Đọc truyện Thiên Hạ Đệ Nhất Đinh – Chương 29: Dâm tặc tại kinh đô
Nơi này là một trong những khách sạn nổi danh nhất Biện Lương, không chỉ có khách phòng sạch sẽ thoáng mát, giao thông đi lại tiện lợi, mà phục vụ cũng chu đáo nhiệt tình, giới thương gia lữ nhân ai cũng ca ngợi.
Địa phương tốt, khách nhân thì nhiều, hiện tại lại là một mùa ít khách trong năm, những nhà khách khác có thể có phân nửa lượng khách như bình thường thì chưởng quỹ đã cười đến toe toét rồi, ở đây mỗi ngày lại chật ních, không đến đặt phòng trước thì có tiền cũng không có phòng mà thuê.
Cổ đại thúc nói rất đúng.
Những nơi có người thì có giang hồ.
Kỳ thực cần phải có thêm một câu nữa.
Những nơi có rất nhiều người thì sẽ có quái sự!
Thời gian cơm tối, trong đại sảnh khách sạn Cẩm Hi ngồi rất nhiều người. Rất nhiều, rất nhiều, bàn nào cũng ngồi đầy người, tuy đã ăn xong nhưng chưa có một người muốn lên lầu. Lên làm cái gì chứ, ngồi nói chuyện trời đất, ngồi bốc phét với nhau, đêm trường đằng đẵng gian nan a, ngoại trừ đi kỹ viện mua vui, tìm cô nương kiếm chút hơi ấm da thịt ra thì cũng chỉ có tụ vạ cùng một chỗ trò chuyện sôi nổi.
– Ghê gớm, quá ghê gớm a!
Chính giữa dễ thấy một cái bàn lớn, một thương gia mập mạp đang cúi xuống, run rẩy lảm nhảm cái gì đó, khuôn mặt tròn trùng trục được tạo thành toàn thịt mỡ không ngừng rung chuyển, hiển nhiên trong lòng cực kỳ sợ hãi.
– Này, ông bạn. Thiệt hay giả vậy, ở Kỷ huyện bên buổi tối có người dám giơ đuốc cầm gậy chạy ào trong nhà dân chúng, cướp đoạt hoàng hoa khuê nữ ư?
– Ừ Ừ Ừ.
Mập mạp liều mạng gật đầu.
– A không!
Mới nói xong hắn lại chữa lại. Run rẩy nói:
– Không phải. . .không phải người, là dâm tặc. Hình như gọi, gọi cái gì dâm phong Thanh Tử Sơn, lãng điệp. . . Triệu Ngọc Hòa cái gì ấy. Các ngươi không biết a. Hiện tại Kỷ huyện bên kia nhân tâm hoảng sợ. Nữ nhi ở đó buổi tối ngay cả ngủ. . . ngay cả ngủ cũng không dám.
– Run run run cái rắm a. Con mẹ cũng không có ai đến bắt cóc ngươi làm gì!
Bàn bên cạnh có người mắng.
– Không. . . Không phải. . . Ngươi không gặp ngươi, ngươi ngươi không rõ. . .
Mập mạp vẻ mặt sợ hãi. Cầm tay áo không ngừng lau mồ hôi:
– Rơi vào trong tay hai tên dâm tặc kia…chịu nhục. . . chịu nhục cũng là tốt rồi. Ta nghe, nghe dân bản xứ nói Thanh Tử Sơn thích cho nữ nhân dùng một loại xuân dược gọi, gọi gọi gọi là Kim phong ngọc lộ. Trúng cái thứ đồ chơi đó nữ nhân trong trắng thế nào cũng sẽ biến thành như. . . mẫu, mẫu cẩu dâm đãng nhất trên đời. Cái gì cũng không muốn, chỉ cầu giao hoan. . .giao hoan mãi. Cho đến cuối cùng da thịt toàn thân từng chút nứt ra, huyết nhục khô cạn mà chết.Từ sống biến thành một cái xác khô.
– Xác khô gì?
– Chính là xác khô a.
Mập mạp bỗng dưng run cầm cập thiếu chút nữa ngã quỵ xuống. May nhờ có người bên cạnh đỡ.
– Thân thể khô kiệt như là bị sấy khô. Những nơi đó huyết nhục lẫn lộn không có một tấc hoàn chỉnh. So với bị bàn chải sắt cạo còn, còn. . . còn. . .
Khi hắn nói tới ba chữ “còn”, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy, muốn cũng không nói thêm được nữa.
– Vớ vẩn!
Nhiều khách nhân trang phục hiệp sĩ vỗ bàn đứng lên, mắng mắng, chửi chửi, tinh thần mọi người rất là khí thế, hận không thể ngay tức khắc đánh giết tới Kỷ huyện, đem mấy tên Thanh Tử Sơn, Triệu Ngọc Hòa toàn bộ nghiền nát thành bụi phấn.
– Đi, đi không được a … đi không được…
Mập mạp cong người, liều mạng giơ lên một tay khua khua.
– Vì sao?
– Vì sao?
– Vì sao?
Mười mấy thanh âm cùng nhau la lên.
– Triệu, Triệu. . . Thanh Tử Sơn. . . Võ công bọn họ rất cao, người bình thường trong giang hồ căn bản không phải đối thủ, hơn nữa. . .
Mập mạp hàm dưới run lên, răng đập vào nhau vang lên cạch cạch, thân thể toàn mỡ cũng sắp giật giật lên, phối hợp với tướng mạo siêu cấp phế thải tuyệt đối bỏ đi, khiến cho người ta cảm thấy. . .
Hắn, đúng thật là đã sợ tới cực điểm.
– Hơn nữa nghe nói bọn họ còn có một loại. . . xuân dược đối phó với nam nhân, cũng như Kim phong ngọc lộ, không cần uống không cần ăn, chỉ cần hít vào liền trúng rồi . . .
– Gì, nam nhân bọn họ cũng thích?
– Không phải không phải.
Thương gia mập mạp liều mạng lắc đầu, sắc mặt từ trắng đã chuyển thành trong.
– Nam nhân trúng dược kia sẽ choáng váng đầu óc. . .bước đi vài bước sẽ ngã xuống, một thân công phu cho dù tốt cũng sử dụng không được, tiếp đó không cần bao lâu sau sẽ như, như biến thành một con heo đực, con mắt bốc hỏa. . . điên cuồng tru lên. . . thấy nữ nhân liền muốn, liền muốn. . . chơi.
– Chơi? Ngươi là nói. . .
– Ừ.
Thương gia mập mạp vội vàng không ngừng gật đầu, hình dáng kinh hãi gần chết cũng lây nhiễm đến mọi khách điếm:
– Ta nghe bọn họ nói, nghe bọn họ nói, trúng độc này nếu như tìm không ra nữ nhân phát tiết, ngay cả lợn mẹ cũng chơi như thường. . . Không có lợn mẹ. . . cho dù là một cái lỗ ở trên tường. . . đâm vào, đâm đến khi thật sự phế đi đoạn tử tuyệt tôn mới thôi. . .
– Hô hô —— ha ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha!
Lầu hai của khách sạn, trong một gian phòng nhỏ hẻo lánh nhất, Cao Nha Nội, Tiền Thị Tài đang ôm bụng cười ha ha.
– Cao công tử, Tiền công tử, hai vị nhỏ giọng một chút, đừng để họ Triển đối diện nghe được, đến lúc đó tất cả có thể uổng phí toàn bộ.
Bàng Dục mặt không chút thay đổi ngồi ở đối diện, giọng điệu bình thản nhưng lại có một loại lực áp bách vô hình.
– Biết biết, yên tâm đi a.
Hai người miệng thì đáp ứng, quay đầu lại vẫn là nhịn không được muốn cười lên.
– Ta nói Bàng Tứ. . . Bàng Tứ tiểu huynh đệ, ta thực sự là phục ngươi, loại chuyện này cũng bịa ra được, quả thực quá quá . . . quá vô sỉ, so với đại ca của ta, chủ tử của ngươi còn muốn. . .
– Còn muốn *** không biết xấu hổ?
– Đúng đúng đúng, ***, mẹ nó ***. Ai nha, tiểu thái gia thế nào không quen biết được người như ngươi sớm nhỉ. . .
Tiền Thị Tài vỗ tay đi qua, cười lớn khoác lên trên vai hắn, một bộ dạng hận vì gặp gỡ quá trễ:
– Ai, nếu như sớm quen biết, nhất định thu ngươi tới bên cạnh, cái gì khác cũng không cần làm, chỉ thay tiểu thái gia ra chủ ý đem những tên Vương Bát dê con hỗn trướng nhìn không vừa mắt chỉnh cho chết hết chúng nó là được.
– Tiền công tử thật quá khen, quá khen, thẹn quá, thẹn quá. Tiền công tử có biết ta xin Hầu gia phái nhiều người đóng kịch ở bên ngoài, rồi nhắn nhủ ngươi tìm tên béo kể chuyện bịa ở dưới kia là vì sao không?
Bàng Dục nhếch chân lên bắt chéo, cũng không thèm nhìn hắn, không nhanh không chậm hỏi. Cao Đại Uy và Tiền Đại Kim tại một bên hầu hạ nước trà nhìn mà mắt cũng mở to.
Mịa nó nha, Thái sư phủ chính là Thái sư phủ, một tên gia đinh mới vào cửa mà cũng dám cùng công tử nhà ta nói như thế.
Thảo nào trên phố đồn đãi, trên đời này đối với An Nhạc Hầu mà nói, hầu như không có chuyện gì hắn làm không được! Theo một chủ tử như An Lạc Hầu thật là oai phong a!
– Còn có thể vì sao, không phải là dẫn dụ tên họ Triển gì gì đó cùng xú nha đầu đi Kỷ huyện, sớm mai phục tốt nhân thủ, đem bọn họ một lưới bắt hết, nam thì tùy tiện sắp đặt một tội danh ném vào đại lao, nữ thì. . . hắc hắc hắc.
Đại khái đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Tiền Thị Tài không thèm để ý một chút nào đến sự vô lễ của Bàng Dục, con mắt cũng mụ mị thành một đường, cười vui sướng còn hơn cả dâm tặc đệ nhất.
– Nữ thì trói gô thành một con dê con trắng trẻo, đưa thẳng đến Thái sư phủ cung cấp cho đại ca hưởng dụng.
Cao Nha Nội giành nói trước, khiến mọi người đều cười tán thưởng, khoa tay múa chân vui vẻ.
Chuyện cưỡng đoạt dân nữ, hai vị thiếu gia lớn nhỏ này trước đây cũng làm không ít, chẳng qua đều là ngang ngược, ỷ vào trong nhà có quyền thế, khoác bên ngoài một câu thời thượng một chút thì cái đó gọi là “mẹ nó, đúng là một lũ ăn hại, tán gái cũng đéo có tài, cuối cùng phải cưỡng bức con gái nhà lành”. Nhưng ngày hôm nay, tam phương liên thủ, trăm phương ngàn kế trù tính kế hoạch, đương nhiên từ đầu tới đuôi đều là Bàng Dục động não, hai vị thiếu gia chỉ ngồi xem kịch. Ngoại trừ những an bài bên ngoài còn có cái gì chuyện bịa mà từ trước cho tới bây giờ chưa từng nghe qua, thật đúng là chuyện khai thiên động đia ngàn năm có một.
Mới mẻ, kích thích, dâm đãng!
– Cao công tử, tha thứ ta nói thẳng.
Bàng Dục dội một chậu nước lạnh vào người hắn:
– Ngươi có tìm được mười người gọi là Cao thủ cao thủ cao cao thủ , nửa đêm sắm vai dâm tặc tại tiểu thị trấn đóng kịch cưỡng đoạt cô nương thì còn được, chứ muốn phục kích Triển Chiêu ư? Chỉ có hai chữ.
– Hai chữ gì?
– Muốn chết!