Đọc truyện Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt – Chương 213: Phu thê một lòng
Edit: huyền béo
Beta: Nhisiêunhân, Louis
Tô Mặc lập tức nhấc chân lên, vắt chéo lại, mím môi cười âm hiểm, giọng nói quyến rũ: “Hoa gia, hôm đó nhất định ta còn đòi Hoa gia đưa thêm Ma thạch nào khác nữa, lúc uống rượu ta nhất định là rất hám lợi, để ta đồng ý, chắc chắn Hoa gia phải bỏ ra không ít Ma thạch đâu nhỉ.”
Nốt ruồi son nơi mí mắt của Hoa Tích Dung nhếch lên, nữ nhân này thật đúng là thông minh, hắn tưởng rằng nàng đã quên, nhưng mà với số lượng như vậy, hắn gom đủ cũng không dễ gì.
Tô Mặc nói tiếp: “Cứ dựa vào lời hứa lúc trước, lợi chồng lợi, lợi sinh lợi, Hoa gia nhớ phải sớm đưa đủ cho ta.”
Muốn cưới nàng không dễ vậy đâu.
Hoa Tích Dung cười một tiếng, nốt ruồi son khiến cho nhan sắc của hắn càng trở nên yêu mị, hắn nói không chút để ý: “Tiểu Mạch nói cái gì thì là cái ấy, gia đều nghe theo.”
“Gia thích gọi ta là Tiểu Mạch sao?” Tô Mặc nâng mắt lên, nam nhân này đã biết rõ sự thật, mà vẫn cứ gọi nàng là Tiểu Mạch.
“Ừm, nàng chính là Tiểu Mạch của ta, ta không muốn gọi nàng là Yêu Cơ gì đâu.” Hoa Tích Dung bày ra vẻ đẹp phong tình vạn chủng, giọng nói thoải mái nhẹ nhàng, hai tay đặt trên bụng. Hắn thấy “Tiểu Mạch” là tên gọi đặc biệt thuộc về của riêng hắn. Hắn cũng định gọi nàng là Mặc Nhi, nhưng thấy Cơ Bạch cũng gọi như vậy, lòng hắn có chút xoắn xuýt.
“Được rồi, gia muốn gọi là gì cũng được.” Tô Mặc trừng mắt với hắn một cái, nàng vẫn cảm thấy Ma thạch có sức hút hơn.
Hoa Tích Dung cười, nụ cười quyến rũ như hoa tường vi nở rộ, câu hồn đoạt phách, hắn nhích người lại gần Tô Mặc.
“Tiểu Mạch, Tiểu Mạch, Tiểu Mạch, Tiểu Mạch, Tiểu Mạch.” Hắn thì thầm bên tai nàng.
“Hoa gia, mấy ngày nay chàng rất bận đúng không.” Tô Mặc cười cợt.
“Ừm, rất bận.” Hoa Tích Dung híp mắt lại, lẩm bẩm, hắn vì lời hứa cho nàng Ma thạch mà bận tối đầu tối cổ lục tung khắp Ma giới, là năm ngàn viên ma thạch nhị phẩm đó, làm hại hắn hao tâm tổn sức biết bao nhiêu.
“Gia bận chuyện gì?” Tô Mặc thì thầm bên tai hắn.
“Gia phải chuẩn bị tấn công lão phu nhân vô sỉ kia.” Hoa Tích Dung cọ má với nàng.
“Xem ra Hoa gia cần ta giúp đỡ nha, nếu không việc điều động binh tướng sẽ rất khó khăn.” Tô Mặc chậm rãi nâng cằm lên, chóp mũi sắp chạm vào mũi của hắn, hơi thở hòa nhau.
“Ừm, gia không khách sáo với Tiểu Mạch nữa, nhất định phải có sự giúp đỡ của Tiểu Mạch.” Giọng nói Hoa Tích Dung trầm ấm.
Tô Mặc chạm ngón tay vào Thiên Thư, lấy rất nhiều chim đưa tin ra đặt theo lên bàn theo thứ tự ngay ngắn, khẽ nói: “Gia, chỉ cần có những thứ này…. đủ để gia hiệu lệnh quần hùng thiên hạ rồi.”
Hoa Tích Dung hài lòng cười cười: “Tiểu Mạch, những thứ này chắc chắn không miễn phí đúng không?”
Tô Mặc cười nói: “Đương nhiên, huynh đệ ruột thịt còn tính toán rõ ràng, phu thê thì cũng giống vậy thôi.”
Nghe vậy, Hoa Tích Dung nhịn không được cười một cái, lười biếng nằm xuống ghê trúc, chậm rãi mở cúc áo bàn long, nốt ruồi son dưới khoé mắt long lanh, như cười như không nói: “Tiểu Mạch, tất cả những gì gia có đều là của nàng, không chỉ Ma thạch mà còn có thân thể của gia, trái tim gia, nàng muốn đối xử như thế nào cũng được, đánh gia, mắng gia, chà đạp gia….”
Mùi thơm kỳ lạ trong phòng xông vào mũi, làn gió dịu nhẹ lướt tới, cảnh tượng cực yêu diễm động lòng người.
Ánh mắt phong tình, nụ cười mị hoặc, thực sự làm người khác phải say mê.
Nhìn tư thế như vậy của hắn, trán Tô Mặc xuất hiện hai vạch đen, nhưng nhịp tim cũng đột nhiên chậm lại nửa nhịp.
Tuy vẻ mặt của nàng không thay đổi, nhưng trái tim lại không kiềm chế được, đập hỗn loạn.
Bởi vì, quá đẹp!
Tô Mặc nhìn tờ giao ước bằng da dê, lại nhìn qua Hoa Tích Dung, nghĩ thầm nam nhân này quả nhiên có chút nô tính.
Lúc thì lạnh lùng như băng, lúc thì cực kì quấn người, lúc thì tâm tư thâm sâu khó đoán, lúc lại ngoan độc.
Các loại khí chất độc đáo khác biệt này đã hình thành nên một loại phong tình đặc biệt, giống như độc dược hỗn hợp, làm người khác phải mê say.
Có lúc Tô Mặc nghĩ, hay là mình cũng bị hắn mê hoặc?
Thật ra, được rồi! Nàng bị hắn mê hoặc luôn rồi.
Bởi vì khuôn mặt hắn rất ma mị, nữ nhân gặp phải đều nhìn hắn đến không rời mắt được.
Ở Ma giới, nàng thường nhìn thấy những nữ nhân bất cẩn va vào tường vì sự xuất hiện của Hoa Tích Dung.
So với những nữ nhân háo sắc kia, Tô Mặc đã rất có tự chủ rồi, nếu có thứ gì đẹp mắt nàng thường chỉ ngắm nhìn mà thôi, Hoa Tích Dung giống như cây thuốc phiện có độc, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể đến gần để thưởng thức.
Nàng xưa nay luôn kính nhi viễn chi (Kính trọng nhưng không gần gũi), ai ngờ sơ sẩy một cái, nàng lại trở thành nương tử của hắn.
Hoa Tích Dung chậm rãi vươn tay raôm nàng ngồi vào trong lòng mình, tạo nên một tư thế cực kì mờ ám, hai người cùng nhau ngồi trước bàn, tay phải hắn chỉ vào bản đồ, bên trên đánh dấu rất nhiều địa điểm, tay trái của hắn lại nâng cằm Tô Mặc, cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng, sau đó thấp giọng lẩm bẩm: “Tiểu Mạch, hay là nàng cùng gia đối phó lão yêu phụ Ma giới kia đi, chúng ta vừa cảm nhận hương vị của tình yêu, vừa hưởng thụ thành quả thắng lợi, có được không?”
“Gia nói sao chúng ta làm vậy.” Tô Mặc hiện tại đã chiếm được nhiều lợi ích, liền trở nên nhu thuận, gật đầu.
“Ngoan!” Hoa Tích Dung gật đầu, đưa mắt nhìn bản đồ cười cười, đáy mắt hiện tia sáng ngoan độc lạnh lẽo, ý lạnh dày đặc như người đến từ địa ngục.
Đến lúc đó, hắn nhất định phải lấy đầu lão yêu phụ kia.
*
Trong đại điện, toàn bộ đều im lặng, chư vị đại thần đứng hai bên.
Nơi này vốn là cung điện hoàng cung Ma giới, nhưng hoàng tử thực sự lại không ở đây mà chỉ có lão phụ nhân thao túng sau màn.
Nhưng hiện giờ tâm tình của bà ta cực kì không tốt, tất cả mọi người xung quanh đều câm như hến, thậm chí có thể nghe thấy được tiếng nhịp tim dồn dập hoảng hốt của từng người, thình thịch thình thịch.
Lạt ma quốc sư đầu trọc khóc lóc, kể lể Hoa Tích Dung đánh cháu của ông ta tàn phế, Thánh Tử lại đá cháu ông xuống sông làm nó hiện giờ đang hấp hối, đúng là không thèm để ý đến thiên uy của lão phu nhân mà!
Mọi người xung quanh nhìn quốc sư, biết ông chính là Phật sống tiếng tăm lừng lẫy, thần thông quảng đại, nhưng giờ lại chịu thiệt dưới tay Hoa Tích Dung.
Ông ta dù nhiều vợ nhiều con nhưng chỉ được mỗi mụn cháu trai này, nên cưng chiều cực kỳ.
Có người nói: “Quốc sư, Đại Chiêu tự của các ngươi không phải có cam lộ hoàn, có thể hồi phục cơ thể sao, cho cháu ngươi dùng không phải là được rồi sao?”
Mọi người nói: “Đúng vậy! Cam lộ hoàn đó không phải thứ quý hiếm ngàn vàng khó cầu ư?”
Sắc mặt quốc sư cực kì khó coi, cam lộ hoàn kia làm sao chữa bệnh được, chỉ là trò lừa bịp thôi. Một viên cam lộ hoàn rất đắt, những ba nghìn lượng! Nhưng nguyên vật liệu lại chỉ là đồ dơ bẩn, là thủ đoạn đê tiện dùng để vơ vét tiền bạc của cải. Mà hiện giờ Hoa Tích Dung khiến Tam Giới tương thông, có một số hoà thượng tu vi cao từ bên ngoài đến đây, còn mang theo Kinh thư chân chính theo nữa, tìm khắp trong Kinh thư không hề có ba chữ “cam lộ hoàn. Các hoà thượng đó còn có thể nắn xương chữa bệnh, được xưng tụng là phái Đạt Ma, dần dần những vị Lạt Ma như họ lại bị xa lánh.
Càng nghĩ, quốc sư càng không cam lòng, ông phải ổn định lại quyền lực của lão phu nhân, vậy mới tiếp tục cuộc sống thần tiên của họ được.
Nhóm Lạt Ma ở Ma giới đều quan to chức cao, vợ đàn cháu đống, ăn thịt uống rượu, trong tay nắm giữ một đám nô lệ lao động, quá mức sung sướng, sống còn sung sướng hơn người thường.
Nhưng sau khi những hòa thượng tu hành khổ hạnh kia xuất hiện, bọn họ quá đức hạnh, khiến Lạt Ma của Ma Giới bị xem không ra gì nữa.
Còn Hoa Tích Dung kia, ông phải chém hắn ra làm trăm mảnh mới cơn giận.
Lúc này, lão phu nhân thở dài một tiếng, biết Hoa Tích Dung đối phó với cháu trai của quốc sư là để “giết gà doạ khỉ” thôi, xem ra bà cũng không thể mềm lòng khoan dung được nữa.
Trong triều đình, lục bộ đại thần dâng tấu chương.
Công Bộ Thượng Thư ưu sầu, buồn phiền nói: “Lão phu nhân, muối ăn trong quốc khố của chúng ta không còn nhiều, chỉ đủ để duy trì một tháng nữa thôi, hiện tại giá cả muối ăn khắp nơi đột nhiên tăng cao nhanh chóng.”
“Giá muối ăn sao tự dưng lại tăng lên?” Sắc mặt lão phu nhân nhất thời lúng túng, vừa nhận tin Hoa Tích Dung đưa ra lời khiêu chiến, lại thêm chuyện muối ăn thiếu thốn thì bà không thể bình tĩnh được nữa, dân dĩ thực vi thiên (dân coi chuyện ăn uống là hàng đầu), muối ăn cực kì quan trọng. Bà liếc mắt nhìn Công Bộ Thượng Thư một cái, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Sắc mặt Công Bộ Thượng Thư trắng bệch, ông ta lau mồ hôi lạnh trên trán, “Lão phu nhân, Hoa Tích Dung độc chiếm toàn bộ các quặng muối, hơn nữa ngay từ đầu cũng không dùng danh nghĩa của hắn cho nên chúng ta không để ý, hiện giờ đều đã sửa lại thành quặng muối Hoa thị. Hắn không chịu bán cho chúng ta, nếu tiếp tục như vậy, e rằng con dân của chúng ta không có muối sẽ phải rời khỏi Đô thành.”
Lão phu nhân gật đầu, vung tay áo, “Được rồi, ngươi lui xuống đi, còn ai muốn khởi tấu nữa không?”
Binh Bộ Thượng Thư cũng đi ra, sắc mặt thâm trầm, âm u nói: “Lão phu nhân, hiện tại bộ binh của chúng ta đang cần dùng sức. Ngài đã bố trí binh lực khắp nơi, tạm thời không nói chuyện thiếu muối, nhưng chăn bông chống rét của chúng ta cũng không đủ, các binh sĩ đều thiếu ăn thiếu mặc, chăn bông cũng không có, Ngoài ra, lương thảo của Bộ Binh càng ngày càng tệ, ngựa cũng yếu ớt dễ bệnh hơn trước.”
Công Bộ Thượng Thư vội vàng lên tiếng: “Việc này chúng ta cũng biết, nguyên nhân cụ thể thì thuộc hạ vẫn chưa rõ, nhưng mà nghe nói Thánh tử đại nhân Tô Mạch đã dùng lượng lớn Ma thạch để mua chăn bông. Thậm chí Hoa Tích Dung còn đem chăn bông đi phân phát cho dân nghèo xung quanh Đại Đô thành, Thánh tử đại nhân còn dạy cho họ cách chế tác cơ quan. Nhiều ngày nay, toàn bộ lương thực ở chợ đột nhiên bắt đầu thiếu hàng, dẫn đến việc giá cả tăng rất cao. Nghe nói là do Hoa Tích Dung mua hết, về phần ngựa chiến, hiện giờ bãi cỏ chăn nuôi cũng bị Hoa Tích Dung thu mua rồi.”
Lão phu nhân lập tức hiểu tất cả đều do Hoa Tích Dung gây ra, Hoa Tích Dung ẩn mình lâu như vậy, mặc dù mang danh nghĩa buôn bán kinh doanh nhưng không ai biết được hắn ta làm gì, liên hoàn kế giỏi lắm. Trước tiên, hắn khống chế quặng muối, làm ta thiếu muối, sau đó hắn mua thức ăn và chăn bông, hắn biết quý tộc không thèm quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này, chắc chắn không ai để ý, thực chất ý đồ của hắn cơ bản là muốn phá hủy toàn bộ thực lực ta. Ma giới mênh mông rộng lớn sao có thể xảy ra chuyện như vậy! Tuyệt đối không thể để cho hắn thực hiện được.
Lúc này trong lòng các chư vị đại thần dường như đã hiểu ra, đều than thầm: “Ai cũng nói Hoa Tích Dung ngu muội, rõ ràng chỉ lo buôn bán không động chạm gì tới chính trị, không ngờ bây giờ hắn lại bắt đầu phản kíc. Bên cạnh hắn còn có một Thánh tử giúp đỡ hắn xây dựng và củng cố thành trì, ổn định vững chắc thực lực của, rồi sau đó lại bắt đầu liên thông với các thương giới khác, thật sự rất cao tay, quá giỏi!”
Tuy rằng thế lực của lão phu nhân đã tổn thất nặng nề nhưng nguyên khí vẫn còn, bà ta lấy ra vô số tiền bạc của cải, bắt đầu nối đuôi Hoa Tích Dung thu mua toàn bộ nguyên liệu thức ăn.
Bọn quý tộc trong chùa là nhiều tiền nhất, Lạt Ma thường xuyên vơ vét mồ hôi nước mắt của người dân, đêm đến lại bắt những cô gái xinh đẹp vào trong chùa tra tấn hàng đêm.
Hiện tại, lúc lão phu nhân cần tiền, bọn chúng đương nhiên không muốn dâng tiền ra. Vì thế, chúng lại tiếp tục ăn bớt ăn xén của dân gấp đôi, làm phát sinh nhiều cuộc bạo loạn.
Nơi nào có bạo loạn, lão phu nhân lại phái bộ binh đánh trả, lòng dân lại giận dữ.
Lúc này, đợt công kích thứ hai của Hoa Tích Dung và Tô Mặc bắt đầu tiến hành.
Rạng sáng, sắc trời mông lung, người đi đường bên ngoài Đại Đô thành còn ít, chỉ có xe ngựa qua lại, dần dần một số người mang nồi, đồ ăn và muối ăn, trang phục dệt bằng bông, kéo theo biểu ngữ rất lớn, một nhân sĩ Ma giới biết chữ đọc lớn tiếng: “Bố thí cháo cho người nghèo, mùa đông sắp đến, tặng áo bông và muối ăn, có thể vào trong chùa nghe giảng Kinh, ăn chay miễn phí, miễn phí chữa bệnh, thay cơ quan tay, thay cơ quan chân.”
Rất nhiều người vây xung quanh ngôi chùa mới xây, quả nhiên có hòa thượng đang thuyết pháp giảng Kinh. Bọn họ mới đúng là truyền bá đạo Phật, trái ngược với bọn Lạt Ma. Bài kinh đang được giảng là “Lăng Nghiêm Kinh”, dùng để phá “Hoan Hỉ Thiền” của Ma giới, chống đối hành vi cướp đoạt dân nữ, hoang dâm giữa ban ngày ngay trong chùa.
Còn có rất nhiều dân chúng bị lấn ép đến mất tay mất chân bởi bọn Lạt Ma dưới trướng lão phu nhân, mỗi người đều được lắp ghép chi giả.
“Choang!”, ly trà sứ Thanh Hoa bị lão phu nhân ném xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.
“Hoa Tích Dung!”
Ba chữ rít qua từ kẽ răng, khuôn mặt bà ta dữ tợn như ma quỷ, gào thét điên cuồng: “Hoa Tích Dung! Các ngươi! Bản phu nhân ta nhất định phải bằm xác ngươi thành vạn mảnh.”
Hiện tại, Hoa Tích Dung im lặng nhưng lại độc chiếm thương mại khiến toàn binh của đối phương rơi vào thế bị động, tình hình trong nước hỗn loạn. Tô Mặc cũng biết việc trị quốc rất khó, con đê vững chãi cũng có thể bị phá hủy bởi một ổ kiến nhỏ, nông nghiệp, thương nghiệp, binh lực đều là những thứ không thể bị mất đi. Hoa Tích Dung và Tạ Thiên Dạ đều đã trải qua tôi luyện, nhất là loại nam nhân đáng sợ như Tạ Thiên Dạ, chỉ cần phát hiện ra điểm yếu của kẻ thù sẽ không ngừng đả kích vào đó, làm đối phương không còn một chút sức lực nào, thương tổn trí mạng.
Mấy ngày nay ở cùng với hai nam nhân cường thế này, tầm mắt của nàng cũng được mở mang ra rất nhiều.
Hoa Tích Dung tiến đến trước mặt Tô Mặc, cười tủm tỉm nói: “Tiểu Mạch, thủ đoạn của nàng thật tàn nhẫn.”
Tô Mặc đã mặc nữ trang, thướt tha yểu điệu, lớp lông yêu thú trắng như tuyết choàng trên cổ áo nàng, búi tóc đơn giản cố định bằng trâm vàng, dây lưng buộc cao, để lộ dáng người duyên dáng, nàng chậm rãi nói: “Hoa gia nói gì vậy? Ta làm sao có thực lực như Hoa gia và Diệp lão đại được?”
Hoa Tích Dung mỉm cười quyến rũ, có thâm ý khác, “Chuyện chăn bông đều là nhờ chủ ý của Tiểu Mạch.”
“Chàng là quý tộc đương nhiên không thấy được chăn bông quan trọng thế nào, nhưng những chuyện khác gia cũng làm rất tốt, Tiểu Mạch chỉ dựa vào bóng gia mà thôi.” Tô Mặc chậm rãi uống một ly rượu gạo, đây là do Hoa Tích Dung chuẩn bị cho nàng, không quá nặng. Nhìn hai gò má mê người của nàng, nhịp tim Hoa Tích Dung đập nhanh hơn.
Mấy ngày nay tuy bề bộn vất vả nhiều việc, nhưng mỗi đêm hắn đều ở cùng nàng, nằm bên cạnh nàng.
Từ sau khi biết lập khế ước không cần phải lập tức làm lễ đôn luân, Tô Mặc liền gạt hắn sang một bên.
Trong lòng Hoa Tích Dung thật sự rất ngứa ngáy, mỗi sáng đều phải mang “nợ nần chồng chất”, có lúc thật sự không thể nhịn được nữa mới phải động tay động chân một chút.
Mãi đến mấy hôm nay, rốt cuộc hắn đã gom được rất nhiều Ma thạch, xem như trả hết lợi tức.
Hắn vừa cắn vành tai Tô Mặc, vừa thấp giọng lẩm bẩm: “Tiểu Mạch, nương tử, gia đã là người của nàng, nàng cũng là người của gia đi, lòng gia rất khó chịu.”
Tô Mặc cũng cười cười tao nhã, trêu đùa: “Hoa gia, Tiểu Mạch vốn là của chàng mà!”
Hoa Tích Dung yêu mị dựa vào, “Tiểu Mạch, gia nói là phu nhân, chứ không phải là quản gia.”
Hắn đưa tay ôm eo nàng, cọ cọ: “Nàng nếu không tin thì sờ thử bảo kiếm của gia xem, tuyệt đối không cần Cơ Bạch phải luyện ra một thanh kiếm gì đó đâu. Hiện giờ Tiểu Mạch đã là nương tử của gia, sao chúng ta không nhanh chóng động phòng? Gia sắp không nhịn được nữa, nếu nàng không chịu thực hiện nghĩa vụ của nương tử của nàng, gia chỉ có thể dùng vũ lực, vi phu nói thật đấy.”
Tô Mặc khẽ cười một tiếng, nam nhân này thật là đứng đắn, mấy ngày nay bị nàng tra tấn đến chết đi sống lại không, mỗi sáng nàng đều thấy rõ nên cố ý treo mỡ trước miệng hắn. Nhưng nếu đã có khế ước, sớm muộn hai người cũng sẽ trở thành phu thê chân chính thôi.
Mấy ngày nay nàng đùa giỡn với Hoa Tích Dung rất vui, cảm giác nắm lợi ích và thực lực ở trong tay thật sự rất tốt.
Có thể nắm giữ sinh mệnh của người khác trong lòng bàn tay, nhất là khiến cho quốc khố của lão phu nhân bị hao hụt, làm bà ta thu không bằng chi, bị cô lập hoàn toàn, sứt đầu mẻ trán. Loại cảm giác đả kích đối thủ này thật sự quá tuyệt vời, nàng sung sướng đến nằm mơ cũng mỉm cười.
Nhìn thoáng qua giao kèo nằm đầy trên bàn, nàng sửa sang lại cho gọn gàng ngăn nắp, càng chồng càng cao, đã gần bằng ngọn núi nhỏ, đây đều là những việc tốt mà bọn họ đã làm trong mấy ngày qua. Vì xếp đầy bàn nên lúc nàng không đủ chỗ phê duyệt công văn buôn bán, Hoa Tích Dung lại ân cần niềm nở nằm trên đất để nàng dùng bụng của hắn làm bàn, nam nhân này thật sự rất thú vị.
“Gia.” Tô Mặc bỗng nũng nịu nhẹ nhàng gọi.
“Sao?” Hoa Tích Dung bị nàng mê hoặc, không nhịn được mà hơi giật mình.
“Đêm nay, ta cho chàng được không?” Tô Mặc vươn đầu ngón tay xẹt qua người hắn, móng tay tô màu đỏ thẫm, vô cùng mê người.
“Thật sao?” Hoa Tích Dung không kìm được mừng rỡ, lập tức ôm lấy nàng điên cuồng xoay vài vòng.
“Xem chàng kích động kìa.” Tô Mặc không nhịn được thở dài, bỗng nhiên lấy một chiếc khăn nhỏ ra, lau lau mũi hắn.
“Sao vậy, Tiểu Mạch?” Hoa Tích Dung ngẩn ra.
“Gia, chàng chảy máu mũi rồi.”