Bạn đang đọc Thiên Hạ Đệ Nhất Nữ Phụ [full | Xuyên Nhanh] – Chương 28: Nữ Tôn Quốc (7)
Đợi Cát Tường thu xếp xong mọi việc, cũng đã trôi qua hơn 3 tháng. Nàng đánh cái ngáp, nhìn về phía Như Lan đang ngồi một bên đọc sách. Tâm tình buồn bực vô cùng, mấy tháng qua, Cát Tường dùng mọi thủ đoạn cưa cẩm, người nọ lại vẫn như cũ không muốn rời khỏi Lân phủ.
“Hệ thống, từ bỏ nhiệm vụ sẽ bị trừng phạt thế nào?” Cát Tường ngửa đầu ra sau, nản lòng thoái chí hỏi.
[Chỉ khấu trừ tiền thưởng và xếp hạng trên bảng xếp hạng thôi.] – Hệ thống máy móc thông báo.
Cái gọi là khấu trừ tiền thưởng và tụt bậc xếp hạng thực chất chính là trừ toàn bộ tiền nhận được từ nhiệm vụ đầu tới giờ, đồng thời tụt một bậc so với trước kia. Cũng vì thế, không có ai dám từ bỏ nhiệm vụ, từ bỏ liền đồng nghĩa với làm lại từ đầu.
Cát Tường bĩu môi, nếu không phải vì tiếc tiền, nàng mới không thèm làm cái nhiệm vụ chó má này nữa đâu. Cao lãnh mỹ nhân đúng là khắc tinh của nàng.
Như Lan đọc sách, lại vẫn chú ý nhất cử nhất động của Cát Tường. Thấy nàng lúc thì chán nản, lúc thì bực bội, biểu cảm biến hóa xoành xoạch liền nhịn không được cong khóe môi. Thật đáng yêu.
“Vương phi.” Cát Tường gọi một tiếng.
Như Lan ngẩng đầu lên, hai người mặt đối mặt mà nhìn nhau. Y có thể nhìn thấy bản thân mình hiện lên trong mắt nàng, tim không khống chế được run rẩy, vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác.
“Có chuyện gì?” Y dùng giọng nói bình tĩnh nhất để hỏi.
“Ta muốn rời khỏi Lân phủ, lần này, sẽ không trở về nữa. Ngươi… bảo trọng.” Nàng thong thả nhả chậm từng câu từng chữ, trong mắt tràn đầy mỏi mệt.
Như Lan đứng phắt dậy, hoảng loạn níu lấy góc áo Cát Tường. Giọng nói cũng không thể bình tĩnh nổi nữa, run rẩy bật thốt ra:
“Ngươi muốn đi đâu!? Ngoại trừ Lân phủ, ngươi đâu còn chỗ nào để đi? Huống hồ, giấy bán mình của ngươi vẫn còn ở đây!”
“Giấy bán mình? Ta đã sớm lấy lại, nếu như không phải vì ngươi, ta cũng không nán lại đây lâu đến vậy. Nhưng bây giờ, ta mệt mỏi, ta từ bỏ rồi.”
Nàng từ bỏ rồi. Đúng vậy, chính miệng nàng nói nàng từ bỏ rồi, từ bỏ y, cũng từ bỏ tình yêu mà nàng nói.
Như Lan gập người mà cười, cười đến khóe mắt trào nước mắt, nàng nói từ bỏ không chút do dự, không chút ngâp ngừng. Một kẻ thông minh như y làm sao có thể không nhận ra, từ đầu tới cuối, cảm xúc trong mắt nàng toàn bộ chỉ là diễn kịch, là một mình y tự mình đa tình, tự mình trầm mê. Y muốn giữ lại một tia tôn nghiêm cuối cùng, ít nhất, cũng không để nàng dễ dàng được như nguyện, nhưng hôm nay, ngay cả tia tôn nghiêm cuối cùng đó, y cũng không cần nữa.
“Cát Tường, ngươi muốn làm cái gì, ta giúp ngươi làm cái đó. Chúng ta… cùng nhau rời khỏi, được không?” Y nghe thấy bản thân mình hèn mọn nói như vậy, nói là nói, kì thực, chẳng khác nào cầu xin.
Cát Tường vốn định chơi lạt mềm buộc chặt, cứ ngỡ phải mất thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể hoàn thành. Nhưng không ngờ, mọi việc lại suôn sẻ đến thế, khiến nàng nhất thời không biết nên nói gì.
“Nếu ta nói ta muốn dựa vào Như gia để lật đổ Lân phủ, ngươi vẫn sẽ giúp ta sao?” Cát Tường lạnh nhạt hỏi.
“Ta đã nói, sẽ không nuốt lời.” Như Lan chỉ ngừng lại một giây, sau đó chua xót đáp ứng.
Tình ý trong mắt nàng, rốt cuộc có phần nào là thật hay không? Nếu như, y không phải người Như gia, nếu như y không phải Lân vương phi, nàng có lẽ, ngay cả một ánh mắt cũng không cấp cho y.
Cát Tường sắp xếp lại kế hoạch trong đầu một chút, sau đó mới thu nhỏ âm lượng nói:
“Sáng mai, ngươi lấy cớ hồi Như gia đi, mọi việc cứ để ta tự mình giải quyết.”
“Được.” Như Lan gật đầu, y do dự một lát, cuối cùng vẫn thấp thỏm hỏi ra. “Cát Tường, ngươi là… thật sự yêu ta sao?”
Cát Tường ngây người, sau đó bật cười:
“Ngươi là đứa ngốc sao? Ta đều nói yêu ngươi nhiều lần như vậy, ngươi còn hỏi làm gì?”
Như Lan chớp mắt, lông mi đen dài che giấu tia ảm đạm vừa xẹt qua. Yêu kia, không phải…
oOo
Như Lan hồi Như gia là một chuyện vô cùng bình thường, dù sao y cũng là chính phu, tự nhiên có đặc quyền tự do trở về nhà cha mẹ đẻ. Thuyên Tâm cũng không hề nghi ngờ, chỉ dặn dò vài câu quan tâm, sau đó liền chuẩn bị xe ngựa cho y đi.
Như Lan ngồi trong xe, bên cạnh là Cát Tường. Nàng cả đêm đều bận tối mặt tối mày, vừa lên xe liền không chống đỡ được nữa, gục đầu xuống ngủ. Như Lan dè dặt để nàng tựa đầu lên vai y, rốt cuộc mới thỏa mãn cong cong khóe môi. Hơi thở của nàng phả vào cằm y, có chút ngứa, cũng có chút nóng, nóng đến toàn bộ khuôn mặt. Đỏ ửng.
Như Lan thực hi vọng, có thể cứ như thế này tiếp tục đi đến thiên hoang địa lão.