Bạn đang đọc Thiên Hạ Hữu Địch: Chương 1: Ngươi có nghe thấy tiếng sấm không
Náo nhiệt là gì?
Náo nhiệt là gọi chung của người đến người đi, rộn ràng nhốn nháo, sức sống bừng bừng, ngựa xe như nước.
Cho nên xin hãy chú ý, náo nhiệt chỉ là thứ bên ngoài. Năm mới đốt dây pháo, Nguyên Tiêu xem đèn hoa, Đoan Ngọ đua thuyền rồng, Trùng Dương leo núi cao, tất cả đều rất náo nhiệt. Nhưng náo nhiệt thì náo nhiệt, nội tâm của con người chưa chắc đã rất vui vẻ, thậm chí có thể vẫn rất cô tịch, vô cùng cô tịch.
Bởi vì cô tịch đơn thuần là cảm giác của nội tâm.
Con đường này cũng như vậy.
Mặt đường Lam Sam này rất rộng, rất lớn, cũng rất sạch sẽ, bằng phẳng, ngăn nắp, nhưng người đi đường lại không nhiều, cửa tiệm cũng ít, thoạt nhìn cả con đường lớn đến mức khiến người ta có phần hoảng hốt.
Người đi đường không nhiều, cửa tiệm lại ít, con đường như vậy làm sao lớn được?
Đáp án là có thể.
Bởi vì con đường này là “đường quan” để cho quan gia, quý nhân, hoàng thân quốc đi lại. Sau đó những quan lớn quý nhân ở con đường này cảm thấy quá vắng vẻ, không đủ thịnh vượng, bèn cho phép bày bán trên con đường này sau chập tối, từ đó con đường này mới xem như bắt đầu náo nhiệt.
Cũng vì vậy, con đường này vào ban ngày lại rất vắng lạnh. Những người bày bán vào thời gian này, phần lớn đều “có một chút quan hệ” với những quyền quý ở đây. Có điều gian hàng “có quan hệ” với những người này, những thứ bày bán phần lớn sẽ không làm bách tính bình thường cảm thấy quá hứng thú.
Do đó đường lớn chưa chắc đã náo nhiệt, có lúc một vài đường nhỏ, hẻm nhỏ, ngỏ nhỏ, lối nhỏ, bên trong lại đầy ắp người, nước chảy không lọt, những thứ chơi vui, ăn ngon, nghe hay, nhìn đẹp nhiều không kể xiết, đó mới là “đường lớn” chân chính thuộc về dân chúng.
Đạo lý này cũng giống như miếu lớn chưa chắc đã linh, người cao chưa chắc đã mạnh, tiếng lớn chưa chắc đã ác.
Thanh âm của hắn không coi là quá lớn, cũng không phải rất hung ác, nhưng lại rất có sát khí.
Sát khí là gì?
Sát khí thật ra là một loại mùi vị nguy hiểm.
Hắn thật sự rất nguy hiểm. Trên thực tế, chiến đấu chỉ mới diễn ra thời gian nửa chén trà, đã có mười bảy người bỏ mạng dưới kiếm của hắn.
Mười bảy tên tinh anh của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Mười bảy tên tinh anh của Phong Vũ lâu đã mất mạng dưới kiếm của hắn.
Đích thực, khi giết người đầu tiên thì hắn hơi do dự, hơi băn khoăn, hơi chần chừ, không muốn ra tay.
Bởi vì mục tiêu của hắn không phải là giết những người này, những người này còn không xứng để hắn ra tay.
Người mà hắn muốn giết chỉ có một, chỉ người này mới đáng để hắn (và sư huynh đệ của hắn) ra tay.
Nhưng nếu hắn muốn giết người này, lại khó tránh khỏi phải diệt trừ những “chướng ngại” bảo vệ người này.
Vì vậy hắn đành phải đại khai sát giới.
Sau khi giết chết “chướng ngại” đầu tiên, sát tính của hắn liền bị kích phát, sát khí cũng bị kích thích.
Hắn đã giết đến đỏ mắt, giết đến đỏ kiếm, cũng giết đến đỏ cả đường dài.
Hiện giờ con đường này đã tuyệt đối không phải “đường áo lam”, mà là “đỏ”.
Máu nhuộm đường lam.
Hắn giết đến nghiện, giết từng người lại từng người, giết chết những đệ tử trung thành lũ lượt xông lên bảo vệ người kia.
Hắn không lưu tay, cũng không lưu tình, dưới kiếm của hắn quyết không lưu mạng.
Bởi vì hắn là “Kiếm Thần”, Ôn Hỏa Cổn.
Hiện giờ hắn đã giết đến bốc lửa, hơn nữa còn là ngọn lửa nóng cháy.
Người mà hắn muốn giết là Thích Thiếu Thương, đương kim tổng lâu chủ thay mặt của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Lý do mà hắn muốn giết Thích Thiếu Thương là để báo thù cho sư huynh đệ.
Bởi vì “Kiếm Tiên” Ngô Phấn Đấu, “Kiếm Quỷ” Dư Yếm Quyện đều chết vì bị Thích Thiếu Thương đánh lén, còn “Kiếm Yêu” Tôn Ức Cựu thì lại bị Thích Thiếu Thương sắp đặt hãm hại.
Đây là phán đoán của lão yêu La Thụy Giác trong Thất Tuyệt Thần Kiếm.
Phán đoán của lão yêu nhất định chính xác.
Ngô Phấn Đấu, Dư Yếm Quyện, Tôn Ức Cựu vừa chết, ý kiến của những người còn lại trong Thất Tuyệt Thần Kiếm lập tức bất đồng.
Cách nhìn của “Kiếm Ma” Lương Thương Tâm là:
– Bọn họ chết cũng đáng đời, đây là ý trời trừng phạt bọn họ. Ai bảo khi còn sống bọn họ lại không đoàn kết, cứ thích đối nghịch với chúng ta.
Nhưng “Kiếm Thần” Ôn Hỏa Cổn lại không đồng ý:
– Cho dù nói thế nào, bọn ho vẫn là sư huynh đệ của chúng ta. Có người hại chết bọn họ, chúng ta cũng nên báo thù cho bọn họ. Ngay cả đại hiệp Tiêu Thu Thủy cũng từng nói, một ngày là huynh đệ, cả đời là huynh đệ. Chúng ta không báo thù cho bọn họ, người khác sẽ cười nhạo, trong lòng cũng không yên ổn.
“Kiếm Quái” Hà Nan Quá lại khá ôn hòa:
– Bọn Tôn lão yêu, Dư lão thử, Ngô lão tiên quả thật càn quấy quá mức, đối với chúng ta thì miệng phục lòng không phục, mặt hòa khí không hòa. Thế nhưng thù này lại không thể không báo, nếu không báo thì sẽ tổn hại đến uy tín. Không bằng chúng ta nghe thử quyết định của lão yêu.
“Lão yêu” dĩ nhiên là “Kiếm” La Thụy Giác. Hắn là “lão yêu”, bởi vì trong số bảy người thì hắn xem như trẻ tuổi nhất, nhưng luận về kiếm pháp, tiếng tăm, danh vọng, địa vị thì hắn lại lớn nhất.
Cho nên lời nói của hắn chính là quyết định cuối cùng.
– Thù thì nhất định phải báo, có ba lý do.
Lúc nói chuyện La Thụy Giác lại nhắm mắt. Căn cứ theo thuyết pháp, trong một ngày thì tinh lực của một người bình thường phần lớn dùng vào ánh mắt, thị lực. Do đó nếu không có nguyên nhân đặc biệt, hắn nhất định sẽ nhắm mắt lại, tiết kiệm tinh lực, cũng để dành mỗi điểm, mỗi giọt lực lượng tinh thần.
Hắn không bao giờ lãng phí sức lực của mình.
Các sư huynh của hắn còn hoài nghi hắn cũng dự trữ, tiết kiệm tinh khí của mình, trải qua thời gian dài quan sát cẩn thận, cũng không ai phát hiện “tiểu sư đệ” này từng đi tìm kỹ nữ hay phát tiết.
– Thứ nhất, thù này không báo, trong kinh thành, giang hồ, võ lâm sẽ không có chỗ đặt chân cho chúng ta. Giết chết Thích Thiếu Thương, có thể khiến cho Phong Vũ lâu trở thành bầy rồng không đầu, chúng ta cũng có thể lập uy khắp thiên hạ.
– Thứ hai, người hãm hại bọn họ là Thích Thiếu Thương và Kim Phong Tế Vũ lâu. Bọn chúng đã giết được Tôn Yêu, Dư Quỷ, Ngô Tiên, nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc, sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới chúng ta. Chúng ta nên tiên hạ thủ vi cường.
– Thứ ba, chúng ta dùng danh nghĩa báo thù riêng tư, cừu sát giang hồ để trừ khử Thích Thiếu Thương, vậy thì hợp với tâm ý của Thái thái sư. Chuyện Thái sư trở lại nắm quyền chỉ tính bằng ngày, chúng ta trước tiên lập công, khi ngài trở lại sẽ có khen thưởng. Chúng ta có thể nói là dùng việc công để báo thù riêng, về công hay tư thì trận này đều nhất định phải đánh, thù này đều nhất định phải báo. Nếu không, hoàng thượng lại tin lầm đám gian đồ này mà không chú ý đến thực lực và lòng trung thành của chúng ta.
– Còn có một lý do phụ.
La Thụy Giác chậm rãi nói:
– Ta muốn giết chết Thích Thiếu Thương.
Ôn Hỏa Cổn không nhịn được hỏi:
– Tại sao?
La Thụy Giác nói:
– Bởi vì ta thấy hắn chướng mắt.
Đây chính là lý do.
Như vậy đã đủ rồi.
Ngươi muốn ủng hộ một người hoặc phản đối một người, thông thường chỉ là do đối phương “nhìn thuận mắt” hoặc “nhìn chướng mắt” mà thôi. Lý do này nghe có vẻ rất hoang đường, nhưng lại rất chân thực. Đây gọi là “người có nhân duyên”, nhìn như hoang đường nhưng thực ra lại rất kỳ diệu.
Có điều La Thụy Giác cũng bổ sung:
– Hơn nữa đây không phải là một phía…
Hắn ngừng một chút, sau đó mới nói tiếp:
– Ta cảm thấy Thích Thiếu Thương cũng nhìn chúng ta không vừa mắt, hắn cũng muốn tiêu diệt đám người chúng ta… đặc biệt là ta.
Thế là Ôn Hỏa Cổn, Hà Nan Quá, Lương Thương Tâm liền chuẩn bị giết người.
Người bọn họ muốn giết đương nhiên là Thích Thiếu Thương.
Ba người Ôn, Lương, Hà đều xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử, khi đang định hành động thì La Thụy Giác lại nói:
– Người thì phải giết… nhưng không phải bây giờ.
Vậy phải đợi đến khi nào?
– Phải đợi.
– Còn phải nhẫn nại.
Ôn Hỏa Cổn rõ ràng không muốn chờ.
Hà Nan Quá cũng mất đi tính nhẫn nại.
Lương Thương Tâm làm việc luôn thích tốc chiến tốc thắng.
– Muốn giết chết một người có năng lực thấp hơn mình xa, lúc nào ra tay cũng không sao.
La Thụy Giác trình bày lý do ngăn cản:
– Nhưng nếu đối thủ mạnh hơn chúng ta, hoặc ít nhất có thể giằng co với chúng ta, vậy thì phải chờ đợi, chờ cho hắn có sơ suất, lộ ra sơ hở, nhịn đến khi hắn khí yếu vận suy, mới ra tay tập kích, nhất chiến tất thắng, cũng nhất định có thể lấy mạng của hắn. Hiện giờ Thích Thiếu Thương đã giúp Gia Cát lão quỷ bức lui thái sư, lại được hoàng đế tín nhiệm, khí thế đang mạnh, uy danh vang lừng, cao thủ bảo vệ hắn cũng nhiều không kể xiết, đề phòng nghiêm ngặt. Chúng ta phải chờ đến khi hắn đắc ý hả hê, hoặc chờ vận may trôi qua. Chúng ta sẽ giáng cho hắn một đòn mạnh vào đầu, khiến hắn không thể trở mình, không thể đánh trả.
– Vậy rốt cuộc phải đợi đến khi nào?
Ôn Hỏa Cổn cuối cùng vẫn hỏa hỏa cổn cổn (ngọn lửa cuồn cuộn) hỏi ra câu trong bụng này.
– Ngươi có nghe thấy tiếng sấm không?
La Thụy Giác đột nhiên hỏi như vậy.
Ôn Hỏa Cổn không hiểu nguyên do, cũng không biết đối phương muốn ám chỉ điều gì.
– Có lẽ, lúc nghe được tiếng sấm vang lên nơi chân trời, chính là thời cơ đã đến.
La Thụy Giác uể oải cười một tiếng, nói:
– Lúc này tốt nhất nên nghỉ ngơi dưỡng sức, ngủ đi!
Ngủ?
Hừ!
Chúng ta không giống như ngươi, lúc ngủ cũng có thể luyện kiếm.
Ôn Hỏa Cổn không nhịn được trong lòng mắng một tiếng.
Hắn cũng giống như nhưng người bình thường khác, chỉ có thể luyện kiếm lúc tỉnh táo. Tính khí của hắn nóng nảy, hở một tí là nổi giận, nhưng càng nóng nảy tức giận thì tiềm lực của hắn lại càng có thể phát huy, uy lực của kiếm pháp lại càng lớn.
Mấy sư huynh đệ bọn họ, cho dù đường lối không hoàn toàn giống nhau, mỗi người đều có thành tựu riêng về kiếm pháp, nhưng về tính tình lại có rất nhiều điểm nhất trí.
Chẳng hạn như lúc Hà Nan Quá tâm tình nan quá (khó chịu), hắn sẽ chuyên chú luyện võ, còn khi trong lòng bực bội, kiếm pháp của hắn sẽ càng phát huy đến tinh tế sâu sắc.
Theo như trí nhớ của kẻ địch đã từng giao thủ với hắn, tuy may mắn sống sót nhưng vẫn còn sợ hãi, người động thủ với Hà Nan Quá cho dù không chết, nhưng mỗi khi nhớ đến trận chiến ấy đều vô cớ cảm thấy rất khó chịu, vô cùng khó chịu.
Lương Thương Tâm cũng như vậy.
Kiếm pháp của hắn khi thương tâm càng có thể phát huy, cũng càng có thể phát uy.
Thứ hắn dùng là kiếm thương tâm.
Con người của hắn cũng vậy, thường thương tâm người, cũng thường bị người thương tâm.
Kiếm chiêu của hắn trước tiên thương tâm người, sau đó thương thân người. Chính hắn cũng là một người thương tâm, kiếm của hắn cũng từng chiêu đánh vào tâm người.
Thế nhưng bọn họ đều không thể giống như La Thụy Giác, lúc ngủ cũng có thể luyện kiếm, thậm chí vào mộng cũng có thể dùng kiếm.
Thứ hắn dùng là kiếm trong mộng.
Bọn họ đành phải chờ đợi, chờ tiếng sấm.
Bọn họ vẫn đang nhẫn nại, từ mùa xuân nhẫn đến mùa hè.
Đầu mùa hè thấp thoáng có tiếng sấm.
Bọn họ không chỉ nghe được tiếng sấm, còn nhìn thấy người của Lôi gia.
Người của Lôi gia đã đến, bao gồm tám đại cao thủ Lôi Như, Lôi Hữu, Lôi Lôi, Lôi Đồng, Lôi Tất, Lôi Thuộc, Lôi Xảo, Lôi Hợp.
Bọn họ mật đàm, thương nghị với La Thụy Giác, sau đó bắt đầu hành động.
Hành động này gọi là “một kiếm phát tài”.