Đọc truyện Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ – Chương 29: Dắt tay dạo danh thành
Khanh Ngũ ngày đầu tới phân đường Giang Nam, bởi vì làm việc cực kỳ khiêm tốn, không biết có phải bảo chủ trước đó ám chỉ thập vệ Thiết Vân, tin tức phân đường Giang Nam đổi Đường chủ mới thế nhưng không có bị truyền ra, hết thảy mọi việc y như cũ.
Khanh Ngũ không quyền cao chức to gì ở phân đường, mà cứ như là một nhân sĩ nhàn hạ, nhìn chung người trong phân đường cũng tiếp đãi Khanh Ngũ nhiệt tình nồng hậu, ngày hôm sau Tiểu Thất lĩnh ba nghìn lượng bạc tới tay, xem như tiêu vặt của Khanh Ngũ.
Trong tay cầm sấp ngân phiếu dày cộm, Tiểu Thất tự nhiên là vui vẻ, hỏi Khanh Ngũ: “Chủ nhân, đem số tiền này cất vào tủ khóa à?”
Khanh Ngũ bảo: “Không cần vội, vừa lúc trong tay cầm bạc, hôm nay chúng ta đi dạo quanh Giang Nam xem như phần thưởng, thấy thế nào?”
Tiểu Thất ước gì đi ra ngoài chơi, vừa nghe vậy cao hứng muốn nhảy dựng lên, tay cầm ngân phiếu, cầm lấy ô che ở phía sau xe lăn Khanh Ngũ, vui tươi hớn hở giúp Khanh Ngũ đẩy xe đi thẳng đến cửa sau.
Khanh Ngũ ra cửa, thập vệ Thiết Vân tự nhiên sớm đã biết, có mấy người nhanh chóng âm thầm theo đuôi, Tiểu Thất biết có người đi theo, muốn hành động, lại bị Khanh Ngũ đè lại: “Không cần kinh động bọn họ, là thập vệ Thiết Vân.”
“Thiết, có mình Mạc Tiểu Thất ta là đủ bảo vệ ngươi, còn cần bọn họ quan tâm cái gì.” Tiểu Thất kiêu ngạo trả lời.
“A, bọn họ chính là làm đúng chức trách, không cần quan tâm. Chúng ta đi đường chúng ta.” Khanh Ngũ nhẹ nhàng nói.
Tiểu Thất hừ một tiếng, đẩy Khanh Ngũ ra cửa. Đi qua con đường nhỏ lát men xanh, cuối cùng cũng ra con phố phồn hoa, Tiểu Thất nhất thời bị khung cảnh náo nhiệt trên đường hấp dẫn, hắn đẩy Khanh Ngũ chậm rãi hòa vào trong đám người. Thấy Khanh Ngũ ngày thường khôi ngô tuấn mỹ như thế, lại cố tình là một người tàn phế, không ít người ngoảnh đầu dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, Khanh Ngũ lơ đễnh, khí độ thong dong, ngồi thẳng trên xe lăn, ngón tay chỉ dẫn những cảnh phồn hoa đặc sắc những dãy hàng rong Tiểu Thất không kịp nhìn.
Tiểu Thất coi trọng đồ vật, hắn sẽ giúp mặc cả, phân rõ tốt xấu —— tuy nói Khanh Ngũ thiếu cũng không để ý chút tiền nhỏ ấy, nhưng Tiểu Thất lại thích cò kè mặc cả, Khanh Ngũ chặt được một khoản nhỏ, hắn hoan hỉ vui mừng khen không dứt, như thế cũng đủ để thấy lạc thú. Khanh Ngũ cũng vui vẻ khi nhìn hắn cao hứng, người này tuy rằng ở trong Khanh Gia bảo chưa bước chân ra ngoài bao giờ nhưng kiến thức rộng rãi rất thạo nghề, ép giá rất là ngoan độc.
Tiểu Thất tâm tính thiếu niên, tự nhiên nhìn cái gì cũng đều thấy mới lạ, mua một đống lớn, nhất là đống đồ ăn vặt, vừa đi vừa ăn, cuối cùng Khanh Ngũ đơn giản tự mình đẩy xe lăn, để Tiểu Thất ăn thỏa thích.
Nào là bánh mơ vàng, mứt quả, hạt dẻ rang, dọc đường gom một đống, miệng Tiểu Thất chưa từng ngơi nghỉ, đương nhiên hắn cũng không quên lột vỏ hạt dẻ nhét vào miệng Khanh Ngũ, chuyện này làm quen tay vô cùng tự nhiên, tự nhiên đến bản thân hắn cũng không nghĩ nhiều cái gì.
Hai người vì thế cứ như vậy ước chừng đi dạo một ngày, mắt thấy sắc trời khuất bóng, con đường không những không thưa bớt mà càng lúc càng đông, cảnh tượng chợ đêm đúng là thời khắc náo nhiệt nhất. Dưới bóng đêm con nước trên bờ lại càng thêm quyến rũ, đèn hoa mới vừa giăng lên, tiếng ca men theo bờ ngày càng ngân nga phiêu tán, quyện vào gió mát.
Khi đi ngang qua một cửa hàng bán nhạc khí, Khanh Ngũ không khỏi dừng bước nhìn nhiều vài lần. Tiểu Thất theo ánh mắt của hắn nhìn lại, chỉ thấy trên quầy trong cửa hàng có mấy món nhìn trông rất là tinh tế, hắn chợt nhớ —— Ngũ thiếu thích đánh đàn, vì thế Tiểu Thất đem bịch hạt dẻ nhét vào trong túi áo bên người mình, bàn tay chà xát trên quần áo nói: “Ngũ thiếu, ta cõng ngươi vào xem.”
“Ừ.” Khanh Ngũ tựa hồ rất vừa ý cầm trong cửa hàng kia, đi vào trong ngồi trên ghế liếc mắt một cái liền nhìn một thanh cầm niêm yết giá tới bốn ngàn hai.
Tiểu Thất vừa nghe cái giá kia, hỏi Khanh Ngũ: “Ngũ thiếu, ngươi thật sự muốn cái thanh cầm này sao?”
“Muốn.” Khanh Ngũ nhìn thanh cầm, hiện rõ mấy phần quyến luyến không muốn rời.
Tiểu Thất nói: “Ta đây uy hiếp lão bản, bảo hắn bán cho chúng ta với giá ba nghìn hai.” Bởi vì trong tay Tiểu Thất chỉ có ba nghìn hai nhận từ phân đường Giang Nam.
“A, ngươi muốn người ta xem ta là thổ phỉ sao?” Khanh Ngũ phân phó, “Ngươi gọi lão bản tới đây, ta nói chuyện với hắn.”
Kết quả Khanh Ngũ trải qua một phen võ mồm, thế nhưng chỉ tốn bảy trăm hai đã mua đứt thanh cầm kia, Tiểu Thất liếu cả lưỡi.
Khanh Ngũ tựa hồ có chút đắc ý, nói: “Tiểu Thất, đi cả một ngày, sắc trời cũng đã tối, chúng ta tìm chỗ nào ăn cơm, sau đó ngươi đẩy ta đi tới danh lam thắng cảnh ngắm được không?”
“Được! Được!” Tiểu Thất tự nhiên rất vui lòng, lưng hắn đeo cầm, chợt nhớ tới cái gì mở miệng: “Ngũ thiếu, ngươi không mệt sao? Nếu như mệt, ta đẩy ngươi trở về nghỉ tạm đi.”
“Ta mệt cái gì, ta lại không đi đường, ngươi mệt sao?” Khanh Ngũ hỏi.
“Ta mới không mệt đâu!” Tiểu Thất tinh lực tràn đầy chứng thực.
Khanh Ngũ âm thầm mỉm cười, Tiểu Thất đứa trẻ này, trước kia rất xa lạ kêu chủ nhân chủ nhân, sau lưng còn lén gọi mình là què Ngũ, hôm nay liền đổi giọng gọi “Ngũ thiếu”, a thiệt là một đứa trẻ thú vị.
Hai người ghé vào một khách *** xa hoa dùng một bàn cơm chiều phong phú, bởi vì nơi đây chính là cứ điểm nổi tiếng lưu tới của người giang hồ, khách *** rộng lớn mà bên trong cũng có không ít võ lâm nhân sĩ, Tiểu Thất có đôi khi nhìn tới xuất thần, một bộ dạng chưa trải việc đời.
“Tiểu Thất, đừng nhìn người ta nữa, ăn cơm.” Khanh Ngũ ra tiếng nhắc nhở, Tiểu Thất lúc này mới xoay đầu lại, tiếp tục vung đũa lóc xương lột thịt cá để vào trong bát Khanh Ngũ.
Hắn nhịn không được hỏi Khanh Ngũ: “Ngũ thiếu, cơm nước xong chúng ta đi nơi nào?”
“Đi tới đình Vân Châu.” Khanh Ngũ nói.
“Đình Vân Châu!” Tiểu Thất kinh hô một tiếng, mà ngay cả hắn cũng nghe tới thanh danh vang dội của đình Vân Châu kia, đây chính là nơi tiêu tiền hao tốn của nhất thiên hạ a!
Đình Vân Châu là đình các mọc sừng sửng ở trong Tô Thành, là danh thắng bên hồ, từ sau khi giang hồ võ lâm nghe lâu chủ Tạ Minh Châu ở Vân hồ mở cửa kinh doanh ở chỗ này, liền đem Vân Châu Đình nơi này làm danh thắng đệ nhất thiên hạ, ở trong này không chỉ có thể mặc sức hưởng thụ lạc thú thiên hạ, càng có thể lấy được hết thảy những vật mình muốn, chỉ cần ngươi có thể vung được giá trên trời. Nghe nói, dừng chân ở Vân Châu Đình chỉ một khắc đồng hồ, đã tiêu tốn vạn lượng hoàng kim.
Chỉ nghĩ tới thôi cũng đã cảm thấy đau lòng, Khanh Ngũ thế nhưng muốn đi tới đó? Tiểu Thất vội vàng nói: “Ngũ thiếu, ngươi đại khái còn không biết chỗ kia đốt tiền cỡ nào đi, cho dù ngài không ngừng làm giả sổ sách làm mười năm cũng không nhất định đủ tiền để bước chân vào cửa nơi đó, ta xem chúng ta tốt hơn là chỉ đi nhìn xem, sau đó trở về đi.”
“Ngươi dẫn ta đi là được.” Khanh Ngũ nói, “Ta có biện pháp đi vào.”
“Hay là Tạ Minh Châu là người quen của ngươi? Nghe nói hắn chính là người tính tình thất thường nhất thiên hạ, vả lại quyền thế khuynh thiên. Nếu hắn mất hứng, thần ma cũng giết, là một nhân vật tà môn đến cực điểm, Ngũ thiếu, ngài không cần gây chuyện a!” Tiểu Thất lần này ngược lại có vẻ như người già dặn kinh nghiệm khuyên ngăn hết lời.
Khanh Ngũ đáp: “Ngươi là ảnh vệ, chủ nhân phân phó ngươi không nghe sao? Nếu như ta không có bản lĩnh vào trong, thì không xứng làm chủ nhân Mạc Tiểu Thất.”
Tiểu Thất bĩu môi, Khanh Ngũ tùy hứng khủng khiếp, được rồi được rồi, cứ nghe lời đẩy hắn đi quanh thân Vân hồ, hắn vào không bước vào cửa được sẽ chết tâm, rồi mình sẽ đem hắn mang về nhà là được.