Thiên Hạ Đệ Nhất Nịnh Thần

Chương 13: Huyền thuật sư


Đọc truyện Thiên Hạ Đệ Nhất Nịnh Thần – Chương 13: Huyền thuật sư

Trận tuyết này quả nhiên rơi bảy ngày bảy đêm, trời đất dường như chỉ có một mảng trắng tuyết.

Dường như cái gì cũng đã được ông trời định trước, Hoa Mị Nhi vẫn chưa một lần chạm mặt Hoa Bế Nguyệt vì nàng ta đang hôn mê bất tỉnh.

Hoa Bế Nguyệt giả trang một thân nam nhi tất nhiên sẽ không ở chung với nữ quyến, bất luận kiếp trước ân oán ra sao, tỷ muội hai người vẫn không có duyên với nhau.

Một khoảng không trắng tuyết, trắng đến mông lung, gió lạnh như dao thổi mạnh những bông tuyết kia chui vào cổ áo, càng khiến người ta lạnh thấu xương.

Đoàn xe của An Dương vương bấy giờ rất bận rộn, Hoa Bế Nguyệt chỉ huy đám hộ vệ đâu vào đấy, mọi người đều dựa vào sự sắp xếp của nàng mà làm việc, mấy chiếc xe bị phá dở hư hại hoàn toàn, trục xe và bánh xe cũng bị gỡ xuống, toàn bộ thân xe bị xẻ thành nhiều mảnh vuông vức, để hàng hóa vào trong đó, càng xe và một số thứ vụn vặt thì được đóng chặt vào phía dưới những tấm gỗ kia.

Mọi người tuy nghe theo lời nàng nhưng ai cũng mờ mịt.

Quận chúa Phù nhi tuy vẫn còn giận dỗi với vương gia nhưng nhìn thấy xe ngựa bị phá hư như thế thì nhịn không được nổi giận đùng đùng: “Biểu huynh, đám người đó đang làm loạn đấy sao? Nhất định là do tiểu tư kia có rắp tâm bất lương, hắn muốn hại chúng ta không thể về kinh, huynh đừng bao giờ tin hắn!”

An Dương vương hoàn toàn không thèm để ý tới nàng ta, ánh mắt vẫn hướng về chỗ Hoa Bế Nguyệt, vẫy vẫy tay áo xem như là ra lệnh nàng ta lui ra.

Phù nhi kia tức tới mặt này trắng bệt, nàng ta nắm chặt váy, hung hăng trừng Hoa Bế Nguyệt, xoay người bước đi, không ai để ý tới nàng ta.

“Hoa tiểu huynh đệ, rốt cục thì ngươi muốn làm gì?” Lý Ngạn làm mặt quỷ sau lưng quận chúa Phù nhi , sau đó tiến lên bên cạnh Hoa Bế Nguyệt.

“Xe trượt tuyết!” Hoa Bế Nguyệt lau mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng, đôi con ngươi sáng bóng sâu thẳm nhìn trời, Lý Ngạn thấy một cảnh này trong lòng không khỏi nhảy loạn.

“Ta chưa thấy vật này bao giờ, cái này dùng để làm gì?” ánh mắt của Lý Tố cũng tò mò hướng về phía nàng.

“Vật này là do người phương Bắc phát minh ra để vận chuyển hàng hóa vào mùa đông, nhưng mà quý tộc Trung Nguyên vẫn chưa biết nhiều tới nó thôi!” Hoa Bế Nguyệt cười tao nhã, con ngươi đen lãnh ngạo như bông tuyết kia, kiếp trước khi nàng vận chuyển lương thực với các chiến sĩ thì gặp một cơn bão tuyết, từ đó mới biết người phương Bắc vẫn dung thứ này để vận chuyên đồ.


“Kiến thức của Hoa công tử thật rộng rãi.” thái độ của An Dương vương đối với Hoa Bế Nguyệt cung kính hơn rất nhiều, hoàn toàn gọi nàng là Hoa công tử.

Hoa Bế Nguyệt nghe thế thì mân môi cười khẽ, nhớ lại những gian khổ và mất mác trong kiếp trước, nụ cười của nàng nội liễm hơn rất nhiều. Trong lòng nàng thầm nghĩ: có phải trời xanh đang thương hại cho những đau đớn của ta nên mới cho ta cơ hội trọng sinh?

Nhưng mà phải trở lại kinh thành trong vòng mười lăm ngày vẫn làm mọi người cảm thấy lo lắng.

Trong lòng của quận chúa Phù Nhi vẫn không có ý tốt, ánh mắt lạnh lùng xen lẫn chế giễu.

Lý Ngạn thử hỏi: “Hoa công tử, cái xe này làm từ mấy mảnh vụn của xe ngựa hợp lại, liệu có hư hại gì giữa đường không?”

Hoa Bế Nguyệt khoanh tay đứng, áo bào xanh thẫm bị gió thổi phần phật, thản nhiên nói: “Trong lúc này cũng chỉ có cách này mới giúp được chúng ta, trên xe trượt tuyết không có đinh, chỉ có thể dùng dây thừng buộc lại, nếu hỏng thì dỡ hàng lần nữa sau đó dùng dây thừng buộc chặt lại, có ngựa kéo thì ba ngày là thoát khỏi chỗ này.”

“Ba ngày là có thể rời khỏi đây, thật tốt quá! Ta đã chịu đựng cái nơi quỷ quái này đủ lắm rồi!” Lý Tố lặp tức hoan hô ra tiếng.

“Đi!” vẻ mặt của Hoa Bế Nguyệt trấn định, đánh một roi vào con ngựa phía trước, xe trượt tuyết quả nhiên chuyển động linh hoạt.

Thoáng chốc, Phù Nhi nghẹn họng trân trối nhìn cái xe trượt tuyết càng lúc càng đi xa kia, không thể nói được lời nào. Nhìn cái thứ được tái chế từ xe ngựa khi di chuyển trên mặt băng cũng không hề chậm chút nào, trái tim lo lắng hãi hùng bao ngày qua của An Dương vương cũng thoáng buông xuống.

Khuôn mặt của Hoa Bế Nguyệt vẫn trầm tỉnh như nước, mang theo trầm ổn không phù hợp với lứa tuổi, đôi mắt xinh đẹp kia như một hồ nước sâu, lơ đãng nhìn về phía nam tử bạch y đang bị các cô nương vây quanh.

Phát hiện ra đôi mắt thâm thúy kia không hề nháy một cái nhìn về phía nàng.

Bốn mắt giao nhau, nam tử tuyệt sắc kia nhất thời tươi cười, trong con ngươi lóe lên tia hỏa hoa, trong phong lưu còn ẩn chứa to nhã như ngọc.


Đám nữ tử nhìn thấy nụ cười kia nhất tề bị bị hoặc, có người còn nhịn không được la lên thất thanh, còn có người kích động tới suýt ngất.

Hoa Bế Nguyệt chỉ liếc mắt một cái, sau đó lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác.

An Dương vương bước tới bên cạnh nam tử áo trắng, nở nụ cười siểm nịnh: “Mẫn tiên sinh, hình như hôm đó Hoa công tử này chỉ mới xuất hiện là tiên sinh đã chú ý tới hắn, ngươi đúng là biết nhìn người!”

Ánh mắt của nam tử bạch y càng liễm diễm, âm thanh nhu hòa mà tà mị tản ra xung quanh: “Thiếu niên này cũng không tầm thường đâu, có một chút bản lĩnh, vương gia có thể gặp hắn cũng coi như may mắn.”

Nghe nói thế, trong lòng của An Dương vương càng vui mừng, không khỏi cười ha ha, “Mẫn tiên sinh coi trọng hắn như thế, nể tình hắn tương trợ ta lần này, nếu hắn có nguyện vọng tiến vào quan trường, ngày sau ta nhất định sẽ đề cử hắn trước mặt thánh thượng!”

Nghe tới đây trên môi của nam tử bạch y lộ ra ý cười nghiền ngẫm.

Nữ nhi Hoa gia, nữ phẫn nam trang, thiên mệnh nữ tử, thể chất chí âm, vậy tiếp theo… ngươi sẽ mang tới bất ngờ gì nữa?

Đoàn xe của An Dương vương lạc trong núi rừng mấy ngày, lương thực mang theo cũng đã phân phát hết rồi.

Sinh mệnh của hơn một trăm con người trong đoàn bây giờ cũng chỉ dựa vào tài nguyên xung quanh! Vì thế nhóm hộ vệ bắt đầu đi săn thú rừng.

Trải qua mấy ngày tiếp xúc, mấy hộ vệ phát hiện ra Hoa Bế Nguyệt là người rất ôn hòa, hơn nữa họ biết nàng có bản lĩnh nên cũng kính trọng nàng mấy phần, đơn giản cũng muốn mời nàng đi săn. Lý Tố Lý Ngạn cũng muốn đi theo, chỉ tiếc là băng chưa tan, lần đi săn này không thể cưởi ngựa.

Sau khi săn bắn nửa canh giờ, bạch quang như điện, một con sói trắng thật lớn từ trong rừng sâu chạy ra.

“Nhanh lên, sắp mất dấu nó rồi!” trên mặt của một hộ vệ tràn ngập lo lắng, cả người đầy mồ hôi, con sói kia rất linh hoạt.


“Hoa huynh đệ, cẩn thận!” con sói kia phóng về phía Hoa Bế Nguyệt nhe răng rít gào, nó dường như không để thiếu niên trước mặt vào trong mắt.

“Muốn chết!” lòng bàn tay của Hoa Bế Nguyệt lật một cái, dễ dàng thoát khỏi công kích của con sói, tay trực tiếp đánh vào ót của con sói, thoáng chốc, máu văng bốn phía.

“Thân thủ của Hoa công tử thật tốt!” nhiều tên hộ vệ vây lại xem, mọi người đều nhìn chằm chằm vào xác con sói đang nằm trên mặt đất, trên mặt tràn ngập tươi cười.

Kéo nó tới gần nguồn nước, mọi người nướng một cái đầu sói, con sói này chắc cũng vài trăm cân thịt. Mọi người thèm nhõ dãi, bọn họ không muốn giơ mặt ra cho đám tiểu thư quý tộc kia xem thường nên mọi người đều quyết định trốn ở đây ăn trước.

Bỗng nhiên Hoa Bế Nguyệt quát khẽ, “Đừng lên tiếng… Tình hình có cái gì đó không đúng!”

Nhưng lúc này, xung quanh không ngừng truyền tới tiếng sói tru.

Sắc mặt của đám hộ vệ thoáng chốc trắng bệt, ở nơi rừng núi này, họ không sợ chạm mặt mãnh hổ hay báo, một đám người đồng lòng hợp lực thì có thể chiến thắng, nhưng thứ họ sợ nhất chính là gặp phải bầy sói! Bầy sói là điên cuồng! Số lượng càng nhiều thì nguy hiểm càng lớn! Trận tuyết này đã khiến bầy sói trong núi bắt đầu cuộc đi săn.

Sắc mặt của Hoa Bế Nguyệt cũng rất khó nhìn, dù sao nội lực của nàng vẫn không bằng năm đó, bên người cũng không có lấy một vũ khí, sao có thể giết sói được? Tứ phía đều xuất hiện con ngươi màu lục mang theo hàn quang dày đặc.

“Sao có nhiều sói vậy chứ!” hai chân của Lý Ngạn run rẩy, trán không ngừng chảy mồ hôi lạnh, lập tức đưa mắt nhìn một hộ vệ cách đó không xa.

“Hồi đó chúng ta chỉ gặp có nhiều lắm là bảy co sói, chưa từng thấy nhiều sói thế này.” Lý Tố cũng thấy tình hình có vẻ không ổn.

“Trên núi cũng chỉ có nhiều lắm là ba năm con thôi. Còn bây giờ ít nhất cũng năm mươi con, không đúng, cũng phải một trăm con!” hộ vệ dẫn đầu có chút khẩn trương, nhìn về phía Hoa Bế Nguyệt cắn chặt răng, “Hoa huynh đệ, tình huống này thật nguy hiểm, xem ra chúng ta dữ nhiều lành ít rồi!”

“Đội cung chuẩn bị ở bên trong, số khác ở bên ngoài! Chúng ta vẫn còn đường sống!” sắc mặt của Hoa Bế Nguyệt cũng nghiêm túc hẳn.

“Ô ngao!” đột nhiên, tiếng sói tru cao vút vang lên, đàn sói từ trong rừng cây phóng ra vây quanh mọi người, số lượng càng lúc càng nhiều.

“Tiến lên!” Hoa Bế Nguyệt lập tức tức giận quát một tiếng, sớm quên mất người bên cạnh nàng là thủ hạ của An Dương vương.

Đội cung sờ sờ mấy cây cung còn sót lại, khẽ cắn môi, đưa tên lên cung, tên sắc bén hoặc là bắn trúng bày sói kia, hoặc là bắn lên cây. Nhưng lại làm đám sói kia càng thêm phẫn nộ, tiếng gầm nhẹ không ngừng truyền ra từ trong rừng sâu, đôi mắt lam ngoan lệ nhìn chằm chằm vào đám người, ánh mắt của Hoa Bế Nguyệt lãnh lệ, vung liếm trong tay, kiếm quang sắc bén, trong một khoảng thời gian ngắn giết đi không ít sói hoang.


Nhưng mà bầy sói kia dường như giết hoài không hết, giết một con lại có một con tiến lên.

Rất nhanh sau đó, cung tên cũng dùng hết vậy mà sói thì không ngừng chạy ra từ rừng sâu.

Lòng của Hoa Bế Nguyệt trầm xuống, dường như nàng đang lạc về năm đó cũng chiến sĩ sát cánh nơi chiến trường, trong đầu nàng không ngừng hiện lên hình ảnh từng người từng người ngã xuống trước mắt nàng.

Nhưng ngay lúc này dường như bầy sói cảm nhận được điều gì đó, bỗng nhiên bọn chúng ngừng kêu gào, một đám ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Mọi người cũng nhịn không được nâng con người lên nhìn.

Chỉ thấy một vị nam tử bạch y bay xuống từ trên cao, vạt áo phất phơ trong gió, bước chân như con bướm bay lượn trong gió, một vị tiên nhân phiêu nhiên tuyệt thế.

“Mẫn tiên sinh, là Mẫn tiên sinh!” thoáng chốc vẻ mặt của Lý Ngạn lại tràn trề hi vọng.

Nhưng bên người nam tử đột nhiên xuất hiện ba cột khí cao tới ba trượng, cành lá xung quanh đều bị cuốn bay, rơi lả tả, bên trong cột khí kia còn truyền ra âm thanh giống như tiếng sấm rền.Mang theo điện quang, trong thời gian ngắn, mấy chục đạo lôi điện giáng xuống từ trên trời đánh vào trong bầy sói, trong thoáng chốc tiếng kêu không ngừng vang lên. Lại mấy chục đạo lôi điện đánh xuống, lại đánh về phía bầy sói, trong không khí tràn ngập mùi thịt khét, thi thể sói ở khắp nơi.

Đây là… Hoa Bế Nguyệt nhìn về phía nam tử bạch y! Càng nhìn nàng càng cảm thấy khó tin.

“Mẫn tiên sinh đúng là thần!” Lý Tố dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn.

Chỉ thấy quần áo của hắn phất phơ như mây, trong đôi mắt đen như mực kia ẩn ẩn toát ra tia liễm diễm, tóc đen như mây tung bay trong gió, diễm lệ nói không nên lời.

Hoa Bế Nguyệt hút một ngụm khí lạnh, nàng nhớ rõ, năm đó nàng dẫn dắt một đôi quân tiến qua Lôi thành, nhưng một vạn binh của nàng lại bị ba trăm quân địch tiêu diệt. đơn giản là trong ba trăm người kia có hai vị huyền thuật sư trong truyền thuyết, thiên phú của bọn họ khác hẳn với người thường, có thể điều động năng lượng của trời đất, ngũ hành bát quái, nước lửa gió, nghe nói, từ thời Tần Thủy Hoàng đã tồn tại huyền thuật sư, huyền thuật sư mạnh nhất trong mắt của người bình thường chẳng khác nào thần linh, trên đời này số lượng của những người này cũng không nhiều lắm, phải nói là rất ít!

Mẫn tiên sinh, khó trách kiếp trước nàng không biết người này, đa số thân phận của huyền thuật sư rất bí ẩn.

Không ngờ Mẫn tiên sinh này lại là một vị huyền thuật sư, hơn nữa còn nắm năng lượng thiên triều cực kì hiếm có, thân phận cực kì tôn quý!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.