Bạn đang đọc Thiên Hạ Đệ Nhất Thái Tử Phi: Chương 14
Thiên vương phi kinh ngạc nhìn đĩa bánh trên tay Tuyết Băng, từ khi sinh ra Băng Nhi đã ngậm thìa vàng, được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, được xem là trân châu bảo ngọc, ngay cả thêu thùa nha đầu này chưa chắc đã biết, huống chi là nấu ăn.
Vương phi nhẹ ngàng đón nhận đĩa điểm tâm như đón nhận một vật vô cùng trân quý. Cả phủ im lặng chờ đợi nàng nếm thử món điểm tâm.
A…món điểm tâm này rất thơm a…lại rất ngọt a…bên ngoài giòn giòn, bên trong xốp mịn a…món ăn này cả thiên hạ đúng chỉ là độc nhất vô nhị.
– Nga…rất ngon a… – Thiên vương phi cảm khái khen, từ khi tỉnh lại, nữ nhi của nàng rất khác a…
Cả phủ vương phi ngạc nhiên, nhìn vương phi ăn mà thèm thuồng, thật muốn nếm thử món lạ a…
– Nương, Băng Nhi có chuẩn bị đủ cho cả phủ vương phi cùng dùng.
Thiên vương phi sau khi nghe Tuyết Băng nói liền truyền lệnh mang món điểm tâm ọi người nếm thử, từ nha hoàn thượng đẳng đến nha hoàn hạ đẳng, từ thị vệ thân cận cho đến người gác cổng,…
Tuyết Băng chờ mọi người ăn xong thì mới đứng dậy cáo từ, Thiên vương phi ánh mắt trìu mến tiễn nữ nhi của nàng ra khỏi phủ vương phi.
Tuyết Băng cùng Lam Doanh, Thục Linh và Lục Điểu đi dạo trong hoa viên, bỗng xa xa có một bóng hình đang ngồi xổm nghịch đất. Tuyết Băng từ từ tiến đến.
– Vô Ưu đệ đệ… – Tuyết Băng ngạc nhiên, Vô Ưu là cái rễ duy nhất của Thiên gia, đáng lẽ phải được chăm sóc chu đáo, bảo vệ nghiêm ngặt, bỗng Tuyết Băng nhìn xung quanh xem có tên thị vệ nào không.
– Tỷ đừng nhìn nữa, ta đuổi hết bọn nha hoàn cùng thị vệ đi rồi. – Vô Ưu ngước mắt lên nhìn, trong đôi mắt có chút hờn dỗi.
Tuyết Băng cũng ngồi xổm xuống, Lam Doanh và Thục Linh hốt hoảng định kéo dậy, nhưng nàng ra hiệu cho họ dừng lại. Vô Ưu cũng ngạc nhiên, Băng tỷ là quận chúa danh giá, sao lại có hành động thô lỗ này.
– Đệ đừng nhìn ta như vậy, nói ta nghe a…ai làm đệ giận a… – Tuyết Băng cười tươi nói, Vô Ưu sửng sốt, Băng tỷ từ xưa đến nay kiêu ngạo, không đặt ai vào mắt, càng không thích gần gũi với người khác, hành động này khiến tiểu oa nhi có chút đề phòng.
– Không nhọc tỷ lo lắng.
Tuyết Băng nhặt chiếc lá gần đó,gấp thành một con châu chấu, chìa trước mặt Vô Ưu:
– Cho đệ…không giận nữa a…
Vô Ưu hết nhìn con châu chấu, rồi lại nhìn Tuyết Băng, nhìn nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai thì không khỏi giật mình.
– A…ta có cái này cho đệ.
Nói rồi Tuyết Băng lấy cái bánh cup cake từ trong bọc giấy, đưa cho Vô Ưu, tiểu oa nhi nhận lấy, từ từ cắn từng miếng, trong mắt hiện lên tia vui vẻ.
– Ta phải về đây, để ta sai Lục Điểu đưa đệ về a… – Tuyết Băng đứng dậy phủi y phục.
Lục Điểu nghe lệnh quận chúa, đưa tiểu vương gia trở về phủ của ngũ phu nhân, khi Lục Điểu định quay lưng rời đi thì bị tiểu vương gia nắm lại:
– Điểu huynh, gửi lời đa tạ của ta đến Băng tỷ, Băng tỷ là một người rất tốt, không như lời đồn, những người nói Băng tỷ kiêu ngạo là người xấu.
Lục Điểu nhìn đôi mắt to tròn trong veo, mỉm cười đáp lễ:
– Nô tài sẽ gửi lời đến quận chúa, tiểu vương gia người yên tâm.
Rồi nhanh chóng xoay lưng rời đi.