Thiên Hạ Đệ Nhất Sủng

Chương 29


Đọc truyện Thiên Hạ Đệ Nhất Sủng – Chương 29

A Ly vẫn như trước nằm trên giường giả bộ bất tỉnh, thái y được mời đến tả chẩn hữu trì, nhưng vẫn là tra không ra nguyên nhân bệnh, đau đầu không thôi.

Còn thái hậu và Mạc Triêu Dao, đã sớm rời khỏi Thanh Tịnh Cung, đi đến ngự thư phòng. Kỳ thật lần này thái hậu đến, không chỉ là vì tham bệnh, mà trọng yếu hơn là, nàng còn muốn nói với Mạc Triêu Dao một việc.

Trong ngự thư phòng, thái hậu uy nghi đường đường, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bản cung đã sớm nghe nói, Đại Lý Hổ Báo Kỵ tinh nhuệ dũng mãnh, uy chấn một phương. Cho dù chủ yếu chỉ có hai vạn binh lực, nhưng lấy một địch trăm, bách chiến bách thắng.”

“Là là là . . . . .”

Mạc Triêu Dao khúm núm đáp lại, có chút không yên lòng. Vừa rồi y với A Ly chỉ mới làm được có phân nửa, đột nhiên lại bị thái hậu cắt ngang, hiện tại dục hỏa đốt người, dị thường khó chịu, giống như bị trăm trảo công tâm, thầm nghĩ phải nhanh nhanh ứng phó thái hậu, sau đó lại trở về cùng A Ly mây mưa thất thường một phen ―― chỉ hy vọng lần này không bị hắn đá xuống giường là được.

Thái hậu tà liếc Mạc Triêu Dao một cái, rồi mới nói tiếp: “Tuy rằng vương triều ta thịnh thế thái bình, nhưng sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, việc binh phòng không thể sơ sót. Cho nên bản cung cùng Thừa tướng đại nhân sau khi thương lượng, đã quyết định, tổ kiến một đội quân tinh nhuệ giống như Hổ Báo Kỵ, Hoàng Thượng có đồng ý?”

“Nếu đã quyết định , trẫm cho dù có ý kiến. . . . . . Cũng không thể nói gì nữa nha. . . . . .” Mạc Triêu Dao cúi đầu, nhỏ giọng lầu bầu .

Thái hậu nói: “Tên bản cung cũng đã nghĩ ra rồi, tên là 『 Uy Vũ Kỵ 』. Binh số hai vạn năm nghìn, thống lĩnh đương nhiên là Hoàng Thượng, thiết trí chung quanh năm cánh tướng quân, mỗi người lãnh năm nghìn binh sĩ, ý Hoàng Thượng như thế nào?”

“Đương nhiên thái hậu nói cái gì thì chính là cái đó.” Mạc Triêu Dao ngoan ngoãn tựa như một con chó Nhật, chỉ kém là không có đuôi để vẫy .

Nghe vậy, thái hậu vừa lòng gật gật đầu, lại nói: “Binh lính cùng tướng quân, vài ngày trước, bản cung đã tự mình chọn lựa được rồi. Hoàng Thượng nếu có hứng thú, có thể kiểm duyệt một chút.”

“Không cần không cần, thái hậu tuyển, trẫm yên tâm.”

“Cái này hảo. . . . . .” Nụ cười của Thái hậu đột nhiên trở nên mờ nhạt, “Còn có một việc cuối cùng, chính là đợt huấn luyện tập trung của Uy Vũ Kỵ, đã ấn định là ba ngày sau.”

“Không thành vấn đề không thành vấn đề!” Vừa nghe thấy 『một việc cuối cùng』 , còn không chờ thái hậu nói xong, Mạc Triêu Dao liền vội vàng gật đầu đáp ứng, ” Đến lúc đó thái hậu có phải hay không là muốn trẫm đích thân tới giáo trường, ủng hộ sĩ khí? Không thành vấn đề, trẫm đồng ý, trẫm nhất định đi!”

“Hoàng Thượng. . . . . .” Thái hậu hơi hơi nhíu mi, dương cao âm giọng, “Chuyện bản cung phải nói không phải chuyện này.”


“Không phải?” Mạc Triêu Dao ngẩn người, hỏi, “Vậy thì là cái gì?”

Chỉ nghe thái hậu nói: “Hoàng Thượng không phải nói cái tên tiểu thị gọi là A Ly võ nghệ rất cao, muốn nhận hắn làm thiếp thân thị vệ sao?”

“. . . . . . Ân, là nha. . . . . .”

Lần này Mạc Triêu Dao đáp lại có chút chậm chạp, bởi vì y cảm giác được trong lời nói của thái hậu có ẩn ý.

“Tuy rằng Hoàng Thượng vừa ý với tên A Ly này, nhưng dù sao hắn lai lịch cũng không rõ, thân phận lại khả nghi. Nhưng thấy hắn xả thân vì hoàng thượng chắn một tiễn, bản cung tạm thời tin tưởng hắn trung tâm (trung thành). Nhưng nếu là thiếp thân thị vệ, lại không tiếp thụ huấn luyện chuyên môn, thật sự khó có thể đảm nhiệm. Cho nên bản cung nghĩ, không bằng thừa dịp tập huấn của Uy Vũ Kỵ, để cho A Ly cũng gia nhập vào trong đó, luyện hảo bản lĩnh, mới có thể bảo hộ Hoàng Thượng, có phải hay không?”

“Này, này. . . . . .”

Mạc Triêu Dao do dự hẳn lên, y đau lòng a thân thể mảnh mai đó, như thế nào chịu nổi đợt tập huấn trong quân đội. Huống hồ cái kia cũng không phải là quân đội bình thường gì, mà là Uy Vũ Kỵ nha! Chiếu theo lời nói của thái hậu mới vừa rồi, đó là quân đội này tương đương với Đại Lý Hổ Báo Kỵ, có thể biết được trình độ huấn luyện nhất định sẽ rất nghiêm khắc và tàn khốc. Mạc Triêu Dao thật không muốn để A Ly tiến vào cái địa ngục kia.

“Hoàng Thượng. . . . . .”

Thấy Mạc Triêu Dao chậm chạp không chịu trả lời, thái hậu lại thúc giục một lần nữa.

“Vấn đề này. . . . . .” Mạc Triêu Dao vội vàng bày ra một khuôn mặt tươi cười, “Vẫn là để cho nhi thần suy nghĩ một chút nữa đi?”

Thái hậu nghiêm khắc hẳn lên, “Hoàng Thượng! Sự tình quan hệ trọng đại! Hơn nữa thời gian cấp bách, thỉnh Hoàng Thượng quyết định nhanh một chút!”

Bình thường thái hậu dùng loại này giọng điệu này nói với mình, Mạc Triêu Dao chỉ biết —— không thương lượng !

Vì thế chỉ thở dài một hơi, bất đắc dĩ miễn cưỡng gật đầu, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Liền làm theo ý thái hậu đi. . . . . .”

Nghe vậy, thái hậu lúc này mới lại khôi phục khuôn mặt tươi cười.


Sau khi cung tiễn thái hậu, Mạc Triêu Dao cũng không hề quay lại ghé thăm A Ly một chút, vội vàng vọt tới Văn Tuyên Các của Kỉ Thừa Uyên.

Không vì cái gì khác, mà chỉ vì cái 『 Uy Vũ Kỵ 』kia, đến tột cùng là trò gì?

Kỉ Thừa Uyên thấy Mạc Triêu Dao không hề biết chút gì, chấn động nói: “Hiện tại trên dưới trong triều đều đang nghị luận về chuyện của Uy Vũ Kỵ, Hoàng Thượng người như thế nào lại không biết?” Hồi tưởng lại, sắc mặt chợt trở nên nghiêm túc hơn, tiếp tục nói, “Đúng rồi, Hoàng Thượng gần ba ngày rồi đâu có thượng triều a? Cũng khó trách cái gì cũng không biết. . . . . .”

“Ân, này. . . . . .” Mạc Triêu Dao cảm thấy được mặt mũi có chút cứng nhắc nên vội tìm cớ cho mình, “Đây là bởi vì trẫm ưu quốc ưu dân, khiến cho tâm lực tiều tụy. . . . . . Hơn nữa gần đây thời tiết thượng hảo, ngủ rất say, cho nên không nhớ đến. . . . . .”

“Hoàng Thượng. . . . . .”

Thấy Kỉ Thừa Uyên sắp lên mặt dạy dỗ, Mạc Triêu Dao vội vàng nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, Thừa Uyên, trẫm lần này tới tìm ngươi là vì chính sự nha. Cái Uy Vũ Kỵ gì gì kia, nghe nói có năm cánh tướng quân?”

“Ân.” Kỉ Thừa Uyên gật đầu nói, “Tiền hậu tả hữu trung, có năm cánh tướng quân.”

“Như vậy, những tướng quân này thân thế ra sao?”

Mạc Triêu Dao nghĩ thầm, nếu bên trong có người quen, hơn nữa nếu tính tình có vẻ tốt, liền gửi gắm A Ly cho hắn làm kỳ hạ bên cạnh, còn có thể hỗ trợ chiếu cố chiếu cố, không phải chịu khi dễ .

“Này. . . . . .” Chỉ nghe Kỉ Thừa Uyên đâu vào đấy, từ từ nói, “Tiền cánh tướng quân Thủy Du Trần, trưởng tử (đứa con cả) của Thủy Thừa tướng.”

—— này là đại ca của Vinh Nghĩa quận chúa, nhất định sẽ khi dễ A Ly, không nên không nên! Mạc Triêu Dao lập tức phủ quyết.

“Hậu cánh tướng quân, Vũ Văn Hạo, trưởng tử của Vũ Văn tướng quân.”

——Vũ Văn tướng quân là bá phụ của Vinh Nghĩa quận chúa, Vũ Văn Hạo là biểu ca của nàng, không nên không nên!


“Tả cánh tướng quân Thủy Du Ngân, yêu tử của Thủy Thừa tướng.”

—— này là tiểu ca của Vinh Nghĩa quận chúa, vẫn là không được!

“Hữu cánh tướng quân Mục Lạc Thiên, bộ binh thượng thư chi tử.”

—— bộ binh thượng thư là đệ tử của Thủy thừa tướng, hai nhà quan hệ rất tốt, đối Vinh Nghĩa quận chúa tựa như thân nữ nhi, không nên không nên!

“Trung cánh tướng quân Tào Tử Huyền, là võ trạng nguyên năm nay, là anh tài Thủy Thừa tướng đề bạt.”

—— lại là tay sai Thủy gia? Vẫn là không được!

Nguy rồi! Như vậy trên dưới Uy Vũ Kỵ toàn bộ đều là do Thủy gia độc chiếm hay sao?

Mạc Triêu Dao mặt co mày cáu, nghĩ thầm, vô luận y đem A Ly đến quân đội nào đi nữa, đều vô cùng lo lắng nha!

“Hoàng Thượng đến tột cùng muốn làm gì?” Kỉ Thừa Uyên nhìn Mạc Triêu Dao loay hoay, khó hiểu hỏi.

Vì thế, Mạc Triêu Dao mới thật cẩn thận đem tin tức thái hậu để cho A Ly gia nhập Uy Vũ Kỵ, nói với Kỉ Thừa Uyên.

Kỉ Thừa Uyên nghe xong lập tức lộ ra biểu tình sự tình không ổn, phân tích nói: “Chiếu theo đội hình Uy Vũ Kỵ mà thái hậu tuyển ra trước mắt sẽ thấy, tuy rằng năm Đại tướng quân thiên chất ưu dị, tự bất đãi ngôn. Nhưng rõ ràng chính là, quan hệ giữa bọn họ cùng Thủy gia quá mức thâm hậu, nếu nói là dựa vào Thủy gia che chở đương chức thì cũng không đủ. Thái hậu mặt ngoài tuy nói là vì bảo vệ xung quanh hoàng quyền nên mới huấn luyện Uy Vũ Kỵ, nhưng thực chất bên trong, lại đang đường đường chính chính xây dựng thế lực Thủy gia thêm lớn mạnh.”

Kỉ Thừa Uyên vừa đi vừa nói, vẻ mặt lại càng thêm nghiêm túc. Chỉ thấy hắn cảnh giác thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy có ngoại nhân, lúc này mới hạ giọng, can gián nói: “Hoàng Thượng, theo như vi thần thấy, chuyện của Uy Vũ Kỵ vẫn là nên cùng quân thần bàn bạc mới là thỏa đáng.”

Mạc Triêu Dao tại vị ba năm, trong nước cao thấp một mảnh thái bình. Nhưng quân quốc đại sự, cơ hồ tất cả đều giao cho thái hậu cùng Thủy Thừa tướng xử lý. Mạc Triêu Dao thứ nhất… không cần ứng phó với kẻ thù bên ngoài, thứ hai không cần quan tâm nội chính, chỉ cần gật đầu vài cái, điểm vài cái ngọc tỷ, chức trách hoàng đế này của hắn, cũng liền hoàn thành.

—— Mạc Triêu Dao là con rối mà thái hậu cùng Thừa tướng bồi dưỡng.

Đây là chuyện quần thần trong triều tâm chiếu bất tuyên (lòng hiểu nhưng không nói).


Bất quá thế lực của Thủy gia tại triều đình quá lớn, thậm chí có thể nói là chỉ lộc vi mã (nói nai thành ngựa, chak ý là đổi trắng thay đen ^^””), một tay che trời, cho nên tất cả quan lại quần thần vi bảo quan chức, đều đem hết toàn lực nịnh nọt lấy lòng, trở thành kì hạ tay sai nguyện trung thành.

Mà hoàng đế Mạc Triêu Dao này, gần như đã là thùng rỗng kêu to. Y không hề có tâm phúc thân tín đương quyền, chỉ có đại học sĩ Kỉ Thừa Uyên vừa tân nhậm không lâu làm bạn. Bất qua, lúc hai người ở cùng một chỗ, cũng chỉ đàm một ít chuyện phong hoa tuyết nguyệt, chưa bao giờ đàm quân quốc đại sự.

Cho nên phe phái của thái hậu, cũng chỉ coi Kỉ Thừa Uyên như một thư sinh tầm thường, khoảng vài tháng trước lúc hắn mới đương nhiệm thì có phái người giám thị một đoạn thời gian, sau khi phán định hắn không có để tâm đến chính trị, mới tùy ý để cho Mạc Triêu Dao tới lui cùng hắn.

Bất quá, cũng không phải Kỉ Thừa Uyên thật sự không cùng Mạc Triêu Dao đàm triều đình thế cục, mà là thời điểm mỗi khi hắn mở miệng, tổng hội lại bị Mạc Triêu Dao chuyển hướng đề tài. Tựa như hiện tại ——

Kỉ Thừa Uyên trào dâng khẳng khái thừa ngôn nói: “Hoàng Thượng, vào các đời lịch đại nữ chủ nhiếp vị, chuyện ngoại thích soán quyền còn ít sao? Hoàng Thượng nếu không. . . . . .”

“Thừa Uyên!”

Mạc Triêu Dao đột nhiên khẽ quát một tiếng, ngắt ngang lời nói của Kỉ Thừa Uyên. Chỉ thấy hai hàng lông mày y khẽ nhíu lại, đến gần Kỉ Thừa Uyên, nhìn vào mắt hắn, vẻ mặt ngóng nhìn.

Kỉ Thừa Uyên bị nhìn có điểm đỏ mặt, thấp giọng nói: “Hoàng Thượng. . . . . .”

“Thừa Uyên a. . . . . .”

Mạc Triêu Dao một tiếng thở dài, xuất thủ phớt nhẹ lên đỉnh đầu của Kỉ Thừa Uyên.

Kỉ Thừa Uyên chỉ cảm thấy đỉnh đầu hơi nhói lên một chút, sau đó bị Mạc Triêu Dao nhổ xuống một sợi tóc.

“Thừa Uyên, ngươi thế nhưng đã có tóc bạc rồi!” Mạc Triêu Dao ngạc nhiên cầm sợi tóc kia, ở trước mắt Kỉ Thừa Uyên lúc ẩn lúc hiện, “Thừa Uyên, trẫm cũng chỉ có mình ngươi là bằng hữu, nếu ngươi nhanh như vậy liền làm lụng vất vả quá độ, hồn về tây thiên, ngươi kêu trẫm phải làm sao bây giờ nha?”

“Hoàng Thượng!”

Kỉ Thừa Uyên gạt tay Mạc Triêu Dao ra, lại định góp lời, nhưng bị Mạc Triêu Dao cắt ngang: “Thừa Uyên, cổ hữu đại điểu (đại điểu trong cung), im hơi lặng tiếng ngự trên nóc hoàng cung ba năm, kí bất chấn sí, dã bất minh khiếu (không động cũng không kêu), là vì sao?”

Mạc Triêu Dao chỉ nói đến đó, liền khoanh tay rời đi, lưu lại Kỉ Thừa Uyên một người đứng ngây ra trong Văn Tuyên Các, sợ run đã lâu.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.