế kiếm”.
Mặc dù là “Thế kiếm” rất yếu, nhưng vẫn là “Thiên Cá Thái Dương Tại Thủ Lý” từng làm mưa làm gió, khiến người ta sợ hãi.
Hiện giờ lực lượng của nó đã không đủ ngàn mặt trời ban trưa, không phải ngàn thái dương màu đỏ, càng không phải ngàn ánh nắng ban mai, thậm chí không thể đảm đương ngàn kiếm ngàn tên, nhưng ít ra vẫn giống như ngàn mũi châm tụ vào giữa tay, vẫn ngăn cản được một kiếm kia của Diệp Cáo.
Kiếm chém vào tay.
Cánh tay chưa đứt, nhưng Diệp Cáo đã dùng hết sức, kiếm thế cũng tận.
Hơn nữa “ngàn mặt trời” toàn lực phản chấn, khiến eo bàn tay Diệp Cáo nứt ra, kiếm cũng rời tay.
Kiếm khảm vào cánh tay Thiên Hạ Đệ Thất.
Diệp Cáo lại ngã xuống, rơi xuống, té xuống chỗ Thiên Hạ Đệ Thất.
Lúc này, Trần Nhật Nguyệt bị Thiên Hạ Đệ Thất dùng một tay nắm lấy cổ, gần như nghẹt thở, giống như một còn cá bi ai nhảy lên bờ lại không về được nước. May mắn kiếm đầu tiên của Diệp Cáo đã chém đứt hai ngón tay Thiên Hạ Đệ Thất, khiến Thiên Hạ Đệ Thất không thể xiết chặt cổ hắn, mới giúp hắn thở được một hơi.
Lúc hắn thở một hơi, kiếm thứ hai của Diệp Cáo lại sát thương một tay khác của Thiên Hạ Đệ Thất, nhưng cả người cũng ngã vào Thiên Hạ Đệ Thất.
Kiếm khảm vào trong xương cánh tay của kẻ địch.
Thiên Hạ Đệ Thất cũng thật hung hãn, hắn vung tay lên, ném kiếm của Diệp Cáo đi.
Chân của Diệp Cáo còn đang đau, mềm, buốt, cả người không có điểm đặt chân. Hắn vừa ngã xuống, lập tức quàng lấy cổ Thiên Hạ Đệ Thất, giữ lấy một cánh tay khác không buông. Hắn giỏi về điểm huyệt nhận huyệt, cho nên ra tay đều móc vào chỗ hiểm của kẻ địch. Thiên Hạ Đệ Thất cũng dùng cánh tay chảy máu nắm lấy tóc hắn, ấn vào mặt hắn. Hai người bắt đầu xáp chiến.
Trần Nhật Nguyệt lập tức khom người nhặt lấy Bạch Cốt Âm Dương kiếm của hắn, muốn đâm vào Thiên Hạ Đệ Thất.
Thiên Hạ Đệ Thất biết đây là thời khắc sống chết của mình, do đó khi Trần Nhật Nguyệt vừa rạp người xuống, hắn đã dùng khuỷu tay kẹp lấy cổ Trần Nhật Nguyệt, không để đối phương cầm kiếm phản công.
Trần Nhật Nguyệt kêu lên một tiếng, vùng vẫy giãy dụa như phát điên. Hai tay hắn ôm lấy eo Thiên Hạ Đệ Thất, dùng sức vặn mạnh, muốn vặn ngã đối phương, để đối phương không thể vận khí phát lực bẻ gãy cổ mình, hoặc dùng kình lực đâm vào mặt Diệp Cáo.
Nhất thời ba người quấn lấy nhau, giằng co không thôi, kết quả cả ba đều ngã xuống đất, một đường lăn lộn, không ngừng đấu đá. Ba người đều bị thương, liên tục kêu gào, thậm chí còn tay cào miệng cắn, giống như ba con dã thú.
Không, giống như ba con cá.
Ba con cá đáng thương đã rời nước, cách bờ, chẳng những không thể giúp đỡ lẫn nhau, mà còn muốn cắn xé tàn hại nhau.
Bọn họ một đường giãy giụa, vẫn luôn giao chiến, từ thang lầu lăn xuống, lăn đến bên cạnh Lôi Bố đang vùng vẫy sắp chết.
Người mở miệng cầu cứu đương nhiên là Thiên Hạ Đệ Thất.
Đó lại là Thiên Hạ Đệ Thất luôn luôn hung tàn.
Hắn lại cầu xin người ta cứu mình, bởi vì hắn thật sự cảm thấy sợ hãi.
Hắn cảm giác được tử vong đã đến gần.
Hắn không ngờ mình lại thua trong tay hai đứa trẻ vừa xuất đạo, thực ra là còn không có đạo.
Đây quả thật là chuyện không thể tưởng tượng, cũng không hợp tình hợp lý, còn trái với lẽ thường.
Nhưng đây là sự thật, hơn nữa còn đang phát sinh, tiến hành.
Hai đứa trẻ này, hai tiểu nhân vật không có tiếng tăm đã quật ngã hắn, khống chế hắn, khiến hai tay hắn bị trọng thương, đến gần bên bờ tử vong.
Hắn chỉ hi vọng có người cứu hắn, bất kể đó là ai.
Sống thì phải cầu sinh.
Muốn giành được thắng lợi, trước tiên phải sống sót.
Hắn nhớ được Văn Tùy Hán đến cùng cao thủ Lôi gia, mặc dù đệ đệ hắn tới để giết hắn, nhưng người của Lôi gia thì chưa chắc đã như vậy. Theo như hắn biết, Lôi môn có không ít hảo thủ đã gia nhập Lục Phân Bán đường, mà Lôi Thuần vẫn muốn tìm mình điều tra hai chuyện, một công một tư, đều là những chuyện hắn có thể trả lời, nàng làm sao để hắn chết bây giờ.
Cho nên hắn kêu Lôi Bố cứu mạng.
Tiếng cầu cứu chẳng những không giống như một sát thủ danh chấn giang hồ khiến người ta khiếp sợ, mà còn không bằng một người bình thường tham sống sợ chết nhát như thỏ đế.
Đương nhiên hắn cũng không biết, tình hình của Lôi Bố chẳng những không tốt hơn hắn, mà còn tệ hơn hắn nhiều.
Lôi Bố và Thiên Hạ Đệ Thất đều cùng phạm một sai lầm, đó là nọn họ quá khoe khoang tự cao.
Mặc dù hai người bọn họ còn chưa xem mình là vô địch thiên hạ, nhưng ít nhất cũng tự cho là trên đời hiếm ai có thể ngăn cản bọn họ.
Nhưng bọn họ vẫn bị “ngăn cản”, “đánh ngã”, “sát thương”.
Người quật ngã bọn họ, lại là người mà bọn họ vốn hoàn toàn không để trong mắt, bao gồm đám người giang hồ ô hợp trong Danh Lợi Quyển, cùng với hai thiếu niên còn chưa hoàn toàn trưởng thành.
Bọn họ lại bại trong tay những người xem ra “không hề cao cả”, cũng quyết không phải là “cao thủ hàng đầu”.
Bọn họ tuyệt đối không phải là thiên hạ vô địch.
Giang hồ quá lớn, nhân tài rất nhiều, dù sao thiên hạ vẫn có địch thủ.
Chú ý, không có người vô địch thiên hạ, chỉ có trái tim vô địch thiên hạ. Đó là một trái tim rộng lớn bao dung, quên mình vì người, từ bi bác ái.
Người người đều có địch thủ trong thiên hạ.