Bạn đang đọc Thiên Hạ Đệ Nhất Nữ Phụ [full | Xuyên Nhanh] – Chương 3: Em Trai Có Chứng Tỷ Khống (1)
*tỷ khống: yêu thích chị gái một cách quá mức
____________
Cát Tường đọc rất kĩ hướng dẫn sử dụng, cho nên nóng nảy muốn chơi ngay lập tức, hệ thống muốn mở mồm hướng dẫn một chút lập tức bị đả đảo. Vì thế chỉ có thể máy móc thông báo kịch bản:
[Nam chính: Daniel Edward
Quốc tịch: Anh
Tuổi: 18
Gia tộc Edward giàu có, thuộc dòng dõi quý tộc cổ xưa. Sức khỏe không tốt, thường xuyên phải ngồi xe lăn. Mắc chứng tự kỉ, bệnh cuồng sạch sẽ, không thích giao tiếp hoặc thân cận với người khác, kể cả ba mẹ. Mỗi khi tức giận sẽ đập phá đồ đạc.]
“Thật là một đứa nhỏ khó hầu hạ…” Cát Tường cảm thán.
[Nữ chính: Thùy Linh (tên Anh quốc: Catherina)
Quốc tịch: Việt Nam
Tuổi: 19
Con lai Anh- Việt, có quan hệ họ hàng với gia đình Daniel. Học ngành tâm lí nên đáp chuyến bay đến Anh thử chữa bệnh tự kỉ cho nam chính. Nhờ hào quang nữ chính và mưa dầm thấm lâu, nam chính dần dần nảy sinh tình cảm với cô, sau đó trở thành tỷ khống.]
Nam phụ là vị hôn phu của Thùy Linh, dây dưa lằng nhằng còn hơn Cô dâu 8 tuổi, kết quả cuối cùng đương nhiên là không có được nữ chính, thề rằng ngoài nữ chính sẽ không cưới ai, cuối cùng độc thân cả đời. Bởi vì là nam phụ, cho nên thông tin ít đến đáng thương, tên cũng không rõ.
Nhiệm vụ lần này của Cát Tường là trở thành chị gái của Thùy Linh, 22 tuổi, sau đó bắt đầu chinh phục nam chính và cứu vớt nam phụ. Đối với nam phụ, không nhất thiết phải chinh phục, giúp anh ta tìm bạn đời là Ok.
“Hiểu rồi, bắt đầu đi.”
Cát Tường vừa dứt lời, hệ thống lập tức dịch chuyển không gian.
***
“Chị, chị, dậy đi, máy bay sắp hạ cánh rồi!”
Cát Tường mờ mịt mở mắt, bị một giọng nữ đánh thức. Cô nhìn sang người bên cạnh, thiếu nữ dịu dàng tinh tế, tóc đen dài, mũi cao, mắt nâu, bộ dạng đậm chất con lai thế này chắc hẳn là nữ chính Thùy Linh rồi.
“Ừ, tỉnh rồi.” Cát Tường nhẹ giọng trả lời, miễn cho Thùy Linh tiếp tục lải nhải.
Vừa nãy Thùy Linh có nói máy bay sắp hạ cánh, tức là hiện tại bọn họ đang trên đường đến gặp nam chính Daniel. Ôi mẹ ơi, tình tiết có phải quá nhanh rồi không? Cô còn chưa kịp giảm xóc mà.
Tiếp viên hàng không tiếp tục thông báo chuẩn bị hạ cánh lần nữa, Cát Tường vội vàng thu dọn đồ đạc, lấy gương soi mình, chỉnh trang đầu tóc một chút. Gương mặt cô hiện tại cũng là con lai, có nét hao hao giống Thùy Linh nhưng không có vẻ đẹp dịu dàng của Phương Đông, ngược lại trầm ổn trưởng thành hơn nhiều.
Xuống sân bay, gia đình Edward đã đứng chờ sẵn, bà Edward nồng nhiệt, cởi mở, cười đến là xán lạn:
“Helen, Catherina, hoan nghênh các cháu!”
“Cháu nhớ bác chết mất!” Thùy Linh cười, thân thiết ôm cổ bà Edward.
Cát Tường không nói gì, yên lặng cầm va li đứng phía sau, trên môi lại treo nụ cười ấm áp, rất ra dáng chị cả trong nhà. Cô có thiên phú nhập vai rất nhanh, tự nhiên mọi cử chỉ động tác rất ư thành thục. Tiếng Anh của cô khá, nhưng không đến mức có thể nói chuyện trôi chảy với người ngoại quốc, cho nên quyết định diễn vai trầm ổn kiệm lời một chút, nói ít sai ít.
“Được rồi, thời tiết lạnh, về nhà đã rồi nói. Hai đứa cũng mệt rồi đúng không?”
Trong khi bà Edward niềm nở nói chuyện, ông Edward đã lái xe đến.
Thùy Linh tươi cười như ánh mặt trời, dẫn đầu ngồi vào trong xe, ngay cạnh bà Edward. Cát Tường vào cuối cùng, tự nhiên đóng cửa xe, im lặng nhìn phía trước. Không ngờ xuyên đến đây rồi mà vẫn bị say xe, thật khổ tâm.
Biệt thự nhà Edward quả nhiên quý phái thanh nhã, toàn bộ sơn màu trắng, xung quanh trồng hoa hồng đỏ. Rất có phong thái của lâu đài Anh quốc thời cổ xưa.
Bà Edward dẫn Thùy Linh và Cát Tường lên phòng, sau đó xuống bếp chuẩn bị nấu ăn. Cát Tường mở cửa sổ, nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
Dưới tàng cây, một thiếu niên ngồi trên xe lăn, tóc vàng như phủ một tầng ánh sáng mặt trời, mềm mại rơi tán loạn trên trán cậu. Hàng lông mi dài chớp động, làn da trắng nõn, sống mũi cao thẳng, thân hình có chút gầy yếu khiến ai nấy thoạt nhìn cũng không nén được thương tiếc. Cậu ta yên lặng đọc sách, giống như một thiên sứ, tốt đẹp đến mức không ai nỡ làm phiền.
Cát Tường trầm ngâm đánh giá một chút, vẫn biết nam chính đều là cực phẩm, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy. Ngay lúc cô định dời tầm mắt đi, Daniel đột nhiên ngẩng mặt lên, xuyên thấu qua tàng cây mà nhìn cô. Đôi mắt xanh biếc, sâu hút như đáy đại dương, môi mỏng mím thành một đường, khó chịu vì bị nhìn chằm chằm.
“… Thật khó tính, chỉ nhìn một chút cũng không được sao?”
Cát Tường thu hồi tầm mắt, xoay người đi xuống lầu. Thùy Linh đang cùng bà Edward nấu ăn, hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ. Dù sao cũng là nữ chính, được hoan nghênh là đương nhiên. Hơn nữa theo kịch bản, sau này còn là mẹ chồng nàng dâu cơ mà.
Dùng một câu tiếng anh lơ lớ, Cát Tường thông báo muốn đi ra vườn một lát. Tiên hạ thủ vi cường*, việc nào ra việc đó, trong thời gian càng ngắn nếu chinh phục được nam chính sẽ được cộng càng nhiều điểm, theo đó quy ra tiền mặt cũng tự nhiên rất hào phóng.
Nhận thấy có người đến gần, Daniel ngẩng đầu lên, nhíu mày muốn đẩy xe rời đi nhưng bởi vì không đủ sức, bánh xe lại bị kẹt cho nên chẳng thể nhúc nhích. Trên trán cậu bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng lại vô cùng ngoan cố muốn đẩy xe đi bằng được.
________________
*tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ dành được lợi thế.