Thiên Hạ Đệ Nhất Đinh

Chương 4: Một đời


Đọc truyện Thiên Hạ Đệ Nhất Đinh – Chương 4: Một đời

– Gì?

– Ngài vừa rồi vẫn nói thầm Cổ Long thúc, Tiểu Phượng ca là ai a?

Xuy Tuyết đè thấp thanh âm nói.

Bàng Dục chỉ liếc mắt, không nói gì.

– Hầu gia, Cổ Long thúc, Tiểu phượng ca rốt cuộc là ai, đừng úp úp mở mở nữa.

MK, ngươi thật đúng là đem bản thân trở thành cao thủ Tây Môn Xuy Tuyết, đem Hầu gia ta thành gia đinh tuỳ tùng của ngươi rồi à!

An Nhạc Hầu rất căm tức, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nếu như không phải sợ bại lộ thân phận đem Biên Tiên Các biến thành nơi không người, hắn sớm tại chỗ tóm lấy cổ áo tên Xuy Tuyết đánh cho mặt nở hoa rồi.

Quên đi, đại nhân không so đo tiểu nhân, lúc này phải đem thân phận gia đinh ” làm cho tốt ” mới là quan trọng hơn.

Bàng Dục kiềm chế xuống.

Trước ghi sổ lại, quay về rồi tính.

May là Cổ Long thúc, Tiểu Phượng ca không cùng theo mình xuyên qua, bằng không thấy cái loại vô sỉ bại hoại hơn người thế này cũng gọi Tây Môn Xuy Tuyết còn không bị uất ức chết tại chỗ mới lạ.


Vô duyên vô cớ một trận lạnh buốt. Xuy Tuyết đột nhiên cảm giác được lưng mồ hôi lấm tấm. Có một loại cảm giác lạnh thấu xương cốt. Ngay cả việc trêu đùa cùng các cô nương cũng thoáng cái trở nên nói lắp bắp.

Từ ma ma chú ý tới biến hóa của hai người không khỏi hơi sửng sốt.

Bà ta lăn lộn vài chục năm với nghề này có cái tràng diện nào chưa thấy qua. Tây Môn đại quan nhân một thân lịch thiệp tới Biên Tiên Các tìm thú vui lúc nãy mới còn hăng hái. Trong tay bao nhiêu là kim ngân lại có rất nhiều thời gian. Làm sao mà cô nương cũng còn chưa có gọi mà đã nhũn rồi. Người kia đi theo bên cạnh hắn nhìn quần áo liền biết là một gia đinh. Đối với chủ tử hẳn là cung kính thuận theo mới đúng …giống như là Tây Môn đại quan nhân bồi chủ tử An Nhạc Hầu của hắn tới tìm vui vậy. Lau bàn lau ghế. Dâng trà rót nước. Bắt chuyện cô nương. Chạy theo chân từ đầu đến cuối. Bận bịu chết đi được. Tất cả chỉ mong chủ tử đi chơi được hài lòng.

Thế nhưng vì sao? Gia đinh này hình như một chút cũng không quan tâm tới Tây Môn đại quan nhân. Lúc vào cũng không ngoan ngoãn đi theo phía sau. Hỏi hắn thì cũng lười đáp, dáng vẻ cứ như lão tử là thiên hạ đệ nhất.

Đây là người nào a? Làm một gia đinh cũng có thể kiêu ngạo thành như vậy?

Từ ma ma rất tò mò. Nhưng không dám hỏi. Trước mắt là ai a, gã sai vặt thân cận của An Nhạc hầu gia, Tây Môn đại quan nhân tiếng tăm lừng lẫy trong giới gia đinh , tuy rằng không quan không tước, nói về thân phận cũng thấp kém, nhưng tục ngữ nói rất đúng a, quan phẩm học trò của tể tướng, thái sư so với tể tướng còn lớn hơn, An Nhạc Hầu hoành hành khắp kinh thành không ai dám trêu vào lại là chủ của hắn, nếu như là trêu chọc Tây Môn đại quan nhân không vui thì chỉ cần hắn tại trước mặt chủ tử nói xấu vài câu —— Biên Tiên Các dù có hậu trường không đến mức phải bị dỡ xuống hoặc là bị phá nát, bà ta đúng là nhất định đừng nghĩ tiếp tục sống ở kinh thành nữa, thậm chí giữ lại được tính mạng hay không cũng rất khó nói.

Bởi vậy bất luận bà ta hoặc là bất luận một tú bà của thanh lâu kỹ viện nào, còn có các quan gia bình thường hung thần ác sát của nha môn nhìn thấy Tây Môn đại quan nhân từ trước đến nay đều là tôn kính, tâng bốc, nịnh hót, chỉ sợ nhất thời phạm sai lầm rước họa vào thân.

Đúng vậy, không có sai, thủ hạ của An Nhạc Hầu tùy tiện là một tên gia đinh ở kinh thành cũng có thể ngang dọc rồi.

Đây là nguyên do vì sao tên sai vặt Xuy Tuyết vừa vào Biên Tiên Các lập tức thành Tây Môn đại quan nhân.

Nội sảnh Biên Tiên Các do bốn tòa vọng lâu 4 phương Đông Nam Tây Bắc ôm xung quanh mà thành, trung tâm dựng thẳng lên một cái đài cao, cung cấp cho các cô nương dùng để biểu diễn ca vũ, bốn tòa vọng lâu nối liền với nhau, quy mô hùng vĩ tráng lệ, mỗi tầng đều có số lượng bàn không đều nhau, càng lên cao càng là thưa thớt nhưng trang trí bày biện lại càng lộng lẫy hơn, hiển nhiên là chuyên vì chuẩn bị cho các quý nhân đại quan.

Bốn cô nương dẫn đường cho hai người Bàng Dục tuổi đều là mỹ nhân đôi tám, mỗi người da thịt đều mềm mại, mái tóc bồng bềnh như mây, trang nhã thanh cao động lòng người, vừa đi vừa nhiều lần quay đầu lại cười quyến rũ, tận lực phát huy khả năng khiêu khích.


Bàng Dục tự tin với thân hình mạnh mẽ, tướng mạo anh tuấn, biệt danh “Biện Lương tiên sinh” gì gì đó cũng đủ, tuy rằng ăn mặc kém một chút nhưng lực hấp dẫn đối với nữ nhân tuyệt không bởi vậy mà giảm bớt, chỉ cần lấy ánh mắt sắc bén( phải là hung ác, tàn bạo chứ) che lấp cho tốt, những cô nương sinh ra để bán rẻ tiếng cười này khẳng định lấy việc có thể cùng hắn đạt được quan hệ cũng là quang vinh.

Thằng oắt con Xuy Tuyết dáng người thấp bé gầy yếu, ánh mắt lại. . .thấy thế nào cũng giống một gã hèn mọn, nhất là mặc vào bộ y phục vốn thuộc về hắn kia quả thực giống như là con khỉ đội nón —— chẳng ra cái gì cả, bộ dạng vừa xấu vừa lùn, không bị đuổi ra cũng xem như là may mắn lắm rồi, vì sao còn có cô nương nỗ lực đi câu dẫn hắn!

Đều nói kỹ nữ chỉ thích tiền, thích xinh đẹp, vậy hai điểm này hắn chiếm loại nào?

– Đại quan nhân, toàn bộ ăn uống chi tiêu hôm nay vẫn là như bình thường toàn bộ tính cho An Nhạc Hầu sao?

Đến tận lúc vào phòng khách, Từ ma ma xoay người lại, lau cặp môi đỏ như máu, ” vô cùng quyến rũ” mở miệng tiến lại hỏi, Bàng Dục lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.

Ô hay, té ra đi ra ngoài khoái hoạt rồi cuối cùng muốn lão tử ghi sổ.

Xuy Tuyết ăn mặc y phục xa hoa của chủ tử, thật đúng là đem hắn là đại gia , bàn tay tại cặp mông đầy ắp của Từ ma ma vỗ một chút, hào phóng không gì sánh được nói:

– Đó là tự nhiên, bao nhiêu món ngon rượu ngon mang hết lên đây, gọi 7,8 cô nương tốt tới, Hầu gia nhà chúng ta có rất nhiều bạc, các huynh đệ thống khoái chơi, chuyện khác cứ để ta. . ..

Bỗng nhiên khựng lại, sực nhớ tới hôm nay cùng hắn đi ra ngoài “tiêu sái” đều không phải là gia đinh hay đám bạn xấu, mà là Hầu gia chủ tử của hắn.

– Này. . . hắc hắc. . . ha ha, cái đó Hầu. . .


Bàng Dục liếc mắt với hắn, rõ ràng là không có bất luận cái động tác thực sự gì nhưng Xuy Tuyết lại cảm thấy kinh hồn bạt vía, phảng phất phía sau lưng bị đính một con dao sắc bén, tùy thời có thể bị đâm tới.

Ai nha má ơi, người ta cao thủ giang hồ chú trọng kiếm khí đả thương người, cái đó luyện cũng phải mất trên vài chục năm công phu, Hầu gia ta tuổi còn trẻ chỉ dựa vào liếc mắt thần kì cũng đại sát tứ phương rồi, thực sự là cao thấp khác biệt a, cao thấp khác biệt a!

Xuy Tuyết rất muốn vác mặt qua nịnh hót, bù đắp khuyết điểm tiêu xài phóng túng bạc của Hầu gia, tuy nhiên hắn càng thêm rõ ràng nếu là trước mặt mọi người nói toạc thân phận của chủ tử thì kết quả đủ biết so với hiện tại càng thảm hại hơn.

– Cái đó. . . Hầu huynh a, an bài như vậy ngài thoả mãn chưa.

Tính hắn tùy cơ ứng biến, mau chóng đổi cách xưng hô.

Bàng Dục hừ một tiếng, không đợi cho Xuy Tuyết lại nói năng bậy bạ gì thêm.

– Từ ma ma, còn không mau đem Ôn Nhu, Tình Nhi, Sở Sở, Hoài Ngọc gọi đi ra bồi vị . . . bằng hữu này của ta, nhớ kỹ hầu hạ chu đáo a.

Hắn thuận miệng một chút gọi đúng tứ đại đầu bài của Biên Tiên Các, đừng nói Từ ma ma chỉ là một tú bà đứng đường chưa gia nhập vào cái nghề này, diễm danh của mấy hồng cô nương lan xa có tiếng ở kinh thành tùy tiện mời một người đi ra cũng làm chủ không được, cho dù tổng quản sự Dạ Xoa ma ma của Biên Tiên Các ở đây cũng không có khả năng khiến cho bốn người “Nữ nhi” đi ra tiếp khách được.

Nói cho cùng Xuy Tuyết chỉ là một hạ nhân của phủ thái sư, cho nên các cô nương mới xu nịnh tâng bốc, lấy lòng khoe mã, tuy nhiên là vì sợ hãi vị chủ tử phía sau hắn mà ai cũng đắc tội không nổi —— chính là Bàng đại Hầu gia đứng ở bên cạnh hắn, một đôi ánh mắt gian tà thẩm thấu dâm quang tiềm tàng dưới vành nón đang ngó ngang liếc dọc tìm cô nương xinh đẹp.

Không ai biết An Nhạc Hầu tới, cho nên Xuy Tuyết có kêu la cũng là phí công.

Nguyên nhân rất đơn giản, nếu chỉ là một gia đinh đều có thể tùy tiện được Phiên Tiên tứ diễm bồi tiếp, sau này còn có con cháu thế gia, vương công quý tộc nào sẽ lại chiếu cố đến đây.

Mất mặt a, hiểu chưa?


Gia đinh dù thế nào vẫn là gia đinh, chủ tử có lợi hại mấy vẫn là gia đinh, cùng gia đinh thân phận hèn mọn chơi cùng một dạng nữ nhân?

Mặt mũi còn có muốn nữa hay không đây! ! !

– Đại quan nhân, ngài biết đấy, nô gia. . .

Từ ma ma quả nhiên khó xử, khuôn mặt như bánh nướng mới vừa rồi còn đang tươi cười nịnh bợ thoáng cái nhăn thành khổ qua.

Xuy Tuyết xoay mặt lại, hai mắt vừa đảo:

– Hầu gia đã nói: Hầu công tử là huynh đệ chi giao của bản hầu, hình đồng nhất thể, ngươi chiêu đãi tốt cho ta, bồi tiếp hắn đi thanh lâu chơi nhất định phải được tận hứng, hắn không vui sướng chính là bản Hầu không vui sướng, hắn mất hứng chính là bản Hầu mất hứng —— Từ ma ma, cho nên dù thế nào bà cũng phải nghĩ ra biện pháp.

Xong, ta xem như là minh bạch cái gì gọi là vô sỉ rồi.

Thể nghiệm ngay một vở kịch của tên đầy tớ bên cạnh “Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng”, Bàng Dục cảm xúc liền bộc phát.

Chà chà, quả thật là Tây Môn Xuy Tuyết a, thật sự là có phong phạm một đời Kiếm Thánh —— a không, là “Tiện” thánh!

– Tú bà, còn không mau gọi Ôn Nhu, Tình Nhi, Sở Sở, Hoài Ngọc gọi đi ra, bồi công tử của ta uống rượu…

Mạch suy nghĩ đột nhiên bị cắt đứt, cũng không phải là tiện thánh hối thúc vì không nhịn được, mà là trực tiếp đến từ. . .

Phía sau! ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.