Đọc truyện Thiên Hạ Hữu Địch [Luận Anh Hùng] – Chương 60: Hành động không phạm pháp
Vô Tình nói:
– Thế thúc vẫn luôn vận dụng nguyên lý này, tìm được một loại “lực lương thuấn phát” giống như không có nguồn gốc, giúp thân thể tàn phế của cháu có thể sử dụng ám khí, thi triển khinh công. Mọi người không hiểu cho rằng mâu thuẫn, nhưng thực ra không phải.
Gia Cát tiên sinh cảm thán nói:
– Cũng bởi vì “thuấn phát lực” không thể kéo dài, cháu nhất định phải quý trọng nó, đừng sử dụng kiệt quệ, hối hận không kịp.
Vô Tình cúi thấp đầu:
– Điểm này cháu hiểu.
Gia Cát tiếc nuối nói:
– Tinh thần của cháu quá tốt, ngay cả uống trà cũng khiến cho tinh thần phấn chấn. Bình thường lại tốn nhiều tâm thần xử án, càng tốn nhiều tâm lực đối phó với tội phạm, kẻ địch. Ta cho rằng đây là tinh trí hao mòn quá độ, hao tâm tổn sức, lại dùng hết tiềm lực, thực sự không phải kế sách lâu dài.
Vô Tình không ngẩng đầu lên:
– Điểm này cháu biết.
Ngữ điệu của Gia Cát rất có cảm tình:
– Gần đây bụng cháu bị thương chưa lành, lại tốn rất nhiều thời gian để dạy dỗ ba kiếm một đao đồng, thật sự nên điều dưỡng nghỉ ngơi mới phải. Bảo trì an định mới là đúng đắn.
Giọng điệu của Vô Tình giống như hơi áy náy:
– Trước kia, bởi vì cháu tầm thường bất tài, bận nhiều công việc, cho nên không huấn luyện bốn kiếm đổng thật tốt, mới khiến cho Kim Kiếm Lâm Yêu Đức chết thảm, vẫn luôn tự trách trong lòng, không thể quên được. Cháu muốn tốn thêm một chút thời gian huấn luyện bọn họ, để bọn họ có thể sớm ngày thành tài, tự lập trong giang hồ, không bị người khác khi dễ, mới không uổng duyên phận sư đồ này.
Gia Cát vuốt râu nói:
– Nhưng tuổi tác của cháu cũng không còn nhỏ nữa, chuyện tình cảm cũng nên suy nghĩ cho mình một chút, đừng luôn bận rộn công việc mà quên mất chuyện riêng.
Vô Tình thấp giọng nói:
– Thân thể này của cháu… đã không muốn hại người lỡ mình nữa.
Gia Cát Chính Ngã nghiêm túc nói:
– Suy nghĩ này của cháu không đúng. Cháu vốn là một người cực kỳ bình thường, chính suy nghĩ này mới là hại mình lỡ người.
Sau đó y khuyên nhủ:
– Suy nghĩ cho bản thân một chút đi. Không có phu nhân tốt, nào có tướng quân giỏi. Làm một danh bổ cũng như vậy. Nên giao việc cho một đao ba kiếm đồng chia sẻ một phần, cũng để bọn ho học tập xử lý một số án kiện… Thiên Hạ Đệ Thất một khi sa lưới, trước tiên có thể hủy nanh vuốt của hắn, phong tỏa huyệt đạo của hắn, khiến công lực của hắn bị phế, võ công tạm thời mất đi, sau đó giao cho đao đồng kiếm đồng trông coi, cháu có thể tiết kiệm một chút tâm lực. Ngoài ra, có thể phái đao kiếm đồng tử khác đi nghênh đón vài nhân vật quan trọng. Gần đây Truy Mệnh, Lãnh Huyết, Thiết Thủ lần lượt phải xử lý công việc, bị phái ra khỏi kinh thành, mọi chuyện ở đây đã khiến cháu quá hao tâm tổn sức rồi.
Vô Tình nói:
– Cháu như vậy có tính là gì. Người hao tâm tổn sức chính là thế thúc, hiện nay còn hao tổn tinh thần vì chuyện của cháu.
Gia Cát cười nói:
– Hao tổn tinh thần ta không để ý, chỉ sợ có khuyên cháu cũng không nghe.
Vô Tình cảm kích, nhưng thần sắc kiên định:
– Không phải không nghe. Cháu vẫn luôn cho rằng, đám gian tặc như Thái Kinh, Vương Phủ, Chu Lệ là không thể tha thứ được. Một khi để mặc bọn chúng làm trái pháp luật, hãm hại đồng liêu, hoành hành ngang ngược, thanh thế lớn mạnh, sẽ gây họa rất lớn. Có loại người này, cháu nhất định phải đối kháng, giữ gìn một chút nguyên khí cho tinh anh thiên hạ.
Gia Cát ung dung nói:
– Cho nên cháu không tiếc thân phận danh bổ, biến hoá thành thích khách, âm thầm đi ám sát bọn họ?
Vô Tình nói từng chữ từng câu, ánh mắt trong suốt lãnh khốc:
– Cháu cho rằng, trên không chính, dưới sẽ loạn. Quân chủ hồ đồ, bề tôi nịnh bợ được ân sủng, gian thần lộng quyền, hung hăng ngang ngược, đều bởi vì chủ thượng không xem xét trung gian. Những kẻ này có thể dụ dỗ quân chủ, nịnh hót leo lên, hoàn toàn là vì đương kim thánh thượng chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, ngâm thơ vẽ tranh, tự cho là phong lưu thiên tử, lấy hiệu là Đạo Quân hoàng đế, mà không nghĩ đến nỗi khổ của dân, không để ý tới hưng vong của thiên hạ. Trên làm dưới theo, phạm pháp phóng túng, nền tảng càng yếu, đồng bọn giúp nhau. Triều đình hiện nay công tướng làm ác, thừa tướng gây nghiệt, hoàn toàn là vì chủ thượng sủng ái. Cho nên…
“Công tướng” mà Vô Tình nói là từ ngữ mà mọi người ở sau lưng nhạo báng Thái Kinh. Còn có một câu khác nổi tiếng là “ngoại chiến ngoài nghề, nội chiến trong nghề”, đối ngoại đánh trận thì càng chiến càng bại, nhưng đối nội đấu tranh lại tàn khốc ác độc. Còn Đồng Quán nắm giữ quyền hành Xu Mật viện, lại lần lượt được phong làm thái phó, Kinh Quốc Công, thăng chức rất nhanh, quyền thế rất mạnh, lại bị mọi người chế giễu là “tức tướng”. Hai người bao che lẫn nhau, làm hại vạn dân, cùng với Lương Sư Thành trong cung, Vương Phủ trong triều, cha con Chu Lệ cai quản đông nam, tìm đá vận chuyển, vơ vét đục khoét, quân thần xa xỉ, không để ý tới thương vong hỗn loạn, người chết ngổn ngang, tiếng kêu khổ vang đến tận trời.
Thế nhưng những kẻ làm xằng làm bậy này vẫn nắm giữ quyền hành, quyền nghiêng một thời, làm nhiều việc ác, gây độc bốn biển, đều bởi vì Tống đế sủng ái bọn họ, cực kỳ tin tưởng.
Nói đến đây, dụng tâm của Vô Tình đã rất rõ ràng:
– Thay vì giết một tên rồi một tên nịnh thần tặc tử hại nước hại dân, không bằng một là không làm, hai là không ngừng, ba không quay đầu, bốn không nương tay, làm cho chỗ dựa trên đỉnh của bọn chúng…
Lời của y còn chưa nói hết, bởi vì Gia Cát tiên sinh đã quát lên.
– Đừng nói nữa!
Gia Cát rất hiếm khi tức giận, ít nhất Vô Tình hầu hạ bên cạnh y đã lâu, cũng rất hiếm khi thấy y tức giận.
Y thậm chí rất hiếm khi cắt lời người khác.
Cho dù lời nói có vô tri, ấu trĩ, khó nghe, y cũng sẽ để đối phương nói tiếp, nhiều nhất là y không nghe, hoặc nghe không lọt tai là được.
Y luôn cho rằng, ai cũng có quyền nói chuyện, không lý nào ngươi có thể nói còn hắn không thể. Nhưng chúng ta cũng có quyền không nghe, nói nhiều và nghe nhiều những lời vô ích, sẽ làm không được và làm không tốt chính sự.
Nhưng lần này hiển nhiên là ngoại lệ, y đã cắt lời của Vô Tình.
– Ta không nghe thấy gì cả.
– Loại chuyện này, cháu tốt nhất cũng không nên nói.
Giọng điệu của Gia Cát nghiêm khắc, y rất hiếm khi nghiêm khắc giáo huấn như vậy, nhất là đối với ái đồ Vô Tình của mình:
– Lời như vậy, liên lụy rất lớn, dính dáng rất nhiều, sau này cháu không thể nhắc đến với bất cứ người nào.
Vô Tình nghe xong, ánh mắt lại sáng lên.
Y suy nghĩ, trầm ngâm, sau đó hỏi:
– Là không thể nói?
Gia Cát không đáp lại.
– Chỉ không được nói với người khác?
Vô Tình lại thăm dò:
– Không phải là không thể làm?
Gia Cát lạnh lùng nói:
– Nội ứng của kẻ địch trải rộng triều đình và bên ngoài, họa từ miệng mà ra, cháu phải cẩn thận mới được.
Sau đó y bỗng thêm vào một câu:
– Giết người dù sao cũng là hành động phi pháp, huống hồ người mà cháu muốn giết là…
Y không nói nữa.
Ánh mắt Vô Tình lại sáng lên.
Mắt của y đen như nước sơn, trắng đến trong suốt, rất thông minh xinh đẹp.
– Thế nhưng, vì thiên hạ vạn dân trừ hại, vì cơ nghiệp phi thường của xã tắc nhà Tống, đó lại không phải là hành vi phạm pháp nữa.
– Lời như vậy, vẫn chưa tới lúc, không nên nói, cũng không thể nói.
Gia Cát lại khuyên bảo:
– Họa sát thân là chuyện nhỏ, liên lụy đến mọi người, thương tổn nguyên khí tinh anh của Đại Tống mới là sai lầm tạo nghiệt.
Ánh mắt Vô Tình càng sáng, giống như hai ngọn nến đang cháy, rất tĩnh, cũng rất linh.
Vừa tinh vừa minh.
– Trước tiên hãy xử lý chuyện của Thiên Hạ Đệ Thất đi!
Gia Cát tiên sinh lại đổi đề tài, dặn dò:
– Nhớ kỹ, nếu cháu có thể giữ lại tính mạng của Thiên Hạ Đệ Thất, phải tìm cách khiến hắn nói ra yếu quyết của Nhẫn Nhục thần công, Sơn Tự kinh và Thương Tâm tiểu tiễn. Đương kim thánh thượng đã càng ngày càng trọng dụng Phương Ứng Khán, có hắn ở đây, e rằng gây họa càng lớn. Về chuyện này, cháu có thể dùng bất kỳ danh nghĩa gì, nhưng quyết không được nhắc đến chỉ thị của ta với cháu.
Trong lòng Vô Tình nghi hoặc, nhưng vẫn kiên định trả lời.
Chỉ trả lời một chữ:
– Vâng.
Y không hỏi tại sao.
Y đã quen với việc “phục tùng” lời nói của Gia Cát tiên sinh, chứ không phải “chất vấn”.
Mặc dù y rất thông minh, thậm chí còn rất khôn khéo.
Cũng vì thông minh, khôn khéo, cho nên y mới không vội hỏi nguyên do, cũng không tra cứu đến cùng.
– Về phần người thích hợp đi đón Phương đại hiệp. Y luôn thích sống chung với tiểu đồng, năm đó Phương Ứng Khán cũng nhờ vậy mà được y yêu thích. Nếu như đón được y, nhớ kỹ, tốt nhất hãy mời y đến gặp ta trước.
Vô Tình đáp:
– Vâng.
– Chuyện này rất quan trọng.
– Đã hiểu, sẽ làm hết sức.
Đến lúc này Gia Cát Chính Ngã mới có vẻ hài lòng một chút, đột nhiên hỏi một câu:
– Cháu có biết, sau khi Tôn Thanh Hà sa sút ở Sơn Đông Thần Thương hội Đại Khẩu Thực Sắc Tôn gia, xông pha giang hồ, tiến vào kinh sư, đã dùng rất nhiều tên và hóa thân khác nhau?
– Đúng vậy.
Vô Tình nói:
– Điểm này rất giống với Bạch Sầu Phi ngày trước. Có điều khi đó Bạch Sầu Phi còn chưa có thành tựu, đành phải dùng một tên hủy một tên, cho đến khi hắn công thành danh toại mới thôi. Tôn Thanh Hà lại khác, hắn không muốn quá nổi danh, chỉ muốn phong lưu khoái hoạt, cho nên dùng một tên lại bỏ một tên.
– Một cái tên trong số đó là “Tôn Công Hồng”.
– Đúng.
Vô Tình nói tiếp:
– Hắn đã dùng tên giả này để tiếp cận Lý Sư Sư và Thích Thiếu Thương.
– Không sai, trí nhớ của cháu vẫn rất tốt, điểm này cũng là hiếm thấy. Phạn Vương Trương Thán vốn cũng có trí nhớ rất tốt, nhưng những năm gần đây có thể là bị Phản Phản thần công và Vô Mộng Nữ kích động, trí nhớ khi tốt khi xấu, trình độ không đồng nhất. Có lẽ cháu không thể luyện thành võ công tuyệt thế, nhưng nếu có đầu óc khôn khéo, cùng với trí nhớ sâu sắc như vậy, ít nhất đó đã là một loại võ nghệ tuyệt thế rồi. Cho dù so sánh với đám anh kiệt kiêu hùng như Dương Vô Tà, Địch Phi Kinh, cũng không kém chút nào.
Gia Cát dùng phương pháp so sánh nói với Vô Tình mấy câu, sau đó nói tiếp:
– Cái tên này của hắn, chính là muốn kỷ niệm hai bằng hữu Công Tôn Dương Mi và Trưởng Tôn Phi Hồng.
Vô Tình đột nhiên hiểu được.
Vì vậy y nói:
– Nhưng Công Tôn Dương Mi đã mất khi còn tráng niên.
Gia Cát nói:
– Thiết Thủ từng vì chuyện này mà đi đến Quan Đông, điều tra vụ án oan này.
Vô Tình nói:
– Hiện tại chỉ có Trưởng Tôn Phi Hồng còn sống.
Gia Cát nói:
– Nhưng hiện giờ vẫn bị nhốt trong tù.
Vô Tình nói:
– Nếu hắn đã dùng tên giả để kỷ niệm hai người này, vậy cảm tình nghĩa khí của hắn đối với hai người này chẳng những rất thật lòng, đồng thời cũng rất sâu sắc.
Gia Cát không trả lời, nhưng trong mắt đã lộ ra vẻ khen ngợi tán thưởng, đột nhiên nói:
– Thực ra con người của cháu cũng không vô tình. Cháu chỉ là sợ động chân tình, cho nên phải giả vờ như vô tình, để người khác không thể thừa cơ hội, mà cháu lại có thể tự bảo vệ mình không phải khổ sở vì tình.
– Chân tình thường xuất phát từ chân tâm.
Vô Tình bất đắc dĩ nói:
– Thâm tình phần nhiều đổi lấy thương tình. Không có cách nào, nghe nói đại hiệp Tiêu Thu Thủy tu luyện Vong Tình thiên thư đến đỉnh cao, vẫn phải thâm tình vong tình. Tình đã bắt đầu, đâu biết kết thúc, không bằng đừng sinh tình thì tốt hơn.
– Con người đâu phải cỏ cây, sao có thể vô tình? Nói thì dễ dàng, làm thì lại khó. Nhất là cháu.
Gia Cát nhìn thẳng vào y nói:
– Ta hiểu cháu. Còn nhớ nguyên nhân cháu bị người giang hồ gọi là “Vô Tình” không?
Ánh mắt Vô Tình đang nhìn ly trà, giống như ly trà kia cũng đang chào hỏi y.
– Nhớ được.
– Đó là ta lấy thay cháu. Có một lần, bởi vì một chuyện mà ta mắng cháu hai chữ “vô tình”. Truyền ra ngoài, cháu lại trở thành “Vô Tình”. (xin đọc Thiếu Niên Vô Tình)
Gia Cát hồi tưởng nói:
– Sau này phát hiện đó là một sự hiểu lầm, nhưng cháu vì muốn ghi nhớ lần giáo huấn đó, chẳng những mặc cho người khác gọi là “Vô Tình”, còn khuyến khích người khác gọi như vậy.
Gia Cát nhìn chăm chú vào y, lại nói:
– Chỉ với chuyện này, đã biết cháu chẳng những không thể vô tình, thậm chí còn không thể vong tình được.
Vô Tình cười cười.
Lúc này y đang nhìn bình trà, giống như đó là một bình trà biết nói, đang ca hát.
– Trí nhớ của thế thúc thật tốt
Y xấu hổ nói:
– Còn nhớ được những chuyện này.
– Ta cũng nhớ được chuyện của Ma Cô Cơ Diêu Hoa, đã qua một thời gian dài rồi.
Gia Cát cảm khái nói:
– Cháu có đa tình, cũng không nên nhớ đến cô ấy nữa.
Hôm nay, đây là lần thứ hai Vô Tình nghe được Gia Cát nhắc đến chuyện tình cảm của mình.
Hai hàng lông mày như đao của y hơi nhíu lại một chút, nhưng rất nhanh lại giãn ra, nói:
– Cháu đã quên rồi.
– Quên rồi?
Gia Cát cười lên:
– Quên rồi thì tốt.
Lúc này Vô Tình đang nhìn trà trong ly, lá trà trên mặt nước, giống như những lá trà đó biết vẫy tay, đang nhảy múa trước mặt y.
– Tôn Thanh Hà năm lần bảy lượt giúp Thích Thiếu Thương đối kháng với cao thủ dưới trướng Thái Kinh, cùng với người của Lục Phân Bán đường, tập đoàn Hữu Kiều. Thích Thiếu Thương cũng luôn âm thầm trợ giúp Tôn Thanh Hà đối phó với Khiếu Thiên Vương muốn diệt trừ hắn, cùng với sửa lại một số vụ án cướp sắc oan uổng của Tôn Thanh Hà, còn giúp hắn ngăn cản sự truy kích của Thần Thương hội.
Gia Cát lại đổi đề tài, trở về với chuyện của hai người Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà:
– Cháu có biết, hai người này không ai muốn thiếu tình của ai, không ai muốn nhận tình của ai, cũng không ai muốn chịu nghĩa của ai. Do đó, kết quả là Thích Thiếu Thương nhất định sẽ giúp Tôn Thanh Hà cứu Thê Lương Vương khỏi Đại Lý ngục. Chúng ta có thể thả Trưởng Tôn Phi Hồng ra, bán cho Thích Thiếu Thương một giao tình.
Hai hàng lông mày của Vô Tình nhướng lên:
– Như vậy giao tình này, có thể đổi được thứ rất quan trọng…
Gia Cát tiên sinh cười lớn, cắt đứt đoạn sau của y:
– Có lúc, bằng hữu tương giao, cũng không nhất định phải tính toán hai xâu tiền mua ba cân thịt heo, nửa cân muối đổi tám lạng đường.
Vô Tình cười, lần này y lại nhìn bàn, giống như đó không phải bàn mà là một đứa trẻ hoạt bát.
Gia Cát thu lại nụ cười:
– Cháu có thể đi rồi.
Vô Tình xá dài, đẩy xe lăn rời đi.
Sau tấm bình phong bỗng có một người bước ra, hình dung cổ xưa. Thành thật mà nói, dung mạo, phục sức, cộng thêm thần sắc khi nói chuyện của y, giống như một tảng đá nhiều hơn là một người sống.
Y vừa bước ra Tri Bất Túc trai, lại dùng giọng điệu rất “đá” hỏi một câu.
– Thế nào?
Gia Cát trả lời:
– Quả nhiên là y.
Đại Thạch Công lại hỏi:
– Không chỉ có một mình y hành thích chứ?
– Đương nhiên.
– Y không chịu nói ra những người khác sao?
– Y sẽ không nói.
– Ngài dự định thế nào?
– Ta đã cẩn thận quan sát y, ánh mắt của y an định, cử chỉ không hoảng loạn chút nào. Ta nghĩ, y không làm chuyện thẹn với lương tâm. Nếu không thì ta đành phải lựa chọn hành động.
– Không cần.
– Không cần?
– Không nên lựa chọn bất kỳ hành động gì.
– Hử?
– Bởi vì y chỉ làm chuyện mà chúng ta muốn làm, nhưng vẫn không làm.
– Khục… có một số việc, thời cơ còn chưa chín muồi, tùy tiện hành động, rút dây động rừng sẽ gây họa rất lớn.
– Ngài bồi dưỡng ấu chúa, mưu đồ đã lâu, vì nước trừ gian, thời cơ sắp đến.
Đại Thạch Công thong thả hỏi ngược lại:
– Không phải sao?
Gia Cát cười, trong nụ cười có sự mỏi mệt và kiêu ngạo không nói ra được.
Y uống một hớp hết trà trong ly, còn nhai vài ngụm lá trà.