Đọc truyện Thiên Hạ Hữu Địch [Luận Anh Hùng] – Chương 38: Nhất Độc Tức Phát
Người vừa lên tiếng là Vô Tình.
Y đã giao thủ với Văn Trương, đương nhiên biết dược uy lực của loại thần châm này.
Ôn Văn vẫn nói cho rõ ràng hơn:
– Huống hồ Lôi Quyển cũng là hảo hữu của ta, y là người duy nhất đích thân nghênh tiếp Cửu Thiên Thập Địa, Thập Cửu thần châm của lệnh tôn mà không chết.
Thiên Hạ Đệ Thất biết những gì đối phương nói là sự thật.
Ngày đó Văn Trương dùng “Thiên Địa thần châm” bắn vào Lôi Quyển, Lôi Quyển đã lợi dụng bộ áo lông dày trên người để thoát khỏi một kiếp.
Chỉ cần hai người bọn họ còn sống, vậy thì sẽ có người từng nhìn thấy “Cửu Thiên Thập Địa, Thập Cửu thần châm”.
Vô Tình đột nhiên đưa tay kéo một cái.
Trong tay áo của y lộ ra một đoạn ống tròn màu vàng sáng, không phải đồng cũng không phải sắt, giống hệt như chiếc ống trong tay Thiên Hạ Đệ Thất đang bị cánh tay sắt của Thích Thiếu Thương “hút” lấy.
Chỉ nghe Vô Tình nói:
– Chúng ta chẳng những biết, hơn nữa trong tay còn có một ống.
Đây đương nhiên là ống nỏ bắn ra “Cửu Thiên Thập Địa, Thập Cửu thần châm” mà Văn Trương để lại sau khi chết.
Ôn Văn ôn hòa nói:
– Cho nên chúng ta dựa vào thứ này, bắt tay hợp tác với Phích Lịch đường, tìm ra biện pháp phá giải nó.
Thích Thiếu Thương cười nói:
– Bọn họ lại giao cho ta dùng thử, lỡ may có chết thì cũng là ta chết, không liên quan gì đến bọn họ.
Ôn Văn khiêm tốn cười nói:
– Thích lâu chủ quá lời rồi. Hiện giờ Thích đại hiệp đã hoàn toàn chế ngự được tên thủ phạm này.
Thích Thiếu Thương nói:
– Không, là ngài chế ngự hắn, không phải ta.
Ôn Văn nói:
– Là Thích lâu chủ đánh bại hắn, mọi người đều nhìn thấy. Ta chỉ cung cấp Kim Cẩu Tích do Lão Tự Hiệu chế tạo mà thôi.
Hóa ra thứ đã phá giải “Cửu Thiên Thập Địa, Thập Cửu thần châm” gọi là “Kim Cẩu Tích”.
Thích Thiếu Thương cao giọng nói:
– Ngài quá khiêm tốn rồi. Trên Kim Cẩu Tích có độc của “Nhất Độc Tức Phát” Ôn Văn, nhờ đó Thiên Hạ Đệ Thất mới không có sức đánh trả. Một quyền kia của ta cho dù đánh hắn máu tươi đầy mặt, cũng không thể khiến cho hắn phục tùng như thế.
Y công khai nói ra mấu chốt này, hoàn toàn không chịu chiếm tiện nghi.
Ôn Văn nho nhã cười lên:
– Xem ra, Thích đại hiệp rất không muốn thiếu nhân tình.
Thích Thiếu Thương nói:
– Tại giang hồ, nhân tình là thứ không thể thiếu được, ta thà rằng thiếu ngài đầu người.
Hai người cười lên ha hả.
Vô Tình chợt nói:
– Ta lại muốn giữ một người.
Thích Thiếu Thương nhíu mày:
– Hắn? Tên này bắt được không dễ.
Vô Tình nói:
– Vấn đề là ta thiếu người ta một ân tình lớn. Huống hồ…
Y thong thả nói:
– Trước mặt mọi người, ngài cũng không thể giết hắn như vậy. Giữ loại người này trong lâu của ngài, e rằng Kim Phong Tế Vũ lâu sẽ giống như Tam Hợp lâu hôm nay, đầy rẫy vết thương.
– Được, tính ra ta cũng thiếu ân tình của ngài…
Thích Thiếu Thương đột nhiên giơ tay lên, đẩy Thiên Hạ Đệ Thất ra ngoài, thuận tay nhanh chóng điểm năm huyệt lớn trên người đối phương:
– Ít nhất ta cũng thiếu nhân tình của Gia Cát tiên sinh.
Bởi vì trên khớp tay của Thiên Hạ Đệ Thất có gắn ống phóng “Cửu Thiên Thập Địa, Thập Cửu thần châm”, vừa va chạm với “Kim Cẩu Tích” của Thích Thiếu Thương, chẳng những cơ quan trong ống đều bị hỏng, hơn nữa còn bị kịch độc “Hỏa Thán Mẫu” do “Nhất Độc Tức Phát” Ôn Văn bố trí lan đến, xâm nhập vào tay, thẳng đến tâm mạch. Hắn nhất thời bị đau không kịp dùng nội công hộ thể, đã sớm trúng độc, tứ chi mệt mỏi, sắc mặt đen sì.
Hiện giờ hắn bị Thích Thiếu Thương phong tỏa huyệt đạo, lại càng không thể động đậy.
Chỉ nghe Thích Thiếu Thương quát lên:
– Hắn… ta cho ngài!
Y đưa Thiên Hạ Đệ Thất đến trước kiệu của Vô Tình. Có hai kiếm đồng bên cạnh Vô Tình nhảy ra, phân làm hai bên đón lấy. Thích Thiếu Thương lại nhẹ nhàng đến trước kiệu của Vô Tình, nhanh chóng thấp giọng nói mấy câu. Thiên Hạ Đệ Thất lại thừa dịp này gằn giọng nói với Ôn Văn:
– Ta biết ngươi muốn báo thù cho Hứa Thiên Y, ngươi giết ta rồi thì có thể giao phó với Ôn Tung Dương, ngươi ra tay đi!
Ôn Văn nho nhã nhìn Vô Tình.
Vô Tình lại lắc đầu một cách vô tình.
Ôn Văn thở dài nói:
– Ta cũng muốn làm như vậy, đáng tiếc là ta không thể làm. Đây là kinh thành, là nơi có vương pháp. Thịnh đại bổ đầu ở đây, y đại biểu cho vương pháp, ta không có cách nào. Dù sao ta đã phá giải tuyệt chiêu của ngươi, lại khiến ngươi trúng độc, trở về cũng có thể ăn nói với “Đại Lão” rồi.
Thiên Hạ Đệ Thất biết hôm nay mình rơi vào cảnh này đã là thất bại thảm hại, nhưng muốn chết cũng không được, trong lòng căm hận. Hắn thề nếu như có một ngày thoát khốn, nhất định phải lần lượt lăng trì những người này tới chết, để trút hết căm phẫn trong lòng.
Thậm chí không buông tha cả những người đứng xem.
Hiện giờ hắn đành mong chờ người của Lục Phân Bán đường sẽ niệm tình cùng một trận tuyến, làm một chút chuyện vì hắn… cho dù chỉ nói mấy câu cũng tốt.
Lôi Thuần quả nhiên đã đứng ra.
Nàng dường như đã dặn dò Địch Phi Kinh mấy câu.
Địch Phi Kinh ghé đầu lắng nghe, nghe rất chuyên chú, cũng rất cẩn thận.
Thần sắc của y khi nghe giống như đang thưởng thức, cũng giống như dư vị.
Sau khi nghe xong, y giống như cảm thấy hơi khó khăn, nhưng Lôi Thuần lại kiên định gật đầu với y.
Sau đó y liền đi làm việc.
Y vẫn cúi đầu, khom lưng, nhưng dáng vẻ và bóng lưng của y lại không hề giống như một nô tài ngoan ngoãn, mà giống như một đại thần trung thành, cúc cung tận tụy, chỉ vì quân chủ quốc gia, giang sơn thiên hạ đáng để y cống hiến.
Đó giống như là một trượng phu chân tình đối xử với vợ yêu của mình, một đứa trẻ cực kỳ hiếu thuận đối xử với mẹ của nó.
Mặc dù lúc y rời đi, gương mặt mang máng có điểm không nỡ, ánh mắt thấp thoáng có điểm mê hoặc.
Địch Phi Kinh đi rồi, Lôi Thuần vẫn cười rất đẹp, cười rất tình, ý cười rực rỡ, giống như chẳng hề sợ hãi.
Trên thực tế, tại chung quanh, bên cạnh, không biết có bao nhiêu cao thủ nổi tiếng mà mọi người quen thuộc, hoặc cao nhân hảo thủ thần bí mà mọi người hoàn toàn không biết, đang bảo vệ nàng, giữ gìn nàng.
Nàng chỉ nhẹ nhàng đi về hướng Thích Thiếu Thương.
Không có ai đi theo bên cạnh nàng, thậm chí ngay cả Địch Phi Kinh lần này cũng bị nàng điều đi, không ở bên người nàng.
Có lẽ chỉ có một lão già, đi theo phía sau nàng một trượng ba thước.
Lão già này rất quắc thước, đứng ở đó giống như một cái bóng lập thể, nhưng hình hài lại tựa như không ngừng bành trướng, co rút.
Giống như một đám mây, mây chì.
Cũng không ai biết lão là ai.
Lôi Thuần đến gần trước người Thích Thiếu Thương, nhìn nhìn Thích Thiếu Thương, lại nhìn Dương Vô Tà và Tôn Ngư đứng hai bên trái phải, đột nhiên khép tay áo che miệng cười lên.
Mặc dù cười “đột ngột”, nhưng lại hết sức tự nhiên.
Cũng không biết vì sao, nàng vừa cười như vậy, những người có mặt đều cảm thấy nhẹ nhõm, tình cảnh khẩn trương cũng giống như được thả lỏng.
Hồng nhan vừa cười, khuynh đảo chúng sinh.
Chẳng biết tại sao, những hán tử giang hồ hiếu sát oai hùng, đầu đao liếm máu, ở nơi này nhìn thấy nàng cười một tiếng, mọi người vốn đang sát khí bừng bừng lập tức giảm đi quá nửa, phần lớn quần hùng trong lòng đều thư thái.
Tôn Ngư nhìn nàng một lúc, cuối cùng không nhịn được hỏi:
– Cô cười ta?
Lôi Thuần cười lắc đầu.
Dương Vô Tà hắng giọng một tiếng:
– Cô nương không phải cười tại hạ đấy chứ?
Lôi Thuần cũng lắc đầu một cái, đôi mắt đẹp lại rơi vào trên người Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương nói:
– Ta không nhìn ra chúng ta có gì buồn cười.
Lôi Thuần lại cười lên, cười đến giống như gió thổi sóng gợn mặt hồ, chẳng những thích lo việc bao đồng, mà còn muốn mọi người đều khuynh đảo vì mình:
– Tôi cười chúng ta.
– Chúng ta?
Câu này ngay cả Dương Vô Tà trí kế vô song cũng nghe không hiểu.
– Đương nhiên là cười chúng ta, mọi người chúng ta.
Lôi Thuần có một đôi mắt đẹp rực rỡ, vừa cười lên, cùng với đầu, má, trán, xương gò má, khoé mắt tạo thành nếp nhăn như sóng gợn, như hoa. Người nhìn gần lúc này mới tỉnh ngộ, hóa ra một cô gái thật sự xinh đẹp, ngay cả nếp nhăn cũng có một loại xinh đẹp khiến người ta thất thố, thất kinh, thất lạc.
– Chúng ta đến đây là để thương lượng, đàm phán, chứ không phải đánh nhau, tranh đấu.
Lôi Thuần lại cười dịu dàng bổ sung:
– Sao bây giờ tất cả đều biến thành chiến đấu sống chết, sát khí sương lạnh vậy?
Mọi người đều ngẩn ra.
Nói cũng có đạo lý.
Thích Thiếu Thương lại hừ lạnh một tiếng, nói:
– Không sai, chúng ta thật sự tới để đàm phán, nhưng động thủ trước lại không phải là người bên phía chúng ta.
– Hả?
Lôi Thuần nhu thuận hỏi ngược lại, vẻ nhu và thuận của nàng cũng nhẹ và mềm như lông tơ mịn màng sau cổ nàng, mang theo một chút uốn lượn đẹp mắt:
– Vậy chẳng lễ là người bên phía chúng tôi sao?
– Trong Lục Phân Bán đường chúng tôi, cũng không sai khiến nổi cao nhân như La Thụy Giác và Văn Tuyết Ngạn.
Nàng nói, lại không có một chút tì vết nào.
Giống như da thịt của nàng, ngọc khiết băng thanh.